***
Giang Phảng thức giấc, cảm thấy lông mi ngưa ngứa.
Bàn tay ai đó đang táy máy nghịch lông mi anh.
Giang Phảng cười, vươn tay nắm lấy cổ tay đang quấy rối kia, thuận tiện vuốt phẳng nếp nhăn trên tay áo cho cậu:
– Được rồi, tôi tỉnh rồi.
Vốn dĩ còn đang lo lắng về thời gian, nghe thấy giọng Giang Phảng, Lý Ngân Hàng chấn động tinh thần, vội vàng xuống giường lần mò giày đeo vào.
Nam Chu chẳng hề ngượng ngùng khi mình động tay động chân bị tóm gọn, cậu đưa tay cho anh, mặc anh xử lý.
Giang Phảng:
– Ban nãy cậu giẫm vào chân tôi à?
Nam Chu:
– Là tôi.
Trong bóng tối, ngón tay cái của Giang Phảng khẽ khàng ấn vào lòng bàn tay Nam Chu:
– Vậy cảm ơn thầy Nam đã mang tôi trở lại.
Dứt lời, Giang Phảng đứng dậy xuống giường.
Sau khi kết thúc trò chơi, NPC không xuất hiện dẫn đường giống hai màn trước.
Căn phòng tối đen như mực không có nguồn sáng, cho nên bọn họ chỉ có thể lần mò trong bóng tối, tìm kiếm chiếc giày đã cởi ra.
Nam Chu ngồi khoanh chân trên giường:
– Anh tốn nhiều thời gian nhất đấy.
– Ừ, lãng phí chút thời gian.
Giang Phảng tìm được một chiếc giày trước tiên, dùng ngón tay ấn ấn thử giày:
-… Rất đáng giá.
Đó không phải là giày của Giang Phảng.
Anh quay qua nói với Nam Chu:
– Đeo cho cậu trước, chân đâu.
Nam Chu nghe lời duỗi chân ra.
Cậu vẫn không thể nào nhịn được sự tò mò:
– Anh mơ thấy gì thế?
Bàn tay Giang Phảng nắm lấy mắt cá chân của cậu hơi khựng lại.
Anh nhớ tới chuyện diễn ra sau khi bất cẩn để Nam Chu uống say.
Lúc bọn họ đi đến cuối con đường, Nam Chu nói buồn ngủ.
Sở dĩ buồn ngủ là vì tác dụng phụ của rượu.
Cậu nhanh chóng buồn ngủ tới mức phải Giang Phảng cõng mới đi được.
Giang Phảng cõng Nam Chu về khách sạn, đặt một gian phòng.
Giang Phảng báo với đồng đội vị trí hiện tại của mình thông qua thiết bị liên lạc.
Anh đặt Nam Chu lên giường, cởi bỏ bộ đồ phẳng phiu đoan chính trên người, giúp cậu ngủ thoải mái hơn.
Nam Chu say tới mức lông mi ướt nước, nhưng vẫn còn ý thức.
Cậu cố gắng ngồi thẳng người dậy, bám chặt hai tay vào thành giường, đầu mơ màng gật gật.
Nhìn thấy vậy, trái tim Giang Phảng mềm nhũn ra, chỉ muốn ôm lấy đầu cậu xoa xoa.
May là anh kiềm chế được.
Nhiệt độ của điều hòa trung tâm trong phòng hơi thấp.
Giang Phảng bắt đầu cảm thấy lo lắng, không biết một người giấy mạnh mẽ không gì không thể làm liệu có bị cảm lạnh không.
Nhưng anh nhanh chóng mím môi bật cười.
Mạnh mẽ gì chứ, rõ ràng còn uống say bí tỉ.
Giang Phảng lúc này giống Giang Phảng đang đeo giày cho Nam Chu, dịu dàng nói:
– Cậu đợi một lát, tôi thay quần áo cho cậu.
Anh rút áo tắm trong phòng tắm ra, khoác lên người Nam Chu, sau đó thay cậu khép vạt áo cẩn thận.
Đánh răng rửa mặt qua loa xong, Nam Chu buồn ngủ tới mức ngồi không vững.
Giang Phảng cũng chuẩn bị thu dọn.
Anh đưa tay dưới khuỷu chân cậu, khẽ nâng lên, tay khác vòng qua ôm lấy eo cậu.
Nam Chu cảm nhận được động tác của anh, cho rằng bản thân được cho phép lên giường nằm.
Cậu tự động nhích hông, cả người ngả về sau, kéo theo cả Giang Phảng ngã xuống giường.
