***
Nam Chu ở lại bệnh viện.
Nhưng cậu luôn cảm thấy bác sĩ chủ trị của Giang Phảng không thích mình.
Khi cậu nói ra suy nghĩ này của mình với Giang Phảng, Giang Phảng vừa mới nuốt xong một thìa cháo loãng:
– Sao vậy được?
Nam Chu:
– Anh ấy cứ trừng tôi.
Giang Phảng mỉm cười:
– Chưa biết chừng anh ta đang trừng anh thì sao?
Nam Chu:
– Tại sao?
Giang Phảng:
– Anh ta không thích anh.
Nam Chu:
– Tại sao anh ta lại không thích anh?
Giọng điệu hồn nhiên như thể thích Giang Phảng là chuyện bất cứ ai cũng sẽ biết khi sinh ra.
– Anh ta à…
Giang Phảng đang định nói, chủ đề của bọn họ bị ép buộc chấm dứt.
Bác sĩ chủ trị đẩy cửa bước vào.
Anh ta đeo chiếc kính không gọng, khí thế sắc bén chẳng khác gì một cây dao phẫu thuật.
Chuyện đầu tiên khi nhìn thấy bọn họ là lườm người bệnh trên giường một cái qua phần trên mắt kính.
Bởi vì bây giờ hai người tuy hai mà một nên cùng nhau đón nhận cái lườm xem thường này.
Nam Chu quay đầu nhìn Giang Phảng: Anh xem anh ta kìa.
Giang Phảng mím môi cười.
Nam Chu không có ý thức nghe lời bác sĩ điều trị.
Bởi vậy lần đầu tiên cậu lén lẻn vào phòng bệnh đã không may bỏ qua cuộc đối thoại giữa Hạ Ngân Xuyên và bác sĩ chủ trị.
Khi ấy Hạ Ngân Xuyên thấy bác sĩ cứ giở ghi chép mãi, bèn lo lắng hỏi:
– Cậu ấy có chuyện gì à?
Cánh tay của Châu Áo còn khỏi, Giang Phảng sẽ không…
Bác sĩ chủ trị đẩy kính mắt:
– Không có vấn đề gì lớn.
Hạ Ngân Xuyên:
– Hả?
Bệnh nhân hôn mê lâu, sau khi hôn mê còn tự động khôi phục bình thường khiến bác sĩ không có cảm giác thành tựu, vì thế anh ta trả lời tương đối ngắn gọn.
– Trạng thái cơ thể của cậu ta rất đặc biệt… so với ngày hôm qua thì các số liệu như được làm mới.
Nếu nói có vấn đề ở đâu thì chỉ hơi thiếu dinh dưỡng chút thôi, cần tiến hành vận động khôi phục đơn giản.
Nếu như điều kiện cho phép, chiều nay cậu ta xuất viện luôn cũng không thành vấn đề.
Hạ Ngân Xuyên yên tâm dài giọng “ờ” một tiếng, xoa cằm suy nghĩ một lát:
– Vậy, có thể nghĩ cách giữ cậu ấy ở bệnh viện hai tháng không?
Bác sĩ chủ trị làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, không hỏi lý do mà khép sổ chữa bệnh trong tay lại:
– Được, tôi hiểu rồi.
Hạ Ngân Xuyên gật đầu, nhìn qua cửa sổ thấy Nam Chu đang ngồi bên giường bệnh Giang Phảng.
Anh ta cần một khoảng thời gian để thực hiện bản báo cáo quan sát chứng minh Nam Chu không có hại với xã hội.
Vì thế một phần trong công tác báo cáo này phải giao cho bác sĩ chủ trị Sở Củ mặt lạnh, tính tình nóng nảy này.
Sở Củ lạnh lùng đi tới trước giường bệnh, hỏi mấy câu về tình hình ăn uống của Giang Phảng hai ngày nay sau đó vén chăn lên, bóp vào bắp chân của anh.
– Shhh…đau.
– Cơ thể Giang Phảng mềm nhũn dựa vào lồng ngực Nam Chu, bàn tay chống bên người tìm kiếm tay Nam Chu – Nam Chu…
Nam Chu ngoan ngoãn đưa tay ra cho anh, đồng thời ngẩng đầu nói với Sở Củ:
– Bác sĩ, chúng ta có thể nhẹ một chút không.
Sở Củ: “…”
Gân xanh trên trán anh ta đập thình thịch.
Cùng lắm là chỉ mỏi tí ti thôi, cậu đau cái con khỉ.
Nhưng Giang Phảng lại diễn vô cùng chân thực.
Trước đây, Sở Củ đã từng nghi ngờ đôi ba lần, tại sao mỗi lần chẩn bệnh Giang Phảng lại đau như thế.
Anh ta nghĩ, triệu chứng mỗi người khác nhau, có lẽ Giang Phảng không giống với những người bệnh khác.
Cho tới một ngày, khi anh ta đến chẩn bệnh, vừa hay Nam Chu không có trong phòng.
Giang Phảng cầm chiếc máy chơi game, thấy Sở Củ bước vào bèn chủ động vén chăn lên, tiếp tục thao tác máy bay linh hoạt xuyên qua mưa bom bão đạn.
Trong lúc anh ta chẩn đoán, Giang Phảng không thở mạnh lấy một hơi.
Khi ấy, Sở Củ còn ngây thơ cho rằng tình trạng của anh đã chuyển biến tốt:
– Hôm nay không đau à?
– Không đau.
– Nghe vậy Giang Phảng ngẩng đầu lên, chợt mỉm cười – Em ấy không có ở đây.
Sở Củ: …
Anh ta nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt của mình.
Anh ta cố gắng giữ phong độ của mình trước mặt bệnh nhân giả bệnh này:
– Ừ, tôi sẽ kịp thời báo cho người nhà tình huống của cậu.
Giang Phảng bớt chút thời gian rảnh quay sang liếc anh ta một cái, cười nói:
– Anh có thể nói, tôi không để ý đâu.
Tôi khỏe nhanh thì các anh cũng yên tâm phải không?
Sở Củ: …
Bởi vì nhiệm vụ phải cầm chân Nam Chu hai tháng trong bệnh viện nên quả thực Sở Củ không thể nói gì.
Anh ta vô cùng nghi ngờ Giang Phảng đã đoán được ý đồ bọn họ muốn giữ anh lại bệnh viện, biết chắc anh ta chỉ có thể giữ miệng với Nam Chu.
… Anh ta nghẹn sắp chết rồi.
Kết thúc màn chẩn đoán, trán Giang Phảng đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Sở Củ không nhịn nổi, trợn mắt xem thường: Thằng nhãi này diễn như thật ấy nhỉ.
Anh ta giận giữ rời khỏi căn phòng bệnh của đôi tình nhân chết tiệt kia.
Vừa ra ngoài, anh ta quay phắt lại dòm qua cửa sổ bằng kính trong suốt.
Giang Phảng dựa vào vai Nam Chu như thể khó chịu lắm, còn cọ khiến cho vai áo Nam Chu hơi xộc xệch.
Mi mắt anh dính vài giọt mồ hôi, anh ngước mắt lên khỏi bả vai, nhìn Nam Chu một cái.
Nam Chu chớp chớp mắt.
Cậu đoán rằng đây là hành vi tìm phối ngẫu.
Bởi vì cậu bị quyến rũ rồi.
Vì thế, cậu nghiêm túc hôn lên đôi môi bị cắn hiện dấu răng của Giang Phảng.
Sở Củ: Mù mắt chó tôi rồi.
Nhưng anh ta vẫn cố kiềm chế xúc động viết một nghìn từ lên án bệnh nhân, cuối cùng vẫn viết xuống từ ngữ bình thường cũ kỹ: “Tất cả bình thường”.
So sánh thì nội dung nhật ký quan sát Nam Chu của Hạ Ngân Xuyên có rất nhiều nội dung.
Bọn họ để Nam Chu đi làm một số việc, cũng thử nói chuyện bình thường cùng cậu, tiến hành một vài trắc nghiệm nho nhỏ.
Sau khi tận mắt chứng kiến Nam Chu dùng sức bóp một chiếc máy đo lực thành sắt vụn như bóp bột mì, Hạ Ngân Xuyên hỏi cậu:
– Tại sao cậu muốn giữ sức mạnh vốn có của mình khi ước nguyện?
Đây cũng là chuyện khiến nhiều người lo lắng nhất.
Muốn bước vào xã hội, điểm “không bình thường” này của cậu sẽ là vết thương chí mạng.
Nam Chu thật thà đáp:
– Tôi nghĩ, nếu mọi người đối xử không tốt với tôi, tôi vẫn có thể mang theo anh ấy chạy khỏi đây.
Hạ Ngân Xuyên bật cười sảng khoái:
– Chúng tôi sẽ cố gắng.
Nam Chu nhìn anh ta một lát, chỉ chỉ vào vị trí cổ họng mình:
– Giọng anh hơi khàn đấy.
Hạ Ngân Xuyên:
– Hả?
Dứt lời, Nam Chu móc ra một vỉ kẹo mát họng, chia cho anh ta một viên, mình cũng thuận tiện ngậm một viên.
Má cậu phồng lên một khối nhỏ, lầm bầm giải thích nguồn gốc của kẹo ngậm mát họng:
– Anh ấy bảo bác sĩ đưa cho tôi, nói rằng không khí ở đây không thể so với trấn Vĩnh Vô được, bảo tôi phải giữ gìn họng.
Anh cũng phải bảo vệ họng thật tốt.
Hạ Ngân Xuyên ghi lại đoạn đối thoại đó vào ghi chép trò chuyện lần này.
“Nam Chu rất có lòng đồng cảm, thậm chí còn nhiều hơn cả con người.”
Mấy ngày sau, lần đầu tiên Nam Chu được tiếp xúc với mạng internet.
Hạ Ngân Xuyên đưa cho cậu một chiếc máy tính bảng.
… Đương nhiên, phần mềm được cài đặt đều theo kiểu thanh thiếu niên lành mạnh.
Năng lực học tập của Nam Chu quả thực là hạng nhất.
Cậu nhanh chóng học được cách xem video ngắn.
Sau khi xem nửa tiếng đồng hồ, Nam Chu đi tới trước giường bệnh của Giang Phảng:
– Tôi làm ảo thuật cho anh xem nhé.
Giang Phảng nhìn chai nước đầy ắp đang mở nắp trong tay cậu, có dự cảm chẳng lành.
Nhưng anh vẫn hỏi:
– Là gì?
Nam Chu đưa miệng chai cho Giang Phảng xem:
– Anh qua đây xem này.
Giang Phảng khẽ thở dài, đưa mặt qua.
Khi mặt anh vừa đưa đến trước chai nước, Nam Chu bóp mạnh thân chai.
Cậu biến chai nước trong tay mình thành một đài phun nước sống.
Giang Phảng: Biết ngay mà.
Nhìn dòng nước không ngừng chảy xuống từ cằm Giang Phảng, Nam Chu mỉm cười, ghé lại gần bên hôn lên giọt nước bên khóe môi anh.
Giang Phảng xoay mặt cậu nhìn thẳng, dán sát đến gần chỉ còn cách môi cậu nửa centimet mới mỉm cười sửa đúng cho cậu:
– Hôn sai rồi.
Anh hôn sâu hơn.
… Đắn đo thiệt hơn xong, nụ cười của em vẫn quan trọng nhất.
Căn cứ vào số liệu thống kê, những nội dung Nam Chu quan tâm và tìm kiếm trên mạng đa phần là ảo thuật, hội họa, cùng với cách làm một số loại bánh ngọt.
Lành mạnh hơn rất nhiều người bình thường.
Những câu hỏi mà cậu tìm kiếm cũng đại diện cho sự hoang mang và những điều cậu nhìn thấy trong những ngày qua.
Ví dụ: “Đây là chim gì, đính kèm một bức ảnh chú chim đậu trên ngọn cây ngoài cửa sổ bệnh viện.”
“Giá trị dinh dưỡng của táo cao thế nào?”
“Làm sao để đối phó với hành vi tìm ngẫu phối tần suất dày đặc của người yêu.”
“Làm thế nào để kiềm chế ham muốn với người yêu.”
“Luôn muốn được ôm có phải bệnh không?”
Có thể nói thời kỳ đầu Nam Chu hoang dại bị thuần phục bởi video trên ipad.
Lần đầu tiên Nam Chu tiếp xúc với chỗ đông người là cấp trên cố ý không mang cơm dinh dưỡng đến, để Nam Chu một thân một mình vượt qua khu phòng bệnh bí mật, tới nhà ăn công cộng ở đoạn đầu bệnh viện lấy cơm.
Đương nhiên, Hạ Ngân Xuyên cũng sắp xếp một số người trong bóng tối, đề phòng xảy ra tình huống bất ngờ.
Không ngờ Nam Chu đi theo biển chỉ thị, xách cặp lồng không tìm tới cửa nhà ăn.
Vừa mới vén rèm lên, cậu ngây ngẩn, chậm chạp lùi về phía sau.
Nhân viên theo đuôi: ???
Nam Chu không cử động, bọn họ cũng không thể cử động.
Nam Chu ôm cặp lồng, ngồi ở bậc thang trước cửa chừng một phút để bản thân mình bình tĩnh hơn.
… Người.
… Rất nhiều người.
Cậu chưa từng nhìn thấy người với mật độ dày như thế.
Lặng lẽ tiêu hóa chuyện này xong, Nam Chu đứng dậy, hít sâu một hơi, dũng cảm bước chân vào nhà ăn.
Ngày hôm ấy, nhật ký quan sát Nam Chu của Hạ Ngân Xuyên thêm một điều.
“Nam Chu rất được người già yêu mến.”
Lý do vì sau khi nhìn thấy gương mặt Nam Chu, cô múc cơm không rõ thân phận đã yêu thương ưu ái cho Nam Chu thêm hai lát thịt bò vào trong mì ramen của cậu.
Cùng lúc ấy, trong sổ ghi chép ngày hôm nay của Nam Chu cũng tăng thêm một dòng:
“Tại sao nhà ăn lại có nhiều người như vậy?”
Nửa tháng sau, Giang Phảng bắt đầu tập phục hồi.
Ban đầu Nam Chu còn ngồi một bên, lén lút uống trộm đồ uống vận động của Giang Phảng.
Bởi vì nó rất ngọt.
Cho đến khi cậu phát hiện ra, phục hồi là một chuyện vận động tiếp xúc cơ thể rất nhiều với người khác, hơn nữa bác sĩ tập phục hồi cho Giang Phảng còn là một anh bác sĩ trẻ trung đẹp trai.
Nam Chu cắn ống hút, cảm thấy vị của nước chẳng ngon tí nào, hơi chua thì phải.
Cậu chủ động đi đến gần bác sĩ:
– Anh dạy tôi đi.
Bởi vì Giang Phảng đã nằm đó nửa năm, tay chân mềm nhũn chẳng còn sức lực.
Từ đó có thể thấy rõ ràng người không gian đa chiều đã giảm giá cho một mình Giang Phảng trên phương diện “khôi phục đặc điểm hình thái sinh mệnh bình thường”.
Khi anh chống hai tay lên hai thanh xà để tập cân bằng, mồ hôi rơi như bi.
Cả cơ thể tựa khối ngọc bị mài dũa quá đà, đẹp đẽ nhưng cảm giác vô cùng yếu ớt.
Nam Chu đứng trước mặt anh, đặt ống hút đồ uống bên môi, giúp anh bổ sung nước bất cứ lúc nào.
Giang Phảng đi mấy vòng liên tục, cuối cùng đôi chân mềm nhũn khiến anh lảo đảo ngã về phía trước.
Nam Chu lập tức vươn tay ôm eo đỡ lấy anh.
Giang Phảng dựa đầu vào vai Nam Chu, bờ vai run run theo nhịp thở.
Ngón tay Nam Chu lướt qua vùng eo anh, kéo theo áo bệnh nhân lên để lộ thắt lưng mềm dẻo.
Nam Chu dùng ngón tay sượt qua sống lưng lộ ra bên ngoài, khi chạm tới cuối, cậu lại sờ lên, chợt nhớ tới một số chuyện liên quan đến Giang Phảng.
Bỗng dưng, gáy cậu hơi nóng, dường như có ai đã đặt nụ hôn trên đó.
Sau cái hôn này, cảm giác ấm nóng bên gò má anh truyền qua lớp áo.
Dường như cái hôn này tự khiến bản thân anh xấu hổ.
Nam Chu làm theo trái tim mách bảo, ôm chặt Giang Phảng, khẽ dùng cổ mình chạm vào anh, mô phỏng cách thức giao hợp của động vật nhỏ.
Hạ Ngân Xuyên đứng bên ngoài chứng kiến tận mắt cảnh này thì vui lắm.
Điều đó chứng minh Nam Chu có năng lực quan hệ thân mật với người khác.
Bởi vì nhiệm vụ của anh ta và tổ số liệu không liên quan gì đến nhau, anh ta không biết ngày này Nam Chu đã tìm kiếm những nội dung thầm kín gì trên máy tính bảng.
Vì thế Hạ Ngân Xuyên múa bút như bay trên trang nhật ký quan sát của mình:
“Quan hệ của Nam Chu và Giang Phảng rất tốt, thân như anh em.”
Vừa viết tới anh em, anh ta chợt nhớ đến Châu Áo.
Không biết phía Châu Áo tiến triển đến đâu rồi.
Hết chương 319
------oOo------