***
Im lặng.
Trong sự im lặng, Lý Ngân Hàng nghe thấy giọng của mình thoáng run rẩy:
– Anh Phảng, anh nói… gì cơ?
Giang Phảng trả lời bằng một cú thụi vỡ cửa kính tàu gần đó.
Cho tới bây giờ, chuyến tàu đã khởi hành gần một tiếng rồi.
Dưới tàu truyền tới tiếng bánh lăn có quy luật, tràn ngập sức mạnh chèn ép, thân tàu chấn động từng hồi.
Bọn họ đã đi rất lâu, nhưng vẫn chẳng thể nào thoát khỏi màn sương mù uốn lượn như con rồng này.
Núi sương khổng lồ trở thành cột chống duy nhất giữa trời đất này, tựa hồ đã ngưng tụ thành thể rắn, cho tới khi mở cửa tàu ra người ta mới hoảng hốt phát hiện hóa ra “rặng núi” kia đang chuyển động.
Giang Phảng thuận tay kéo chiếc bàn vuông nhỏ khỏi giá, ấn tay vào một góc, dùng đầu gối nện mạnh xuống, chỉ còn một mảnh nhựa nhọn lạnh lùng nhô ra còn treo ở chỗ cũ.
Anh đưa một mảnh nhựa ra ngoài cửa sổ, chìm vào trong sương, lúc ẩn lúc hiện như chuồn chuồn lướt nước.
Khi Giang Phảng rút mảnh nhựa về, sắc mặt ba người trên tàu đều khó coi tới mức không thể khôi phục bình thường.
Phần nhựa tiếp xúc với sương mù đã bị bào phẳng nguyên một mảnh!
Thứ đang trôi lơ lửng bên ngoài nào phải sương mù mà vô số lưỡi dao nhỏ.
Chỉ cần rơi vào trong đó, sẽ lập tức bị cắt thành mảnh vụn, hòa tan vào không khí.
– Nhìn thấy chưa? Mấy người sai rồi.
– Giang Phảng nói với giọng tiếc nuối – Không nên lên tàu.
Quả thực chuyến tàu này đang đi tới “tương lai”.
Đáng tiếc “tương lai” này mang tên tử vong.
Nguyên Minh Thanh lùi về sau hai bước, đầu gối đụng vào chiếc ghế, thuận đà ngã vào trong, nuốt mấy ngụm nước bọt khô khan.
Anh ta muốn biện minh, chưa biết chừng đến nhà ga tiếp theo, hoặc đợi sương mù tan đi sẽ ổn hơn.
Nhưng anh ta không ngây thơ đến mức ấy.
Trần Túc Phong kinh ngạc:
– Lời anh nói ban nãy có ý gì?
Giang Phảng khẽ cười.
Anh vẫn mỉm cười như vậy, nhanh như chớp bắt lấy cánh tay buông thõng của Nguyên Minh Thanh đang ngơ ngác vì chịu kích động mạnh.
Nguyên Minh Thanh cũng không phải dạng người để mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Khi Nguyên Minh Thanh định vươn tay phản kháng, từ cổ tay áo Giang Phảng trượt ra một đoạn thép xuyên thẳng qua lòng bàn tay anh ta.
Giây phút anh ta đau đớn, Giang Phảng vươn tay túm cổ áo sau gáy anh ta, một chân đạp trên chiếc ghế đơn, xoay người thay đổi vị trí trước sau với Nguyên Minh Thanh trong toa tàu chật hẹp.
Khoảnh khắc ở giữa không trung, Giang Phảng rút con dao găm trong kho đồ ra.
Chân Giang Phảng vừa chạm xuống đất, con dao găm đã đâm thẳng ba bốn nhát vào vùng vai gáy của Nguyên Minh Thanh đang định chạy trốn về phía trước.
Màn tập kích không ngừng nghỉ khiến Nguyên Minh Thanh đau đớn như phát điên, cơ thể bất giác ngả về phía trước.
Giang Phảng thành công mượn lực, túm tóc Nguyên Minh Thanh lôi cả người hắn đập về phía chiếc bàn vừa rồi anh tận tay bẻ gãy vẫn còn lởm chởm vết nứt…
Lý Ngân Hàng hét ầm lên, né tránh vết máu bắn tung tóe.
Cả quá trình chưa tới năm giây.
Sau khi nhanh nhẹn hoàn thành màn giết chóc máu me, Giang Phảng ổn định nhịp thở:
– Ý này này.
– Tôi đã cố ý đóng cửa lại.
– Giang Phảng dùng ngón tay cái dính máu chỉ về phía toa tàu số ba, chu đáo bổ sung – Tránh mọi người làm loạn toa phía trước, khiến cho em ấy không hiểu rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Trần Túc Phong thở ra một luồng khí vẩn đục:
– … Hiểu rồi.
