Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Ba thanh chắn ngang di chuyển lên xuống theo tiết tấu âm nhạc của trò chơi.
Ba viên chip tròn như quả bóng bida dẹt dịch chuyển chớp nháy giữa khu rừng nho nhỏ đan thành từ những viên bi thép rậm rạp.
Một khi nhiều chip hơn, giữa chúng sẽ sinh ra thêm va chạm, tạo thêm phiền toái cho quá trình rơi xuống.
Chẳng qua, khi chip đầu tiên tránh thoát vô số bi thép bày la liệt không theo thứ tự, vui vẻ đắc ý trượt thẳng xuống dưới ô di động, thì hai chip còn lại rơi xuống cũng dễ dàng hơn nhiều.
Bên tay Nam Chu còn một đĩa giấy đựng bánh kem và một cốc nước lựu.

Cậu không thèm nhìn sang phía hắn, hoàn toàn hưởng thụ quá trình chơi trò chơi này.
Nửa tiếng sau, cậu tăng số chip bỏ vào lên bốn cái.
Đới Học Bân cười nhạt.
Hắn không nhàn nhã được như vậy.
Hắn xác định chắc chắn mục tiêu, suy nghĩ rõ ràng.
Hoa quả chỉ là gia vị, chú hề mới quan trọng.
Chỉ cần quay được chú hề xuất hiện ở ô đầu tiên thì có thể thoải mái nhận được 1000 chip thưởng.
Chút điểm tích lũy ít ỏi ở hoa quả hắn chẳng thèm để vào mắt.
Đương nhiên, cũng chính vì mục đích rõ ràng, nên khi từ đầu tới cuối mục đích của hắn đều bị trói buộc trên cái khung “xác suất”, hắn cũng đành chịu, chỉ có thể chờ đợi.
Chơi qua mấy ván, cuối cùng Đới Học Lâm cũng xem như hiểu biết đại khái về chiếc máy đẩy tiền này.
Máy đẩy tiền không phải bài giấy, không phải mạt chược, cũng không phải bài hoa có thể thiên biến vạn hóa, thậm chí còn không cần dùng não để suy nghĩ.
Dẫu cho người tài giỏi đối diện với một chiếc máy móc không có sinh mệnh chỉ biết nói câu “Chào mừng quý khách” được lập trình sẵn, cũng không dám nói mình nắm chắc trong tay khả năng lật ngược tình thế.
Khúc Kim Sa là ông chủ sòng bạc, song chỉ cần đầu óc ông ta bình thường thì không thể nâng tỉ lệ ra chú hề của một máy lên cao hơn được.
Vì thế việc duy nhất người chơi có thể làm chỉ là:
Chờ đợi, sau đó cầu nguyện cho vận may của mình.
… Hắn hiểu được đạo lý này, nhưng tại sao còn chưa tới?
Nhàn hạ thực sự rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung, Đới Học Lâm không khỏi nghĩ, hắn có nên học Nam Chu thử thao tác thanh chắn để nhiều chip rơi vào hơn không?
Hắn co ngón tay vào lòng bàn tay, khẽ siết mấy cái, lau đi lớp mồ hôi mỏng bên trong, đặt tay lên cần điều khiển.
Nhìn thao tác của Nam Chu hình như đây là một chuyện rất đơn giản.
Dẫu vậy, khi thực sự thao tác, Đới Học Lâm mới phát hiện, cách chơi của mình và Nam Chu thực sự khác biệt.
Một lần Nam Chu đưa vào rất ít chip, tầm nhìn thông thoáng, đủ để thoải mái nhìn rõ ràng quỹ đạo chuyển động của từng chip để phán đoán.
Còn mình thì cho vào quá nhiều chip, không còn chỗ để thao tác, gây ra tác dụng phụ.
Trải qua một hồi điều khiển cần vụng về, vốn dĩ không ít chip có thể rơi vào ô di động nhưng lại bị thanh ngang đánh bay.
Kết quả lần này thả 100 chip, vậy mà tỉ lệ rơi vào ô rất ít, chỉ có tầm bảy chip.

… Chơi cái con khỉ.
Đới Học Lâm cắn chặt răng, ngoan ngoãn từ bỏ thao tác không cần thiết.
Cũng may hắn có ưu thế của riêng mình, lượng chip lớn rơi xuống khiến điểm tích lũy trên đèn hoa quả cũng tăng cao.
Ngay cả “dưa hấu” ban đầu bị trừ về không khiến hắn phải chịu thiệt bây giờ cũng đã tích lũy đến 20 điểm.
Song, rất nhanh sau đó, Đới Học Lâm chẳng tài nào hứng thú nổi nữa.
Tốc độ tích lũy nhanh cũng ứng với tốc độ về không cũng nhanh không kém.
“Chanh” ban đầu tích lũy 70, mắt thấy sắp tích lũy gần 100, nhưng từ đầu đến cuối chiếc máy này đều không quay được vào “chanh”.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con số hấp dẫn của “chanh” chớp nháy, “cạch” một tiếng, quay về với 0.
So với hắn, trừ một lần bất cẩn lỡ tay dẫn đến một chip không rơi vào ô di động thì Nam Chu gần như bách phát bách trúng.
Tích lũy điểm hoa quả của cậu không tăng thêm, tất cả đều trên 50 điểm, trong đó có bốn loại trên 70 điểm.
Dẫu cho cậu có quay được thưởng hai hình liên tiếp thấp nhất cũng có thể yên tâm thoải mái ăn phần gốc.
Chú hề vẫn chưa chịu ra, thưởng hai hình liên tiếp liên tục xuất hiện nhưng cũng không thể lấp đầy nội tâm đang dần bị đào rỗng của Đới Học Lâm.

Phần thưởng chưa tới một trăm chip nào có đủ để xô biển tiền nặng nề không gợn sóng kia.
Trận đấu giữa hắn và Nam Chu tiến hành chậm rì rì, không ai mạnh hơn ai, từ đầu đến cuối đều chẳng thể kéo dài khoảng cách.
Mà tình huống trước mắt, Nam Chu vẫn còn có thể ngồi lên đầu hắn thoải mái đong đưa chân với tỉ lệ trúng cao và tích lũy cơ bản của hoa quả cũng cao nốt.
Giống như ngay lúc này đây, kết thúc một ván, Nam Chu còn có thời gian rảnh rỗi bổ sung năng lượng từ bánh kem trên đĩa giấy, hai chân móc bên chân ghế rồi đong đưa.
Nghĩ đến đây, áp lực khiến Đới Học Lâm không thể khống chế được nghi ngờ tất cả.
***
Thời gian tựa những con chip Đới Học Lâm nhét vào trong máy, ào ạt cuốn tới lại róc rách chảy đi.
Đảo mắt đã qua ba giờ.
Ánh mặt trời ban ngày ở Phồn Hoa không thể chiếu xuyên qua lớp rèm đen kịt, trong Bắc Đẩu Chuyển Hướng không phân biệt rõ được ngày đêm.

Cõi lòng Đới Học Lâm như cỏ dại bị lãng quên, vươn mình theo gió, ngày một cao hơn.
Hắn không khỏi nghĩ liệu rằng cứ tiếp tục chơi thế này có phải là cách đúng đắn?
Bây giờ tích điểm của bọn họ đang bị vây trong cảnh vô cùng tồi tệ.

Hắn dốc hết toàn bộ sức lực, không nghỉ ngơi, một ván sử dụng 100 chip, chỉ riêng việc nhét chip thôi cũng tốn mất hai phút.
Chip rơi xuống mất thời gian, trò chơi quay hình cũng cần thời gian.
Kỷ lục cao nhất của hắn là một lần trúng 15 chip.
Ván nhanh nhất cũng mất tám phút.
Còn Nam Chu nhét chip rất nhanh, hơn nữa cậu cũng đã bắt đầu thao tác với năm chip.

Một ván dài nhất của cậu chỉ mất có bốn phút.
Nhanh, gọn, lẹ đột xuất.
Bởi vì thời gian cần dùng ngắn, cộng thêm tỉ lệ trúng cao, tỉ lệ thưởng khi quay trúng hoa quả của Nam Chu vẫn luôn xấp xỉ hắn.
Lớp vỏ bọc mô phỏng con người tỉ mỉ cao độ cũng mang tới cho Đới Học Lâm quá nhiều phiền toái.
Nhiều lần nhét chip liên tục làm cho lòng bàn tay Đới Học Lâm tê tái, ngón cái cũng bắt đầu sưng lên, đôi môi thiếu nước trong thời gian dài khô nứt da, khiến hắn không nhịn được kéo mảng da bong tróc xuống trong thời gian chờ đợi và suy nghĩ, đầu ngón tay nhuộm thành màu đỏ trắng đan xen.
Mỗi lần nhét chip, Đới Học Lâm luôn cảm thấy mình đang cho hổ ăn.
Cái miệng chảy nước dãi của một con hổ lẳng lặng mai phục, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn lấy hắn.
Để xoa dịu nỗi sợ hãi do cảm giác này mang tới, Đới Học Lâm chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân.
Tính bình quân, cho dù mình mất mười phút một ván, mỗi mười phút mất 1000 tích điểm và chơi liên tục trong vòng mười hai tiếng thì sẽ mất 72.000 tích điểm.
Nam Chu chơi lâu như vậy rồi mới dùng chưa đến 200 chip tức 2000 tích điểm.
Nếu thắng, không những bọn họ có thể hồi vốn, còn ăn được năm lần bồi thường, sử dụng 350.000 tích điểm để lật ngược tình thế.
Nếu thất bại vì khoảng cách nhỏ, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ phải bồi thường 40.000 tích điểm mà thôi.
Cho dù thua, cũng không thua quá thảm.
Đợi đến tám giờ tối, thể nào phân đội nhỏ được sắp xếp để bổ sung cho bọn họ cũng sẽ đến đây.
Tới lúc ấy, bọn họ nhất định vẫn còn cơ hội!
Thấy em trai mình chơi liên tục trong ba tiếng đồng hồ, tinh thần đã xuất hiện dấu hiệu thần kinh trong hưng phấn, Đới Học Bân không nhịn được nhắc nhở:
– Để anh thay một lúc nhé?
Nam Chu nghe thấy cuộc đối thoại của hai người chỉ dùng một câu đã đánh tan suy nghĩ đổi người của bọn họ:
– Vậy tôi có thể thay anh Phảng không?
Hôm qua bọn họ đã được chứng kiến mức độ khó đối phó của Giang Phảng rồi.
Để anh nhúng tay vào sẽ chỉ tăng thêm nhiều biến số khó dự đoán hơn.
Sau ba tiếng chờ đợi, trong chiếc máy của Đới Học Lâm chợt phát ra một tràng cười quái dị kéo dài.
“Ha ha ha ha…”
Chú hề!
Lúc trước hình chú hề đã xuất hiện tổng cộng năm lần, nhưng chưa một lần nào xuất hiện ở vị trí đầu tiên, vậy mà không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở vị trí đầu tiên.
Đới Học Lâm hưng phấn đứng thẳng người, bàn tay nắm cần điều khiển phát run.
Thứ hai cũng sẽ nhất định là một chú hề!
Làm ơn, phải là chú hề!
Hắn nhanh chóng bình tĩnh, ngả người ra sau ngồi về ghế, tự lẩm bẩm trong lòng: Sao có thể là chú hề được, mày nghĩ nhiều quá rồi, nếu như là chú hề, mày sẽ trồng chuối ăn luôn cần điều khiển.

Bước vào giai đoạn này, hắn không thể cho mình quá nhiều hi vọng, bằng không sẽ chỉ càng thêm thất vọng mà thôi.
Quả nhiên, xuất hiện ở vị trí thứ hai là một hình “chuối” lẻ loi.
Tâm trạng vui mừng của Đới Học Lâm như bị dội một gáo nước lạnh.
Nhưng hắn vẫn cố gắng tự an ủi bản thân: Nhìn đi, quả nhiên không phải.
Cho dù thế nào khoảng cách có thể kéo dài từ đây.
Ngay lúc này!
Đới Học Lâm bất giác nhìn sang Nam Chu, muốn nhìn thấy vẻ dao động và lo lắng trên gương mặt cậu để tăng thêm niềm vui của mình.
Ai ngờ, gương mặt Nam Chu vẫn đơ hệt như quân bài vạn năm không đổi, đầu ngón tay khống chế thiết bị chính xác, dùng thanh chắn chơi với sáu chip như đãi vàng.

Sáu chip lần lượt rơi vào ô.
Cậu thở phào một hơi, nâng tách trà hoa cúc nóng hổi mà Lý Ngân Hàng vừa cho thêm đường phèn, nhấp một ngụm.
… Ha ha, cố ra vẻ bình tĩnh mà thôi.
Đới Học Lâm không cam tâm tình nguyện quay đầu về, bên tai chợt vang lên tiếng cười điên dại của chú hề.
Khóe môi hắn nhếch lên theo phản xạ.
Lẽ nào hình thứ ba là chú hề…
Song, khi tầm mắt hắn dừng lại trên màn hình của mình, nụ cười cứng đờ trên gương mặt.
Tiếng cười, truyền tới từ máy đầu tiên.
Nam Chu nâng tách trà lên, phát ra tiếng cảm thán ngắn ngủi với hình chú hề bật ra:
– A…
Cậu quay đầu nói với Giang Phảng:
– Anh Phảng, quay được giải vàng một chú hề ở đầu.
Giang Phảng đang dùng phòng bếp của sòng bạc tự làm bánh Macaron.
Anh đứng từ xa khen ngợi cậu một tiếng:
– Ồ, không tệ đâu, đã là lần thứ mấy nhìn thấy chú hề rồi?
Nam Chu cúi đầu tính toán:
– Lần thứ bảy rồi.
Đới Học Lâm vừa mới cảm thấy mình đã kéo dài được khoảng cách, một lần nữa bị đá về bên bờ vực thẳm.
… Bảy lần?
Hắn mới nhìn thấy chú hề có sáu lần!
Đây chính là “máy số 3 không tệ” mà Khúc Kim Sa đã nói sao?
Trên thực tế, điều này hoàn toàn hợp lý.
Tỉ lệ ra chú hề ở máy số 3 được cài đặt rất cao, là 4,2%.

Máy số 1 được cài 3,5%, ít hơn một chút, nhìn tổng thể thì chênh lệch cũng không lớn.
Bởi vậy, trong 200 lần quay, hơn kém nhau một hai lần xuất hiện chú hề cũng nằm trong phạm vi biến động hợp lý.
Huống hồ, thực ra số lần Nam Chu xuất hiện chú hề cũng là sáu lần, bằng với Đới Học Lâm.
Đám người không gian đa chiều xem phát sóng trực tiếp cũng phát hiện ra điều này, nhao nhao bình luận “Sai rồi!”, “Là sáu lần!” đầy màn hình.

Bởi vì chỉ kém nhau một chú hề, không ai biết Nam Chu cố ý nói nhầm.
Trong mắt các khán giả có góc nhìn của Thượng Đế bên ngoài ván cược, chú hề chưa một lần xuất hiện ở vị trí đầu tiên thì chẳng có ý nghĩa gì.
Dẫu cho Nam Chu có tính sai, cũng không thể ảnh hưởng gì đến đại cục.
Nhưng đối với Đới Học Lâm mà nói, chỉ cách nhau một chú hề thôi cũng có ý nghĩa vô cùng lớn.
Nhất thời hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình, nện mạnh xuống, khiến chiếc máy rung lên ầm ầm.
Đèn màu chớp nháy vòng quanh chiếc máy chấn động, lập tức đồng loạt chuyển sang màu đỏ, kêu ầm ĩ.
Gương mặt bị bao phủ bởi ngọn đèn đỏ chói mắt càng thêm dữ tợn.
Cuối cùng Nam Chu cũng phân tâm khỏi trò chơi quay hình vui vẻ, nghiêng đầu nhìn hắn.
Cậu liếc sang Khúc Kim Sa, chỉ Đới Học Lâm đang tức tới mức bả vai phập phồng, lên tiếng tố cáo:
– Ông chủ, anh ta phá hỏng máy rồi.
Khúc Kim Sa đứng một bên sống chết mặc bay bỗng dưng bị điểm danh, nhất thời sững sờ.
Nam Chu nói:
– Tối qua ông đã nói với tôi, đá hay lắc máy đều phạm quy.

Một khi bị phát hiện sẽ bị đuổi ra ngoài.
… A, chuyện này.
Khúc Kim Sa gãi gãi má, ngang nhiên bao che:
– Chúng tôi mở sòng bạc làm ăn, nếu khách chỉ trút giận bình thường cũng không có lý nào đuổi khách ngay được đúng không? Huống hồ lần này cậu Đới cũng không làm máy rung rơi ra chip, cho nên chúng ta chỉ cảnh cáo lần đầu, được không?
Dứt lời, ông ta quay sang Đới Học Lâm:
– Cậu Đới, xin hãy chú ý một chút, nếu như còn phá hoại lần nữa thì màn đấu của chúng ta sẽ kết thúc ở đây đấy.
Trạng thái tâm lý đang đứng bên bờ sụp đổ càng thêm bất ổn.
Hắn nhìn chằm chằm Khúc Kim Sa, ánh mắt nham hiểm.
Sự chú ý của anh ta không hề đặt vào chuyện “Khúc Kim Sa bao che cho mình”.
Hắn chỉ chú ý đến một điều, quả nhiên tối qua Khúc Kim Sa đã nhắc nhở Nam Chu về quy tắc của máy đẩy tiền.
Nếu ông ta không nói, Nam Chu sẽ tự mày mò, chẳng phải nắm được điểm yếu này sẽ có thể đá cậu ta ra khỏi ván cược ngay sao?
Nghĩ đến đây, cộng thêm những nghi kỵ hắn cố gắng đè nén sâu trong lòng, kéo theo tất cả những lời cảnh báo của Khúc Kim Sa với hắn mất đi tác dụng.
Hắn ôm thùng chip, im lặng ngồi xuống chiếc máy thứ hai mà hắn coi trọng ngay từ đầu.
Càng nhiều xu, hoa quả tích lũy càng nhiều thì càng hấp dẫn.
Nam Chu thấy hắn ngồi qua đây, phát ra âm thanh nghi ngờ khe khẽ:
– Hả?
Đới Học Lâm cười khan một tiếng:
– Sao nào, chỗ ngày không thể ngồi à?
Hết chương 230
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận