Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Khương Chính Bình siết chặt hai bàn tay đổ mồ hôi, muốn nhìn ra dáng vẻ giả vờ kiên cường từ trong mắt Trần Túc Phong nhằm an ủi phần nào trái tim đập thình thịch của mình.
Song, hắn chỉ nhìn thấy một khoảng trống rỗng khiến người ta kinh hãi.
Dường như tình cảm thuộc về con người trên cơ thể Trần Túc Phong đã trút sạch ra khỏi thất khiếu, chỉ còn lại cái xác cao lớn trống rỗng.
(Thất khiếu: Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng.)
Khương Chính Bình không thể tìm ra sơ hở của Trần Túc Phong, bởi vì e rằng cậu ta đã hoàn toàn mất đi đồng cảm.
Khoảnh khắc đưa tay chạm vào súng, tay của hắn cũng run run theo tiếng tim đập.
Chuyện này không thể nghĩ nhiều, nghĩ rồi, sẽ sợ hãi.
Hắn ra lệnh cho bản thân mình không được nghĩ nhiều, ngay sau đó, hắn giương súng nã vào huyệt Thái Dương của mình một nhát.
Khoảnh khắc bóp cò súng, hắn vô thức nhắm mắt nghiêng đầu đi.
Xác suất 1/6 quả nhiên không dễ dàng xảy ra như thế.
Tuy rằng khẩu súng không kêu, nhưng chỉ trong nháy mắt đã dấy lên vô số âm thanh ồn ào như núi gầm biển thét trong lòng hắn.
Ý thức của mỗi người thuộc không gian đa chiều đều được gửi gắm trong hộp an toàn mạng hư ảo.
Chỉ cần không vi phạm quy tắc cơ bản, không tự nguyện từ bỏ quyền sống, bọn họ sẽ có thể sống rất lâu, sống đến khi số liệu dần quá tải, biến mất trong vụ nổ vô thanh.
Người không gian đa chiều giống như Khương Chính Bình cũng được xếp vào danh sách “trẻ tuổi”, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện phải chết.
Vì một trò chơi, mình có cần phải đi đến bước cược mạng không?
Chẳng lẽ hắn không trả nổi một trăm nghìn mua cái mạng này chắc?
Trần Túc Phong cầm súng lên, nhưng không nhanh chóng bắt đầu như lần thứ hai.
Cậu đặt súng ở giữa mày, tựa hồ cảm thấy làm vậy không thuận tay bèn đổi sang huyệt Thái Dương.
Chuyện khó tưởng tượng nhất chính là bây giờ cậu ta đang suy nghĩ, trong đầu dần vẽ ra một kế hoạch hoàn chỉnh rõ ràng.
Cậu ta muốn để cho Khương Chính Bình có thời gian suy nghĩ, để hắn bình tĩnh cân nhắc liệu rằng ván cược này có đáng giá?
Thường thì càng cân nhắc, con người ta sẽ càng cảm thấy sợ hãi.

Khi đầu óc nhất thời nóng lên, con người có thể làm một chuyện, bỏ từ “sợ” này lại phía sau.
Trần Túc Phong đang đợi đầu óc Khương Chính Bình dần bình tĩnh, qua cơn hăng hái ban đầu, ý chí của hắn sẽ dần nguội lạnh và suy kiệt.
Điều này anh Ngu đã dạy cho cậu ta: Phải thả lỏng mới có thể dễ dàng bóp nghẹt lòng người.
Đương nhiên, hiệu quả cuối cùng của cuộc chiến tâm lý này thế nào thì phải xem khẩu súng trong tay có đoạt đi tính mạng của cậu ta không đã.
Trần Túc Phong nảy ra ý chơi đùa, khi bóp cò súng, cậu ta chợt cao giọng, phối thêm âm:
– Pằng…
Khương Chính Bình đứng trước mặt chợt rụt vai, biểu cảm trong giây phút ấy giống như bản thân hắn cũng trúng đạn.

Thậm chí hắn còn ảo giác nhìn thấy hình ảnh đạn bắn phụt ra máu tươi và dịch não.
Song, súng không bắn thành công.
Khương Chính Bình hé mở mí mắt, xác nhận cảnh tượng ban nãy chỉ là ảo giác của mình.
Nói cách khác, đó chính là kết quả nhất định phải có trong màn cược mạng hoang đường này.
Chẳng qua vẫn còn chưa biết được đến cuối cùng máu sẽ phun ra từ đầu ai?
Trần Túc Phong vẫn yên ổn đứng đó, cậu ta cầm súng trong tay, khẽ nhếch miệng:
– Đùa thôi, dọa anh sợ rồi à?
Lúc này, cuối cùng Trần Túc Phong cũng lộ ra chút đáng yêu xấu xa của sinh viên đại học, nhưng không hợp với tình cảnh hiện tại, cho nên thoạt nhìn càng khiến người ta nổi da gà.
Khương Chính Bình không để ý đến lời đùa của cậu ta, nhìn chằm chằm Dịch Thủy Ca xoay ổ đạn, sau đó cầm súng qua.
Nhìn qua tất cả đều lưu loát như vậy, ván cược sẽ cứ thế diễn ra lần lượt giữa hai người, chỉ kết thúc khi có một người chết.
Khương Chính Bình đặt súng trên huyệt Thái Dương, ấn lõm xuống một đường, tựa hồ đã tính toán từ trước, mang theo vẻ liều mạng quyết không lùi bước.
Cho nên, khi hắn nhận thua, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, bao gồm cả đối thủ Trần Túc Phong đều chưa kịp định thần.
– Cậu thắng rồi.

– Khương Chính Bình nuốt nước bọt phân bố đầy khắp khoang miệng, nói – Đánh cược thì phải chịu thua.
Nói ra những lời này, hắn ngả người về sau, khóe miệng khẽ mỉm cười không mấy thoải mái, nhưng trong mắt dâng đầy cảm xúc như trút được gánh nặng.
Sau khi phản ứng lại, Trần Túc Phong từ từ thở ra một hơi.

Cậu ta khẽ cúi người với hắn.
Từ khi anh trai chết, sự ngây thơ hăng hái và sắc bén của cậu đều bị bẻ gãy.
Cậu đi theo Ngu Thoái Tư, ít nhiều cũng biết lịch sự.
Kết thúc ba ván, thời gian qua đi bốn mươi phút.
Như Mộng thắng 1, thua 1, bị trừ ngược năm mươi nghìn tích điểm.
Hai anh em họ Đới đã thua đến chết lặng.
Thậm chí bọn họ cảm thấy chỉ thua có năm mươi nghìn, vẫn ổn.
Nhưng Cầu Vồng không chấp nhận nổi.
Năm mươi nghìn là bọn họ tự tay thắng được, một trăm nghìn cũng do bọn họ tự tay thua mất.
Chuyện này đồng nghĩa với việc vừa nếm được vị ngọt đầu lưỡi đã bị người ta đấm cho một cú, ép phải nôn ra lợi ích còn chưa tiêu hóa hết.
Bọn họ không cam lòng.
Chỉ cần không chơi trò cược mạng như Roulette Nga này, hai người tin tưởng, chắc hẳn bọn họ sẽ còn có cơ hội giành thắng lợi.

Mỗi bên tiêu tốn mất mười phút để điều chỉnh tinh thần.
Ván thứ tư, Dịch Thủy Ca đổi một bộ bài mới.
Cũng có nghĩa tất cả mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu, ít nhất ở ván đầu tiên mọi người đều chỉ có thể đoán mò, vì vậy cược rất ít.
Ván đầu tiên, Vua lại là Văn Gia Thắng với số tiền cược mười nghìn.
Hắn chọn tới chọn lui, chọn plank, kết quả đôi tay thối ấy bất hạnh chọn trúng Khúc Kim Sa và Nam Chu.
Nam Chu vừa mới đứng dậy, Khúc Kim Sa đã nhanh nhẹn nhận thua.
Bởi vì ngay ván đầu đã thất bại, Như Mộng không ai bảo ai, đồng thời thở dài thườn thượt.
Hơn nữa khả năng nhìn của bọn họ có hạn, cùng lắm cũng chỉ nhìn ra hướng đi của một hai quân bài trong xấp bài được xáo lưu loát kia, khó tránh khỏi nhìn nhầm.
Dịch Thủy Ca còn là một người có năng lực học tập siêu việt, qua bốn năm ván, tay nghề của anh ta đã thành thạo hơn nhiều.
Cũng may, trong Như Mộng còn có Khương Chính Bình.
Đầu óc hai anh em nhà họ Đới bình thường vứt đi không dùng tới, khi cần mới nhặt lên phủi bụi, chỉ mong sao nó còn có thể tiếp tục vận động.