Cẳng chân rắn chắc thon dài gác lên vai Giang Phảng.
Đầu ngón tay Giang Phảng bất cẩn trượt vào trong áo ngủ mềm mại, khuỷu tay đè trên đầu gối với tận sâu vào trong áo tắm.
Tay còn lại của Giang Phảng chống bên hông Nam Chu, anh rũ mắt, im lặng nhìn cậu.
Là thiếu niên nơi tháp ngà mà thuở ấu thơ anh từng muốn cứu vớt.
*Tháp ngà: Thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan, nơi mà trong đó người trí thức, văn nghệ sĩ náu mình, thoát li thực tế đời sống.
Là người bạn tinh thần những năm tháng thiếu niên.
Bây giờ trở thành… người bạn vươn tay là có thể với tới.
Nhưng Giang Phảng không làm gì hết.
Anh đứng dậy, giúp cậu đắp chăn cẩn thận, rút một bao thuốc và bật lửa từ trong ngăn kéo tủ phòng khách sạn.
Sau đó khóa chặt cửa phòng đi ra ngoài.
Anh đứng trước cửa sổ cuối hành lang khách sạn, không hút thuốc chỉ ấn bật lửa sáng lên.
Tách.
Khói thuốc lan tỏa trong không khí.
Đèn ở hành lang là đèn điều khiển bằng âm thanh.
Giang Phảng đứng im lặng tại chỗ một lúc lâu.
Như thể có ma quỷ đến gần, đèn sau lưng anh lần lượt tắt từng cái một từ xa lại gần.
Cho tới khi ngọn đèn cuối cùng trên đỉnh đầu Giang Phảng vụt tắt, trên hành lang tối tăm chỉ còn nhìn thấy đôi mắt nhạt màu của Giang Phảng cùng với ánh lửa đỏ hồng giữa ngón tay anh.
Tàn thuốc rơi trên sàn giống như màn tuyết rơi quy mô nhỏ, che lấp cô đơn, khát vọng và những lời muốn nói trong lòng anh.
Giang Phảng biết uống rượu, cũng sẽ hút thuốc, tuy nhiên đó đều là nhu cầu xã giao.
Trước giờ anh luôn tự nghiêm khắc với bản thân mình, sẽ không để mình chìm đắm vào một thứ gì đó.
Anh chỉ muốn dùng khói thuốc để che lấp trời sao, muốn có thứ gì đó phân tán sự chú ý quá mức kỳ quái của anh.
Thế nhưng…
Anh cúi đầu, quan sát phản ứng trần trụi trên cơ thể mình, vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Đúng là điên thật rồi…
***
Giang Phảng của hiện tại, đang vui vẻ hưởng thụ cảm giác tỉnh táo trong điên cuồng ấy.
Xung quanh tối tăm, cho nên đầu ngón tay chính là thứ duy nhất có thể cảm nhận.
Giống như hai con kiến khẽ chạm râu vào nhau để trao đổi mùi vị, nhiệt độ và thông tin.
Đầu ngón tay Giang Phảng từng được huấn luyện đặc biệt nên nhạy bén hơn bình thường.
Chính bàn chân này, ban nãy luôn chạm vào mu bàn chân anh.
Giang Phảng nhớ tới cái đêm mà mình đã bỏ lỡ, nắm lấy mắt cá chân nằm trọn trong lòng bàn tay, phải cố gắng kiềm chế nhịp tim và nhịp thở thì mới không làm ra hành vi mất khống chế.
***
NPC Sói đang rúc trong một góc tối tăm.
Sân chơi chính của nó chỉ ở trong giấc mơ.
Ban nãy Lý Ngân Hàng đã cho nó trải nghiệm cảm giác “không bột đố gột nên hồ”.
Nam Chu tấn công lòng tự trọng của nó.
Giang Phảng thì vô nhân đạo hơn, tấn công nó bằng vật lý.
Vừa chịu khổ vừa chịu nhục, nó còn phải mở to mắt nhìn hai người chơi trò cô bé lọ lem ngay trên sân nhà mình.
Đã thế lại chẳng thể làm gì được.
Nó ghê tởm tới mức chỉ đành co người trong góc giả chết, thậm chí còn không muốn đi tới dẫn ba người ra ngoài theo quy định.
***
Giang Phảng đeo giày vào cho Nam Chu.
Nam Chu vẫn cố chấp hỏi câu kia:
– Anh đã mơ thấy gì?
– Một giấc mơ rất đẹp.
– Giang Phảng ngước mắt lên nhìn – Là tình đầu của tôi.
Nam Chu vui lắm, không phải bạn thì tốt rồi.
Cậu còn chưa kịp nếm kỹ rốt cuộc niềm vui này gồm những thành phần gì, đã nghe Giang Phảng hỏi mình:
– Còn cậu thì sao, cậu mơ thấy những gì?
Nam Chu đắn đo một lát.
Ngân Hàng và anh Phảng đều mơ thấy những sự vật sự việc thân mật với bản thân.
Nếu vậy thì…
Nam Chu vô cùng tự tin với phỏng đoán của mình:
– Là Nam Cực Tinh.
Giang Phảng nghẹn họng.
Nghe thấy giọng của Nam Chu, Nam Cực Tinh chun chiếc mũi nhỏ, vui vẻ bay từ cánh tay Lý Ngân Hàng qua chỗ cậu.
Đang định lấy vai Nam Chu làm điểm hạ cánh như thường ngày thì bị một bàn tay đột nhiên vươn tới bắt lấy giữa không trung, cho vào trong ô vật phẩm.
Nam Chu nghe thấy Nam Cực Tinh kêu chít chít, quay đầu sờ soạng giường nhưng không thấy đâu.
Nam Chu:
– Nam Cực Tinh?
Giang Phảng đeo chiếc giày khác vào cho cậu, cũng tự giác nhanh chóng đeo giày cho mình:
– Nó ở chỗ tôi rồi, tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận.
Nam Cực Tinh đang ngơ ngác cào cào ô vật phẩm: ???
Thu dọn xong, ba người nối đuôi nhau sờ soạng ra ngoài.
Cánh cửa lớn ban đầu khóa chặt, bây giờ chỉ cần khẽ đẩy thôi cũng đã mở rộng ra ngoài.
Khi bọn họ rời khỏi căn phòng tối tăm và ẩm ướt, cánh cửa đóng “sầm” một tiếng ngay sau lưng, nhanh tới mức suýt nữa đã đập vào gót chân Lý Ngân Hàng.
Rõ ràng điều này thể hiện sói không chào đón bọn họ.
Ngẫm nghĩ kỹ thì chỉ có thể nói bằng hai từ: “Cút ngay.”
Quay về hành lang não, tiếng nhai nuốt nhóp nhép kia đã dừng từ lúc nào.
Thay thế nó là tiếng nước chảy liên tục một cách quái dị.
Giống như tiếng sóng không ngừng đập vào tai khi lặn xuống bể bơi.
Bọn họ vẫn còn ba cánh cửa.
Cộng tất cả thời gian thăm dò lẻ tẻ thì bọn họ vẫn còn hai mươi tư tiếng nữa.
Nhưng chẳng ai biết sau ba cánh cửa kia sẽ ẩn giấu điều gì.
Cho nên bọn họ cần phải nắm bắt thời gian.
Mấy người Nam Chu đi vòng quanh hành lang gấp khúc, đắn đo một hồi.
Cuối cùng, bọn họ lựa chọn cánh cửa cách xa thư viện ban đầu nhất theo đường thẳng.
Không ngờ lại gặp chút vấn đề khi mở cửa.
Vặn tay nắm một lần, hai lần vẫn không thể mở nó ra.
Lý Ngân Hàng phụ trách mở cửa quay đầu, đưa mắt nhờ hai boss đến giúp đỡ.
Nhìn vào đặc tính mà phó bản “Xâm nhập não bộ” thể hiện, Nam Chu không định phá cửa.
Cậu lấy chiếc kim mảnh ra, định thử tay nghề trộm cắp mới thăng lên cấp hai của mình.
Cậu và Giang Phảng ngồi xổm xuống nghiên cứu, nhanh chóng phát hiện ra manh mối.
Khóa của cánh cửa này có điểm khác biệt rất nhỏ so với năm cánh cửa còn lại.
Ở vị trí lỗ khóa có năm đường rãnh mảnh.
Ba trong năm đường đã đỏ lên màu máu, giống như ba mạch máu rất mảnh.
Hai đường còn lại vẫn mang màu trắng.
Tín hiệu này không khó để giải thích.
Lỗ khóa của cánh cửa này cũng to hơn những cánh cửa khác.
Thế là Nam Chu nhìn qua lỗ khóa xem có thể nhìn thấy gì bên trong không.
Bên kia lỗ khóa chỉ có một màu đỏ sậm, rất khó để đánh giá quang cảnh cụ thể trông thế nào.
Lúc Nam Chu đang định lùi về sau thì bất chợt màu đỏ sậm kia cũng rút về sau.
Một đôi mắt với tròng trắng đỏ ngầu như thể bị đau mắt đỏ xuất hiện sau lỗ khóa.
Con mắt chăng đầy mạch máu nom hệt tơ nhện nhìn Nam Chu không chớp mắt, nó chợt cong cong như đang cười với Nam Chu một cách quỷ dị.
Nam Chu không nghĩ nhiều, dùng kim đâm thẳng vào trong.
Con mắt:…
Mẹ kiếp?
Rõ ràng là con mắt kia rất tự hào với kỹ thuật hù dọa người của mình.
Trước giờ chỉ có người chơi nhìn thấy nó rồi chạy mất dép chứ nó chẳng bao giờ trốn chạy.
Vì thế nên Nam Chu cảm nhận được chắc chắn mình vừa đâm trúng cái gì đó.
Đợi khi Nam Chu cúi người nhìn lại, con mắt kia đã biến mất.
Còn mang theo cả cây kim của cậu.
Nam Chu bám vào bên cửa, tỉnh bơ rời mắt khỏi lỗ khóa.
Giang Phảng hỏi cậu:
– Nhìn thấy gì rồi à?
Nam Chu gật đầu:
– Ừ, ban nãy có một con mắt nhìn tôi từ bên trong.
Lý Ngân Hàng im lặng.
Nam Chu nói với giọng trần thuật:
– Bị tôi đâm cho một cái, nó chạy mất rồi.
Giọng Nam Chu quá mức bình tĩnh, thậm chí Lý Ngân Hàng phải nghĩ đi nghĩ lại mới cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Thấy Nam Chu không có phản ứng gì, Lý Ngân Hàng cũng không dám làm thái quá.
Cô nghĩ, Nam Chu còn chưa bước vào đã thuận lợi gây thù với NPC.
Cô còn nói gì được đây? Cứ thế là xong chuyện rồi.
Giang Phảng đưa ra kết luận:
– Có lẽ chúng ta phải bước vào cánh cửa này cuối cùng.
Nam Chu và anh nhìn nhau.
Bọn họ đã chơi qua ba cửa.
Ba cửa chơi thoạt nhìn thì chẳng liên quan gì đến nhau, có thể vào bất cứ cánh cửa nào, nhưng manh mối ẩn sâu trong nó khá sâu xa.
Mang theo tâm trạng tiếp tục tìm kiếm manh mối, ba người chọn bước vào một trong hai cánh cửa có thể mở còn lại.
Ngay khi cánh cửa rộng mở, bóng tối xâm nhập, mùi hương kẹo đường ngọt lịm cũng lan tỏa tới đây.
Mở mắt ra, Nam Chu phát hiện mình đang đứng trong một khu rừng rậm rạp.
Chim rừng líu lo, mặt trời lấp ló qua những tán lá cây.
Hương cỏ cây thoang thoảng dâng lên bốn phía, dường như có những mảnh vụn bánh mì rắc trên những viên đá vụn trắng như tuyết, tập trung dần về giữa, hình thành một dải vụn bánh mì nhân tạo trải dài về phía xa.
Lạ ở chỗ bọn họ không thể nhìn thấy cánh cửa bước ra ngoài.
Nhìn thấy con đường nhỏ trải vụn bánh mì, mùi thơm ngọt tràn ngập xoang mũi, kết hợp với kinh nghiệm trước đây, ba người lập tức đoán được nội dung của câu chuyện cổ tích này.
Lý Ngân Hàng:
– Trong câu chuyện cổ tích này có mụ phù thủy thích lừa trẻ con đúng không nhỉ?
Giang Phảng bổ sung ngay:
– Có một cặp anh em bị bố mẹ bỏ lại trong rừng.
Đây chính là câu chuyện cổ tích mà Nam Chu ngưỡng mộ nhất.
Cho nên cậu thuận miệng thốt ra từ ngữ mấu chốt liên quan đến chuyện cổ tích:
– Căn nhà kẹo.
Hết chương 104
Lời tác giả:
Cửa ban nãy: Căn nhà kỳ diệu của Giang Phảng.
Cửa hiện tại: Căn nhà vui vẻ của Nam Chu.
Cát: Chào mừng đến với câu chuyện cổ tích Hansel và Gretel (Tra gg mới biết đó chứ mình chưa đọc truyện này bao giờ)
------oOo------