Bọn họ đã bước lên chuyến tàu sai lầm.
Đường ra duy nhất là nhanh chóng quay về nhà ga, kết thúc vòng lặp này.
Bị sương mù âm thầm giết chết, hoặc bị sương mù vây quanh không dám xuống tàu và chết đói luôn ở đây.
Không bằng tạo ra vụ thảm sát, khiến hình ảnh trong toa tàu này càng thảm càng tốt.
Nam Chu là người đầu tiên quay về nhà ga, hơn nữa còn có năng lực hành động chủ động.
“Gợi ý” trong hợp đồng có nhắc đến, khả năng cao là dành cho cậu.
Bốn con kiến bọn họ cần phải dùng sinh mệnh của mình làm manh mối, tiết ra đủ pheromone cảnh báo “trên tàu có nguy hiểm” cho Nam Chu.
Trần Túc Phong nhìn xung quanh, kéo tấm rèm cửa lỏng lẻo gắn trên cửa sổ toa số bốn xuống.
… Khi cậu ta trở về nhà ga, bởi vì giá trị lý trí suýt nữa về 0 dẫn đến tinh thần bất ổn nên được Lý Ngân Hàng đỡ lên tàu, vấp phải mảnh cao su lưu hóa gồ lên, kéo rớt tấm rèm cửa.
Bây giờ tấm rèm này có thể sử dụng làm vải bọc xác của cậu ta.
Trần Túc Phong bình tĩnh:
– Giết tôi đi.
Đối diện với Giang Phảng, giọng cậu ta không dao động nhiều.
Cho dù Nguyên Minh Thanh đang gục trong vũng máu ngay trước mặt cậu ta, cánh tay buông thõng không ngừng giật giật như thần kinh.
Giang Phảng nhìn chằm chằm Trần Túc Phong một lát, sau đó nhận lấy tấm rèm trên tay đồng thời vỗ vai cậu ta.
Anh đánh giá lý trí:
– Sau khi ra ngoài có khả năng phải bảo Luật sư Ngu dẫn cậu đi điều trị tâm lý.
Cứ nghĩ đến chết thế này không ổn đâu.
Trần Túc Phong: …
Lý Ngân Hàng: …
Mặc dù bọn họ đều không dám nói chuyện nhưng đều nhất trí Giang Phảng mới chính là người cần điều trị tâm lý nhất.
Xử lý Trần Túc Phong không mất quá nhiều thời gian.
Giang Phảng dùng rèm cửa siết cổ Trần Túc Phong, đồng thời ôm ngang cơ thể ấm nóng đặt dưới đất phủ rèm lên người cậu ta.
Xác định Trần Túc Phong hoàn toàn tắt thở rồi, Giang Phảng liếc mắt sang nhìn Lý Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng: …
Cô áp lưng vào thành tàu, vừa đổ mồ hôi lạnh vừa cò kè mặc cả với anh:
– Anh Phảng, quan hệ của chúng ta cũng không tệ đâu nhỉ… Tôi có thể lựa chọn chết như nào sao?
Giang Phảng lịch sự nói:
– Được thôi.
Tôi tôn trọng sự lựa chọn của phái nữ.
Lý Ngân Hàng: Cảm ơn.
Cô giẫm trên ghế mềm, đứng trước cửa sổ vỡ vụn với dòng sương mù cuồn cuộn không ngừng ùa vào trong.
Cô nhìn ra bên ngoài, có cảm giác như thể đang nhìn vào vực sâu.
Hít sâu mấy hơi, cô quay đầu nói:
– Anh Phảng, anh có thể qua đây một chút không?
Giang Phảng nghe lời tới gần, anh cho rằng có lẽ Lý Ngân Hàng không thể xuống tay với bản thân.
Anh có thể hiểu được tâm trạng ấy.
Dấu vết mà Nguyên Minh Thanh để lại đã quá thảm hại rồi, anh không ngại việc để Lý Ngân Hàng chết sạch sẽ và ít đau đớn hơn.
Khi anh đến trước mặt Lý Ngân Hàng, gió thổi tung vài lọn trên búi tóc sượt qua tầm mắt cô
Nhưng cô xuống tay chính xác nằm ngoài dự đoán.
Lý Ngân Hàng vung tay, lưỡi dao giấu trong lòng bàn tay cắt ngang động mạch cổ Giang Phảng.
Sắc mặt cô tái mét, mỉm cười đùa cợt với Giang Phảng:
– Như vậy… có giống như chúng ta đánh nhau hơn không?
Giang Phảng thoáng ngạc nhiên, anh ôm chặt vùng cổ phun máu, chớp chớp mắt nở nụ cười khen ngợi.
Cảm ơn.
Suy nghĩ thấu đáo lắm.
Anh cũng bớt thêm phiền.
Lý Ngân Hàng hoàn thành màn báo thù nho nhỏ, quay mặt nhìn Giang Phảng, bàn tay vươn ra bám vào cửa sổ thủy tinh vỡ lởm chởm, để lại một dấu tay máu tươi bên cửa sổ.
Cô ngả người về sau, gieo mình vào trong gió.
Trong nháy mắt, cô biến mất hòa vào màn sương.
Cổ Giang Phảng cứ một chốc lại ộc máu tươi, thấm đẫm tấm rèm phủ trên cơ thể Trần Túc Phong.
Thế giới trước mắt Giang Phảng thoắt sáng thoắt tối tựa chiếc bóng đèn sắp hỏng.
Tiếng thở của anh phóng đại vô số lần.
Mỗi lần hít vào một hơi, máu trên cổ lại ộc ra lượng lớn.
Phổi anh sắp đình công rồi.
Tiếp theo là các nội tạng khác.
Giang Phảng cảm thấy không sao hết, anh ấn vào đoạn động mạch bị cắt đứt của mình, chậm rãi lết về toa tàu cuối cùng, máu tươi chảy xuống theo từng bước chân anh, đuôi tóc bạc thấm ướt màu máu.
Anh tựa lưng vào thành tàu ngồi bệt xuống, ngửa đầu ra sau, khẽ mỉm cười với một điểm nào đó trong không trung: “Đợi lâu rồi, anh đến tìm em đây.”
Vòng lặp thứ hai bắt đầu từ đó.
Tất cả ký ức có liên quan tới nhà ga của mọi người đều bị xóa sạch, tất cả trở về điểm xuất phát ban đầu.
Tiếng còi cảnh báo vang lên ở nhà ga đánh thức Giang Phảng, anh chấp nhận hình phạt thêm lần nữa, bị tơ rối bao trọn bên trong.
Lần này Nam Chu đã nhìn thấy cảnh tượng “tàn sát lẫn nhau” mà bọn họ để lại.
Đáng tiếc, kết quả vẫn không được như ý người.
Lúc ấy mọi người đều đang đứng trên nhà ga, bị vây trong thế cục, xem hoa trong sương, đương nhiên không nhớ nổi hợp đồng luân hồi, không nhìn thấy sương mù giết người.
Mặc dù Nam Chu đã nghĩ cách chứng minh trên tàu tồn tại “vòng lặp”, nhưng cũng không tìm được chứng cứ xác thực chứng minh nhà ga thoạt nhìn tràn ngập tuyệt vọng, không có đường ra này mới là sự lựa chọn đúng đắn.
Giang Phảng: Ầy.
Anh cũng phiền muộn không kém.
Người yêu không biết giết người, sầu quá.
Kết quả là đoàn tàu vẫn mang theo bốn người khởi hành về cõi chết.
Giang Phảng một lần nữa khôi phục ý thức trong khoang lái chậc một tiếng.
Kèm theo đó, tất cả ký ức trong vòng đầu tiên của bọn họ cũng được khôi phục.
Lần này Giang Phảng vừa bước vào toa tàu số 3, Nguyên Minh Thanh đã chửi ầm lên:
– Cậu còn dám đâm mắt tôi vào cạnh bàn thì tôi sẽ làm thịt cậu trước!
Nụ cười của Giang Phảng vẫn thành ý như vậy, không giảm bớt chút nào:
– Chịu đựng, chịu đựng.
Qua một lần rồi, lần hai sẽ quen thôi.
Nguyên Minh Thanh giật mình kinh hãi với độ mặt dày của Giang Phảng.
Xin lỗi, trí nhớ không tốt, vậy mà còn nhìn nhận Giang Phảng như một con người.
Cùng lúc ấy.
Nam Chu ngồi một mình cô đơn trên nhà ga chờ đợi Giang Phảng về.
Cậu không thể nói rõ bắt đầu bao giờ, nhưng dường như chỉ trong nháy mắt, sương mù bao vây xung quanh cậu hoàn toàn tan đi.
Nam Chu cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về sau.
Ở một đầu vốn dĩ là bức tường của nhà ga, không biết từ khi nào sinh ra một đường ray hoàn toàn mới.
Khác với chiếc tàu hỏa cũ kỹ sơn xanh vừa rời khỏi, một chuyến tàu sạch sẽ sáng bóng, màu sắc đẹp đẽ, tràn ngập sắc thái hoạt hình lãng mạn dừng trên đường ray.
Nó há chiếc miệng sắt, nhiệt tình chào hỏi với Nam Chu ngồi một mình bên sân ga.
Đèn màu sáng lấp lánh, tấu vang tiếng còi thắng lợi.
Tu… tu…
Giây phút ánh mắt chạm vào chiếc tàu hỏa, những ký ức ngủ yên trong đầu Nam Chu hoàn toàn thức dậy.
Vòng đầu tiên, cậu đã nhìn thấy chiếc tàu hỏa này.
Ngay khi nhìn thấy nó, cậu biết rằng trò chơi đã kết thúc rồi.
… Cậu chào đón thắng lợi của mình cùng nỗi cô đơn.
Có thể anh Phảng của cậu đã chết trong phó bản, hoặc đang ở trên chuyến tàu vừa mới rời khỏi đây.
Nam Chu nghĩ, có lẽ chỉ cần bọn họ chết hết, chuyến tàu chính xác mới xuất hiện ở nhà ga.
Nam Chu cụp mi.
Cậu không có thời gian rảnh để đau buồn.
Vòng đầu tiên, Nam Chu cũng đứng trước chuyến tàu như thế này.
Bởi vì quá ít chứng cứ, cậu không dám chắc chắn Giang Phảng đã đi đâu.
Cậu từ bỏ lên tàu, ngoại trừ muốn cứu Trần Túc Phong và Lý Ngân Hàng, cậu còn muốn thử nghiệm một lần.
Lần thử nghiệm này rất hiệu quả.
Cậu phát hiện thời gian xuất hiện của đoàn tàu chính xác đều nằm trong khoảng một tiếng đồng hồ sau khi chuyến tàu sai lầm chuyển bánh.
Nhưng nói chính xác hơn, thời gian cụ thể hai lần tàu đến không hoàn toàn tương đồng.
Lần này sớm hơn lần trước một chút.
Nhất định đã xảy ra gì đó vào một tiếng đồng hồ sau khi chuyến tàu sai lầm xuất phát.
Ai đó mạnh đến mức có thể nháy mắt giết hết mấy người mà không để cho bọn họ có cơ hội phản kháng, dẫn tới thảm kịch xảy ra trên tàu, song tại sao thời gian trong hai lần có sự chênh lệch ấy?
Chỉ năm phút mà thôi.
Rốt cuộc trên chuyến tàu sai lầm kia đã xảy ra chuyện gì?
Nam Chu âm thầm kết nối những manh mối, chợt sáng tỏ.
Sự xuất hiện của “nam tiếp viên” không phải ngẫu nhiên.
Kết hợp kinh nghiệm của cả hai lần, cộng thêm hiểu biết của cậu về Giang Phảng, nếu trong bốn người có Giang Phảng, tất cả chuyện này đều có thể giải thích rõ ràng.
Anh chính là người dẫn tới sự chênh lệch thời gian đối kháng trong hai lần.
Nhất định anh ấy muốn tìm thấy mình nhanh nhất có thể.
Nam Chu chống hai tay lên đầu gối đứng dậy, khẽ thở ra một hơi.
Cậu bế Nam Cực Tinh bước lên một toa tàu hỏa.
Cậu không cần đến vé tàu cũng có được quyền lên tàu.
Một cây nấm với mũ nấm chấm bi đỏ trắng nhảy ra, nở nụ cười sáng lạn.
… Chính là cây nấm đón Nam Chu trong màn chơi thử.
Cây nấm quen thuộc.
Nó chống cánh tay ngắn tũn lên hông:
– Hi, lại gặp nhau rồi.
Lần này Nam Chu trả lời tương đối quen miệng:
– Ngại quá, lần này tôi cũng không lên tàu.
Cậu lấy ra một mảnh dao, rạch đứt cổ tay mình thành thạo như lần trước.
Cho dù là vòng này hay vòng trước, cậu đều nhất định phải thông qua cách “hy sinh bản thân” để từ bỏ thắng lợi, quay ngược thời gian, về bên Giang Phảng.
Nhưng chẳng cần biết là vòng nào, cậu đều lựa chọn làm chuyện này trên tàu.
Bởi vì Nam Chu lo lắng máu của mình chảy trên nhà ga sẽ để lại “pheromone” dẫn đến phán đoán sai lầm của bản thân trong vòng tiếp theo, khiến cậu hiểu nhầm rằng ở nhà ga sẽ nguy hiểm.
Cậu tính toán tỉ mỉ đến cả cái chết của mình.
Chẳng qua lần này xuất hiện điểm khác biệt nho nhỏ.
Ở một nơi mà không ai chú ý đến, khi tay Nam Chu chảy máu không ngừng, cậu nắm chặt trang bìa bài tập mỏng manh, cũng chính là [Kim Đồng Hồ Đảo Ngược] mang theo từ “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh”.
Thời gian bắt đầu quay ngược.
Bên dưới đạo cụ bắt đầu nhích từng giây tính giờ.
Nam Chu thầm nghĩ, đợi lâu rồi.
Lần này tôi mang theo chứng cứ đi tìm anh đây.
Hết chương 308
------oOo------