***
Phó bản nhập vai thể loại kinh dị này không hề cho bọn họ trí nhớ và nội dung tương ứng.
Bọn họ nhất định phải nhập vai và thăm dò mỗi “vai diễn” như thế nào.
Cuối cùng, sau khi ngồi vào chỗ của mình thì Nam Chu cũng có thời gian nghiên cứu bí mật liên quan tới “vai diễn” của bọn họ.
Nam Chu lấy điện thoại trong túi quần ra, mở khóa khuôn mặt, nhìn màn hình rực rỡ đủ màu, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bắt đầu từ phần mềm mạng xã hội trước, xem bản thân liên lạc với ai gần đây nhất?
Bắt đầu từ ghi chép của phần mềm làm việc, xem kế hoạch hằng ngày gần đây của mình là gì?
Hay là…
Thấy cậu cầm điện thoại khẽ nhíu mày, Giang Phảng vươn tay ra, quơ quơ trước mặt cậu:
– Này?
Nam Chu hiểu ý, đưa điện thoại qua.
Giang Phảng cầm lấy điện thoại, ngón cái gạt mấy cái, mở ra thẻ “cài đặt”, lựa chọn “Nhật ký hoạt động”.
Ngay lập tức, xếp hạng các ứng dụng được sử dụng trong vòng bảy ngày hiện ra.
Thời gian sử dụng cụ thể từng ứng dụng được xếp từ cao tới thấp, ba hạng đầu được đánh dấu bằng ba màu khác nhau lần lượt là đỏ, vàng, xanh lam, liếc qua là thấy.
Nam Chu:
– A.
Cảm ơn nhé.
Giang Phảng:
– Khỏi khách sáo.
Lý Ngân Hàng cực kỳ tự giác lẳng lặng ngồi một bên làm theo các bước.
Tần suất và quy luật sử dụng của một chiếc điện thoại thể hiện một cách hoàn mỹ cuộc sống sinh hoạt của một người hiện đại.
Nam Chu vào vai nam sinh viên năm tư khoa Kiến trúc, cũng tên là “Nam Chu”.
Phần mềm có tần suất sử dụng cao nhất trong bảy ngày lần lượt là tieba, wechat, cùng với Pubg mobile.
Cậu mở tieba lên.
Tieba gần nhất mà Nam Chu ghé thăm chính là tieba của trường đại học Tân Cảnh.
Một trăm trang lịch sử bài post “Nam Chu” xem gần đây nhất đều là những bài post thuộc chuyên mục “Chuyện ma đêm khuya” của tieba trường đại học Tân Cảnh, thời gian những bài post dao động trong khoảng 8 năm gần đây.
Cậu xem cả những thớt chìm không bình luận và thớt nổi với lượng bình luận trên nghìn.
Nam Chu cảm thấy trải nghiệm này rất kỳ quái…
Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng vai mà mình đang diễn có mang một nỗi lo mãnh liệt với chuyện “ma quỷ”.
Cậu xem qua những bài post mà “Nam Chu” đã từng xem.
Trường đại học Tân Cảnh có vô số truyền thuyết kinh dị kinh điển.
Có thể nói lịch sử đã lâu, trăm ma đua tiếng.
Ví dụ, trước đây đại học Tân Cảnh là một bãi tha ma.
Trên thực tế, trong truyền thuyết, mỗi trường học đều được xây dựng trên bãi tha ma, cứ làm như người xưa không thích quy hoạch nghiêm túc mà xây bãi tha ma ở mọi nơi không bằng.
Lại còn chuyện tòa ký túc xá nữ số 3 trường đại học Tân Cảnh, sử dụng một loạt xí xổm kiểu cũ, bên trong chỉ dùng phiến đá ngăn cách chia gian, xả nước định kỳ.
Nếu như nửa đêm mà ngồi trong gian phòng vệ sinh công cộng phía trong cùng.
Đợi một lát, từ tận cuối ống xả nước sẽ xuất hiện tiếng ngâm nga bài “Đưa tiễn” một cách đứt quãng.
Trên thực tế, nhà tắm và nhà vệ sinh nữ liền nhau.
Ở dưới tầng có một nữ sinh không thích tụ tập tắm rửa trước khi ngủ cho nên nửa đêm mới đi tắm một mình, lại còn vừa tắm vừa hát để dũng cảm hơn.
Tiếng hát truyền qua quạt gió và đường ống nước đan xen, tạo thành hiệu quả nửa đêm có ma nữ ngồi hát, giọng hát còn vang vọng trầm trầm.
