Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)

Ngày xuân, bông liễu ở thành phố N bay tán loạn, giống như lông ngỗng bay khắp nơi, du khách đông như mắc cửi, hối hả, các cô gái trẻ tuổi ăn mặc những trang phục màu sắc khác nhau, dào dạt không khí thanh xuân. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào chiếc bàn nhỏ trong quán cà phê, trong chậu hoa nhỏ cấm vài cọng thảo mộc vàng nhạt.

Tối hôm qua Khương Bách Vạn vừa xem hết tập ba Phùng Đường, trong đó có một câu “Mùa xuân mới đến, rừng xuân đâm chồi. Gió xuân mười dặm cũng không bằng anh.” Giờ phút này, bông liễu đầy trời giống như ở trong mắt cô, ánh nắng vàng nhạt giống như ở trong lòng bàn tay cô, Ninh Hành lại như cảnh xuân in dấu thật sâu trong lòng cô. Gió xuân mười dặm cũng không bằng anh, chuẩn xác biết bao!

“Vậy các cậu ở chung một chỗ rồi à?” Bé Mập Tế ngồi bên trong Starbucks nhận được tin cuối cùng Khương Bách Vạn đã bị Ninh Hành bắt được, ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, một tay ôm lấy mặt, nhìn về cành liễu thướt tha cách đó không xa, cười khanh khách: “Nếu như bác sĩ Giang cũng có thể từ xa trở về thăm tớ một chút, tớ tình nguyện gầy đi 20 cân! Đáng tiếc đáng tiếc, anh ấy đi công tác, vậy mà tớ cũng không biết, anh ấy đã rất lâu rất lâu chưa nói chuyện với tớ rồi...”

Khương Bách Vạn cầm lấy Iced Chai Tea Latte, dùng ánh mắt cổ vũ cô ấy: “Chưa chắc trong lòng bác sĩ Giang không có vị trí của cậu, lần trước lúc anh ấy đến xem bệnh cho tớ còn nhắc đến cậu, bởi vì tớ là hàng xóm của cậu, anh ấy rất cố gắng cứu chữa cho tớ! Điều quan trọng là - không lấy tiền.”

“A? Cậu bị bệnh nặng gì vậy?!” Hồ Tế Tế quá sợ hãi: “Giống như tớ phải nhịn ăn sao?!”

“Viêm tuyến nước bọt.”

Mặt Hồ Tế Tế sa sầm: “Bệnh nhẹ như vậy mà cậu còn làm phiền anh ấy. Lần sau cậu có bệnh nhẹ thì nhất định phải tìm tới tớ, tớ dẫn cậu đi khám.”

Khương Bách Vạn thấy bộ dáng gấp gáp của cô ấy, không khỏi có mấy phần oán hận bác sĩ Giang kia. Dưới cái nhìn của cô, Hồ Tế Tế béo mập, tình cảm ưa thích đối với bác sĩ Giang không thể là giả được, anh ta lại lạnh lùng suốt ngày chơi trò mất tích, rốt cuộc có ý gì đối với Tế Tế? Ai... Tám phần là bác sĩ Giang chỉ coi Tế Tế là bạn bè bình thường, lại không tiện từ chối, muốn dùng thái độ lạnh lùng để Tế Tế mất kiên trì. Nghĩ tới đây, cô vỗ vỗ bả vai nở nang của Tế Tế: “Lát nữa chúng ta đi ăn đồ nướng, tớ mời!”

Vừa có ăn, Bé Mập Tế liền sinh khí dồi dào đứng lên, còn che miệng chanh chua cười trộm: “Ôi, làm bạn gái của tổng giám đốc bá đạo đúng là rất hào phóng, nói xem, anh ấy cho cậu bao nhiêu tiền?”

“Tiền? Còn có loại phúc lợi này sao?” Khương Bách Vạn hừ một tiếng, chính nghĩa mà tỏ vẻ - “Tớ không phải vì tiền mới đi theo anh ấy!”

“Tớ biết cậu không phải là vì tiền.” Hồ Tế Tế gật đầu: “Khẳng định là bởi vì dáng dấp anh ấy đẹp trai!”

Khương Bách Vạn nước mắt vui mừng: “Vẫn là cậu hiểu tớ.”

“Nhưng tập đoàn Ngự Thông thật sự có rất nhiều tiền.” Hồ Tế Tế nghiêm trang nháy mắt mấy cái, mấy tháng này xem tin tức xã hội, cô ấy càng có nhiều hiểu biết đối với mỗi ngành nghề, trên phương diện thực lực tiền tài, Ngự Thông chiếm cứ ba vị trí đầu, nếu như chỉ xét xếp hạng trong ngành dược, trước đó vì mắt xích tài chính trong ngành dược xảy ra vấn đề mà truyền tới không ít scandal, vậy mà công ty dược Ngự Thông lại có thể an vị trên toàn tỉnh, thậm chí còn là toàn bộ khu vực phía Đông, huống chi bọn họ còn có bài thuốc gia truyền bảo vật của quốc gia. “Nhà họ Ninh bọn họ có một vấn đề - con trai trưởng qua đời, hai người con trai của chủ tịch cùng đứa cháu đích tôn, ai sẽ là người nối nghiệp công ty dược Ngự Thông, điều này vẫn luôn là tiêu điểm để mọi người bàn luận. Hiện tại điểm chết người nhất chính là cháu đích tôn cùng con trai nhỏ có số tuổi không chênh lệch lắm, một vài năm sau ai sẽ là cấp dưới của ai dường như sẽ có một trận phân tranh. Nghe nói con thứ hai đứng về phía Ninh Nhất Kiệm, vị kia nhà cậu thì vẫn luôn một mình hăng hái chiến đấu, tớ còn nghe nói, trong công ty dược Ngự Thông có không ít “tai mắt”, một phần là nhìn chằm chằm vào cái phương thuốc gia truyền kia, một phần là nhìn chằm chằm Ninh Hành. Không biết về sau anh ấy có giao công ty dược Ngự Thông cho Ninh Nhất Kiệm hay không, hay là giữ thành của mình, rồi lại tranh đoạt ghế chủ tịch với anh hai của anh ấy.”

Khương Bách Vạn lo lắng gãi gãi sau gáy: “Sao lại phức tạp như vậy? Quan hệ của Ninh Hành và Ninh Nhất Kiệm rất tốt, giống như anh em. Hơn nữa, Ninh Nhất Kiệm tự mình mở công ty cầm đồ, theo tớ biết thì mấy năm nay làm ăn cũng không tệ, là nhân viên nên cũng có chút tám chuyện.”

“Ôi, công ty cầm đồ so với tập đoàn Ngự Thông đơn giản giống như là so cây cỏ với cây đại thụ vậy! Anh em thì cũng phải làm rõ sổ sách, công ty dược Ngự Thông vốn là do bố của Ninh Nhất Kiệm cai quản, hiện tại người cai quản lại biến thành chú nhỏ của mình, tuổi tác lại không chênh lệch quá nhiều, về sau anh ta còn có thể kế thừa vị trí của bố hay không thì vẫn phải xem xem chú nhỏ của anh ta có chịu nhường anh ta không. Mâu thuẫn của những gia đình có tiền, dân chúng thấp bé như chúng ta không thể hiểu nổi, bố mẹ cậu và bố mẹ tớ đều không phải là người có tiền, chúng ta cũng đều là con một, tranh tài sản gì đó, nội đấu gì đó, cả đời chúng ta cũng đều không gặp được. Tớ chỉ hy vọng bố mẹ tớ khỏe mạnh, về phần rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu tiền, có bảo vật gia truyền gì đó, một chút tớ cũng không quan tâm.” Hồ Tế Tế uống nốt ngụm cà phê còn lại, vỗ vỗ lưng Khương Bách Vạn: “Không phải cậu nói muốn mời tớ đi ăn đồ nướng sao? Đi thôi! Đúng rồi, hiện tại bố cậu thật sự rất nổi tiếng, lúc ông ấy trở về cậu nhớ phải nói cho tớ biết, tớ muốn làm một bài phỏng vấn về ông ấy.”

Khương Bách Vạn thuận miệng đồng ý, không biết những tin tức này mà Hồ Tế Tế nói có phải là vô căn cứ hay không, nhưng đột nhiên cô cảm giác được áp lực của Ninh Hành lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Trước kia cô chưa từng có bạn trai, không biết làm thế nào để yêu đương cho tốt, một số cô gái tìm bạn trai có tiền thì luôn nghĩ phải làm sao để càn quét được thẻ của họ, cô nghĩ sau này nhất định không thể mang thêm phiền phức cho anh.

***

Chủ nhật, Ninh Hành đúng hạn trở lại thành phố N, chờ đợi anh là một hội nghị quan trọng. Tập đoàn Ngự Thông mang toàn bộ cổ phiếu có xu hướng tăng đến bảy trăm triệu, đầu tư vào công ty dược Ngự Thông, thuốc chống ung thư mới cần nguyên liệu cao cấp cùng trung tâm nghiên cứu đa chức năng và phát triển CMO(1), bổ sung vốn lưu động thỏa mãn việc phát triển nghiệp vụ trong tương lai. Ninh Thù Quý tự mình tham dự hội nghị, nhấn mạnh lại trước khi đưa thuốc mới ra thị trường, công ty không thể truyền ra bất cứ thông tin gì, nhất định phải có quan hệ xã hội tốt, nhất là tăng cường nhân viên nội bộ quản lý đối ngoại cùng đầu tư quảng cáo, suy nghĩ này tình cờ lại trùng hợp với Ninh Hành.

(1) CMO (Chief Marketing Officer – Giám đốc marketing) là một chức vụ quản lý cao cấp, chịu trách nhiệm về marketing trong một công ty. Thông thường, vị trí này sẽ báo cáo trực tiếp kết quả công việc cho tổng giám đốc.

Chung Gia Hủy phụ trách ghi chép mang theo ánh mắt hâm mộ, lặng lẽ nhìn Ninh Hành mặc âu phục phẳng phiu cách đó không xa. Anh luôn luôn trầm tĩnh mà tự tin như thế, khiến cho người ta không dám khinh thường. Hội nghị vừa kết thúc, Chung Gia Hủy đi theo Ninh Hành tới phòng làm việc của anh.

Mấy ngày gần đây, Ninh Hành tiếp nhận một chồng văn kiện, lật một phần khá dày lên ký tên. Chung Gia Hủy báo cáo gần đây trên thị trường xuất hiện một nhóm liên quan đến tình hình thuốc giả xâm phạm thương hiệu bản quyền, trước mắt Ngự Thông đã phái ra mười hai người phối hợp với cảnh sát truy tìm thuốc giả.

“Mặt khác, bởi vì giai đoạn trước, phương án tiếp thị thị trường của chúng ta phát sinh chút thay đổi, hiện tại Kỳ Hoàng Trọng Cảnh xuất hiện hiện tượng cung không đủ cầu, rất nhiều người truyền miệng Ngự Thông chuẩn bị nâng giá, thế là một số người bắt đầu tích trữ hàng, nguồn cung cấp càng thiếu hụt hơn nữa.”

Ninh Hành nghĩ một lúc, tựa lưng vào ghế bình tĩnh nói: “Chọn ngày mời một ít phóng viên tham quan dây chuyền sản xuất của chúng ta, thuận tiện lộ ra tin tức thuốc mới sắp vào thành phố. Không phải công ty dược Ngự Thông chỉ dựa vào một mình Kỳ Hoàng Trọng Cảnh để chống đỡ cả xí nghiệp, để bọn họ biết, Kỳ Hoàng Trọng Cảnh vẫn đang sản xuất, mà thuốc chống ung thư mới chính là trọng điểm gần ba năm của chúng ta.”

Tin nhắn Wechat vang lên làm dịu đi bầu không khí ngột ngạt trong văn phòng, Ninh Hành nhìn Chung Gia Hủy: “Tôi cần một chút thời gian để xử lý những văn kiện này.” Chung Gia Hủy hiểu ý, gật gật đầu đi ra ngoài. Ninh Hành ấn mở ứng dụng, trên màn hình có mấy hàng chữ nhỏ...

Khương Bách Vạn: “Bàn Tử ở phía đối diện quá tham ăn, bị cô ấy ảnh hưởng em cũng ăn quá nhiều, hiện tại phải uống thuốc kích thích tiêu hóa! Thì ra mỗi lần cô ấy ăn tiệc đều sẽ uống cái này trước, thật sự là vô cùng nham hiểm.”

Bên môi Ninh Hành hiển hiện một nụ cười nhạt.

“Ăn quá no cũng không phải là lý do có thể đến trễ ngày mai.” Ninh Boss nghiêm chỉnh không thiên vị nhắn lại một câu.

Em đi làm trễ ngày nào hả? Khương Bách Vạn xoa xoa bụng, căm giận bất bình. Tắm rửa xong đi ra, thấy mẹ ngồi trên ghế sofa không ngừng gọi điện cho bố, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài. Mặc dù một số hãng triển lãm tranh có được phương thức liên lạc của Khương Duy, nhưng ai cũng không thể liên lạc được với ông. Dường như ông không biết hiện tại mình đã quý giá đến trình độ nào, vẫn như cũ không biết phiêu bạt ở đâu, có khả năng nơi đó không có sóng, cũng có thể ông nghèo đến nỗi ngay cả tiền nạp điện thoại cũng không có.

Mẹ Khương bán một bức họa của Khương Duy lại có thể nhận được nhiều tiền như vậy, về tình về lý đều nên nói với ông một tiếng, mấy ngày nay mỗi ngày tan sở đều liều mạng gọi điện thoại cho ông. Khương Bách Vạn ở bên cạnh vừa xem tivi vừa nhìn mẹ gọi điện thoại, khoảng tầm một tiếng sau, cuối cùng điện thoại của Khương Duy cũng có kết nối, ông ở trong một thôn xóm nhỏ trên cao nguyên, theo như ông miêu tả, nơi đó có hồ nước xanh lớn nhất thế giới, không khí cùng lòng người tinh khiết nhất.

Nghe được tin tức “Một đêm nổi lên” của chính mình, Khương Duy cực kỳ giật mình. Tuy mẹ Khương và Khương Bách Vạn đều hy vọng ông sẽ lập tức lên đường về thành phố N, nhưng sau khi vui mừng như điên, ông vẫn từ chối về nhà. Ông nói trong vòng một năm chỉ có mấy tháng là nước trong hồ Ngọc Bích sẽ nổi lên màu trắng, đây là thắng cảnh mà người ngoài khó gặp, ông vẽ xong sẽ về nhà.

Khương Duy là người cổ quái lại cố chấp, sau khi giá trị bản thân đã tăng lên gấp bội lại vẫn nghĩ đến vẽ vời, mà không phải thừa cơ nổi tiếng, kiếm một món tiền hời. Bỗng nhiên Khương Bách Vạn có chút bội phục bố mình, rốt cuộc cũng hiểu tính khí bướng bỉnh không phân tốt xấu của cô là đến từ người nào.

Một người trước đó không có được thành công, tự xưng là tài hoa lại không nhận được sự tán thành của người ngoài, cho dù là người thân nhất cũng vậy. Cho nên, trước khi không làm ra thành tích, không cần thiết cứ gặp người khác lại nói đến tài hoa và mộng tưởng của bản thân, điều đó sẽ chỉ trở thành đề tài nói chuyện cùng trò cười trong những cuộc trà chiều của người khác mà thôi.

Sau khi cúp điện thoại, cô tiện tay lên Microblogging một chút, nhìn thấy Hồ Tế Tế vừa mới đổi một trạng thái - còn sống vốn chính là việc vất vả nhất, cho nên mới muốn học cách làm thế nào để tăng thêm sự sôi động. Rơi xuống đất mà đến, nhắm mắt mà đi, đó là ân huệ tạo hóa ban cho. Mà nỗ lực sống một ngày, cười nhiều thêm một lần, đi chơi nhiều một chút, gặp được nhiều người mình thích, ăn một bữa ăn ngon, nước sốt, bánh quẩy, Ma Lạt Thang(2), mề gà, thịt trâu xào khô, thịt bò nướng cay, tôm hùm chua cay, thịt dê nướng thì là, đó mới được gọi là quà cho bản thân.

(2) Ma Lạt Thang là một món canh cay nổi tiếng của Trung Quốc có thể ăn kèm tiết vịt, đậu phụ hay viên cá, thịt. 

Không nghĩ tới đêm nay Bé Mập Tế ăn nhiều đồ ăn như vậy, bây giờ vẫn còn có thể nghĩ đến ăn!

Mấy ngày nay Khương Bách Vạn mê muội nghĩ đến Ninh Hành, vô thức lại câu này trên Microblogging gửi cho anh, hỏi: “Có phải là rất sâu sắc hay không?”

Một lúc sau, anh trả lời: “Có thể, nhưng em không cần phải gặp nhiều người thích mình.”

Thấy lời này, Khương Bách Vạn ngẩn người nhìn trần nhà, nếu như bọn họ cứ tiếp tục như vậy, cô đương nhiên không cần thích người khác, nếu như xảy ra chuyện gì... Phi phi phi! Cô lắc đầu, vì ngày mai không đến muộn, ngoan ngoãn lăn đi ngủ, ngày hôm sau vừa tính toán đi đâu ăn sáng vừa đi xuống lầu.

Nên ăn canh mề gà hay là ăn mì vằn thằn cây tể thái(3) đây? Khương Bách Vạn nuốt nước bọt mấy lần mới ra khỏi hành lang, liền ngây ngẩn cả người, xe màu trắng của người lãnh đạo trực tiếp cách đó không xa, ầm ầm còn chưa tắt máy. Cô được chiều mà lo sợ chạy tới, tự giác ngồi vào ghế lái phụ, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

(3) Cây tể thái là tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.

“Đón người phụ nữ của anh đi làm.” Tổng giám đốc bá đạo luôn lời ít mà ý nhiều như vậy.

Khương Bách Vạn cúi đầu thắt dây an toàn, xấu hổ một chút, tiếp theo lại không biết tốt xấu nói: “Anh có làm suốt như vậy được không? Ngộ nhỡ về sau có ngày anh không tới đón em, em tức giận thì làm sao bây giờ?”

Ngón trỏ Ninh Hành nhẹ nhàng gõ tay lái mấy lần, mỉm cười liếc cô một cái: “Ngày mai anh không đến, em giận một cái cho anh xem.”

“Ai, nói như vậy anh tới hay không tới đón em chỉ dựa vào tâm trạng?”

“Anh không phải người chủ quan.” Ninh Hành nhíu mày: “Lúc anh không tới nhất định có một số nguyên nhân khách quan, ví dụ như - anh phải tới công ty mấy tiếng, trước thời gian đi họp, hẹn gặp mặt với khách hàng, bận việc gì không thể đi làm vân vân.” Nói xong, tay phải của anh nhẹ nhàng nắm tay trái của Khương Bách Vạn, nhìn không chớp mắt, ánh mắt lại phá lệ dịu dàng.

Cầm tay của anh, Khương Bách Vạn vì sợ mà tâm trạng rung động không ngừng. Có lẽ mỗi người con gái khi gặp phải tình yêu đầu tiên, cho dù chỉ là nắm lấy tay nhau bình thường như này thì cũng cảm thấy khắc cốt ghi tâm. Chính cô vốn nên bắt xe buýt vừa đi ngang qua người, một lúc sau lại bị bỏ xa lại đằng sau, cô thoáng nhìn đám người chen chúc bên trong, cảm thấy quanh thân vô cùng thoải mái, đồng thời lại vì chút xíu quan tâm của Ninh Hành mà cảm động, cô không phải ỷ vào sự nuông chiều mà có tính tình tiểu thư, quay đầu nghiêm túc nói: “Chỗ anh cách xa chỗ em, về sau nếu không có việc gì thì cũng không cần đến đây sớm như vậy, ngủ thêm nửa tiếng nữa không tốt sao?”

Mặt Ninh Hành gió yên sóng lặng: “Em đã thấy người nào nuôi heo thích ngủ nướng chưa?”

“Anh... Nuôi heo?” Đề tài đổi quá nhanh, nhất thời Khương Bách Vạn không bình tĩnh nổi.

“Chuyên gia nói, heo đúng giờ phải được cho ăn.” Giải thích xong, Ninh Hành giẫm mạnh chân phanh, Khương Bách Vạn mờ mịt nhìn ngoài cửa sổ, đó không phải là quán “Mì vằn thắn cây tể thái” mà cô thường ăn sáng sao? Lúc này, giọng nói gian tà của Ninh Hành vang lên bên tai...

“Anh ở trong xe chờ em, tốc chiến tốc thắng. Nhắc nhở nho nhỏ: Đến trễ trừ sạch toàn bộ tháng lương này.”

“Về sau xuống lầu cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy anh!” Khương Bách Vạn khóc chạy xuống xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui