****
Tô Mỹ Huỳnh ôm khuôn mặt không ngừng chảy máu, giả vờ hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy.
Nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào da, một lớp bảo vệ trong suốt lập tức mở rộng từ mấy điểm quan trọng trên cơ thể.
Đạo cụ cấp S [Phản Đạn!]
Chỉ cần Giang Phảng đánh thêm một đòn lên người cô ta, anh sẽ bị phản đòn vết thương tương ứng trên bộ phận tương tự.
Vậy mà lần này cô ta lại phán đoán sai lầm.
Giang Phảng không có ý định bổ thêm một đao.
Khi cô ta chạy vào lối rẽ, thoáng liếc mắt nhìn qua thấy Giang Phảng đang nở nụ cười rạng rỡ với bóng lưng của cô ta, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nụ cười này chẳng khác nào tát một cái lên khuôn mặt cô ta.
Cô ta dựa lưng vào vách tường, lồng ngực phập phồng, nhưng không quên thả đạo cụ cấp C [Con Rối Thế Thân] ra, để nó chạy về hướng hành lang ngược lại, chế tạo hiện trường chạy trốn giả tạo, gửi gắm hy vọng Giang Phảng sẽ bị lừa đuổi theo nó.
Nhưng điều này cũng chỉ khiến cô ta vừa lãng phí đạo cụ bảo vệ tính mạng cấp S, vừa lãng phí thêm đạo cụ cấp C mà thôi.
Bốn đồng đội khác của Tô Mỹ Huỳnh đều trốn trong một góc hành lang, lặng lẽ nhìn cô ta chật vật.
Tô Mỹ Huỳnh che miệng, áp chế cơn tức giận bốc lên từ sâu trong bụng cô ta.
Phía hành lang ban nãy truyền tới giọng của Lý Ngân Hàng.
Cô bò nửa người dậy:
– Không đuổi theo à?
Giang Phảng chuyển động đầu ngón tay, sửa sang xấp bài:
– Bọn họ có mai phục, tại sao tôi phải đuổi theo?
Tô Mỹ Huỳnh nghẹn họng.
Cảm giác sỉ nhục mạnh cùng với máu nóng dồn lên dồn ép máu đen không ngừng tuôn ra từ vết thương mới trên gương mặt cô ta, khiến gương mặt tạm coi như ngọt ngào của cô ta vô cùng dữ tợn.
Nhờ vào ưu thế lớn được tích lũy từ trước, Tô Mỹ Huỳnh đã quen thói ỷ vào đạo cụ trêu chọc người khác sống dở chết dở.
Trước giờ cô ta chưa từng chịu thiệt đến vậy!
Núi Thịt nhìn thì có vẻ dã man không đầu óc nhưng làm việc lại cực kỳ cẩn thận.
Gã hỏi Tô Mỹ Huỳnh bằng khẩu hình: Đi? Hay lên?
Tô Mỹ Huỳnh cắn chặt răng.
Có lẽ bởi vì cơn đau quá dữ dội, dây thần kinh trên gương mặt tê cứng, nhất thời cô ta không cảm nhận được đau đớn nữa.
Trong đầu cô ta lướt qua vô số phỏng đoán.
Giang Phảng và Lý Ngân Hàng chỉ có hai người, năm người bọn họ đều ở đây, thực lực hai bên vốn dĩ cách xa nhau.
Nhưng Giang Phảng không đuổi theo, còn dám lớn gan nói có mai phục, lẽ nào anh ta đã chuẩn bị từ trước rồi?
Bọn họ tùy tiện ra tay, liệu có hậu quả gì không?
Rốt cuộc anh ta đang dùng kế vườn không nhà trống hay thực sự có chuẩn bị trước?
Trong mười giây, vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu cô ta.
Cuối cùng, Tô Mỹ Huỳnh siết chặt bàn tay đầy máu tươi của mình kêu răng rắc, cắn răng nói:
– Giết chết bọn họ!
Đây không phải vì vết thương trên gương mặt và nỗi nhục nhã liên tiếp ban nãy.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, Tô Mỹ Huỳnh đưa ra phán đoán, ưu thế hiện tại của đội mình rất lớn.
Cô ta cho rằng, trong tình huống năm đấu hai thế này, chỉ vì Giang Phảng vạch trần sự thực bọn họ “có mai phục” mà buông tay không làm nữa, vậy thì đúng là nực cười.
Ban nãy đánh trực diện đủ để Tô Mỹ Huỳnh phán đoán ra hai người này không phải con lừa ngu ngốc như cô ta từng nghĩ.
Cô ta tự cổ vũ rằng giết Lý Ngân Hàng và Giang Phảng, không chỉ chặt đứt hai cánh tay của Nam Chu mà còn đồng nghĩa với việc loại bỏ được hai đối thủ mạnh.
Cô ta chỉ ngón tay dính máu vào Núi Thịt, sau đó lại chỉ vào Mặt Nhện.
Năm người đã phối hợp với nhau rất nhiều lần, vô cùng ăn ý, đương nhiên hiểu ý đồ của cô ta.
Núi Thịt bước ra ngoài, còn Mặt Nhện thì lo lắng nhìn phía sau lưng, sau đó đi theo Núi Thịt.
Nhưng khi bọn họ bước ra thì không làm thêm gì nữa.
Tô Mỹ Huỳnh nhỏ giọng nói:
– Làm gì thế? Còn không ra tay đi?
Núi Thịt chỉ về phía trước:
– Không thấy người đâu.
Tô Mỹ Huỳnh vừa ngạc nhiên vừa giận dữ ló đầu ra khỏi hành lang.
Trước mặt cô ta chỉ còn lại hành lang trống trải.
Người chạy đâu rồi?
Lẽ nào là kế vườn không nhà trống?
Đối diện với Tô Mỹ Huỳnh tức giận tới run rẩy, Mặt Nhện không dám chọc vào cô ta, chỉ lặng lẽ mở từng cánh cửa trên hành lang, nhìn xem có ai trốn bên trong không.
Núi Thịt bước lên trên vỗ vai cô ta, an ủi bằng giọng khàn khàn của mình:
– Cậu ta biết có mai phục thì còn ở lại đây làm gì?
Tô Mỹ Huỳnh quay phắt người, lớn tiếng nói:
– Nếu như anh ta biết có mai phục thì tại sao ngay lúc ấy anh ta và cô gái kia còn đứng trên hành lang này?
Trước nay cảm xúc và tố chất thần kinh của cô ta có vấn đề, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng.
Cô ta đi tới đi lui trên hành lang, lẩm bẩm:
– Tại sao? Tại sao nhỉ?
Sau mười mấy giây suy nghĩ với cường độ cao, Tô Mỹ Huỳnh nhịn cảm giác tê cứng trên khuôn mặt, lấy [Lời Thì Thầm Của Succubus] ra, xé một trang, đốt lời nguyền rủa mới!
Mẹ kiếp “tại sao”!
Cho dù thế nào, cách giải quyết đối thủ tốt nhất chính là chế tạo hỗn loạn mới cho bọn họ.
Giang Phảng có thể chủ động ra tay, nguyên nhân là gì thì cũng không nằm ngoài khả năng bây giờ Nam Chu đã được khống chế và bảo vệ.
Chưa biết chừng Nam Chu đang bị trói gô ở một căn phòng nào đó gần đây.
Vậy thì, cô ta chỉ cần khiến cho Giang Phảng và Lý Ngân Hàng không thể khống chế nổi Nam Chu là được chứ gì.
– Này.
– Trong bốn đồng đội, có một người mang đạo cụ tàng hình cấp S, nhìn thấy cô vừa sử dụng lời nguyền rủa gì thì tái mặt, xuất hiện nắm lấy cổ tay cô – Cô vừa dùng “Nơi ẩn mình của mị ma hả”? Cô không cần quyển sách này nữa ư?
