Trong động, Trần Tiến sắc mặt có chút khó coi, hắn quay sang nhìn Trần Hạo thấy vẻ mặt đối phương vẫn rất bình tĩnh trong lòng không khỏi thầm khen đối phương gan dạ, ngoài miệng lại nghĩa nghí hiên ngang nói.
"Huynh đệ đừng lo, chuyện này là do ta mà ra, bây giờ ta sẽ ra ngoài dẫn dụ bọn chúng rời đi".
Trần Hạo nghe vậy trong lòng cũng chưa an tâm hẳn, Trần Tiến chân trước vừa vào động, đối phương chân sau liền xuất hiện bên ngoài, rõ ràng là bám theo sát hắn, không lý nào không từ xa nhìn thấy ánh lửa hắt ra từ cửa động, chần chờ chưa tiến vào rõ ràng là lo lắng trong động xuất hiện biến số.
Và để chứng thực suy đoán của Trần Hạo, ngoài cửa động rất nhanh có thanh âm ôn hòa vang lên.
"Các vị đạo hữu trong động, mấy người chúng ta chỉ muốn bắt tên vừa vào động mà thôi, hắn đã ra tay sát hại một vị đồng môn của bọn ta, nên mong chư vị hãy giao hắn cho chúng ta, Vạn Thiên tông vô cùng biết ơn".
Ngay cả tước hiệu Vạn Thiên tông cũng lấy ra, xem ra bọn chúng vô cùng muốn bắt lấy Trần Tiến, thông thường nếu đây là một đội ngũ tán tu thì không cần suy nghĩ nhiều chỉ cần nghe danh hiệu con quái vật khổng lồ như Vạn Thiên tông là đã sợ hãi mà vội vàng giao người, rất sợ bị coi thành đồng lõa mà chịu liên lụy.
Trần Hạo thì không giống vậy, hắn với Vạn Thiên tông vốn là địch, mà kẻ thù của kẻ thù thì tất nhiên là bạn, quan trọng hơn là hắn không tin được lời nói đệ tử Vạn Thiên tông, đám người này xem thì hòa nhã, một khi biết được trong động chỉ có thêm một luyện khí tép riêu thì không có khách khí như vậy đâu.
Bất quá nghe lời nói của đối phương hắn có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Trần Tiến, tên này mới luyện khí mà không những thoát khỏi vòng vây đội ngũ có luyện khí tọa trấn mà còn phản sát giết chết một người, xem ra không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, chắc lại có bài tẩy nào đây, nhưng mà nghĩ lại thì chính bản thân mình không phải cũng thế sao, Trần Hạo tự ngẩn người rồi lại lắc đầu tự giễu.
Trần Tiến cảm nhận được ánh mắt Trần Hạo, biết nghi hoặc trong lòng hắn thì tức giận hướng ngoài động mắng.
"Là do bọn chúng tham lam, nghĩ ta có được bảo vật trong mê cung nên chủ quan bị ta đánh lén đắc thủ".
"Từ từ".
Nói rồi lại muốn quay người ra ngoài động, Trần Hạo tay mắt lanh lẹ vội vàng chụp lấy tay hắn, thấy Trần Tiến quay đầu mê mang nhìn mình, hắn mỉm cười nói.
"Vạn Thiên tông cũng là kẻ thù của ta, sẵn tiện chúng ta cho bọn chúng một ít bất ngờ".
***
Lúc này ngoài động đang có bốn người đứng cạnh nhau, ba nam một nữ đều mặt phục sức Hỏa Hành sơn, thông thường đệ tử Vạn Thiên tông chia nhóm hành động cũng đều hoạt động theo từng phong riêng rẽ, trải qua cả vạn năm tồn tại dù ít hay nhiều các phong, các các đều có chút ít ma sát, cũng có kết xuống thù oán sinh tử, ra ngoài lịch lãm hay làm nhiệm vụ dã ngoại vốn vô cùng nguy hiểm, dù sao hoạt động theo đội nhóm nhà mình cũng an tâm hơn không ít.
Lúc này ba người trong đó ánh mắt sốt ruột nhìn vào cửa động, thấy mãi vẫn không có động tĩnh, một thanh niên trong đó nhìn về hướng thiếu niên phong thần tuấn lãng đang đứng trước nhất.
"Phong sư huynh hay là chúng ta cứ xông vào, trong khu vực này nhiều lắm chỉ có vài nhóm tán tu, dù có bẫy rập cũng là loại thô sơ, đối với chúng ta còn có ít nhiều tác dụng, còn với sư huynh đã vào luyện khí cảnh, có linh khí hộ thể thì chỉ là trò cười".
Phong Hành không nói, hai mắt hắn nhíu lại nhìn chằm chằm cửa động như muốn nhìn xem tình huống bên trong, mắt thấy đối phương mãi không có câu trả lời lòng hắn có chút nôn nóng, không biết động kia liệu có đường thông ra ngoài hay không, chính mình để lỡ thời gian làm tên nhãi kia trốn thoát thì được không bù nổi mất.
Nhớ lại tình cảnh tên kia bị một chưởng của hắn đánh vào người, trên thân lại có vảy xanh hiện ra, đại bộ phận lực lượng đều bị ngăn cản, thậm chí một phần còn phản chấn lại hắn, chính vì thế làm Phong Hành bất ngờ mà chậm nhịp độ để tên kia trốn thoát, lấy thực lực chỉ có luyện thể cảnh mà có được lực phòng ngự kinh người như thế, trùng hợp lại từ mê cung chạy ra nếu không phải hắn lấy được thứ gì trong mê cung thì đánh chết Phong Hành cũng không tin, càng trùng hợp lại không phải người của Vạn Thiên tông càng dễ để hắn cướp đoạt.
Nghĩ như thế Phong Hành liền nhìn hướng sư đệ, sư muội mình lên tiếng.
"Tên kia từ Mê Cung đi ra, chắc chắn lấy được truyền thừa trong đó, nhất định là do giết chết sư huynh, sư đệ của chúng ta mà có được, chúng ta cũng là một phần tử Vạn Thiên tông, quyết không thể để đồng môn chết oan uổng".
"Đúng thế sư huynh".
"Phải trả thù cho các sư huynh, sư tỷ".
Nhìn vẻ mặt căm giận của mọi người, Phong Hanh cười thầm trong lòng, ngoài mặt thì lẫm nhiên nói.
"Văn Tú, Đông Cát, hai đệ lên trước thăm dò, ta ở giữa, Tuyết Nhi ở phía sau cảnh giới".
Hai người kia vừa nghe mình là người đi đầu liền hoảng hốt chỉ mặt mình.
"Đệ, đệ sao".
"Đệ có ý kiến".
Phong Hành nhíu mày rồi nở nụ cười thân thiết.
"Đừng lo, ta ở ngay sau hai đệ, có chuyện gì đều có thể ứng cứu kịp thời, đệ nghĩ xem nếu ta đi trước đối phương ẩn núp đợi ta đi qua mới ra tay phục kích ba người, ở phía sau làm sao ta phản ứng kịp".
Hai sư đệ hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu, mặt như ăn mướp đắng.
"Được sư huynh".
Bốn người chậm như rùa bò mò tới cửa động, mắt nhìn vào chỉ thấy đống lửa đang cháy, nhìn sâu vào bên trong là một màu đen tối như mực căn bản không nhìn rõ bên trong, lại thấy trên đất đồ đạc tán loạn, trên giá ba xâu thịt nướng đang cháy vì không có ai đảo qua mà bốc mùi khét khó ngửi.
Tất cả đập vào trong mắt rất rõ ràng là đối phương thấy không địch lại đã theo hướng còn lại chạy trốn, động này rất có thể là thông hai đầu.
Vừa nghĩ như vậy hai sư đệ kia thầm thở phào, đối phương vội vã như thế chắc không có bẫy rập nào, bất quá Phong Hành thì lại sốt sắng, mắt thấy đối phương trốn thoát nãy giờ hắn liền nóng nảy.
"Còn đứng chôn chân ở đây làm gì, còn không mau đuổi theo".
Hai người kia nghe vậy mới giật mình thế là ba chân bốn cẳng chẳng đề phòng gì mà xông vào.
Mắt thấy qua cửa động vẫn không có gì, Phong Hành liền yên tâm gia tăng cước bộ vượt lên dẫn đầu, trong suy nghĩ của hắn, đám tán tu này chỉ lo chạy làm gì còn thời gian bố trí bẫy hố hắn.
"Không ổn".
Chỉ là khi dưới chân hắn cảm giác có sợi dây bị kéo đứt trong lòng thầm kêu không ổn, linh khí nóng bỏng tự vận hành hình thành một lồng bảo vệ bao phủ quanh người, rồi vội vàng la lớn.
"Cẩn thận có bẫy".
Tiếng của hắn đã hoàn toàn bị tiếng xé gió lấn át, quanh vách động có vô số mũi kim bắn ra, chưa chạm vào người Phong Hành đã tan chảy không còn, đáng tiếc ba người sư đệ, sư muội hắn lại không may mắn như vậy, không có hộ thể linh khí gia trì, qua đợt đầu tiên đã xuất hiện vết thương, người sư muội kia đi sau cùng thành ra đáng thương nhất, trong lúc né kim lại có tiếng nổ lớn, thành động bị thứ gì đó đánh sập nàng ta không kịp phản ứng nên bị đá đè thịt nát xương tan.
"Sư huynh, cứu...!ta".
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, lúc Phong Hành quay đầu lại thì sắc mặt hắn vô cùng khó, tay nắm kiếm siết chặt đến nổi đầy gân xanh nhìn hai sư đệ ngã xuống, phía sau bọn họ không biết từ lúc nào đứng hai người, trên thân kiếm máu tươi chảy xuôi bốn mắt băng lãnh nhìn chằm chằm hắn ta.
Phong Hành tức quá mà cười to.
"Lũ chuột nhắc bọn bây có mấy trò mèo làm gì được ta, dám giết đệ tử Vạn Thiên tông, tất cả phải chết"..