Nam Chu đứng trước nhà thờ mang màu sắc tối tăm, sắc mặt trầm trọng.
Từ bé cậu đã sống trong thế giới khép kín mà tử vong có thể ập tới bất cứ lúc nào.
Giác quan thứ sáu do trưởng thành trong thế giới dã man đã giúp cậu dừng lại trước nhà thờ chừng hơn mười mét.
Bởi vì giờ đây Giang Phảng đang ở bên bờ Tây sau lưng cậu nên rất khó để cậu phán đoán rốt cuộc giác quan thứ sáu cảm nhận được sự bất ổn đến từ phía trước hay phía sau.
… Lẽ nào bọn họ thực sự bỏ qua thứ quan trọng nào đó?
Nhà thờ giống như một con thú lớn, chiếc bóng mũi nhọn mang đầy vẻ áp lực lặng lẽ bao trùm lên đầu cậu.
Mặt trời chậm chậm di chuyển xuống dưới, ánh sáng từ thánh giá phản chiếu trên người Nam Chu, chia gương mặt trắng nhợt xinh đẹp của cậu thành hai nửa.
Nam Chu ngẩng đầu, nhìn cánh cửa trên gác xép.
Đó là nơi duy nhất có thể nhìn sang bờ Tây.
Mục sư Keith khóa nơi duy nhất có thể nhìn thấy lâu đài lại, còn vứt chìa khóa đi, bản thân hắn ta bước vào căn phòng làm việc không có ánh sáng.
Dường như hắn ta giao tất cả mọi việc trong nhà thờ cho bọn họ làm, thuận tiện biến mình thành một tòa thành cô độc tách biệt với thế giới bên ngoài.
||||| Truyện đề cử: Dưới Bóng Cây Sồi |||||
Ban đầu khi trói Keith cẩn thận xong, vừa đặt chân vào văn phòng bọn họ đã cảm thấy bầu không khí áp lực như một hòn đá khổng lồ đè nặng lên ngực mình.
Ban Hàng nói thẳng luôn.
“Ghê thật đấy, đây là phòng làm việc hay quan tài vậy?”
Người ta nói vừa làm việc vừa ngắm phong cảnh có thể thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng Keith chẳng hề để lại cho mình chút không gian vui vẻ nào hết.
Hắn ta khóa chặt cả thể xác và tinh thần, ép bản thân không đi thăm người bạn đồng tính sinh bệnh, thậm chí còn không cho phép bản thân âm thầm nhìn ngắm đối phương từ xa trong đêm tối. Hắn ta im lặng cố chấp đối kháng với thế giới này.
Rốt cuộc thì tại sao hắn lại muốn chiến đấu một mình đến mức còn không tiếc đẩy bạn mình ra bên ngoài?
Nam Chu nghĩ, thứ Keith đang dốc hết sức lực để đối kháng không chỉ có ác ma, còn có tín ngưỡng của bản thân hắn.
Trong đầu của Keith chắc hẳn cũng có một cây cầu.
Hắn có thể ngồi chờ đợi ở bờ bên này, giữ gìn thần linh xa xôi và tôn quý, chẳng bao giờ liếc nhìn một người phàm hay một tín đồ thành khẩn.
Người hắn yêu sẽ chết đi với danh nghĩa bạn của hắn. Từ đó trở đi, mỗi khoảng thời gian sau này, từng khoảnh khắc đều mang sự xán lạn, huy hoàng nhưng cô độc.
Và khi hắn bước qua cây cầu ấy, hắn đã trở thành bạn của ác ma, vĩnh viễn chìm trong bóng tối.
Cuối cùng, Keith đưa ra sự lựa chọn của chính mình, bởi vậy hắn không còn mặt mũi nào đối diện với thần linh.
Hắn triệu hồi một ác ma, để linh hồn của ác ma đặt chân lên vùng lãnh thổ thần quái, thậm chí có khả năng hắn đã dùng những tín đồ thành kính trước đây để hoàn thành nghi thức hiến tế.
Vì thế nhà thờ trở nên trống trải.
Hoặc có lẽ ác ma cần thứ mới mẻ hơn cho nên mới có sự xuất hiện của bọn họ.
Tòa lâu đài bên bờ Tây của Công tước là nơi duy nhất nối liền với thị trấn.