Tô Mỹ Huỳnh lạnh lùng nhìn người đàn ông tàng hình:
– Đồ của tôi, tôi muốn làm gì thì làm thế ấy, anh có ý kiến gì à?
Đồng đội thứ năm là một người đàn ông đeo kính, diện mạo xấu xí.
Gã cũng không tán thành phán đoán của Tô Mỹ Huỳnh:
– Quyển sách này tổng cộng có 36 trang, cô vẫn còn 25 trang chưa sử dụng, nhất định phải dùng lời nguyền rủa mạnh chỉ có tác dụng một lần này thôi sao? Cô định lãng phí 24 trang còn lại… chỉ để cậu ta hoàn toàn biến thành Succubus hả?
Khóe môi Tô Mỹ Huỳnh giật giật như động kinh, cộng thêm vết rách hình cạnh dọc của quân bài trên mặt, khiến nụ cười nhạt của cô ta thật hung tợn:
– Để anh ta hoàn toàn biến thành quái vật không tốt hay sao? Tôi cảm thấy làm như thế…
Nói được một nửa, những lời sắp thốt ra khỏi miệng như hóa thành thực thể có góc cạnh, chặn kín cổ họng cô ta.
Trang nguyền rủa đang cháy trên đầu ngón tay cô ta rơi xuống đất, bị cô ta lảo đảo giẫm tắt lửa, chỉ còn nửa trang hình ảnh Succubus cháy sém.
Mặt Tô Mỹ Huỳnh nhanh chóng chuyển sang màu tím đỏ, gân xanh từ từ nổi lên trên cổ.
Cô ta đột ngột phát ra tiếng gào chói tai, cào da mặt mình, kêu thảm thiết.
Gã tàng hình giật mình, vội vàng lùi ra sau:
– Cô ấy điên rồi à?
Núi Thịt cảm thấy không đúng, dùng sức che kín miệng Tô Mỹ Huỳnh, kéo cô ta vào trong lòng, bàn tay khổng lồ bịt lên mặt cô ta nhưng vẫn nhớ phải để mũi cho cô ta hô hấp.
Ai ngờ Tô Mỹ Huỳnh hoàn toàn mất khống chế, rống lên một tiếng như con sói cái.
Cô ta há miệng, cắn ngón tay trỏ của Núi Thịt.
Rắc một tiếng, cả ngón tay của Núi Thịt bị gặm rơi xuống!
Núi Thịt cũng gào rống, đau tới mức ngửa người ra sau, đập đầu vào khung tranh kim loại treo trên hành lang.
Đám người Núi Thịt trở nên hỗn loạn.
Những người khác vội vàng tách họ ra, người đè tay, người đè chân, khống chế chặt Tô Mỹ Huỳnh đã biến thành chó dại dưới thảm.
Núi Thịt cúi người gục xuống, dùng ngón cái bịt lấy chỗ đứt tay đổ máu ào ào, tay kia run run lấy thuốc cầm máu trong túi đồ ra.
Gã ngửa mặt lên, uống liền một hơi ba viên.
Những viên thuốc đắng chát tới mức buồn nôn bị cắn nát nhanh chóng tan ra trong khoang miệng, phát huy hiệu quả.
Chỉ mấy giây sau, chỗ ngón tay Núi Thịt bị đứt nhanh chóng sinh trưởng ra một lớp thịt mới màu hồng nhạt, che lại máu tươi tuôn trào.
Gã nhặt ngón tay lên, run rẩy bỏ vào trong túi, sau đó đi về phía Tô Mỹ Huỳnh vẫn chưa dứt cơn điên, cúi đầu ngửi vết thương trên mặt cô ta.
Mùi thối quá mức khiến gã nhanh chóng nắm bắt được điểm bất thường:
– Không đúng! Có mùi thuốc!
Núi Thịt tư duy rất nhanh.
Người tên Giang Phảng đã dùng bản thân và Lý Ngân Hàng thiết lập một cái bẫy thoạt nhìn chẳng có gì.
Hành lang trống trải và chật hẹp.
Trong điều kiện hoàn cảnh hạn chế, một đám người quang minh chính đại đi giết anh quả thực không thích hợp.
Nói cách khác, Giang Phảng đã cố ý dẫn dụ kẻ cầm đầu am hiểu tính kế là Tô Mỹ Huỳnh đến gần anh.
Sau khi làm Tô Mỹ Huỳnh bị thương còn thờ ơ nói ra chuyện có người mai phục, anh không đuổi theo hay ở lại hành lang mà trốn đi.
Giống như Tô Mỹ Huỳnh đã nói, nếu như Giang Phảng sợ có mai phục thì tại sao không ngoan ngoãn trốn đi ngay từ đầu mà phải đứng ở hành lang làm gì?
Trong lúc Núi Thịt đang suy nghĩ, gã tàng hình đã sắp không thể khống chế được Tô Mỹ Huỳnh điên cuồng:
– Lão Ngụy! Rốt cuộc đó là thuốc gì! Có cách nào giải không?!
– Tôi biết rồi.
– Ngụy Thành Hóa cắn răng, nói ra từng chữ – Họ Giang kia lo lắng chúng ta có mai phục!
Gã đeo kính ngơ người chưa thể hiểu được ý của Núi Thịt:
– Hả?!
– Giang Phảng không nhát gan.
Ngụy Thành Hóa nói:
– E rằng Giang Phảng đã đoán được ra Mỹ Huỳnh có đồng bọn, hơn nữa… một khi cô ấy bị thương, chúng ta nhất định sẽ xuất hiện.
Gã đeo kính:
– Cậu ta muốn chống đối với chúng ta ư?! Vậy thì cậu ta không nên trốn đi mới phải.
Ngụy Thành Hóa lắc đầu:
– Cậu có nhớ kế hoạch của Mỹ Huỳnh không? Cô ấy chỉ bảo tôi và Lương Ký đi, để hai người ở lại trấn thủ, nắm bắt thời cơ hành động.
Tô Mỹ Huỳnh nằm dưới đất trợn trắng mắt, không ngừng phát ra những âm thanh gầm gừ vô nghĩa.
Theo giọng phân tích lạnh lùng của Ngụy Thành Hóa, gã đeo kính và gã tàng hình đồng thời lạnh gáy.
Gã đeo kính:
– Anh đang nói…
Ngụy Thành Hóa:
– Cậu ta không muốn hai người có cơ hội trốn đi.
– Cho nên, cậu ta mới sử dụng thuốc khiến cô ấy phát điên.
– Cậu ta muốn dựa vào Mỹ Huỳnh phát điên để tìm ra vị trí chính xác của chúng ta, tóm gọn chỉ trong một lưới.
Gã đeo kính không dám tin:
– Cậu ta điên à?! Cậu ta chỉ có hai người, lại dám đấu với năm người chúng ta ư?
Nhất thời, cả hành lang chìm vào trong yên tĩnh, chỉ còn những âm thanh thở hồng hộc và rên rỉ vô nghĩa phát ra từ miệng Tô Mỹ Huỳnh.
Trong bầu không khí im lặng quái dị này, Ngụy Thành Hóa hỏi một câu khiến hai người nổi da gà:
– Nhậm Lương Ký đâu?
Nhậm Lương Ký chính là gã đàn ông mặt có hoa văn lưới nhện.
Ban nãy Tô Mỹ Huỳnh đã ra lệnh cho gã đi lục soát từng phòng một.
… Nhưng rất lâu rồi không thấy gã lên tiếng gì nữa.
Một giây sau khi hỏi câu này, ba người còn lại phát hiện cái tên “Nhậm Lương Ký” trong cột đội ngũ của bọn họ biến thành màu xám xịt.
Thời gian chuẩn tới mức dường như người đứng phía sau tính toán chỉ đợi bọn họ hỏi ra câu này.
Không cần phải bàn cãi gì nhiều, đây chính là màu sắc đại diện cho cái chết.
Ngay sau đó, đầu hành lang đối diện vang lên tiếng kéo vật nặng nề trên đất, tựa hồ lướt qua tủy não và dây thần kinh nối liền với răng của mỗi người.
Âm thanh ấy đang từng bước đến gần bọn họ.
Ngụy Thành Hóa vô thức bước lên trước, bảo vệ trước mặt ba người.
Không lâu sau, một thanh niên tóc bạc kéo cổ chân gã nhện Nhậm Lương Ký đã không còn sức phản kháng, đứng ở một góc hành lang.
Tiếng vang do ma sát với nền nhà phát ra từ móng tay của gã.
Cổ họng của gã bị rạch một đường bằng quân bài poker.
Điều này chứng minh rằng, rõ ràng ban nãy Giang Phảng có thể rạch một đường ngang cổ họng Tô Mỹ Huỳnh.
Nhưng anh chỉ muốn đợi năm người họ tập trung đông đủ.
– Tìm được anh… – Giang Phảng vui vẻ híp đôi mắt đen láy lại – Không, tìm được mọi người rồi.
Núi Thịt nhìn Nhậm Lương Ký chết oan uổng, vừa nóng vừa lạnh, mồ hôi vã như suối, tức tới mức toàn thân run rẩy.
Nhưng gã vẫn còn tỉnh táo.
Chỉ cần đội “Ánh Bình Minh” sống đến cuối cùng, Lương Ký vẫn có thể sống lại.
Chỉ cần giết “Lập Phương Chu”, giành được thắng lợi!
Khuôn mặt dữ tợn cố nặn ra một nụ cười lạnh hung ác:
– Chỉ dựa vào một mình cậu ư?
Giang Phảng ngẩng đầu nhìn Núi Thịt, kiêu ngạo nói:
– Ừ.
Có vấn đề gì à?
Núi Thịt cảm thấy thuốc khiến Tô Mỹ Huỳnh phát điên chắc chắn có thời hạn, gã vừa đắn đo suy nghĩ có nên lùi hay không, vừa thử kéo dài thời gian.
Gã cố gắng làm ra vẻ sợ hãi:
– Chúng tôi nghe nói đội “Lập Phương Chu” không giết người…
– Ồ, anh muốn gặp người không giết người ấy hả? – Giang Phảng bước một bước lên trước mặt gã – Khéo ghê, hôm nay cậu ấy không có ở đây.
Lương tâm của anh, thiện ý của anh, hình tượng lịch lãm anh bằng lòng giả trang thành đang bị trói buộc trên giường với chiếc choker cùng Nam Chu.
Trong lúc nói chuyện, Giang Phảng giẫm lên tờ giấy nguyền rủa rơi trên nền nhà vẫn đang tỏa ra làn khói mỏng.
Anh nhích chân ra, nhìn thấy một chiếc đuôi có hình dạng mũi tên quen thuộc trên trang giấy nguyền rủa.
Đôi mắt xinh đẹp của anh khẽ híp lại.
Khi ngước mắt lên lần nữa, chút nhân tính trong mắt anh cũng bay sạch.
– Chính các người đã nguyền rủa cậu ấy?
– Vậy tôi đã tìm đúng người rồi.
Vừa dứt lời, Ngụy Thành Hóa lập tức hiểu rõ mình đã không còn đường lùi.
Nếu như nhất định phải đánh giết, vậy thì…
Cướp lấy thời cơ trước!
Gã không nói một lời, vung nắm đấm to, hung hăng nện xuống mặt Giang Phảng.
Nhưng Giang Phảng chẳng hề né tránh, vẫn mở to mắt nhìn nắm đấm kia chuẩn bị rơi xuống gò má mình.
Nắm đấm đi được nửa đường, Ngụy Thành Hóa cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng đến nước này làm sao gã có thể thu tay về đây?
Nắm đấm của gã nện mạnh lên má người đàn ông.
“Bụp” một tiếng, mặt người đàn ông nhanh chóng xẹp xuống.
Trái tim Ngụy Thành Hóa cũng theo đó rơi thẳng xuống đáy vực.
Là một tấm da?
Hay một con rối?
Trên kênh thế giới luôn truyền tai nhau Giang Phảng mang tướng mạo của một người con lai với mái tóc bạc.
Cho nên, “tóc bạc dài” chính là điểm quan trọng để nhận dạng thân phận Giang Phảng.
Ngụy Thành Hóa nhìn kỹ mới phát hiện mái tóc trên lớp da được sơn lên, vẫn còn thoang thoảng mùi sơn, trên vai còn một vài chấm trắng.
Khi gã cúi đầu nhìn “da người”, gã tàng hình phía sau đã lặng lẽ ngã xuống.
Một quân K ghim sâu vào gáy anh ta, chỉ còn lại một mảnh có chữ K nho nhỏ lộ ra bên ngoài.
Sau khi con rối “Giang Phảng” thu hút toàn bộ sự chú ý của bọn họ, Giang Phảng thực sự đã đi vòng qua hành lang phức tạp, xuất hiện ngay sau lưng bọn họ.
Gã đeo kính thấy cơ thể đồng đội ngã nhào về phía trước, cảm thấy cơn lạnh lẽo dâng lên tận sống lưng, không kịp quay đầu chỉ mở to mắt nhìn chân mình.
Đạo cụ cấp S của gã chính là chiếc kính dày cộp như đáy chai rượu gã đang đeo.
Nó có chức năng sinh vật sống.
Chỉ trong nháy mắt, có một người đàn ông giống y hệt gã xuất hiện phía sau.
Ngay sau đó, người đàn ông kia cản lại hai quân bài poker đáng lẽ phải ghim vào cổ và sống lưng gã, sau đó gục lên người gã.
Cảm giác được “bản thân” chết đi ôm lấy thực sự quá mức đáng sợ.
Gã đeo kính rợn tóc gáy, bước nhanh về phía trước, bế Tô Mỹ Huỳnh đã hôn mê lên, gào khản giọng với Ngụy Thành Hóa:
– Chạy đi!
Song, tiếng cười khẽ như ma quỷ vang lên phía sau khiến da gà gã nổi lên tận cổ:
– Ồ, năng lực ở mắt à?
Ngụy Thành Hóa hoàn hồn, chỉ hận bản thân không cẩn thận, gã quay phắt người kéo Tô Mỹ Huỳnh và gã đeo kính ra sau lưng, lập tức vung nắm đấm vào Giang Phảng!
Giang Phảng vẫn không né tránh, vung tay lên đón thẳng lấy cú đấm của gã.
Trong nháy mắt Ngụy Thành Hóa đã cho rằng lần này cũng là giả mạo, vô thức thu mấy phần lực về.
Một tiếng rắc vang lên.
Thế vậy mà cổ tay gã lại lệch đi dưới cú đấm của Giang Phảng!
– A, đau quá nhỉ!
Giang Phảng cúi đầu nhìn mu bàn tay hơi ửng đỏ của mình.
Miệng thì nói vậy nhưng trên mặt chẳng có vẻ gì là đau đớn hết.
Tay bên kia vung lên, một con dao bắn ra, anh cười nói:
– Cảm ơn đã giúp đỡ.
Chắc anh sẽ đau lắm đấy.
Ngụy Thành Hóa nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, lùi về sau mấy bước, gót chân vấp vào thi thể của đồng đội.
Xúc cảm ấm nóng dưới chân và nụ cười sáng lạn trước mắt khiến cho sắc mặt Ngụy Thành Hóa trắng bệch.
Lần đầu tiên gã thực sự cảm nhận được sợ hãi trong trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” này.
Nhưng không phải do đối diện với ma quỷ mà do đối diện với người thanh niên đẹp như một bình hoa kia.
Thằng điên…
Mẹ kiếp! Đúng là thằng điên!
Hết chương 134
Lời tác giả:
“Ánh Bình Minh” muốn tặng Giang Phảng một khúc ca:
A~ Lương tâm anh ở đâu rồi ~.