Còn nữa, dãy phòng học khoa Y đại học Tân Cảnh được lát hoàn toàn bằng gạch đỏ, vô cùng nổi bật trong những dãy phòng học với màu sắc chủ đạo là đỏ đen.
Nghe nói khoa Y âm khí nặng nề, hiệu trưởng đã mời riêng thầy phong thủy tới tính toán, định dựa vào gạch đỏ đến trấn âm khí trong tòa nhà.
Trên thực tế, sau khi trường được thành lập đã có người đã quyên góp xây dựng cả dãy nhà này.
Vì có ý muốn bài trí theo kiểu “một đóa hoa đỏ trong vạn khóm hoa” nên người quyên góp mới chọn màu đỏ làm màu sắc chính.
Câu đố chưa được giải đáp trong trường Tân Cảnh chỉ có một.
Trong trường từng có một nam sinh đau khổ vì tình, nhảy lầu ở tòa nhà phụ phía Tây của khu Đông.
Phòng ký túc trước đây cậu ta ở được giữ nguyên.
Từ đó về sau, người trong ký túc xá nam bắt đầu xuất hiện những tai nạn máu me, có sinh viên còn nhìn thấy một bóng trắng không ngừng lặp đi lặp lại việc nhảy xuống.
Nhưng câu đố này, dường như không có liên quan gì tới tiếng soạt soạt kinh dị mà bọn họ gặp phải.
Bình thường những bài post liên quan tới những câu chuyện kinh dị chân thực ở trường học sẽ có lượt xem rất cao.
Dẫu vậy, phần lớn mọi người đều vào xem với tâm lý hóng chuyện và tò mò, cũng chẳng có mấy người là thực sự tin tưởng.
Những bình luận trong bài post đều phổ biến theo hướng dưới đây:
Stt 1: Lấy cái ghế tới ngồi xếp hàng nghe chủ thớt kể chuyện.
Stt 2: Chủ thớt: Không phải chuyện đùa, là thật đấy.
Nếu như giả tôi sẽ nuốt cứt tự sát ngay lập tức.
Stt 3: Nhìn xem, chủ thớt lại lừa ăn lừa uống rồi.
Sau khi xem qua tất cả những bài post, Nam Chu đặt điện thoại xuống, bắt đầu ăn đồ ngọt.
Cậu không thích nhìn vào sản phẩm điện tử quá lâu, dễ bị mỏi mắt.
Giang Phảng hỏi cậu:
– Có phát hiện gì không?
– Ừm, có hai phát hiện.
Nam Chu thông báo phát hiện đầu tiên của mình:
– Tôi không nhìn thấy tin tức gần đây có sinh viên chết trong trường.
Dựa vào thông tin hiện có, chắc chắn Hồ Lực đã chết, hẳn là người để lại ghi âm cũng đã chết rồi.
Lý Ngân Hàng hỏi:
– Có thể xác nhận bọn họ đều là sinh viên trong trường này không?
Nam Chu:
– Cho dù không phải là sinh viên, cũng là nhân viên trong trường này.
Trước khi tôi đến phòng phát thanh đã đi thử ra ngoài cổng.
Giang Phảng có dự cảm:
– Không ra ngoài được hả?
Nam Chu gật đầu, nói:
– Nếu như chúng ta đã không thể rời khỏi trường học, vậy thì suy luận theo hướng ngược lại, địa điểm hai người kia chết đi, còn cả ma nữa, có lẽ đều nên ở trong trường mới đúng.
Lý Ngân Hàng im lặng.
Suy nghĩ này khiến cho cô rùng mình từ đầu tới chân.
Cô cố nén cảm giác sợ hãi nổi cả da gà:
– Chắc chắn không có tin tức sinh viên tử vong chứ?
– Không có.
– Nam Chu nói chắc chắn – Tôi còn tìm cả Hồ Lực, nhưng cũng không tìm được người này, như thể anh ta đã bốc hơi vậy…
Lý Ngân Hàng đưa ra một câu hỏi cụ thể:
– Liệu Admin có xóa bài không?
Nam Chu nhíu mày, sau đó mới nói:
– Có thể làm thế à?
Lý Ngân Hàng:
– Để giữ gìn môi trường dư luận trường học ổn định, bình thường trường học đều làm như thế.
Nam Chu:
– À…
Sau khi suy nghĩ một hồi, Nam Chu nói:
– Vậy đợi thêm đã, tôi nói phát hiện thứ hai.