Khương Chính Bình thì khác.
Hắn là người có ánh mắt tốt nhất, năng lực ghi nhớ cũng thông qua luyện tập.

Chẳng qua tính tình thích ổn định, không thích mạo hiểm, càng không thích nổi bật.

Một khi nổi bật áp lực sẽ tăng lên gấp bội và còn ảnh hưởng đến trạng thái của hắn.
Vừa hay bản lĩnh này có thể dùng ở đây, đáng tiếc, mãi mà không đến lượt hắn làm Vua, khiến hắn tính toán toi công hai ván, ngược lại hắn còn phải lên sàn đấu hai lần.
Khương Chính Bình tập trung toàn bộ tinh thần, theo sát từng động tác của Dịch Thủy Ca.
Khi bàn tay xáo bài của Dịch Thủy Ca dừng lại, trái tim hắn cũng dừng theo, tiếp đó tức thời đập thình thịch.
Nếu lần này Dịch Thủy Ca phát bài theo thứ tự ngược chiều kim đồng hồ thì Vua sẽ chính là…
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy quân bài đại diện cho Vua được đập trước mặt mình.
Hắn nhìn chằm chằm quân bài ấy, đầu óc bắt đầu hoạt động hết tốc lực.
Ai trước đây?
Giang Phảng là người khó chọc vào nhất, phải gắng hết sức né tránh.
Trong mắt Khương Chính Bình, Nam Chu chẳng khác nào nhân tố X bí ẩn, cần phải có thời gian để thăm dò thực hư, tốt nhất vẫn không nên động vào.
Còn kẻ điên Trần Túc Phong, Khương Chính Bình vẫn còn cảm thấy nghi kỵ cậu ta, trong lòng thầm tránh xa.
Nguyên Minh Thanh….

Hắn nhìn anh ta một cái.
Kỳ thực thất bại lớn ở ván trước cũng do anh ta mà ra.
Kết quả, đến bây giờ Khương Chính Bình cũng không biết nên trách anh ta hay cảm ơn anh ta nữa.
Tóm lại, tâm cơ của anh ta thâm sâu khó dò, làm việc cẩn thận kín kẽ, còn có thể khiến người ta nảy sinh nghi ngờ anh ta đối xử tốt với mình.
… Gian xảo y hệt cách anh ta và Đường Tống liên thủ với nhau hãm hại Ánh Bình Minh.
Con người này âm hiểm không thể hiện ra ngoài mặt, Khương Chính Bình cũng không có lòng dạ xếp anh ta vào đồng minh của mình.
Vậy thì, quả hồng mềm bọn họ nhất định phải bóp đã xác định rồi.
Còn về sẽ chơi gì, hắn cũng đã nghĩ xong.
Blackjack.
Khương Chính Bình cần ổn định, mà trò Blackjack vừa hay là một trò chơi khá ổn định, thậm chí có thể dựa vào tính toán và ghi nhớ để kéo cao tỉ lệ thắng.
Hắn định đặt ra một ván chơi bốn người, một nhà cái, ba người chơi, đánh một trận vây chiến thể diện, thắng lại tất cả những gì đã mất.
Hắn đứng thẳng người, hắng giọng:
– Bốn người số 2, 3, 5, 7.

Chơi trò Blackjack với một bộ bài.

Tiến hành theo quy tắc cơ bản, giới hạn trong vòng nửa tiếng đồng hồ, mỗi ván đặt cược từ một nghìn tích điểm, không ngừng tăng thêm, chơi đến một trăm nghìn thì dừng.
Thấy mọi người không có ý kiến gì, hắn đang định ngồi xuống, chợt thấy một cánh tay giơ lên cao.
– Đợi đã.

– Trong mắt Giang Phảng mang theo nụ cười tâm cơ – Tôi muốn đổi bài.
Anh quay sang khẽ le lưỡi với Lý Ngân Hàng:
– Ngân Hàng, đưa bài của cô cho tôi.
Trái tim Khương Chính Bình trầm xuống.
Lúc trước bọn họ đã quy định, chỉ cần chưa xem bài, nếu hai bên đều nhất trí đổi thì hoàn toàn có thể đổi.
Đương nhiên Lý Ngân Hàng sẽ không phản kháng Giang Phảng, ngoan ngoãn cầm lấy quân Át trong tay anh.
Giang Phảng nhận được bài, thoáng liếc thấy con số 3 Cơ, anh nhẹ nhàng quăng bài lên bàn, bắt mọi người đều phải lật bài ra.

Anh mỉm cười dời mắt khỏi lá bài, nhìn đối thủ của mình trong ván cược này.
Văn Gia Thắng, Đới Học Bân và Đới Học Lâm.
Những người nắm trong tay lá 2, 5, 7.
Giang Phảng co tay thành nắm đấm đưa đến bên môi, khẽ cười một tiếng:
– Các anh định chơi đánh hội đồng à?
Ba người liếc mắt nhìn nhau.
Đối diện với Giang Phảng, mặc dù nội tâm của bọn họ có phần trống rỗng, nhưng nghĩ kỹ lại thì không có gì đáng sợ hết.

Bọn họ ba đấu một, cũng coi như vây giết rồi.
Giang Phảng còn có khả năng thắng sao?
Trước khi bắt đầu, bọn họ mở một cuộc họp nho nhỏ.
Bởi vì trò chơi Blackjack là trò hiếm hoi có thể dùng đầu óc để chơi trong sòng bạc.

Khương Chính Bình chia sẻ mấy bản phân tích chuyên sâu về việc làm thế nào tính xác suất trong trò Blackjack cho đồng đội của mình.

Để bọn họ nhân thời gian vận dụng số liệu, đọc qua một lần trong đầu.
Còn về phía Lập Phương Chu, Lý Ngân Hàng biết bản thân đã bị nhắm trúng, Giang Phảng đổi bài trước khi mở cũng coi như giải vây cho cô.
Bằng không, có lẽ bây giờ cô cũng chỉ còn biết trơ mắt nhìn.
Không biết báo đáp ra sao, cô chỉ đành rót cho Giang Phảng một cốc nước ấm.
Giang Phảng dùng nước ấm năm mươi độ thấm ướt hai tay, làm sạch từng kẽ tay một lần mới dùng khăn lông ấm của sòng bạc lau tỉ mỉ thêm lần nữa, nghe chừng khá bận rộn.
Nam Chu hỏi:
– Anh có chắc chắn không?
Sau khi làm sạch xong, Giang Phảng cử động ngón tay, lần lượt bẻ hai tay xuống vị trí cổ tay:
– Ba người vây một, hơi khó đấy.
Tay Giang Phảng mềm mại linh hoạt kinh người, khi anh giãn cơ tay mang tới cho người ta cảm giác giống như con rắn độc nằm phơi nắng trên hòn đá, thoải mái duỗi người khiến các khớp vang lên răng rắc.
Nam Chu tò mò dùng ngón tay ấn lên ngón tay anh, anh liền không cử động nữa.
Nam Chu cảm thấy thú vị, cúi người xuống, hôn lên mu bàn tay ấy.
Vì thế máu nhanh chóng đổ dồn về nơi được hôn, biến thành màu hồng.
Bất cứ cái hôn nào mà đối phương nắm quyền chủ động đều khiến Giang Phảng đỏ mặt.
Vào những lúc như thế, da mặt anh biến thành giấy, nụ cười không còn khôn khéo tinh ranh, mà giống như chàng trai đang thuở tình đầu.
Nam Chu tựa hồ đang ước nguyện trước hồ, cái hôn ban nãy chính là đồng xu mà cậu ném xuống:
– Muốn thắng.
Giang Phảng cũng đáp lại cậu hai từ:
– Sẽ thắng.
Nam Chu không nhịn được tò mò:
– Phải thắng thế nào?
Giang Phảng dán sát tai cậu, thủ thỉ một câu:
– Chỉ cần không dùng máy chia bài là được.
Hết chương 239
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận