***
Ngoại trừ mức độ hiện đại hóa ra thì các thiết kế cơ bản của Thành Bang Cổ không khác nhiều so với Thành Phố Rỉ Sét.
Khác biệt hoàn toàn so với một Phồn Hoa xa xỉ, giàu có.
Cũng không mộng mơ an lành như Thị Trấn Sóc hay Đảo Vườn với nông nghiệp làm chính.
Một nơi đặc biệt nhất trong năm điểm an toàn.
Là nơi cốt lõi của ý chí cũng là nơi công bằng nhất.
Kiến trúc thu hút của Thành Bang Cổ chính là một sân thi đấu game mang tên “Đấu trường thú”.
Bên ngoài sân thi đấu có một bức tượng đấu sĩ khổng lồ, đầu đội mũ giáp, cưỡi con ngựa bằng đồng thau.
Áo choàng phía sau lung bay, một góc áo choàng chạm vào góc tròn của sân thi đấu, phía đuôi duỗi ra chạm tới đài đuốc.
Ngọn lửa rực cháy không tắt đại diện cho ý chí của đấu sĩ, như chiếc huân chương từ lửa chiến rơi trên người đấu sĩ.
Đấu sĩ cầm một thanh kiếm khổng lồ khắc hàng chữ.
“Thắng là chân lý, chân lý muôn đời.”
Bước đi trên con đường giữa hai hàng mâu dài bằng đồng thau, tiếng bước chân phản xạ văng vẳng trên khắp con đường.
Mùi rỉ sắt lạnh lẽo của thứ vũ khí lạnh không ngừng kích thích thần kinh người khác.
Lý Ngân Hàng có vẻ khiếp đảm, cô cảm thấy như mình đang từng bước tiến vào đấu trường La Mã cổ đại.
Hơn nữa, ở chỗ tiếp giáp giữa những mũi mâu thỉnh thoảng lại lóe lên hình ảnh của những con thú.
Tiếng động vật gầm gừ giống như thanh vũ khí cùn đang mài qua da đầu Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng run rẩy, nhỏ giọng cất lời:
– Thật hay giả vậy? Có dã thú thật ư?
– Quả thực trong trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” nguyên bản có tiếng thú kêu, dẫu vậy cũng chỉ là thiết kế làm nổi bật cảnh tượng đấu trường mà thôi.
– Giang Phảng cười khẽ – Nhưng bây giờ thì chưa chắc.
Lý Ngân Hàng co rúm người.
Nam Chu không nói gì, lay tỉnh Nam Cực Tinh đang gà gật trong ô vật phẩm.
Đang mơ màng ngủ thì bị đặt xuống đất, Nam Cực Tinh cáu bẳn.
Vừa nghe thấy tiếng dã thú gầm gừ, nó nổi cơn giận, cơ thể chẳng to bằng bàn tay cong lên, móng trước cào xuống đất, “Ẳng” một tiếng về phía đen sâu chưa biết kia.
Trong nháy mắt, không gian tĩnh lặng, không còn bóng con thú nào nữa.
Lý Ngân Hàng trố mắt ra nhìn, khẽ vỗ tay cho nó.
Nam Cực Tinh đắc ý vểnh cao cái đuôi nhỏ của mình, nó túm lấy ống quần Nam Chu, kêu hừ hừ mấy tiếng làm nũng.
Nhưng nó còn chưa kịp nhảy tới đùi lớn, đã bị Giang Phảng xách lên đặt trên vai Nam Chu.
Nam Cực Tinh nhảy sang vai Lý Ngân Hàng, kiêu ngạo nhảy quanh cổ cô một vòng.
Trải qua mấy tiếng ngắn ngủi sống trong sợ hãi cao độ, Lý Ngân Hàng chợt cảm thấy Nam Cực Tinh còn đáng tin cậy hơn những người chơi kia.
Cô thử xoa cái đầu lông xù của nó.
Nhóc con cũng sợ Lý Ngân Hàng ghét mình, bất ngờ được sờ mó, nó sung sướng dùng móng vuốt che mặt.
Nó nằm xuống, gục đầu xuống xương quai xanh Lý Ngân Hàng, nhìn cô với đôi mắt đen láy.
Lý Ngân Hàng cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Cô xoa đầu nó, cẩn thận cho nó vào ô vật phẩm của mình.
Đi thêm ba mươi mét về trước, phía cuối con đường xuất hiện một hồ nước ngập mắt cá chân không thể đi vòng.
Đáy hồ làm bằng đồng thau, tương đối nhẵn.
Đối diện với hồ nước, Lý Ngân Hàng và Nam Chu đồng loạt quay đầu nhìn Giang Phảng.
Dịch Thủy Ca đã công khai thân phận của Giang Phảng, anh cũng không giả vờ nữa.
Anh ngả bài luôn.
Giang Phảng ung dung dựa vào kinh nghiệm và kiến thức của mình về trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn”, nói cho bọn họ tác dụng của hồ nước này:
– Đây là “Hồ thử vàng”, mỗi người chơi chính thức bước vào đấu trường đều phải bước vào đây một lần.
Để phù hợp với phong cách kiến trúc nên đã xây dựng theo kiểu dáng này.
Nam Chu nói:
– Bước vào là được à?
Dứt lời, cậu tháo giày tất, bước vào trong nước.
Giang Phảng đứng bên cạnh hồ, tiếp tục giải thích:
– Bước vào hồ này, hệ thống sẽ sử dụng chất dẫn để kiểm tra đạo cụ và các kỹ năng cậu có, đánh giá cấp bậc và dự đoán khái quát, thuận tiện đăng nhập số liệu và thông tin.
Nam Chu đứng giậm chân tại chỗ, phát hiện ra mặt nước rất tĩnh, không thay đổi gì.
Giang Phảng nói tiếp:
– Lần đầu bước vào hồ sẽ chậm hơn.
Chỉ cần bước vào một lần, sẽ có ghi chép về thông tin và chiến tích tương ứng.
Vừa dứt lời, mặt nước gợn sóng và bắt đầu biến đổi.
Nam Chu nhìn xuống vị trí mình đang đứng.
Mặt nước nổi lên một dòng chữ.
– Kiểm tra thất bại.
Mời bước vào hồ một lần nữa.
Lý Ngân Hàng im lặng.
Phải nói thế nào đây.
Không hổ là cậu.
Có nhiều hạng mục số liệu của Nam Chu được đánh giá loạn số, điều này cũng khiến “Hồ thử vàng” cảm thấy hoang mang.
Nam Chu nhìn Giang Phảng, chỉ mặt hồ, khẽ tố cáo nó:
– Nó đang nhằm vào tôi.
Giang Phảng cười nói:
– Cậu đặc biệt mà.
Dứt lời, anh cũng cời giày, bước vào trong hồ, ôm eo Nam Chu đang định lên bờ, bế cậu ra khỏi nước.
Vài giọt nước từ mắt cá chân và đầu ngón chân cậu rơi xuống, tạo thành từng gợn sóng nho nhỏ trên mặt “Hồ thử vàng”.
Nam Chu chống lên vai Giang Phảng, có phần hoang mang.
Đợi khi đường sóng trên mặt nước biến mất, Giang Phảng đặt cậu xuống kiểm tra lại.
Trong lúc đợi kết quả, Giang Phảng tiếp tục giảng giải quy tắc cho bọn họ.
– Có bốn cơ chế thi đấu trên đấu trường.
– Thứ nhất, đấu đội bình thường.
Hệ thống sẽ tự động chia chúng ta vào đội ngũ có số người tương đương, tiến hành cuộc chiến giữa hai đội ở một trường đấu có đặc điểm địa hình và chỗ che chắn nhất định, ví dụ như rừng rậm, hay trong biệt thự.
– Loại hai, đấu đơn bình thường.
Võ đài là đấu trường trung tâm, có thể sử dụng bất cứ đạo cụ nào.
– Hai loại hình thi đấu này đều do người chơi đặt cược một số tích điểm và đạo cụ.
Giá trị vật phẩm đưa ra đặt cược càng gần nhau, càng đồng giá thì càng dễ được sắp xếp thi đấu với nhau.
– Người thắng có thể lấy đi đạo cụ và tích điểm, người thua sẽ chẳng nhận được gì.
Nói đến đây, Giang Phảng cúi đầu nhìn, phát hiện kiểm tra đánh giá thông tin của Nam Chu vẫn thất bại.
Anh lại làm theo cách cũ, bế đóa hoa thủy tiên xinh đẹp ra khỏi mặt nước rồi dịu dàng trồng nó xuống.
– Loại ba, hình thức đấu quý tộc La Mã.
– Loại hình thi đấu này rất đặc biệt, giống như đấm bốc, những người chơi khác có thể xem.
Nhưng muốn xem thì nhất định phải bỏ ra tích điểm hoặc đạo cụ.
– Không giống với kiểu cược “người thắng” như những cuộc thi khác, khán giả sẽ cược xem ai là “người thua”.
– Bọn họ phải đặt cược vào một người chơi mình không ủng hộ.
– Khi số tiền cược lên một người đạt con số nhất định, người đó sẽ bị thêm một tầng debuff, ví dụ như hạn chế sử dụng đạo cụ dịch chuyển, cấm sử dụng vũ khí tấn công.
– Nếu như người được đặt cược mà thua, vậy thì người đặt cược anh ta sẽ thắng.
Bọn họ có thể thu về toàn bộ vật phẩm mình đã đặt cược, đồng thời cũng dựa vào “điểm cống hiến” đặt cược của mình để được chia một phần tích điểm của bên cược thua.
Đặt cược càng nhiều thì cơ hội nhận được đạo cụ cấp cao càng lớn.
– Nếu như người được đặt cược mà thắng, người cược sẽ mất trắng.
Một nửa tích điểm và đạo cụ của bọn họ sẽ rơi vào tay bên cược thắng, một nửa thuộc về người chơi mà bọn họ đặt cược.
Người thắng có quyền ưu tiên nhận được ba đạo cụ xếp hạng mạnh nhất.
– Tỷ lệ tham gia thi đấu kiểu này rất cao, giải thưởng phong phú, nhưng tính nguy hiểm cũng tỉ lệ thuận với nó.
Nam Chu gật đầu, cũng hiểu được tại sao nó có tên “Quý tộc La Mã”.
Quý tộc thời cổ đại rất thích mỉm cười sống chết mặc bây, cược châu báu và món đồ quý giá của mình để nô lệ đấu với nhau hoặc đấu với dã thú.
Rất hình tượng.
– Loại thứ tư, chiến trường loạn đấu không hạn chế.
Kiểu đấu này tương đối đặc biệt, không giới hạn đẳng cấp.
Hệ thống sẽ sắp xếp một nhóm 99 người chơi vào chung một địa điểm, tiến hành đấu đá lẫn nhau.
Người cuối cùng sống sót thuộc về đội nào thì đội ấy thắng.
Trong lúc nói chuyện, Nam Chu lại được Giang Phảng bế lên.
Cậu đã quen rồi, dựa vào vai Giang Phảng đặt câu hỏi:
– Vậy thì những người chết đi trong cuộc đấu có thể sống lại không?
Giang Phảng nói:
– Theo như tôi đã quan sát trong đoạn thời gian này thì đấu đơn và đấu đội bình thường có thể sống lại.
Đối với đấu kiểu quý tộc La Mã sẽ không thể phục hồi khi một bên bị thương, tàn phế thậm chí là chết đi.
Còn chiến trường loạn đấu, chỉ có người giành chiến thắng chung cuộc mới có quyền hồi sinh đồng đội của mình, người khác thì không.
Nam Chu thầm ghi nhớ những quy tắc này, đồng thời đưa ra câu hỏi:
– Vậy thì chắc hẳn bình thường không ít người tham gia thi đấu cá nhân và đội ngũ đâu nhỉ.
Bởi vì Thành Bang Cổ luôn có rất đông người chơi mà?
Tình huống ở nơi đây không giống như phó bản, chết đi vẫn có thể sống lại.
Lăn lộn kiếm tích điểm ở đây còn tốt hơn là đi phó bản bán mạng.
Theo lý mà nói, nơi đây phải rất hot mới đúng.
Giang Phảng lắc đầu cười;
– Thứ nhất, vốn dĩ đã không có nhiều người thích hình thức chiến đấu kịch liệt thế này nếu không thực sự cần thiết.
– Thứ hai, hệ thống này đã thông qua cải tạo và nâng cấp, không giống như “Vạn Vật Hấp Dẫn” nguyên bản.
Nam Chu đã phát hiện ra điểm này trong lúc Giang Phảng nói chuyện:
– Bởi vì nó không giới hạn cấp bậc à?
– Đúng.
Giang Phảng nói:
– “Vạn Vật Hấp Dẫn” của hiện tại, năng lực của người chơi chẳng có quan hệ gì với cấp bậc hết.
Cho nên không chỉ liều mạng, mà còn phải có đủ may mắn trong thời gian dài để được sắp xếp với đối thủ không quá mạnh mới có thể phát triển được ở đây.
– Xem ra, tính chất không xác định càng nhiều thì tính thú vị cũng tăng lên.
– So ra thì bọn họ thà đến sòng bạc chơi còn hơn.
Giang Phảng hơi dừng lại, giọng nói có vẻ tiếc nuối:
– Thực ra tỉ lệ thắng cuộc ở đây còn cao hơn cái động nuốt tiền kia nhiều.
Trong thời gian Giang Phảng giải đáp nghi ngờ, cuối cùng số liệu của Nam Chu cũng đã được “Hồ thử vàng” đọc thành công.
Giang Phảng cầm giày tất của cậu lên, lịch sự nói:
– Sau này có câu hỏi thì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.
Nam Chu nhìn Giang Phảng không chớp mắt.
Giang Phảng đứng trước mặt Nam Chu, cười hỏi:
– Thầy Nam còn có câu hỏi nào khác nữa không?
Nam Chu nói:
– … Anh biết rất nhiều về nơi đây.
Anh Dịch nói anh đã từng chơi trò này rồi.
– Đây chính là bí mật mà anh không muốn nói với tôi sao, – Nam Chu lại gần Giang Phảng – Thưa chàng trai trồng táo?
Giang Phảng đứng hình.
Anh không phủ nhận.
Cái tai trước mắt Nam Chu đang nhanh chóng đỏ lên.
Cậu thích Giang Phảng thế này.
Vì thế cậu khẽ lại gần hôn lên thùy tai của anh.
Nam Chu ngoan ngoãn nói:
– Thưa anh, rất vui được làm quen với anh, tôi tên là Nam Chu.
Lý Ngân Hàng đứng bên cạnh im lặng như gà, yên tâm làm một quần chúng rửa chân.
***
“Hồ thử vàng” đã hoàn thành kiểm tra số liệu của ba người.
Giao diện trước mắt ba người cũng bật ra dòng chữ “Hoan nghênh gia nhập đấu trường thú của Thành Bang Cổ!”
Bất cứ ai khi bước vào sân thi đấu thì kênh thế giới đều tự động xuất hiện dòng thông tin “XX gia nhập đấu trường thú Thành Bang Cổ!”
Dòng tin này vừa xuất hiện, kênh thế giới giống như dầu sôi bị đổ một xô nước lạnh.
Tất cả những người quyết tâm có được phần thưởng, nhìn thấy con quái vật thoát khỏi vòng vây mà mọi người tự cho là chắc chắn, dạo chơi tới bừa một điểm an toàn khác, bọn họ như bị người ta chặn nắm đấm, ăn ngay một tát.
“Cậu ta chạy ra ngoài kiểu gì?”
“Mấy người canh cổng ở Phồn Hoa làm ăn cái kiểu gì thế?”
Đội ngũ canh gác điểm dịch chuyển từ Phồn Hoa tới Thành Bang Cổ đương nhiên không chịu thừa nhận sai lầm của mình.
“Đừng có vu oan cho người khác, chúng tôi đều kiểm tra từng người đi qua đây một, chắc chắn bọn họ tới từ điểm dịch chuyển khác!”
“Đừng có đùn đẩy trách nhiệm, đến tám mươi phần trăm là chạy ra từ chỗ mấy người! Bằng không người ở những điểm an toàn khác chắc chắn đã nhận ra bọn họ rồi.
“Dù sao cũng chẳng liên quan gì tới việc chúng tôi canh chừng điểm dịch chuyển này hết, không ai trấn thủ điểm dịch chuyển ở những khu an toàn khác sao? Sao không trấn thủ cả hai bên? Mẹ kiếp một lũ ngu?”
“Anh nói nhẹ nhàng quá nhỉ, tại sao anh không đi nơi khác trấn thủ?!”
Kênh thế giới bắt đầu chỉ trích lẫn nhau không biết giới hạn.
Mặc dù mắng nhau dữ dội là thế, nhưng bọn họ cũng chẳng có lập trường gì.
Người không tham gia thì sẽ chẳng xen vào, còn người tham gia thì đều muốn phân chia bát canh Nam Chu.
Chỉ cần đội ngũ của mình thiếu đi một người thì sẽ thiếu đi một phần chiến lực.
Bắt bọn họ cam tâm tình nguyện làm hậu cần đi trấn thủ một điểm dịch chuyển mỏi mắt chờ mong Nam Chu có xuất hiện hay không, vừa vất vả mà chẳng được công lao gì, cũng chẳng phải một chuyện hay ho.
Cũng có người nghĩ đến đấu trường thú ở Thành Bang Cổ là nơi thích hợp nhất cho đội Lập Phương Chu lúc này.
Dù sao đấu trường thú sẽ cưỡng chế bảo vệ người chơi khi bước vào đó.
Chỉ cần đội Nam Chu bước vào đó, bọn họ chỉ đành đấu đơn hoặc đấu đội với Nam Chu, không thể tự do lợi dụng chiến thuật biển người của mình để tiến hành đánh bọc sườn.
Nhưng nếu như đã chặn kín người ở Phồn Hoa rồi thì bọn họ cũng từ bỏ ý định với Thành Bang Cổ, chuyên tâm bao vây Nam Chu.
… Ai ngờ được ba người có thể xuyên qua tầng lớp bao vây ấy?
Kênh thế giới lại hỗn loạn.
Cãi nhau thì cãi nhau vậy, nhưng vô số người chơi vốn tập trung ở Phồn Hoa đều đổ xô về Thành Bang Cổ.
Hết chương 128
------oOo------