Lý Ngân Hàng nghẹn họng.
Lần mò nửa ngày trời Nam Chu không nghĩ tới việc Admin xóa bài để khống chế chiều hướng dư luận sao.
Bỗng dưng Lý Ngân Hàng cảm nhận được chút bình thường từ nơi đại lão.
Nam Chu nhanh chóng đưa ra phát hiện thứ hai:
– Trong tất cả những truyền thuyết kinh dị ở đại học Tân Cảnh, không có cái nào nói về “nơi không tồn tại”.
– Trước mắt có thể thấy, truyền thuyết trong trường học bao gồm tiếng hát trong nhà vệ sinh, tòa nhà trấn áp âm khí, vòi nước nửa đêm róc rách, có biến thái giả nữ chạy vào ký túc xá nữ nhìn trộm, nhưng không có “nơi không tồn tại” mà đoạn ghi âm nhắc tới.
Giang Phảng nghịch điện thoại:
– Có lẽ nào là do truyền thuyết đó ít được quan tâm?
Nam Chu:
– Cũng có khả năng này, nhưng cũng có khả năng khác.
Cậu bình tĩnh nói:
– Nếu như ban đầu có “nơi không tồn tại”, tại sao người khác sẽ biết nó “không tồn tại”.
Lý Ngân Hàng rùng mình từ chân lên đầu.
Boss à, cậu mau rút lại cái bản lĩnh kể chuyện ma mà mặt không biến sắc kia đi.
Cô lập tức ngắt lời:
– Tôi cũng có phát hiện… trong danh bạ của tôi không có Hồ Lực.
Người để lại di ngôn trong đoạn ghi âm dường như thừa nhận bọn họ có quen biết với Hồ Lực.
Nhưng cô tìm từng tài khoản mạng xã hội của mình và trong danh bạ đều không lưu người nào tên “Hồ Lực”.
Đây cũng là phát hiện có giá trị.
Nam Chu hỏi Giang Phảng:
– Anh thì sao?
– Ờ…, – Giang Phảng cười nói – Thực ra tôi cũng có phát hiện.
Nói xong, anh giơ điện thoại lên, gọi tới một dãy số.
Điện thoại của Nam Chu rung lên ù ù.
Trên màn hình hiển thị một cái tên: “Anh Phảng”.
Giang Phảng bỏ điện thoại xuống.
Trên màn hình hiện thị tên người đang gọi: “Bảo bối.”
Nam Chu ngạc nhiên.
– Thầy Nam, – Giang Phảng khẽ cười – Dường như hệ thống có suy nghĩ khác về quan hệ của chúng ta đấy.
Nhận được thông tin này, Nam Chu nhanh chóng mở ra công cụ liên lạc mình hay sử dụng.
Sự thật chứng minh, cậu và anh du học sinh này đang ở trong một mối quan hệ vui vẻ khiến người ta đỏ mặt.
Suy nghĩ của Nam Chu xoay chuyển như gió:
– Vậy thì buổi tối chúng ta có thể ở cùng nhau đúng không?
Giang Phảng:
– Cầu còn không được.
Lý Ngân Hàng rất hâm mộ.
Cô đang tự hỏi làm thế nào để bản thân đưa ra yêu cầu trải thảm ngủ trong ký túc của bọn họ một cách tự nhiên không gượng gạo.
Nghĩ như vậy, bên tai cô đột nhiên truyền tới một tiếng vang khe khẽ: “Soạt…”
Lý Ngân Hàng cứng người, đứng phắt dậy nhìn xuống dưới ghế.
Không có gì cả.
Nam Chu và Giang Phảng đồng thời hỏi:
– Sao thế?
Lo lắng hai boss lớn ghét bỏ mình nghi thần nghi quỷ, nhưng Lý Ngân Hàng vẫn thuật lại chi tiết:
– Tôi nghe thấy một âm thanh kỳ quái.
Cứ soạt soạt, giống như là…
Giống như là có thứ gì đó vẫn luôn nằm sấp bên dưới ghế, lẳng lặng nhìn trộm bọn họ.
Mà ngay lúc này, nó đang vặn vẹo cơ thể, bất cẩn để lộ hành tung của mình.
Cô miêu tả cảm nhận của mình nhưng lại không thấy ánh nhìn xem thường của hai boss lớn.
Giang Phảng nói:
– Ký túc xá của du học sinh là phòng đơn, quản lý không nghiêm mấy, buổi tối cùng tới chỗ tôi ngủ đi.
Nam Chu nói đơn giản:
– Ừ, cùng nhau.
Lý Ngân Hàng trào dâng nước mắt.
Cô nguyện làm bánh trứng cho boss lớn cả đời này.
Trong lúc đội “Lập Phương Chu” đang trao đổi, một chiếc ống nhòm ló ra từ góc cánh cửa, hướng thẳng về phía ba người đang ngồi dưới bóng râm trên đường lớn.
Bóng dáng Giang Phảng ngồi bên phải chiếc ghế dài đầu tiên xuất hiện trong thấu kính tròn.
Anh đang đút bánh trứng cho Nam Cực Tinh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, nhìn có vẻ giống như một người bình thường rất tốt và dịu dàng.
Bên trái ghế là Lý Ngân Hàng, cô đang lấy tất cả đồ trong túi xách ra đặt lên đùi, kiểm kê từng cái một.
Người cầm ống nhòm nhìn cô một lúc, bĩu môi vẻ vô vị, sau đó di chuyển ống kính hướng về phía Nam Chu ngồi giữa.
Nam Chu đang chuyên tâm ăn nốt cái bánh trứng cuối cùng.
Lọn tóc đen hơi dài của cậu rủ xuống bên môi.
Cậu khó chịu buông nửa cái bánh trứng đang ăn dở trên tay xuống, mượn Giang Phảng cái dây buộc tóc.
Ống kính ngắm vào cậu rất lâu.
Chậm rãi điều chỉnh tiêu cự từ xa về gần, thậm chí có thể nhìn rõ mấy sợi tóc rơi xuống trên vai và cổ do cậu buộc không cẩn thận.
Cậu ta đang quan sát, dùng ánh mắt dò xét từng chi tiết trên người Nam Chu.
Ánh mắt không mang sự dâm loạn mà giống như tia X, mang theo hồi ức.
Ánh mắt của người nhìn trộm chậm rãi phát sáng mừng rỡ: “Ồ…”
Cậu ta lẩm bẩm một mình: “Tôi đã từng gặp cậu… tại sao lại là cậu.”
Cậu ta còn muốn nhìn Nam Chu nhiều hơn, phía sau chợt vang lên giọng nghi ngờ:
– Tạ Tương Ngọc, cậu làm gì ở đây thế?
Thanh nhiên khẽ nghiêng người, để lộ nửa khuôn mặt cực kì đẹp trai.
Nắng chiều khiến cho màu sắc của lá phong sáng gần như bão hòa ánh lên trong mắt cậu ta, đôi mắt nâu nhạt bao phủ bởi một tầng sáng đỏ mỏng manh.
Cậu ta vừa nhìn qua đó, thân là con trai nhưng Phó Chủ nhiệm CLB cũng bất giác nhẹ giọng lại.
Anh ta buông một xấp phương án cắm trại dã ngoại mùa thu vừa mới photo xuống:
– CLB Cắm trại tối nay mới họp, cậu tới sớm quá đấy.
Tạ Tương Ngọc là người chơi thứ bảy, kiêm luôn cả thành viên CLB Cắm trại.
Cậu ta rút tay khỏi cửa sổ.
– Ngại quá, – Cậu ta nói với giọng nhẹ nhàng – Buổi tối tôi có chút việc, tới đây vì muốn xin nghỉ.
Phó Chủ nhiệm nghe thấy vậy có chút không vui, nhưng vẫn tỏ ra biết rồi sau đó đi chuẩn bị những tài liệu cần thiết khác.
Người không quan trọng đi rồi, Tạ Tương Ngọc lại nằm rạp ra bệ cửa sổ, giơ ống nhòm cố định tại trước mắt.
Cậu ta còn muốn nhìn Nam Chu thêm.
Nhưng khi cậu ta nhìn lại lần nữa, lập tức chạm phải tầm mắt lạnh lùng của Nam Chu.
Đối diện tầm một trăm mét.
Tạ Tương Ngọc vội vàng tránh ra, che đầu ống nhòm lại.
Cậu ta nghiêng mặt qua một bên, mỉm cười và thở phào một hơi, khe khẽ cảm thán: “Ồ…”
Phía bên kia.
– Có người luôn nhìn lén chúng ta.
Nam Chu chỉ chính xác vào một cánh cửa sổ ở tòa nhà số 18 cách đây tầm trăm mét:
– Ở bên đó, tầng bốn.
Hết chương 38
------oOo------