***
Lâm Chi Tùng vẫn không tin.
Sinh vật sống trong không gian đa chiều, thì cũng phải có hình dáng của đa chiều chứ.
Là người sống trong không gian chiều thấp hơn, bọn họ như cá nằm trên thớt, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của những sinh vật kia đây?
Lẽ nào đây không phải một hình thức “tự cho rằng mình đúng”?
Giang Phảng nói: “Dù có cao cấp hơn, thì có thể cao hơn được bao nhiêu?”
Anh kể chuyện cốc kem có in logo công ty “Xâm nhập não bộ” nhìn thấy trong phó bản cho hai người họ nghe.
Dịch Thủy Ca huýt sáo, nhanh chóng hiểu được ý của Giang Phảng: “… Nhà tài trợ?”
Nhà tài trợ, chứng minh rằng có tồn tại hoạt động thương mại?
Người sống trong không gian đa chiều cũng có hoạt động thương mại, vậy thì, có thể chứng minh rằng hệ thống xã hội giữa họ cũng có điểm tương đồng?
Song, một người cố chấp như Lâm Chi Tùng, trời sinh đã thích truy rõ nguồn gốc.
Cho nên khi nói chuyện, chỉ có thể dùng một từ để hình dung biểu hiện của cậu ta – “Ngang”: “Chưa chắc.
Tại sao anh cho rằng phó bản ‘Xâm nhập não bộ’ mà anh từng trải qua là phó bản của sinh vật sống trong không gian đa chiều? Chưa biết chừng.”
Giang Phảng mỉm cười.
“Thực ra tôi đã cảm thấy không ổn từ sớm rồi.” – Anh nói – “Kể từ khi chúng tôi chơi liều bắt cóc cánh cửa kia.”
Trong phó bản “Soạt, soạt, soạt”, Nam Chu vốn dĩ đã phá giải bí mật của dãy phòng học đó, nhưng vì cứu Tôn Quốc Cảnh, nên mới dùng thủ đoạn không chính quy là gỡ bỏ cánh cửa kia ra bằng bạo lực.
Bọn họ đã bước vào lỗ hổng thiết kế của hệ thống.
Ngay lúc ấy, Giang Phảng đã phát hiện ra nhược điểm của hệ thống.
Những người kia phải thông qua update để thu cánh cửa về.
Một khi Nam Chu từ chối update phiên bản, bọn họ không thể làm gì với Boss bị bắt cóc.
Cho dù Lập Phương Chu có năng lực đảo lộn quy tắc của trò chơi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, những người kia chỉ có thể kiên nhẫn, mặc cả giao dịch với bọn họ để chuộc Boss về.
Lập Phương Chu cho Thị Trấn Sóc tám tiếng đồng hồ, vừa là số thời gian khí oxy còn lại trong phiên bản cũ, vừa là thời gian cho những người chơi trong Thị Trấn Sóc rời khỏi đây.
Đồng thời, cũng là thời gian cho nhà sản xuất trò chơi.
Sự thực chứng minh, sau tám tiếng đồng hồ, nhà sản xuất không thể làm gì, cuối cùng đành phải dụ dỗ Lập Phương Chu bằng lợi lộc mới có thể khiến bọn họ chủ động lùi bước.
Nhìn bên ngoài đây chỉ là tổn thất về tích điểm nho nhỏ.
Trên thực tế, nhà sản xuất hoàn toàn để lộ điểm yếu trước mặt Giang Phảng.
Bọn họ không hề mạnh như trong tưởng tượng của người chơi.
Trải nghiệm của Giang Phảng với điều này còn trực quan hơn những người chơi khác.
Anh chính là người chơi bị cưỡng chế tham gia vào server thử nghiệm, hơn ai hết, anh cảm nhận rõ ràng hệ thống trò chơi dần được cải thiện.
Lần đầu tiên Lâm Chi Tùng và Dịch Thủy Ca được biết, trong màn tai nạn quy mô nhỏ nửa năm trước, tại thời gian người chơi may mắn duy nhất đang hôn mê đã xảy ra chuyện gì.
“Ban đầu chúng tôi luôn chơi những phó bản trong ‘Vạn Vật Hấp Dẫn’.
Những phó bản chúng tôi trải qua có mức độ lặp nhất định, có đôi khi gặp lại một phó bản, cũng phải đánh thêm lần nữa.”
Dịch Thủy Ca có năng lực hiểu cao, không cần phải nói nhiều, anh ta đã hiểu được Giang Phảng muốn nói gì: “Sinh vật sống trong không gian đa chiều đang thu thập các số liệu có liên quan đến con người.”
Giang Phảng gật đầu: “Cho nên, những sinh vật sống trong không gian đa chiều này không thể trực tiếp phân tích những số liệu cơ thể con người, mà phải dựa vào con người để ‘đo đạc’.”
Anh dừng một lát, bổ sung thêm: “Thời gian bọn họ thu thập thông tin, hoàn thiện hệ thống, mất chừng nửa năm.”
Lâm Chi Tùng bắt đầu lay động.
Dựa vào độ phát triển của kỹ thuật trò chơi ngày nay mà nói, con người đã có thể thực hiện dung hợp một cách hoàn mỹ giữa kỹ thuật sinh vật và kỹ thuật điện tử.
Chỉ cần tập trung tư duy là có thể xây dựng lên một thế giới phồn vinh nho nhỏ.
Trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” nguyên bản, từ khi thành lập dự án đến khi Open Beta, đến khi chính thức ra mắt, chỉ trong vòng ba năm.
Mà đám người sống trong không gian đa chiều kia chỉ cần xây dựng một tòa nhà cao ốc trên nền tảng hoàn thiện có sẵn của trò chơi.
Đây cũng là một sự nghiệp vĩ đại.
Nhưng theo lời Giang Phảng nói, Lâm Chi Tùng cảm thấy thân hình của con quái vật ẩn trong sương mù trước mặt đã nhỏ đi một chút, không còn dữ tợn đáng sợ như trước đây nữa.
Đúng vậy, nếu những vị khách từ bên ngoài tới thực sự mạnh như mình tưởng tượng, thì phải chơi đùa với bọn họ như dế trong lồng, như ếch trong chum mới đúng.
Thậm chí Lâm Chi Tùng cảm thấy rằng, nếu đặt đội ngũ phát triển “Vạn Vật Hấp Dẫn” chung với đám sinh vật sống trong không gian đa chiều kia, để bọn họ đồng thời sáng tạo ra một trò chơi mới từ nền tảng “Vạn Vật Hấp Dẫn”, có lẽ tốc độ hoàn thành của bọn họ cũng chẳng khác nhau là bao.
Có lẽ đội ngũ sản xuất của con người còn nhanh hơn một bước với chế độ làm việc 007 đến mức trọc đầu phình gan.
(007: Từ 0 giờ ngày hôm nay đến 0 giờ ngày hôm sau, bảy ngày một tuần)
Trải qua một hồi suy nghĩ cẩn thận, trái tim trĩu nặng của Lâm Chi Tùng lại rơi xuống vực sâu.
“Không đúng.” – Lâm Chi Tùng nói – “Không đơn giản vậy đâu.”
Tuyển thủ ngang như cua Lâm Chi Tùng lại bắt đầu màn biểu diễn của mình: “Nếu thời gian của bọn họ và chúng ta không đồng bộ thì sao?”
Ví dụ, trong thần thoại Trung Quốc cổ đại thì một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới.
Sinh vật sống trong không gian đa chiều là sự tồn tại bọn họ không thể hiểu, nửa năm của trái đất đối với bọn họ mà nói có lẽ chỉ bằng một cái búng tay.
Như vậy, con người có thúc ngựa cũng không thể theo kịp kỹ thuật của bọn họ.
Cậu ta càng nói, tim càng lạnh.
Bóng ma của những sinh vật kia bao phủ lên cơ thể cậu ta, khiến cậu ta cảm nhận được cơn lạnh thấu xương trước giờ chưa từng có.
Ban đầu không có mấy người coi vụ [Sun.exe Không phản hồi] có vấn đề gì, sau này nghĩ lại, hình ảnh nó che lấp mặt trời trở thành cơn ác mộng của riêng Lâm Chi Tùng.
Sự sợ hãi lạnh như băng, không có cơ chất.
Ý nghĩa phía sau đó khiến người ta nghĩ mà sợ.
Sinh vật trong không gian đa chiều đang dòm ngó.
Sinh vật trong không gian đa chiều đang thăm dò.
Những sinh vật đó đang cảnh cáo con người, còn sử dụng ngôn ngữ và hình thức mà con người có thể hiểu được.
Hơn nữa chẳng ai đọc hiểu được lời cảnh báo này.
Có lẽ, bọn họ biết, thực ra con người chưa chắc đã có thể hiểu được hàm nghĩa phía sau nó.
Cho dù có hiểu, trái đất ở ngay đây, con người cũng chẳng thể nào chạy trốn.
Đó chẳng qua chỉ là câu đố đáng sợ bọn họ đưa trước, đợi khi sự kiện mất tích quy mô lớn xảy ra, mới khiến con người dần dà tự đưa ra đáp án, tự mình run rẩy sợ hãi.
Quả thực là một trò chơi xấu xa.
“Còn nữa, sự kiện mất tích quy mô lớn diễn ra trên toàn cầu.” – Giọng Lâm Chi Tùng chua chát – “Bọn họ có năng lực khống chế cả trái đất này.”
Giang Phảng đưa ra câu trả lời cho sự bi quan của Lâm Chi Tùng: “Một đám sinh vật sống trong không gian đa chiều, thời gian trôi với tốc độ nhanh, có thể khống chế cả địa cầu, nhưng mất tới tám tiếng đồng hồ vẫn không thể xử lý được con Boss trong túi đồ của chúng tôi ư?”
Lâm Chi Tùng im lặng.
Quả thực, có tồn tại mâu thuẫn ở đây.
Dẫu vậy, bởi vì thông tin của hai bên không tương đương nhau, bọn họ chỉ có thể tiến hành phán đoán cực hạn dưới bóng ma khiến người ta không thể thở nổi.
Tưởng tượng đối thủ mạnh tới mức độ không thể tấn công, thực ra cũng chẳng tốt gì.
Huống hồ, những sinh vật kia đã thực sự gặp những tình huống khó mà giải quyết.
Cuối cùng, ý thức được bản thân mình luôn phóng đại chí khí của đối thủ, Lâm Chi Tùng thở một hơi, kéo chủ đề về quỹ đạo chính: “Anh cũng gặp được Nam Chu trong game à?”
Hai từ “Nam Chu” dường như khẽ khàng chạm vào trái tim của Giang Phảng.
Anh cười nói: “Đúng.
Là chuyện may mắn nhất trên đời này.”
Lâm Chi Tùng và Dịch Thủy Ca đều im lặng.
Được được được, đúng đúng đúng.
Bàn chuyện chính, bàn chuyện chính thôi.
Giang Phảng tiếp tục kể lại những chuyện mạo hiểm tinh thần mình đã trải qua sau khi hôn mê.
Từ những phó bản có trong “Vạn Vật Hấp Dẫn” cho tới phó bản mới hoàn toàn xa lạ.
Từ một trò chơi vốn chỉ có hình thức PVE, phát triển thành một trò chơi PVP.
Thử thách thể lực, trí lực, tình cảm, nhân tính, từng bước tăng cấp, không ngừng đổi mới.
Quả thực đúng như lời anh nói, người đứng sau màn không ngừng thu thập thông tin, hoàn thiện nhận thức về con người.
Sau đó, khi tất cả đã trở nên quen thuộc, trò chơi chính thức bắt đầu, kéo hơn mười nghìn người chơi vào trong những phó bản hoàn toàn mới.
Nghĩ đến đây, mầm mống tạt nước lạnh của Lâm Chi Tùng lại bắt đầu rục rịch: “Phó bản trò chơi của bọn họ chưa bao giờ trùng lặp.”
Dịch Thủy Ca bất ngờ phát biểu ý kiến: “Tôi cho rằng, những phó bản của trò chơi này là những phó bản trước đây đã từng được phát triển.
Chúng ta chỉ được đưa đến đó thôi.”
Giang Phảng tán đồng quan điểm này.
Bọn họ nhặt được cánh tay có màng trong “Nỗi sợ trăng tròn”, còn cả những người chơi thất bại bị nhốt lại trong trò chơi dưới hình dạng chú lính chì, thiên nga và cả những tượng gỗ trôi nổi đắp thành ngọn hải đăng trên hải vực có nàng tiên cá.
Những thứ đó đều đã từng là người chơi.
Chẳng qua không biết những người kia có cùng chủng tộc với bọn họ không mà thôi.
Lâm Chi Tùng cũng đã từng vượt phó bản “Nỗi sợ trăng tròn”, cậu ta suy nghĩ và cũng tán thành với quan điểm này.
Giang Phảng nói tiếp: “Trò chơi này có cơ chế cạnh tranh chính xác cụ thể, cũng hạn chế số lượng người chơi.
Vậy nên, hai người cho rằng trong mắt sinh vật sống trong không gian đa chiều, trò chơi của chúng ta có hình thức thế nào?”
Dịch Thủy Ca chuyên nghiệp đưa ra một đáp án tương đối đáng tin cậy: “Tính tự chủ của mỗi người trong chúng ta rất mạnh, không có cảm giác bị khống chế quá nhiều.
Tất cả sự lựa chọn sinh tồn trong trò chơi đều do chúng ta tự quyết định, không nhận thấy quá nhiều sự tham gia của thế giới bên ngoài.
Cho nên, tôi đoán là phát trực tiếp, phát trực tiếp trò chơi sau đó đặt cược thắng thua.”
Nói đến đây, thế cục cũng dần trở nên rõ ràng.
Đối thủ của họ, vị “Thần” ở trên cao, cho bọn họ năng lực, kỹ năng và cả oxy để thở, có lẽ không phải hoàn toàn ở thế không thể phá vỡ.
Giang Phảng hỏi Lâm Chi Tùng: “Cậu có định nói chuyện chúng ta liên lạc riêng cho Đội trưởng Hạ của mấy cậu không?”
Lâm Chi Tùng: “Không.”
Như Lương Sấu đã nói, Lâm Chi Tùng vẫn chỉ là sinh viên.
Mặc dù có thể bằng lòng chết vì trách nhiệm, nhưng khuyết điểm là không ý thức được, tổ chức kỷ luật tương đối lỏng lẻo.
Giang Phảng hỏi Dịch Thủy Ca: “Còn anh thì sao? Anh sẽ nói cho Tạ Tương Ngọc biết chứ?”
“Tôi nghĩ chắc cậu ấy không mong biết được chuyện này đâu.”
Dịch Thủy Ca liếc mắt nhìn, quay sang phía người lộ ra nửa bờ vai loang lổ dấu hôn ngủ say bên cạnh mình, giúp cậu ta đắp chăn lên che đi.
Dịch Thủy Ca cười nói: “Nếu cậu ấy biết chuyện mình bị người khác làm được nhiều người nhìn thấy, người sĩ diện như cậu ấy sẽ phát điên mất.”
Ý cười trong giọng Dịch Thủy Ca ngày một rõ ràng: “…Hoặc cũng có thể, cậu ấy sẽ nhất định cố gắng phối hợp với chúng ta giải quyết đám người kia.”
“Vậy thì cậu ấy sẽ không có tâm trạng đi gây sự nữa.”
Tạ Tương Ngọc trong mơ: “…”
Dường như cậu ta cảm nhận được có chuyện gì không ổn, cậu ta cau mày, nhích nhích hông có vẻ không mấy thoải mái.
So với mục tiêu kỳ quái của Dịch Thủy Ca, rõ ràng mục tiêu của Lâm Chi Tùng cụ thể hơn nhiều.
“Có lẽ bây giờ bọn họ cũng đang giám sát chúng ta, chưa biết chừng bọn họ đã nghe thấy toàn bộ kế hoạch của chúng ta rồi cũng nên.
Chúng ta sẽ làm gì, bọn họ đều biết hết cả.”
Cậu ta rất lý trí:
“Có lẽ hành vi giấu giếm hiện tại của chúng ta đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Giang Phảng chợt mỉm cười: “Đúng vậy.
Biết đâu đến cuối cùng, người chơi giành thắng lợi chưa chắc đã có thể thực hiện nguyện vọng.
Tất cả mọi thứ đều giống như hoa trong gương, trăng dưới nước.”
Lâm Chi Tùng hiểu lời anh nói, không khỏi im lặng.
Giang Phảng nói: “Tin tưởng tất cả đều vô nghĩa, không bằng tin tưởng tất cả đều ý nghĩa.”
Đúng vậy.
Bọn họ nên ôm hy vọng, ôm tâm lý may mắn.
Bằng không, thứ còn sót lại trong lòng bọn họ chỉ còn nỗi tuyệt vọng mặc cho người khác làm hại.
Lâm Chi Tùng nói: “Chúng ta có cách nào để đối phó không?”
Giang Phảng nhẹ nhàng cất lời: “Bọn họ khống chế chúng ta thế nào? Nếu bằng số liệu, tại sao chúng ta không thể phản công?”
Người sống trong không gian đa chiều cũng sẽ dùng ngôn ngữ lập trình C và Go ư?
(Go là một ngôn ngữ lập trình mới do Google thiết kế và phát triển.)
Khó lắm Lâm Chi Tùng mới hít sâu được một hơi rồi thở ra.
Cậu ta cảm thấy Giang Phảng đang nói không có căn cứ.
Dịch Thủy Ca lên tiếng: “Không phải không có khả năng.”
“Bất kể sau này bọn họ phát triển thế nào, nền tảng ban đầu của trò chơi vẫn là ‘Vạn Vật Hấp Dẫn’.”
Nói tới chuyên ngành của mình, giọng điệu Dịch Thủy Ca có thêm vài phần cuồng nhiệt khó hình dung: “Là ‘Vạn Vật Hấp Dẫn’ mà chúng tôi nghiên cứu phát triển.”
Song, anh ta cũng nhanh chóng khôi phục năng lực tư duy bình thường.
Anh ta nói: “Nhưng chúng ta không có máy tính.
Tôi không thể tự lắp ráp ra một chiếc.”
Lâm Chi Tùng: “… Tôi có.”
Khi được kéo vào đây, cậu ta mang theo rất nhiều công cụ thông tin điện tử cao cấp.
Chẳng qua sau khi vào đây thì không có tín hiệu, giống như điện thoại, chẳng khác gì đống đồng nát.
Cậu ta chỉ ra vấn đề thiết thực đang tồn tại: “Không có Internet.”
“Tôi nghe Ngân Hàng nói cậu có thể chế tạo lựu đạn.” – Giang Phảng thờ ơ đưa ra yêu cầu bất ngờ.
– “Vậy thì cậu có thể thiết lập một trạm gốc không?”
(Trạm thu phát gốc, hay gọi tắt là trạm gốc bao gồm một hệ thống thiết bị truyền và nhận tín hiệu vô tuyến, ăng ten và các thiết bị mã hóa, giải mã thông tin trao đổi với thiết bị điều khiển trạm gốc.)
Lâm Chi Tùng im lặng.
Giang Phảng nói: “Tôi nghe năng lực xây dựng cơ bản trong nước đứng top đầu thế giới.”
Giang Phảng tiếp lời: “Hình như không khó để kiếm được mấy công cụ kia trong khu an toàn đâu.”
“Dẫu cho chỉ có thể vạch ra một khe hở, nhìn ngắm thế giới của những người kia để xem thứ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta mang khuôn mặt dài ngắn thế nào cũng không tệ, đúng chứ?”
Chuyện này chẳng khác nào “Nghìn lẻ một đêm”.
Lâm Chi Tùng nghẹn họng hồi lâu mới nhớ ra phải hỏi lại: “Vậy anh sẽ làm gì?”
Giang Phảng dò hỏi: “A, có liên quan gì đến tôi đâu nhỉ?”
Dịch Thủy Ca và Lâm Chi Tùng đều nghẹn họng.
Dịch Thủy Ca là người đầu tiên định thần.
Anh ta cười hỏi: “Hóa ra đây không phải hợp tác mà là lôi kéo đúng không?”
Ngay từ đầu, Giang Phảng đã dùng những thông tin mình nắm trong tay, từng bước dụ dỗ hai người làm việc cho mình.
Hai người này đều là thiên tài hiếm có.
Nếu đã là thiên tài, thì đương nhiên phải có sự điên cuồng kỳ diệu về phương diện nào đó.
Chỉ cần dụ ra được sự điên cuồng này, bọn họ sẽ tình nguyện làm bất cứ chuyện gì?
Ví dụ, Lâm Chi Tùng trẻ tuổi nhắm mắt nằm bên cạnh bốn đồng đội Thanh Đồng, giả vờ ngủ say nhưng cơ thể không ngừng run lên vì phấn khích, đầu ngón tay cũng vân vê phát nóng.
Giang Phảng nhìn đôi mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt trong gương, cười nói: “Mọi người cũng có thể không làm gì.”
Dịch Thủy Ca cười.
Giọng điệu của anh ta trở nên nhàn nhã hơn: “Chỉ dựa vào hai chúng tôi thì không được đâu.”
Anh ta có vẻ thờ ơ, nhưng những người quen với anh ta đều biết, đây là biểu hiện khi ý chí được châm ngòi.
Giang Phảng nói: “Tôi còn nhớ, trong điểm an toàn có rất nhiều người nhàn rỗi ăn không đủ no, đến oxy cũng không có tiền mua.
Trước khi bọn họ bước vào trò chơi cũng đâu thể như vậy được, đúng không?”
Trong những đội ngũ bình thường, thể nào cũng ẩn chứa vàng.
Ví dụ, kiến trúc sư Triệu Quang Lộc không hề đóng góp được gì trong trò bắt ma.
Hay như thiên tài máy tính Khỉ Còm đã cống hiến một phần sức lực của mình trong phó bản “Cuộc sống hằng ngày của Tiểu Minh”.
Trong phó bản, bọn họ có thể kéo chân, có thể nhát gan, có thể không làm được trò trống gì, nhưng bọn họ có giá trị.
Mỗi người, đều có giá trị của riêng mình.
Nhận thức này khiến Lâm Chi Tùng vô thức siết chặt nắm tay, sau lưng tuôn mồ hôi nóng.
Dường như bọn họ thực sự có thể phá vỡ bầu trời âm u này, nhìn thấy được khuôn mặt của những sinh vật sống trong không gian đa chiều kia.
Dịch Thủy Ca hỏi Giang Phảng: “Anh không làm gì hết à?”
“Chúng tôi cũng đang làm việc đấy chứ.” – Giọng Giang Phảng ấm áp như gió xuân.
– “Chúng tôi sẽ thắng, chúng tôi sẽ giành hạng nhất, chúng tôi sẽ ước nguyện, mà mọi người chính là hậu thuẫn của chúng tôi, là thành lũy thứ hai bao bọc bên ngoài.”
“Với một chiếc máy tính, chỉ cần có thẻ cấp S sẽ có thể ra được 10 chiếc, hai mươi chiếc, thậm chí cả 100 chiếc.”
“Không dùng năng lực bọn họ giao cho chúng ta để nội chiến, mà hãy dùng nó để giết chết bọn họ, không tệ đâu nhỉ?”
“Có thể tất cả những gì mọi người làm không có tác dụng, song không đến mức khiến những người kia đến chết vẫn cảm thấy mình không còn giá trị gì.
Đúng không nào?
“Diễn thuyết không tệ đâu.” – Dịch Thủy Ca cười nói.
– “Mặc dù chỉ dùng để thuyết phục người khác bán mạng vì mình, nhưng rất có tác dụng.”
Trải qua một hồi bàn bạc, tạm coi như ba người hình thành bước hợp tác sơ bộ và quen biết lẫn nhau.
Chi tiết thì còn cần thời gian bàn bạc, giải quyết khuyết điểm.
Sau này, đường dây tâm linh chắc chắn sẽ rất bận.
Trước khi kết thúc, Lâm Chi Tùng hỏi: “Tôi có thể hỏi một câu không?”
Giang Phảng nói: “Tôi hả?”
“Đúng.” – Lâm Chi Tùng nói – “Tại sao cuối cùng chỉ còn lại một mình anh sống sót?”
Dịch Thủy Ca nhắc nhở thiện chí: “Em trai à, nói chuyện như vậy rất dễ bị đánh đấy.”
Nhưng Giang Phảng hiếm khi mới đưa ra một đáp án thẳng thắn: “Bởi vì tất cả mọi người đều chết.”
Lâm Chi Tùng: Nói thừa đâu không.
Cậu ta còn đang định hỏi tới cùng thì nghe thấy Giang Phảng nói: “Bao gồm cả tôi, cũng nên chết rồi.”
Lâm Chi Tùng sững người, há miệng, định hỏi tiếp.
Đầu bên Giang Phảng bất ngờ truyền tới tiếng “tút, tút” kết thúc cuộc gọi.
Lâm Chi Tùng im lặng.
Dịch Thủy Ca cười lớn, cảm thấy Giang Phảng đúng thật là một kẻ xấu xa.
Lâm Chi Tùng mím môi, bực bội.
Cho dù Giang Phảng chỉ nói linh tinh, nhưng đêm nay nhất định cậu ta sẽ bị câu nói không rõ ý nghĩa này của Giang Phảng dày vò không thể ngủ được.
***
Kết thúc kết nối, Giang Phảng chậm rãi ra khỏi phòng tắm.
Giây phút anh bước ra khỏi phòng tắm, tiếng chuông báo mỗi tiếng một lần lại vang lên trong Thành Bang Cổ.
Cùng lúc đó, kênh thế giới tuyên bố, cuộc truy kích nghìn người chính thức kết thúc.
Người thắng là Nam Chu của đội Lập Phương Chu.
Trong bầu không khí an lành, cuộc truy kích nghìn người vốn dĩ phải ngập tràn khói lửa lại đón nhận một cái kết tương đối bình thản.
Rất nhiều người chơi đêm không thể ngủ, cho dù đã biết trước kết quả sẽ như vậy nhưng không tránh khỏi cắn chặt răng.
82.000 tích điểm ấy, giúp cho Lập Phương Chu ung dung bước lên hạng sáu, vượt qua những đội ngũ vào trong phó bản từ sớm, liều mạng leo lên trên.
Cuối cùng bọn họ cũng bước qua ngưỡng cửa top 10.
Cộng thêm cả màn chơi thử, thì bọn họ mới chỉ vượt năm phó bản.
Giang Phảng tắt giao diện thao tác đi, không để ý tới sự ghen tị và không cam lòng kéo tới từ khắp nơi.
Anh đi đến bên giường, quỳ một chân xuống.
Cảm giác nệm lõm xuống khiến Nam Chu bị tiếng chuông đánh thức hơn phân nửa giờ đây mơ màng “ưm” một tiếng.
Cậu híp mắt nhìn Giang Phảng.
Đã xử lý xong một chuyện quan trọng, vẫn còn một chuyện khác.
Chuyện quan trọng hơn.
Trước mặt Nam Chu, anh trút bỏ dáng vẻ cổ quái, dùng ngôn ngữ để mê hoặc lòng người kia.
Anh không còn khéo miệng, không còn nói dối được nữa.
– Lừa cậu đấy, thực ra tôi không có nhiều bạn bè đâu.
– Giang Phảng ghé sát gần bên tai cậu, khẽ nói nhỏ – Chỉ có mình cậu thôi.
Hết chương 153
Lời tác giả:
Giang Phảng mê hoặc xong người khác lại bị Meo mê hoặc.
Núi cao còn có núi cao hơn.jpg
------oOo------