Vạn Tự Phá Thiên


"Chẳng lẽ mình lạc đường".

Nhìn trước mắt là mặt tường đá gồ ghề, rõ ràng đây là một ngõ cụt thế nhưng cảm giác kêu gọi trong lòng Trần Hạo đang vô cùng mãnh liệt, suy nghĩ một hồi hắn liền thử đưa tay chạm vào mặt đá, hơi lạnh từ đó toả ra lan khắp bàn tay hắn, rồi cảm giác lạnh giá rút dần nhường chỗ cho cảm giác ấm áp lan toả khắp toàn thân.

Dưới cái nhìn ngạc nhiên của Trần Hạo, từ vị trí trái tim hắn có vô số cấm tự vàng nhạt xoay vòng xoắn ốc dọc theo cánh tay rồi qua khuỷu tay cuối cùng thông qua bàn tay hắn lan ra khắp bề mặt vách đá, thoáng chốc trong không gian âm u nhiều thêm chút ánh sáng huyền ảo.

Cấm tự trôi nổi trên bề mặt ít phút rồi như bị tác động mà bắt đầu dịch chuyển thành một đồ án phức tạp, gồm nhiều vòng xoay tròn vào nhau như xoáy nước, mà vị trí trung tâm lại trống không.

Trần Hạo ánh mắt kinh ngạc nhìn quanh một vòng, phát hiện trong không khí có không ít cấm tự còn đang lơ lửng trong, hắn vô thức đưa tay khẽ nắm phát hiện thế mà có thể giữ trong lòng bàn tay, cảm nhận hơi ấm nhè nhẹ đang toả ra, mắt lơ đãng nhìn vào vị trí trung tâm vòng xoáy, lòng như có sở ngộ.

"Chẳng lẽ ta phải lựa chọn một cấm tự điền vào chỗ trống kia.

"

Hai mắt hắn sáng lên nhưng vừa loé liền tắt ngấm, ảo não lắc đầu, ngước mắt nhìn cả trăm cấm tự muôn hình vạn trạng trước mặt, lắc đầu ngao ngán.

"Nhiều thế này biết thử đến bao giờ".

— QUẢNG CÁO —

Tuy tốn chút thời gian thì có thể thử một lượt nhưng hắn không dám cam đoan trong đó còn chứa huyền cơ gì, chẳng hạn như cơ chế tự bạo, ví dụ khi hắn thử quá nhiều lần, vượt quá mức yêu cầu nó có phát nổ hay không, làm không khéo ngay cả cái mạng nhỏ này cũng đi luôn không chừng.

"Thử một lần vậy, ta rõ ràng là người được thần chọn, chắc chắn thứ này sinh ra giành cho ta".

Sau nhiều lần tự mình trải nghiệm, hắn phát hiện bản thân là người, tất nhiên là ngoại trừ nhân vật thần bí trú ngụ trong đầu, là người duy nhất nhìn thấy và sử dụng được cấm tự.

Người đầu tiên tiếp xúc là Lý Việt, xác hắn chắc giờ đang phân rã rồi, còn những người khác ngay cả cấm tự cũng không thấy được.

Tính toán hết thảy rõ ràng Trần Hạo cảm giác hắn có thể đến được đấy là do số cấm tự kỳ quái này dẫn dắt, lần này chắc chắn cũng như thế.

"Ta đặt niềm tin vào chúng mày đó, đừng làm tao thất vọng".

Nói là làm, Trần Hạo nhắm mắt lại rồi đưa tay về đống ký tự đang lượn lờ vô định trong không khí, trong lúc Trần Hạo không nhìn thấy thì khi tay hắn giơ ra tiến vào khu vực đông đúc nhất, vốn nguyên bản đám cấm tự như đàn cá đang nhàn nhã dạo chơi bỗng chốc như bị thứ gì đó kích thích mà xao động kịch liệt, chúng bay tán loạn tứ phía, di chuyển gia tốc thế mà nhanh dần đều, cuối cùng nhanh đến nổi gần như chỉ nhìn thấy vô số dãi sáng màu vàng đan xen lẫn nhau, sau một hồi va chạm thì tổ hợp thành một mặt phù điêu hình thù kỳ dị.

Cảm giác được ấm áp nơi lòng bàn tay, biết đã bắt trúng một cấm tự, Trần Hạo từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn xuống hắn liền giật nảy mình, trong tay hắn vốn chẳng có cấm tự nào, không biết từ bao giờ xuất hiện một mặt phù điêu như được vô số hình tam giác xếp chồng chéo lên nhau tạo thành một hình học phức tạp, chính giữa có một chấm sáng đang nhấp nháy.

— QUẢNG CÁO —


Nhìn phù điêu trong lòng bàn tay một lúc lâu cũng không nhận ra đây là thứ gì, Trần Hạo cũng lười tiếp tục suy nghĩ, cầm lấy phù điêu ấn vào vách động, phù điêu vừa áp vào, phút chốc cấm tự vốn bất động lại bắt đầu động, chuyển động tròn đều rồi từ từ tăng tốc dần, quang mang lóe mắt phát ra ngày một mạnh, sáng đến nỗi Trần Hạo phải vội vàng che mắt lại.

Ánh sáng tắt dần, đợi đến khi Trần Hạo hé mắt ra nhìn, cấm tự đã biến mất, thay vào đó vách động bị lõm xuống, in thành hình đồ án cấm tự vừa rồi, tiếp theo dưới ánh mắt vui mừng của hắn, cửa động dần dần kéo lên trên lộ ra một mặt thông đạo phía trước, theo cửa động dần lên cao, hai bên thông đạo cũng từ từ phát sáng, hai bên mặt thông đạo có vô số khỏa cầu như dạ minh châu phát ra ánh sáng huỳnh quang nhu hòa, cứ cách một đoạn liền có hai khỏa đặt đối lập nhau, cứ thế kéo dài cho đến hết tầm mắt, mặt đất dưới chân cũng không còn là đất đá bình thường mà đã được lát gạch bao phủ từ mặt đất kéo dài ra hai bên nối thẳng với trần cao hun hút chỉ một màu đen tối om.

Nhìn ra công trình này tất nhiên không phải là tự nhiên tạo thành, Trần Hạo biết chắc mình đã đi đúng hướng, xuất phát từ tâm lý cẩn thận, hắn vẫn nhặt lên vài hòn đá, thử ném một hòn vào trong, một hồi lâu không có cạm bẫy nào xuất hiện Trần Hạo mới yên tâm nhấc chân bước nhẹ từng bước, vừa đi vừa thử ném đá dò đường, lại lấy chân ướm thử xem có hố bẫy nào không, là người từng đào hố hố người khác hắn chắn chắn không muốn chính mình nếm thử tư vị đó.

Sau vài lần chắc chắn trong đây an toàn, Trần Hạo mới thở nhẹ ra một hơi, bước chân bình thường tiến về phía trước.

Đứng từ bên ngoài nhìn vào trông thấy thông đạo không dài nhưng đi thử mới biết nó không hề ngắn chút nào, ròng rã hơn hai canh giờ Trần Hạo mới nhìn thấy điểm cuối thông đạo là một cánh cửa gỗ đơn sơ.

Cửa kia nhìn qua vô cùng bình thường, là cửa hai cánh chỉ lớn hơn cửa của căn nhà gỗ hắn ở Vạn Thiên tông một chút, nhìn qua không có điểm gì nổi bật, vẫn ôm lấy tâm lý cẩn thận, Trần Hạo nhìn ngó chung quanh lại không thấy vật gì để thử, đành nếm thử trong túi trữ vật lấy ra một cây gậy gỗ, gậy này hắn dùng xiên cá nướng ăn, không biết lúc nào liền dự trữ vài cây trong túi trữ vật chỉ rộng có vài mét vuông của mình.

Lấy cây gỗ đẩy nhẹ, cửa gỗ ngoài ý muốn thế mà liền cọt kẹt mở ra, một tầng tro bụi thật dày theo đó mà rơi xuống, xem ra niên đại không ngắn.

Lúc mới nhìn qua cửa gỗ trông như mới, mém chút đã lừa được hắn, nghĩ kỹ lại thì Mê Cung Tùng Lâm đã là tồn tại vô cùng xa xưa, cửa gỗ này không biết dùng loại gỗ gì mà bảo tồn tốt như vậy.

— QUẢNG CÁO —


Cửa gỗ đã mở ra, cũng giống như trong thông đạo, ánh sáng từ dạ minh châu bắt đầu phát sáng, phút chốc liền chiếu sáng toàn bộ không gian, Trần Hạo cẩn thận tiến vào, xem ra là một không gian trông giống như điện thờ hình tròn, bốn mặt là bốn cột bằng đá khổng lồ chống lấy mái vòm với đỉnh chóp nhọn, trên đỉnh chóp tựa hồ gắn một viên đá đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Trần Hạo đang đứng trên một con đường đá thẳng hướng điện thờ, đối diện hắn là một quan tài bằng đá đơn sơ, điểm thu hút chú ý của hắn là hai thanh kiếm đang xếp chéo nhau dựa vào vách quan tài, trên thần kiếm đóng không ít tro bụi hẳn là đã trôi qua rất lâu, niên đại hình như rất xa xưa.

"Hửm ánh sáng, nơi đây có ánh sáng sao".

Trong lúc quan sát toàn bộ không gian hình tròn này Trần Hạo vô tình phát hiện hai vệt sáng nắm vô định ở một bên, theo hướng ánh sáng ngẩng đầu lên nhìn phát hiện trên trần động bằng đá lổm chổm bất ngờ có hai lỗ hổng rất nhỏ, ánh sáng chính là từ đó chiếu xuống, hẳn là nối với một nơi nào đó trong dãy núi.

Không tiếp tục ngó nghiêng, Trần Hạo hai mắt tập trung vào cỗ quan tài đá, cảm giác quen thuộc từ khi vào đây đã biến mất, có vẻ như thứ mà hắn muốn tìm hẳn đã ở ngay trước mặt, vì thế nó không còn cần kêu gọi hắn nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận