Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Nam Chu muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không phản bác.
Cậu chỉ nắm lấy đầu nhọn cái đuôi sắp cong thành hình trái tim của mình, quấn chặt lên hông.
Thái độ của Giang Phảng tương đối ôn hòa, từng câu từng chữ mang tính kích động rất mạnh nhưng lại vô cùng thỏa đáng.
Anh đã lặng lẽ truyền bá quan điểm của mình vào đầu đôi tình nhân sắp rơi vào tuyệt cảnh.
Tại sao còn phải vùng vẫy làm gì?
Thế giới sau khi chết rất an bình, so với những ngày tháng phải sống trong tuyệt vọng, bất an, dày vò này thì chẳng khác nào vườn địa đàng.
Bọn họ chỉ cần chờ đợi là có thể quay về thế giới bình thường.
Và trước đó, bọn họ chỉ cần giao tất cả đạo cụ mình có ra, giống như giao ngọn lửa sinh tồn cho người khác.
Bởi vì lúc này đây, trừ ba người ra, Trần Tư Tư cũng đã không còn ai có thể dựa dẫm nữa rồi.
Anh còn thờ ơ bỏ qua chuyện “hai người cũng có thể phản kháng”, cứ thế làm tiêu tan toàn bộ ý chí chiến đấu của hai người.
Ngay cả Lý Ngân Hàng cũng cảm thấy chuyện hai người họ chết đi trở nên vô cùng ý nghĩa.
Năm phút sau, đội “Lập Phương Chu” đi ra khỏi căn phòng khép kín.
Đôi nam nữ dựa vào nhau, sắc mặt bình thản như đang ngủ, được bọn họ đặt nằm song song trên giường.
Số người sống sót còn lại đã giảm xuống còn 30.
Bọn họ nhận được ba đạo cụ cấp S, mười đạo cụ cấp A, mười lăm đạo cụ cấp B.
Một màn đánh cướp đục nước béo cò thu hoạch rất phong phú, ngay cả Lý Ngân Hàng cũng cảm thấy bước đi của bản thân mang phong thái của kẻ ác.
Nhưng nếu như những lời khuyên giải trước khi chết có tác dụng thì…
Bàn tính trong lòng Lý Ngân Hàng rục rịch hoạt động:
– Sau này chúng ta mà bắt được người sẽ khuyên nhủ bọn họ như vậy, có phải sẽ nhận được rất nhiều đạo cụ không?
Giang Phảng khẽ lắc đầu cười.
Giang Phảng rất hiểu cách vận dụng cho phù hợp hoàn cảnh.
Hai người này tương đối dễ thuyết phục.
Nói chính xác hơn là rất dễ tẩy não.
Một phần bởi vì tính mạng của bọn họ đang nằm trong tay Nam Chu, trước mắt có mỗi con đường chết, cho nên chỉ còn cách đàm phán.
Phần khác cũng khá quan trọng.
Đội Trần Tư Tư chỉ có hai người.
Ít người, dễ nói chuyện, càng ít người trao đổi ý kiến thì càng dễ dàng bị dẫn dắt vào mạch suy nghĩ khép kín của Giang Phảng.
Một khi nhiều hơn hai người, dễ xảy ra bất đồng quan điểm, khả năng thuyết phục gần như bằng không.
Khi Giang Phảng đang lên lớp tâm lý cho Lý Ngân Hàng, Nam Chu nhìn lòng bàn tay mình, im lặng không nói.
Nhận thấy vẻ mặt của Nam Chu, Lý Ngân Hàng mím môi.
Cô thầm nghĩ, có lẽ tâm lý Nam Chu sẽ không dễ chịu.
Nói thế nào thì những người chơi cậu từng giết trước đây đều có thể sống lại.
Trong trò chơi mà cơ chế hồi sinh không thể vận hành, cậu vừa mới giết chết hai mạng người.
Khi cô đang định tìm từ ngữ an ủi Nam Chu, ví dụ như bọn họ nhất định sẽ giữ lời, không thể tính là lừa người ta được thì chợt nhìn thấy cái đuôi của Nam Chu cong lên, móc lấy tay áo Giang Phảng, khẽ kéo xuống.
– Người yêu là gì? – Nam Chu hỏi Giang Phảng – Là “người thích” à?