Song vào thời điểm ấy bên bờ Tây vẫn tĩnh lặng, không có dấu hiệu của nguyền rủa.
Vậy nên khi những người khách từ bên ngoài tới như bọn họ đi qua bờ Tây, bước sang bờ Đông, cũng không hề mang theo và lây lan lời nguyền rủa ấy.
Keith dạy sơ qua cho bọn họ cách ghi chép hằng ngày, cách cầu nguyện, cách chế tạo nước thánh. Sau đó tự nhốt mình vào thế giới im lặng cô độc, chờ đợi thời cơ…
Ánh sáng phản chiếu từ thánh giá bạc khiến Nam Chu nheo mắt, trong đầu cậu chợt nảy ra một suy nghĩ.
Xâu chuỗi các tình tiết và suy luận đến mức độ này đã kín kẽ lắm rồi.
Thế nhưng việc Keith nhốt mình lại, bỏ mặc không chịu làm những công việc liên quan tới thần thánh trong nhà thờ, chỉ vì mỗi lý do “không còn mặt mũi nào đối diện thần linh” thôi sao?
Chỉ vì hổ thẹn… ư?
Hàng mi buông xuống tạo thành chiếc bóng dài ngắn không đều trên gương mặt Nam Chu.
Trong lúc đang suy nghĩ, Nam Chu chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng mình.
Nhận ra tiếng bước chân quen thuộc cho nên cậu không quay sang nhìn ngay.
Ngay sau đó, tiếng lên đạn vang lên lăn qua dây thần kinh Nam Chu, nháy mắt kích thích từng cơ thịt trên cơ thể cậu.
– Giơ tay lên.
Là giọng của Ban Hàng.
… Giọng căng thẳng tới mức ngay cả giây thanh cũng cứng lại.
Nam Chu nghe lời giơ tay lên, quay đầu qua, đối diện với họng súng đen ngòm ngắm thẳng vào trán mình.
Dưới cằm Ban Hàng có một vết cắt đầm đìa máu tươi, xương trắng hếu lòi ra khỏi máu thịt.
Xuống dưới mấy centimet, sợ rằng khí quản của cậu ta cũng sẽ bị lộn ra ngoài hệt như thế.
Nam Chu bình tĩnh hỏi:
– Cậu vẫn ổn đấy chứ?
Sắc mặt Ban Hàng tái mét, nhưng bàn tay cầm súng vô cùng vững vàng.
Vì vết thương ở dưới cằm quá mức nghiêm trọng, Ban Hàng há miệng cũng cảm thấy khó khăn, dẫn đến giọng điệu của cậu ta khác biệt rõ ràng so với trước đây.
Mỗi từ cậu ta nói ra đều mang theo mùi máu:
– Không được cử động. Khoảng cách giữa hai chúng ta cũng đủ để tao nổ súng giết chết mày. Cho dù mày có sử dụng cơ thể của anh Nam, tao vẫn có thể chắc chắn giết chết được mày ngay khi mày lại gần… Không tin thì cứ thử xem.
Nam Chu thở dài một tiếng:
– Yên tâm, tôi không thử. Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chuyện khác không nói, Nam Chu tin tưởng cậu ta có năng lực làm mình bị thương.
Mặc dù bình thường Ban Hàng thích đùa cợt, song cậu ta vô cùng có thiên phú với bộ môn bắn súng, tốc độ ngắm bắn của cậu ta phải vượt xa người thường.
Đối diện với một Nam Chu thái độ tốt, nhưng lòng nghi kỵ của Ban Hàng vượt quá bình thường:
– Nói với tôi, chúng ta gặp nhau khi nào?
Nam Chu hỏi ngược lại:
– Cậu nói xem chúng ta gặp nhau khi nào?
Ban Hàng lùi về sau một bước, đầu ngón tay nóng ran ấn cò súng lõm xuống tới một điểm giới hạn kỳ diệu:
– Bây giờ tôi đang hỏi anh đấy!
Nam Chu không định tranh cãi nhiều với cậu ta:
– Trong “Ban ngày vĩnh hằng”. Mọi người tìm thấy tôi trước.
Ban Hàng:
– Sếp thích làm món gì cho anh nhất?
Nam Chu:
– Đồ ngọt.
Ban Hàng:
– Điểm yếu lớn nhất của anh là gì?
Nam Chu:
– Trăng tròn.
Thái độ của Ban Hàng đã dịu đi khi hỏi ra câu thứ hai, sắc mặt cũng dần tốt hơn, nhận được đáp án của câu trả lời cuối cùng, cậu ta đặt mông ngồi phịch xuống đất như hết hơi, vứt súng cạnh người, thở hồng hộc từng hơi.
– May quá… – Cậu ta lẩm bẩm vô nghĩa – May quá, anh vẫn còn ở đây…
Nam Chu đi tới, ngồi xuống trước mặt cậu ta:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Đồng tử rời rạc của Ban Hàng chợt co rút, cậu ta vội túm lấy tay Nam Chu.
– Em vừa mới sắp xếp ổn thỏa cho người đến từ bờ Tây, quay về phòng thì Hải Ngưng… đột ngột tấn công em, suýt nữa em đã, suýt nữa thì…
Toàn thân cậu ta run rẩy:
– Không thành công… không thành công… ác ma kia bắt đầu ám lên những người khác rồi!
– Chúng ta thất bại rồi… – Cậu ta nhìn thẳng Nam Chu, nói trong tiếng nức nở – … Sếp phải sao đây? Anh ấy sang bên bờ Tây một mình…
Câu hỏi này khiến tim Nam Chu sinh ra cảm giác nhói đau kỳ lạ.
Nhưng phản ứng của cậu vẫn bình thản và chính xác như thường:
– Đừng xem thường sếp của các cậu.
Cậu nói tiếp:
– Hải Ngưng đâu rồi?
… Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Tống Hải Ngưng ôm đầu, toàn thân dính máu, lảo đảo đi ra khỏi nhà thờ.
Nhìn thấy Tống Hải Ngưng, Ban Hàng ngừng thở, hoảng loạn nhặt cây súng cạnh tay lên, vội vàng lùi về sau mấy bước, chĩa thẳng súng vào Tống Hải Ngưng.
Đợi khi cô nhìn rõ hai người, chợt hét lên chói tai:
– Mau tránh xa hắn ta ra! Anh Nam! Hắn ta là Keith! Tránh xa hắn ta ra!
Nam Chu hoang mang.
Cậu đứng giữa hai người, từ từ tiêu hóa lượng thông tin bùng nổ chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
… Keith?
Trong nỗi nghi ngờ ập đến bao phủ cả cơ thể, Nam Chu bỗng nảy ra suy nghĩ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thánh giá dựng trên nơi cao nhất bên bờ Đông. Thánh giá lòe lòe sáng bạc, sừng sững như thẩm phán.
Cậu chớp mắt, cuối cùng cũng ý thức được giác quan thứ sáu cảm thấy bất thường có nguồn gốc từ đâu.
Không phải bên bờ Đông, không phải bên bờ Tây.
Cũng không phải giữa hai người đang giương cung bạt kiếm này.
Vấn đề nằm ở chỗ, đã lâu đến vậy rồi nhưng chiếc bóng của thánh giá vẫn chẳng hề chuyển động.
Tại sao nó vẫn dài… như khi cậu tiễn Giang Phảng ra khỏi nhà thờ?
***
Giang Phảng đi vòng qua cơ thể người đàn ông nằm run rẩy trên sàn đá mica, thuận tay rút con dao găm đẫm máu khỏi người hắn, sau đó lau đại vào rèm cửa bên cạnh.
Người đàn ông chết không nhắm mắt. Chỉ trong vòng năm giây ngắn ngủi, con dao găm đã vạch ra gần mười hai vết thương nông sâu không đều trên người hắn.
Vết chí mạng nằm ở cổ.
Trên lông mi của người kia cũng có một vết bỏng nhẹ.
Sau khi nhận được thông tin từ sau câu “trả cơ thể lại cho tôi”, Giang Phảng dùng số nước thánh còn dư trên người mình để tiến hành một thí nghiệm nhỏ.
Sự thực chứng minh, bệnh điên của những người trong lâu đài phía Tây thực sự do lời nguyền rủa của ác ma.
Bởi vậy, Giang Phảng biết bọn họ vẫn chưa xua đuổi ác ma thành công.
Ác ma kia vẫn tồn tại trên mảnh đất thần quái ở bờ Đông bằng một hình thức nào đó, hơn nữa vị khách đến thăm đã phá vỡ ranh giới khiến lời nguyền rủa lan ra cả hai bên bờ.
Chẳng qua Giang Phảng không có ý định quay đầu.
Chuyện đã đến nước này, anh đã không còn đường quay đầu nữa rồi.
Cây cầu treo dài kia cũng đủ để lấy mạng anh.
Điều Nam Chu lo lắng đã trở thành hiện thực, Giang Phảng cô độc một mình, bị nhốt ở bờ Tây, một nơi giờ đây chẳng khác nào bệnh viện tâm thần.
Thay vì lùi bước, chi bằng tiến lên.
Chỉ cần đảm bảo người cuối cùng gục xuống không phải mình là được, chẳng phải sao?
Diện tích lâu đài quả thực rất lớn.
Gu thẩm mỹ của chủ nhân lâu đài không tệ, tầng một có phòng hội họa và xưởng thủ công chuyên dụng, hơn nữa dựa vào các loại đạo cụ có thể thấy ngài Công tước rất thích vật trang trí bằng kim loại.
Ở giữa sảnh chính bày một con khủng long bay kim loại có kích thước to gần bằng một người, đang sải cánh như muốn bay lên.
Bệ đỡ bên dưới khắc tên của người chế tạo ra nó.
Shelley, một cái tên lãng mạn như thi sĩ.
Trong lâu đài không ít người qua lại, hơn nữa phòng ốc ở đây cũng không thần bí tới mức khóa hầu hết như trong nhà thờ bên bờ Đông.
Theo lý mà nói, việc điều tra của đồng đội bên bờ Tây sẽ không rơi vào thế bí hoàn toàn như bọn họ mới đúng.
Đáng tiếc, nhân vật bọn họ sắm vai là người hầu, hơn nữa còn phục vụ riêng cho ngài Công tước bệnh nặng, ngày ngày bận rộn, chuyện này đã tiêu tốn lượng lớn thời gian mà bọn họ có thể dùng để điều tra thông tin.
Phải chăng chỉ là một sự trùng hợp khi những đồng đội bình thường có khả năng làm việc nhưng không đủ quyết đoán đều tập trung ở bên bờ Tây.
Bọn họ không có năng lực giỏi đột xuất ở một lĩnh vực nào đó như Ban Hàng, cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cảm xúc như cậu ta. Và bọn họ thực sự thiếu một người chỉ huy nòng cốt.
Cho nên, mấy ngày trước tiến triển của bọn họ vô cùng chậm chạp, bởi vậy nên đã bỏ lỡ thông tin có giá trị nhất.
Ví dụ như nhật ký của Công tước.
Giang Phảng tay không bẻ gãy ngăn kéo có khóa duy nhất ở góc trái chiếc bàn trong phòng làm việc. Bàn tay đẫm máu cầm cuốn nhật ký bìa da sang trọng lên, anh không cho mình thời gian đọc kỹ liền đi thẳng ra bên ngoài.
Bóng dáng Giang Phảng băng qua lâu đài im lìm, sàn nhà bóng loáng có thể soi gương phản chiếu khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc của anh.
Không có bất cứ khán giả nào, anh cũng không cần thiết phải che đậy bản thân.
Anh vừa tìm kiếm đồng đội, vừa lẩn tránh những kẻ điên sẽ xông ra bất cứ lúc nào, vừa dùng ngón tay dính máu mở nhật ký.
Câu đầu tiên của trang bìa lót là: Tôi nguyện yêu người ở bất kỳ khoảng thời gian nào. Nhưng, không thể là hiện tại.
Khi đọc câu này, Giang Phảng đang đi dọc lên theo cầu thang.
Chân phải vừa đặt lên bậc cầu thang bên trên, anh chợt dừng bước.
“Thời gian” ư?
Ngay lúc anh đang cúi đầu đọc nhật ký, bên trên cầu thang xoắn ốc có một gương mặt trắng bệch ló ra, lòng bàn tay nắm chặt con dao, lặng lẽ nhìn Giang Phảng từ trên xuống dưới.
Lời tác giả:
Hai bên đều có nguy cơ lớn QwQ