***
Giang Phảng dùng chiếc chìa khóa không tồn tại, mở cánh cửa phòng trước mặt.
Cạch…
Cửa phòng ký túc chậm rãi mở ra.
Ngay trước mắt là một gian phòng… ký túc xá nam vô cùng bình thường.
Bình thường tới mức không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Đồ đạc trong phòng không nhiều, cũng không lộn xộn, chỉ có tủ quần áo và một ít sách thường thấy.
Chăn trên giường không được gấp lại mà đạp lộn xộn dưới chân giường.
Áo khoác vắt từng cái thành đống lên trên lưng ghế, vạt của chiếc áo khoác bên ngoài cùng đã gần rủ xuống đất.
Công tác giữ ấm cho cái ghế được làm rất tốt, thoạt nhìn qua giống như có một người lưng hùm vai gấu ngồi một mình nơi ấy.
Mấy cục tạ màu mè giá rẻ quăng bên cạnh tấm sưởi.
Quả bóng đá lặng lẽ nằm bên cạnh mấy cục tạ ấy.
Nam Chu đứng giữa gian phòng tràn ngập hơi thở cuộc sống của bốn người.
Cậu thử một lần không tin tưởng “cảm giác” của mình, cũng không dùng kết luận mà “cảm giác” đưa ra để suy nghĩ.
Nam Chu hỏi:
– Căn phòng này có mấy người ở?
Giang Phảng:
– Bốn người.
Trên bốn chiếc giường đều bày chăn đệm, dấu vết sinh hoạt in sâu tới mức căn bản chẳng thể lờ đi.
Nam Chu hỏi:
– Nên có mấy người ở?
Giang Phảng dừng một lát, dường như đã hiểu ra:
– Bốn người.
Nam Chu:
– Anh nhìn thấy có mấy cái tên trên bảng tên bên ngoài?
Thấy Giang Phảng không trả lời câu hỏi của Nam Chu mà chỉ khẽ cau mày suy nghĩ, Lý Ngân Hàng hơi khó hiểu, cô tiếp lời:
– Có bốn mà.
Nam Chu quay đầu lại nhìn chăm chú vào mắt cô:
– Là bốn người nào?
Lý Ngân Hàng dựa vào khả năng ghi nhớ nhanh chóng của một nhân viên phục vụ khách hàng để kiểm kê một lần:
– Người chơi họ Tạ, Lưu Thạc Kỳ, còn có Úc gì gì ấy, tôi không đọc được chữ kia.
Nam Chu:
– Vậy thì tổng cộng có mấy người?
Lý Ngân Hàng vô thức nói:
– Bốn người.
Nam Chu:
– Cô đếm lại một lần đi.
Lý Ngân Hàng khó hiểu, cô cong ngón tay, nghiêm túc đếm lại từng người.
– Một, hai, …
Khi đếm tới ba, cô hoảng sợ phát hiện ra một việc…
Chắc chắn là có bốn người, nhưng cho dù cô vắt óc để nhớ cũng không thể nhớ ra người còn lại trong số “bốn người” có tên là gì.
Nam Chu quay đầu, nhìn vào mắt Giang Phảng.
Cách tốt nhất để giải quyết hỗn loạn chính là trả lời nó bằng sự thật.
Có một vài sự thật mà trong lòng không tin tưởng, nhưng khi lặp lại qua miệng một lần mới phát hiện chỗ có vấn đề.
Nam Chu hỏi:
– Cuối cùng thì căn phòng ký túc này có mấy người ở?
Không ai trả lời cậu.
Gió lạnh cuối thu thổi rèm cửa bay phần phật.
Mấy cái móc treo quần áo ngoài ban công va vào giá treo quần áo bằng kim loại phát ra tiếng vang giòn như tiếng chuông gió.
Đứng trong căn phòng ký túc ấm áp này, ba người chỉ biết lẳng lặng nhìn nhau, tự nhiên rùng mình.
…
Đội Đầm Rồng kiểm tra qua loa phòng 403.
Khi Nam Chu đi rồi, bọn họ gắng lấy can đảm di chuyển trong phòng 403 mấy lần, cũng chẳng thu hoạch được gì.
Không tránh khỏi nản lòng.
Lại nghĩ tới mấy lời Giang Phảng nói về Tạ Tương Ngọc trước lúc đi, trong lòng ba người càng thêm lung lay.
Tôn Quốc Cảnh không muốn nói chuyện với đội Nam Chu, nhưng sau khi được Giang Phảng nhắc nhở, cách nhìn của gã về Tạ Tương Ngọc cũng kém đi nhiều.
Tưởng tượng tới việc còn phải hợp tác với Tạ Tương Ngọc, gã cảm thấy buồn nôn như ăn phải ruồi.
Trong lúc rối rắm, gã chỉ đành hỏi đồng đội để yên lòng:
– Rốt cuộc chúng ta nên làm gì đây? Hợp tác với ai bây giờ?
Tề Thiên Duẫn im lặng không nói.
Bây giờ gã đã nhận thấy rằng thực ra bọn họ hợp tác với ai không hề quan trọng.
Bởi vì dựa vào năng lực của bọn họ, không xứng đáng để dùng hai từ “hợp tác”.
Dù là Tạ Tương Ngọc chủ động làm thân, cung cấp thông tin hay là Giang Phảng giọng nói ôn hòa, hướng dẫn bọn họ từng bước, đều chỉ vì ba người bọn gã là kẻ bỏ đi.
Cho nên, hai bên thực sự không cần đối tượng hợp tác mà chỉ là muốn tìm “viên đá” hi sinh để ném đá dò đường.
Đương nhiên, theo như Tề Thiên Duẫn lý giải thì gã sẽ không ngờ đến khả năng một trong hai phe muốn mượn sức bọn họ chỉ vì không muốn bọn họ chết.
Vì như thế sẽ kéo thấp điểm trung bình của đội ngũ xuống.
Trong lúc ba người không biết phải làm gì, La Các bỗng “suỵt” một tiếng.
Gã chỉ ra bên ngoài cửa, ý bảo hai người khác chuyên chú lắng nghe.
Kẹt…
Âm thanh móng tay cào tường khe khẽ, loáng thoáng truyền từ cửa tới.
Thêm tiếng gõ, cào, quẹt rất khẽ nhưng như gần trong gang tấc.
Kẹt…
La Các cúi đầu nhìn.
Ký túc có khe cửa.
Ban đêm khi ngủ, ngọn đèn vàng nhạt bên ngoài hành lang thường thường sẽ len qua khe cửa vào trong.
Mà ngay lúc này đây, khe cửa lại tối om.
Có thứ gì đó đang đứng trước cửa phòng bọn họ.
Ban ngày ban mặc mà ba người đồng loạt đổ mồ hôi lạnh.
Tôn Quốc Cảnh bị dọa hết lần này tới lần khác, đã sớm phát bực.
Lòng gã như thắt lại, gã mở to mắt, bước tới trước cánh cửa, kéo nó thật mạnh.
Động tác nhanh và mạnh khiến cửa suýt thì đã đập vào sống mũi gã.
Gã gào lên một tiếng vang vọng:
– Ai…
Bên ngoài cửa, Giang Phảng đứng xem Nam Chu gỡ bảng tên quay đầu thấy Tôn Quốc Cảnh đang nổi nóng, gật đầu lịch sự:
– Xin chào.
Chúng tôi tới điều tra manh mối.
Tôn Quốc Cảnh á khẩu.
Đậu.
Nếu như mà đánh được thì gã đã động thủ rồi.
…
Nam Chu không thích nói chuyện với bọn họ, cho nên công tác phổ cập thông tin giao cho Giang Phảng.
Xét thấy mình có biểu hiện tốt khi phát hiện ra manh mối ban nãy, Nam Chu tự thưởng cho mình một chiếc bánh mì dừa.
Khi cậu ăn miếng dừa nạo quý giá cuối cùng, Giang Phảng cũng nói xong về phát hiện của bọn họ.
Hai trong số ba người người nghe chẳng hiểu gì.
Chỉ có một mình Tề Thiên Duẫn miễn cưỡng cười nói:
– Bằng chứng đâu?
Giang Phảng:
– Tay.
Tề Thiên Duẫn ngẩn người, đưa bàn tay qua vẻ cảnh giác.
Giang Phảng cầm lấy một thứ gì đó, đặt vào lòng bàn tay Tề Thiên Duẫn.
Ngay sau đó, gã cảm thấy bàn tay mình hơi nặng, dường như thật sự bị đặt một thứ lên.
Tề Thiên Duẫn nhắm mắt, thử dùng xúc giác đọc dòng chữ nổi bên trên, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
Giống như một màn biểu diễn sờ không khí hài hước.
Tôn Quốc Cảnh thấy vậy thì rất buồn cười.
Đây gọi là gì nhỉ?
Người mù sờ voi ư?
Nhưng chưa tới mấy giây, Tề Thiên Duẫn mở to mắt, sắc mặt thoáng cái trắng bệch, quăng ngay thứ đồ cầm trong tay đi như bị bỏng.
Tôn Quốc Cảnh không nhìn thấy có thứ gì đó bay ra, cũng không nghe được âm thanh thứ đó rơi xuống đất.
Gã ngạc nhiên:
– Lão Tề, mày bị điện giật à? Nhìn thấy gì mà bị giật mình thế kia?
Tề Thiên Duẫn thở hổn hển mới miễn cưỡng thoát khỏi sự sợ hãi khiến gã hô hấp khó khăn.
Gã nói:
– Một tấm bảng tên.
Tôn Quốc Cảnh:
– Hả?
Tề Thiên Duẫn ngước mắt nhìn lên, giọng buồn bực:
– Bảng tên tháo trước cửa phòng chúng ta, bên trên có ghi tên.
Nói tới đây, Tề Thiên Duẫn cảm thấy cổ họng mình khô tới phát đau.
Gã làm động tác nuốt xuống nhưng chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, đầu lưỡi cứng đơ, còn có chút đắng chát.
Nhìn thấy gã cũng học kiểu ấp a ấp úng, La Các tức giận:
– Mày nói đi xem nào! Viết cái gì? Tên nào?
Tề Thiên Duẫn kiềm chế giọng nói:
– Là… Hồ Lực.
– Hồ Lực là người chung phòng ký túc với chúng ta… thì ra anh ta là người trong phòng chúng ta.
Tôn Quốc Cảnh sửng sốt hồi lâu mới bật cười ha ha:
– Nói lung tung cái gì thế.
Phòng ký túc của chúng ta chỉ có ba người thôi mà.
Tề Thiên Duẫn chỉ hai chiếc giường tầng đặt song song:
– Vậy thì tại sao lại có bốn chiếc giường và chăn đệm?
Tôn Quốc Cảnh ngơ ra.
Đúng nhỉ…
Dường như ngay từ đầu tới giờ bọn họ không hề có ý kiến gì với chiếc giường trống còn lại trong phòng cùng với bộ chăn đệm nằm im ở đó.
Bọn họ cũng chưa từng thảo luận về việc người bạn cùng phòng còn lại có quay về hay không.
Cũng không thảo luận chuyện sau khi người đó về, bọn họ phải cư xử thế nào mới tự nhiên.
Chưa từng thảo luận tại sao người đó đi cả đêm không về ký túc.
Thậm chí khi Tạ Tương Ngọc tới tìm bọn họ đưa ra yêu cầu hợp tác, muốn vào ở trong phòng bọn họ, bọn họ cũng chưa từng thảo luận nhỡ người kia về rồi thì phải giải thích thế nào khi có người lạ ngủ trên giường anh ta.
Dường như, có một âm thanh nào đó trong đầu bọn họ đã nhắc nhở rằng người còn lại kia sẽ không bao giờ trở về.
Tôn Quốc Cảnh cúi đầu nhìn cánh tay mình.
Từng mảng da gà nổi lên trên.
Răng Tôn Quốc Cảnh va vào nhau canh cách, nhưng gã vẫn kiên trì tìm tính hợp lý trong đó:
– Có lẽ anh ta đã không ở trong phòng này nữa… ồ, chắc là trả phòng rồi.
Bây giờ chiếc giường kia là của Tạ Tương Ngọc, chúng tôi bắt nạt cậu ta mà? Cho nên mới để cậu ta ở đây…
Tề Thiên Duẫn lắc đầu với gã, nhắm hai mắt lại với vẻ đau đớn.
Ban nãy gã đã chạm vào bảng tên.
Bên trên rõ ràng là cái tên “Hồ Lực”.
Khi gã nói chuyện này với Tôn Quốc Cảnh, lại chỉ nhận được sự phủ nhận yếu ớt:
– Không thể nào! Chưa biết chừng là anh ta chuyển đi rồi nhưng chưa kịp chuyển đồ đạc, bảng tên cũng chưa kịp tháo xuống mà thôi…
Những chuyện bọn họ gặp tới thời điểm này hết sức vô lý.
Tôn Quốc Cảnh đã từng nghĩ về kết cục thảm hại nhất của mình chính là cái chết.
Nhưng tuyệt đối không phải là kiểu biến mất mà không ai hay.
Biến mất, có thể là sự “tử vong” trong trò chơi này.
Nhưng trên thực tế gã có thể chết vui vẻ không?
Nếu như khi ấy gã còn có ý thức thì sao.
Nếu như khi ấy, tên của gã, những thứ về gã đều bị quên sạch, người khác cũng không thể nhìn được gã…
Tôn Quốc Cảnh không biết.
Điều duy nhất gã biết chính là nỗi sợ hãi này do âm thanh “soạt soạt” vô hạn kia gây nên.
Mà bây giờ, gã đã nghe tới lần thứ năm rồi.
Thanh gươm Damocles của vận mệnh đã chém đầu Hồ Lực, giết chết Tả Gia Minh.
Hiện tại, nó lại treo ngay trên đầu gã.
Vậy nên phỏng đoán này chưa chắc đã là thật.
Sao có thể là thật được chứ?
Tôn Quốc Cảnh càng phủ nhận, giá trị tỉnh táo càng tụt xuống.
La Các nhìn thấy số liệu của đồng đội thay đổi, trong lòng rối như tơ vò.
Một khi gặp được nỗi sợ khó giải thích và khó khiến người ta chấp nhận, giá trị tỉnh táo sẽ giảm xuống.
Nếu như vượt qua 1 giảm xuống 0, tinh thần sẽ chịu tổn thương không thể phục hồi, xuất hiện hiện tượng nguy hiểm như mất cân bằng nhận thức, không thể khống chế được hành vi, suy nghĩ rối loạn.
Một khi về không, có nghĩa là sẽ điên loạn vĩnh viễn.
Cũng chính là lời nhận định “điên” của hệ thống.
La Các không thể khống chế Tôn Quốc Cảnh suy nghĩ lung tung.
Giá trị tỉnh táo của Tôn Quốc Cảnh đã giảm thẳng xuống còn 3, La Các vội tới mức thay đổi giọng điệu, vội vàng nói với đám người Nam Chu:
– Nghĩ cách đã!
Vào lúc này, Nam Chu đang lấy ra một cái bánh mì dừa khác, muốn bóc gói nhưng lại kiềm chế thả vào chỗ cũ, để dành làm bữa ăn khuya.
Nghe thấy tiếng cầu xin giúp đỡ bi thương của La Các, chạm phải tầm mắt trống rỗng của Tôn Quốc Cảnh, cậu khẽ cau mày đưa mắt ra hiệu với Giang Phảng.
Trước mắt thứ đang quấn chặt lấy Tôn Quốc Cảnh như con rắn độc chính là trái tim bị nỗi sợ không tên dao động.
Gã không chịu tin tưởng phán đoán của bọn họ, không chịu tin tưởng một người đang sống sờ sờ sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian như thể dùng cục gôm tẩy đi vết chì mờ.
Không chắc chắn, không tin tưởng, đi kèm với nỗi bất an “lỡ như là thật thì sao”.
Ba nguồn sức mạnh sắp xé Tôn Quốc Cảnh thành ba mảnh.
Đối diện với Tôn Quốc Cảnh sắp suy sụp, Giang Phảng nhanh chóng đưa ra quyết định phải dùng liều thuốc mạnh.
Bọn họ phải giải quyết nhanh gọn hai sức mạnh trong đó.
Bọn họ phải gấp rút khiến cho Tôn Quốc Cảnh tin tưởng sự thật có một người đã bị thế giới này loại bỏ hoàn toàn.
Giang Phảng bước lên trước, nói với Tôn Quốc Cảnh:
– Điện thoại.
Bị ảnh hưởng của giá trị tỉnh táo tụt dốc không phanh, Tôn Quốc Cảnh phản ứng cũng chậm hơn.
Gã ngây ngẩn ngẩng đầu lên, không thể hiểu được ý của Giang Phảng.
Giang Phảng cũng chỉ nói với gã vậy thôi.
Anh cúi người cầm lấy điện thoại giắt ở túi quần trước của Tôn Quốc Cảnh, kéo tay gã dùng vân tay mở khóa, sau đó mở Wechat.
Ngón tay cái thon dài vạch một đường, lại mở ra một app khác.
Đây là một app có chức năng đọc.
Đầu ngón tay Giang Phảng linh hoạt như bay, mở danh sách bạn bè Wechat của Tôn Quốc Cảnh, gõ chữ H để tìm thông tin.
Cho dù Hồ Lực và Tả Gia Minh đều bị thế giới này quên lãng, nhưng có rất nhiều thứ vẫn tồn tại khách quan trên thế giới này.
Ví dụ như Tả Gia Minh đánh rơi chìa khóa trong chiếc tủ sắt.
Ví dụ như chữ khắc nổi trên bảng tên.
Ví dụ như đệm giường thuộc về bọn họ.
Ví dụ như…
Nhật ký trò chuyện trong điện thoại.
Nó chỉ thoạt nhìn như không tồn tại thôi.
Đôi tay Giang Phảng có năng lực ghi nhớ hoàn mỹ.
Chỉ thời gian thao tác ngắn ngủi cũng đủ để anh quen thuộc tất cả vị trí trong điện thoại Tôn Quốc Cảnh.
Anh di chuyển danh sách xuống dưới từng chút, tìm kiếm cái tên Hồ Lực đã không còn tồn tại ở một khe hở nào đó trong danh sách những cái tên bắt đầu bằng H.
Anh mở ra từng khung đối thoại của Tôn Quốc Cảnh và những người khác, lại kiên nhẫn thoát ra từng cái một.
Cuối cùng, khi anh chạm vào vị trí ở giữa hai tên liên lạc trên màn hình, màn hình điện thoại bỗng ngừng lại.
Giống như bị đơ máy.
Khi ấn vào cái tên khác, điện thoại không hề có phản ứng.
Giao diện diện thoại vẫn hiển thị danh sách liên lạc.
Nhưng Giang Phảng biết, anh đã tìm được khe hở không tồn tại kia rồi.
Giang Phảng trượt khung trò chuyện vô hình kia lên, tính toán khoảng cách giữa những dòng chat, lại mấy tin nhắn văn bản, sau đó dán vào trong app đọc chữ.
Anh muốn app đọc chữ này chứng minh thân phận của một người đã biến mất.
Mấy giây sau.
Tất cả mọi người ở đây đều nghe được một giọng nam máy móc.
Đó là giọng của app đọc chữ.
Trí tuệ nhân tạo không cảm nhận được người nói đang lo âu, khủng hoảng và tuyệt vọng tới mức nào.
Nó chỉ đối diện với văn bản thoạt nhìn như không có gì kia, lạnh lùng lặp lại những con chữ mà nó quét được.
Đó là khi Hồ Lực vẫn còn tồn tại, anh ta đã chat với Tôn Quốc Cảnh – anh em tốt của mình.
“Mày có nhìn thấy gì không?!”
“Lão Tôn, có người đứng ngay bên cạnh đầu giường mày đấy!”
“Tại sao mày lại không nhìn thấy chứ?”
“Mày đang nghịch điện thoại cơ mà? Tại sao lại không để ý đến tao!”.