Lý Ngân Hàng thầm nghĩ, mình đúng là cái đồ lo chuyện bao đồng.
Giang Phảng vừa mới nói cười mê hoặc lòng người, nhưng bây giờ vành tai lại đỏ bừng.
Giọng anh rất dịu dàng:
– Chính là quan hệ của chúng ta bây giờ.
Nam Chu được phổ cập tri thức mới bừng tỉnh:
– A…
Giang Phảng bật cười, mặt thoáng ửng đỏ, nắm lấy cái đuôi nhọn phủ lông tơ của Nam Chu, kéo để trừng phạt:
– “A” là đang suy nghĩ hay đồng ý rồi hả?
Nam Chu thầm tính toán một hồi.
Căn cứ vào thông tin của phó bản “Xâm nhập não bộ”, anh Phảng có tình đầu.
Nhìn chữ đoán nghĩa thì tình đầu chính là người đầu tiên mà anh ấy rất thích.
Có thể là mẹ anh ấy, cũng có thể là giáo viên mầm non cho anh ấy ăn kẹo.
Bây giờ anh ấy lại muốn mình làm người yêu.
Chuyện này không sao hết.

Dù sao mình cũng rất thích anh ấy.
Anh Phảng đã hôn mình, hôn má, cả môi nữa.
Ban nãy anh ấy còn hôn cả nơi đó của mình, hoàn thành hoạt động giúp đỡ đơn phương khiến mình thoải mái.
Lẽ nào người yêu cũng có thể làm những chuyện thế này ư?
Trải qua một hồi tính toán công thức các mối quan hệ xã giao giữa người với người, Nam Chu cau mày.
Cậu giận rồi…
Nhận thấy vẻ mặt Nam Chu biến hóa, Giang Phảng cúi đầu khẽ cười một tiếng.
Quả nhiên, Nam Chu hỏi:
– Anh đã nói muốn làm bạn của tôi cơ mà?
Trái tim của Giang Phảng còn chưa kịp rơi xuống đã nghe thấy Nam Chu bổ sung với giọng thất vọng.
– Tại sao lại là người yêu?
Giang Phảng nghẹn lời.
Trước đây anh cũng đã cảm nhận được lờ mờ có gì đó không đúng lắm.
Nhưng bây giờ, cuối cùng thì anh cũng đã nắm bắt được nó không đúng ở đâu.
Dường như định nghĩa về “bạn bè” của Nam Chu không giống người bình thường.
Những chi tiết quá khứ khi ở chung với Nam Chu ùa vào trong não Giang Phảng không thể khống chế, khiến trái tim anh vừa đắng vừa ngọt.
Anh ý thức được, dường như trong quá khứ mình đã tự đào một cái hố chôn mình.
Nhưng rõ ràng Nam Chu đã quên mất quá khứ có anh.

Vậy thì tại sao cậu lại nhớ rõ ràng định nghĩa “bạn bè” đến vậy?
Giang Phảng hỏi dò cậu:
– Thầy Nam, cậu cảm thấy bạn bè là gì?

Nam Chu suy nghĩ, đang định trả lời thì nhìn thấy điểm bất thường trong mắt Giang Phảng.
Nam Chu phản ứng nhanh như chớp, đẩy Giang Phảng một cái, dây thần kinh phản xạ của Giang Phảng cũng không hề kém cạnh gì.
Hai người đồng thời túm lấy ngực áo đối phương, giúp đối phương bảo vệ tim, đồng thời lăn sang một góc phòng.
Nam Chu còn không quên kéo Lý Ngân Hàng đang ngoan ngoãn đứng cạnh làm bối cảnh theo cùng.
Lý Ngân Hàng còn chưa phát hiện xảy ra chuyện gì, lưng đã đập vào sàn nhà cứng rắn lạnh ngắt.

Cô mở to mắt nhìn một luồng sáng mang nhiệt từ bên ngoài phòng vụt vào trong.
Mục tiêu là vị trí ba người vừa mới đứng.
Ngọn lửa đỏ cam xoẹt qua vách tường, không bao lâu, Lý Ngân Hàng trơ mắt nhìn thấy vách tường nóng chảy như thủy tinh.
Chỉ trong vòng mấy giây, luồng nhiệt cả nghìn độ biến cả căn phòng thành một lồng hấp đủ để lấy mạng.
Khi luồng nhiệt có thể khiến người ta nóng chảy đánh tới, Giang Phảng cầm nắm tay của Doraemon ném về phía vách tường.
Một cánh cửa mở ra đáp lời kêu gọi của anh.
Mỗi tay Nam Chu kéo một người vọt vào trong cánh cửa.
Giang Phảng còn không quên quấn chiếc đuôi vướng víu của Nam Chu quanh lòng bàn tay, sợ làm cậu vấp.
Sau khi trốn vào căn phòng an toàn, cách hai vách tường, nhiệt độ giảm đi rất nhiều.
Loại vũ khí có tính sát thương thế này sẽ không duy trì trong thời gian lâu được.
Nam Chu áp tay lên vách tường của căn phòng an toàn, quả nhiên phát hiện nhiệt độ trên vách tường nhanh chóng giảm xuống.
Cậu vươn tay cản Giang Phảng đang định cắm tay nắm mở cửa ra:
– Không cần, lãng phí.
Giang Phảng:
– Tôi chỉ định…
Không đợi Giang Phảng nói xong, tay kia của Nam Chu đã sờ soạng vách tường, tìm được khớp giữa các khe gạch.

Cậu vung tay nện vào tường.
Cát bụi tung bay.
Đứng dưới lớp bụi tường lả tả, Giang Phảng híp mắt nhìn hành lang mở rộng trước mắt bọn họ, đón cơn gió lạnh đột ngột thổi tới, anh bất đắc dĩ nói nốt nửa câu sau:
– … Lo cho tay của cậu.
Lý Ngân Hàng không nói được gì.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.

Giỏi lắm cậu bạn, mèo càng ngày càng thông thạo phá nhà.
Nam Chu nhanh nhẹn chui ra ngoài.
Nhưng cậu quên mất một điều, trong trạng thái nửa Succubus, cậu vẫn còn một chiếc đuôi.
Chiếc đuôi có đầu nhọn vẫn ở sau bức tường, lắc lư như hoa hướng dương trước mắt Giang Phảng.
Nam Chu lơ đãng buông chiếc đuôi trong tường xuống, cẩn thận quan sát xung quanh.

Thủ đoạn của người kia rất ngoan độc, góc độ phun ra cũng vô cùng xảo quyệt.
Dựa vào dấu vết cháy thê thảm còn để lại trên bức tường, lần theo nguồn gốc, có thể nhận ra, ngọn lửa dữ dội này xuất phát từ một góc độ khó có thể tưởng tượng nổi.
Đối phương cũng khá cẩn thận, tấn công thất bại bèn lập tức xoay người rời khỏi.
Những người chơi manh động và không có thực lực tương xứng, những người chơi không nhận rõ hiện thực còn ôm ảo tưởng may mắn, những người chơi không có đạo cụ cũng không biết cách phối hợp sử dụng, những người chơi mềm lòng dễ lừa đều đã chết trong số bảy mươi người kia rồi.
Trải qua đào thải, ba mươi người chơi còn lại sẽ chẳng dễ đối phó như vậy.
Không ai muốn chết ở đây.
Ai cũng cảm thấy bản thân mình có khả năng là người sống sót cuối cùng.
Huống hồ, trải qua thời gian hoảng loạn ban đầu, bọn họ chú ý tới một chuyện giá trị hơn.
Bọn họ vẫn còn nhớ khoản tiền thưởng kếch xù trên người Nam Chu.
Nhận thấy bản lĩnh của Nam Chu qua màn đấu đơn và đấu đoàn đội, một số người đã nhận thức vô cùng rõ ràng.

Hợp tác đối phó với Nam Chu, có khả năng để người khác hái được đào, cũng có khả năng chính bản thân mình sẽ là người may mắn ấy.

Không hợp tác, sớm muộn gì thì bọn họ cũng chết chẳng chừa một ai, cuối cùng bị Nam Chu hái xuống như hái đào.
Vì thế, sau khi hai mươi người thương lượng, lén lút kết thành liên minh.
Mục tiêu rất đơn giản.
Giết chết Nam Chu trước sau đó mới phân thắng bại sau.
Ván cược này có thể biến xe máy thành xe ô tô.
Phòng Vĩnh Niên, người chơi sử dụng súng phóng hỏa định vị cũng là một trong số đó.
Anh ta cũng không hy vọng gì nhiều một băng đạn này có thể tiễn Boss Nam Chu lên đài hỏa táng.
Nhiệm vụ chính thức của anh ta chỉ có một.
… Nghĩ cách dụ Nam Chu đến đây.
Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ở phía sau, Phòng Vĩnh Niên mừng thầm.
Thành công rồi!
Chỉ còn cách nơi mọi người bày “thiên la địa võng” một hành lang, tầm ba bươi mét nữa thôi!
Anh ta chính là vận động viên chạy ngắn cấp hai của quốc gia, nhiệm vụ này vô cùng thích hợp với anh ta.
Chỉ cần bọn họ rẽ vào hành lang phía trước.
Anh ta có đủ tự tin, bởi vì trong tay đồng đội của anh ta có những đạo cụ cực kỳ mạnh.
Khả năng cao Nam Chu sẽ mất đầu trong tay đồng đội anh ta.
Anh ta vừa chạy, vừa không thể khống chế được khóe môi nhếch lên, dường như sắp cười toét đến tận mang tai.
Hormone kích thích đến tận đỉnh đầu, máu nóng chảy ầm ầm bên tai, thậm chí còn che lấp cả tiếng bước chân khe khẽ đến gần.
Phòng Vĩnh Niên đang hưng phấn, chợt cảm thấy đỉnh đầu mình bị áp chặt.
Một bàn tay thon thả ấn trên đầu anh ta lấy đà, phát lực hông lộn tới trước mặt anh ta.
Cái…?
Nhìn thấy rõ gương mặt xinh đẹp của Nam Chu, sắc mặt anh ta thay đổi liên tục, tốc độ phản ứng không hề kém.
Anh ta dốc hết sức lực của bản thân, gào lên một tiếng, bàn tay còn lại nắm chặt lá bùa hộ mệnh khiến nó tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Dưới tác dụng của thẻ đạo cụ cấp S [Người Lao Động Là Vinh Quang Nhất], cánh tay rắn chắc của anh ta kết thành sắt thép với đường nét rõ ràng, anh ta nện thật mạnh xuống mặt Nam Chu.
Phòng Vĩnh Niên cắn răng, phát ra tiếng gào rống:
– Đi chết đi!
Dưới tiếng rống giận dâng trào khí thế của anh ta, Nam Chu nghiêng đầu thoải mái tránh được cú đấm, xoay tay cho anh ta một cái tát bắn dính vào tường.
Phòng Vĩnh Niên nháy mắt gãy bảy tám chiếc xương sườn, nằm nghiêng trên mặt đất không dậy nổi.
Nam Chu nhìn anh ta rên rỉ đau đớn lại nhìn lòng bàn tay mình, khe khẽ thở dài.
Ra tay nặng quá.

Con người quả là một sinh vật yếu ớt.
Nam Chu ngồi xổm trước mắt anh ta:
– Anh muốn đi đâu?
Phòng Vĩnh Niên nhìn cậu với vẻ sợ hãi, cơ thịt co quắp quá độ, phân bố ra một lượng lớn axit lactic, cộng thêm cảm giác đau đớn vì gãy xương khiến cả cơ thể anh ta cứng đơ, không thể động đậy, ngay cả đầu lưỡi cũng run rẩy, chỉ có thể phát ra được âm thanh “hừ hừ”.
(Axit lactic hay axit sữa là một hợp chất hóa học đóng vai trò rất quan trọng trong nhiều quá trình sinh hóa.Khi vận động mạnh và cơ thể không cung cấp đủ oxy nữa, thì cơ thể sẽ thoái hóa glucose từ các tế bào để biến thành axit lactic.)
Cách đó ba mươi mét, mười mấy người chơi kết liên minh chuẩn bị vô số đạo cụ vô cùng tự tin chờ đợi cướp đầu Nam Chu, giờ đây căng thẳng co quắp ngón chân, mồ hôi tuôn như suối.
Mẹ kiếp, chuyện này khó rồi đây!
Nam Chu nhìn Phòng Vĩnh Niên bị thương nặng nằm dưới đất, bỗng dưng mở miệng:
– Một người.
Những người chơi khác: ?
Nam Chu:
– Hai người.
Mấy người chơi kết thành liên minh quay sang nhìn nhau, mấp máy môi thể hiện nghi ngờ.
“Cậu ta đang làm gì vậy?”
“Không biết…”
Nam Chu:
– … Năm người, bảy người, mười một người.
Số liệu thống kê của cậu tăng dần, cuối cùng những người chơi kết liên minh cũng ngớ ra.
Giây phút nhận ra, tâm thái của bọn họ thoáng cái bùng nổ.
Nam Chu… đang đếm số người bọn họ đang mai phục ư?
Cậu đếm một số, da gà bọn họ lại dựng lên từng mảng.
Nam Chu sẽ giết bọn họ luôn hay sao?
Những người chơi liên minh đang do dự xem có nên chạy trốn hay không thì chợt nhìn thấy Nam Chu đứng dậy đi khỏi Phòng Vĩnh Niên đã mềm nhũn dưới đất.
Máu của liên minh người chơi như chảy ngược, tim đập như trống, một đám người vội vàng lùi vào góc tối như những con chuột.
Mười mấy trái tim đập thình thịch loạn nhịp khá rộn ràng.
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy Nam Chu cất bước, xoay người chạy.
Liên minh người chơi: Hả???
Bọn họ nháo nhào như tỉnh giấc mộng.
Đợi khi định thần lại, bọn họ đã mất đi cơ hội tốt nhất, hận không thể cho mình ăn mấy tát.
Sợ cái quái gì! Chẳng phải Nam Chu chỉ có một mình thôi hay sao?
Rõ ràng cậu ta đang sợ kìa!
Vừa nghĩ tới bộ dạng sợ sệt của bọn họ khi bị Nam Chu điểm danh, đám người chơi cảm thấy nhục nhã, sau đó tức giận.

Bọn họ ra khỏi chỗ trốn, chạy về phía Nam Chu.
Giết cậu ta!
Hết chương 138
Lời tác giả:
Không đánh lại thì tại sao không được chạy?
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận