***
Không ngờ phản ứng của Tạ Tương Ngọc còn nhanh hơn Nam Chu.
Cậu ta lập tức buông tay Giang Phảng, chạy nhanh về phía ban công, huých mạnh vào cửa kính và thả người thẳng từ tầng bảy xuống!
Sự thật chứng minh, phán đoán về nguy hiểm của cậu ta hoàn toàn chính xác.
Nam Chu thoáng cái đã đuổi tới sau lưng cậu ta, dao găm lặng lẽ sắc bén vung lên, nhưng mũi dao chỉ kịp xoẹt qua một đường máu.
Cảm giác rơi tự do và gió rét se lạnh hòa chung cùng sương đêm ùa vào mặt gã
Chỉ còn ba bốn mét trước khi tiếp đất, Tạ Tương Ngọc xòe bàn tay, một chiếc ô đen biến ra từ không trung xuất hiện trong lòng bàn tay cậu ta, đầu nhọn của ô chỉ thẳng mặt đất, phóng ra sóng cao tần.
Sóng âm ngắn ngủi và mạnh mẽ chiếu thẳng mặt đất, triệt tiêu phần lớn lực rơi tự do.
Cơ thể cậu ta bị sóng âm hướng lên trên đẩy về sau nửa mét.
Cùng với lần sử dụng này thì đạo cụ chỉ còn lại một lần sử dụng cũng không còn nữa.
Trong tích tắc khi Tạ Tương Ngọc rơi xuống đất, tán ô hóa thành một luồng sáng, biến mất không một dấu vết.
Cơ thể cậu ta mượn lực rơi xuống, lăn sang một bên, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Nam Chu cắm con dao găm vào khe hở giữa bệ cửa sổ và gạch lát, nhìn chăm chăm vào khoảng không đen ngòm hồi lâu.
Cậu nghĩ, bọn họ không đoán sai.
Có lẽ bây giờ Tạ Tương Ngọc cũng đã nghe thấy tiếng “soạt, soạt” tới lần thứ sáu như Tôn Quốc Cảnh, có thể che dấu cơ thể mình,
Nhưng cũng vì mới chỉ nghe thấy lần thứ sáu, cho nên sự tồn tại của cậu ta chưa hoàn toàn bị quên lãng và bị xóa bỏ.
Chuyện này cũng thêm một bước chứng minh suy nghĩ của bọn họ là đúng.
Sức mạnh kia, quả thực căn cứ theo thứ tự bước vào căn phòng 403 của những nhân vật mà bọn họ sắm vai để rồi quyết định thứ tự tử vong.
Cho nên phương pháp giải quyết phá vỡ thứ tự của sức mạnh kia bằng cách bước vào căn phòng 403 một lần nữa vào thời điểm đặc biệt mà hôm qua Tề Thiên Duẫn đưa ra vốn dĩ nên có hiệu quả.
Nhưng tại sao lại không có hiệu quả?
Đã xảy ra vấn đề ở đâu ư?
Về phía Tạ Tương Ngọc, sau khi thoát khỏi tầm nhìn của bọn họ, cậu ta không rời khỏi ngay.
Cậu ta khuỵu một bên gối ngồi trong bóng đêm, ngẩng đầu nhìn Nam Chu.
Cậu ta phán đoán được bản thân đã an toàn thông qua ánh mắt dao động qua lại vì mất đi đối tượng của Nam Chu.
Tạ Tương Ngọc đang chuẩn bị đứng dậy lại lập tức cúi đầu rên một tiếng.
Cậu ta đưa tay sờ vào bắp chân của mình.
Bàn tay ấm nóng.
Lưỡi đao suýt chút nữa đã cắt đứt gân của cậu ta.
Tạ Tương Ngọc chống bàn tay đầy máu tươi lên gối đầu, không thể khống chế được nét cười trên khóe môi.
Cậu ta ngồi về phía sau, lẩm bẩm một mình: “Cưng à, cưng ra tay ác quá.”
Chẳng phải chỉ giết cưng có một lần thôi sao…
Cần gì phải so đo từng li từng tí như vậy chứ?
Trước đây, cậu ta đã từng nghĩ nếu như Nam Chu nhận ra mình cũng không có gì là lạ.
Cho nên cậu ta mới né tránh Nam Chu khắp nơi, cũng muốn diệt trừ cậu, để giảm bớt nỗi lo cho chiến thắng cuối cùng trong trò chơi của cậu ta.
Nhưng bây giờ cậu ta lại muốn thay đổi chủ ý.
Nếu như Nam Chu có thể trở thành đồng đội của cậu ta, vậy thì thật sự, thật sự là chuyện tốt không thể nào tốt hơn.
Tạ Tương Ngọc cảm thấy mình không hề vọng tưởng.
Ưu thế của cậu ta quá mức nổi trội.
Bởi vì cậu ta chính là kẻ duy nhất biết được bí mật của Nam Chu.
Lẽ nào Giang Phảng biết Nam Chu là thứ gì sao?
Lẽ nào cô gái ở chung với bọn họ biết sao?
Nhất định cậu chỉ có một mình, không có đồng loại, không có ai thấu hiểu, không ai tán thưởng tài hoa của cậu.
Giang Phảng, Lý Ngân Hàng chỉ là người bình thường, sẽ chỉ kìm hãm năng lực của cậu mà thôi, sẽ chỉ khiến cậu ngốc nghếch chơi trò diễn nhập vai và trò chơi gia đình nhàm chán.
Đâu cần ép bản thân mình diễn vai người bình thường chứ?
Vốn dĩ cậu không nên là người bình thường.
Cảm giác hưng phấn khiến cả người Tạ Tương Ngọc nóng lên.
Cậu ta thực sự không thể khống chế khóe miệng khẽ cong lên của mình.
Cậu ta nhìn chằm chằm Nam Chu, cho tới khi Nam Chu quay lại ký túc cậu ta vẫn nhìn chằm chằm nơi đó.
Cậu ta không nỡ dời ánh mắt chút nào, giống như con rồng lớn đang nhìn châu báu nó tình cờ có được.
…
Khi Nam Chu quay vào phòng, nửa người trên của Giang Phảng vẫn nằm bẹp xuống bàn.
Anh khẽ cử động bả vai của mình.
Tư thế này khiến cho đường cong phần hông của anh vô cùng mềm mại.
Nam Chu bước lại gần, vẻ mặt thản nhiên:
– Anh ta có làm anh bị thương không?
– A.
Giang Phảng lắc đầu, đồng thời chú ý tới vết máu còn dính trên mũi dao của Nam Chu:
– Dùng dao nhanh thật.
Nam Chu xoay lưỡi dao lại áp sát vào cổ tay mình để xa người Giang Phảng.
Tay còn lại ôm lấy hông anh, vừa ôm vừa dìu anh ngồi xuống.
Giang Phảng khoác cánh tay lên cổ Nam Chu một cách tự nhiên:
– Cảm ơn.
Rất nhanh sau đó, quản lý nhận được báo cáo của phòng ngủ bên cạnh và đi lên kiểm tra tình hình.
Giang Phảng nói mình mới mua bóng chày, dự định ngày mai ra ngoài chơi vài trận với mấy người bạn Trung Quốc.
Bởi vì bạn bè chưa từng tiếp xúc với bóng chày bao giờ nên mới muốn luyện tập ở ký túc trước, không ngờ lỡ tay làm vỡ cửa kính.
Cũng có thể coi là một lý do hợp lý.
Trường Tân Cảnh quản lý du học sinh rất lỏng lẻo, huống hồ thái độ nhận sai của Giang Phảng rất nghiêm túc, cũng chủ động hứa sẽ bồi thường tiền sửa lại cửa kính.
Sau khi quản lý ký túc xác nhận không ai bị thương bèn dặn dò Giang Phảng phải chú ý an toàn sau đó lập tức rời khỏi.
Trận tranh chấp chí mạng này cứ thể dần ổn định lại phân nửa.
Lúc này Giang Phảng mới có thời gian kể lại tất cả những chuyện vừa xảy ra với hai người.
Đương nhiên, anh lựa chọn bỏ qua chuyện bản thân mình chiếm ưu thế.
Lý Ngân Hàng nghe xong thấy lạnh cả sống lưng.
Cô cho rằng trong hình thức PVE ít ra thì lòng người cũng sẽ đơn thuần hơn.
Nhưng cô lại quên mất rằng, trong mối quan hệ cạnh tranh xếp hạng, bất cứ ai làm bất cứ chuyện gì đều không lạ.
Lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn vì bản thân sắp nghe thấy tiếng “soạt soạt” lần thứ sáu.
Tới lúc đó, cảm giác tồn tại của cô sẽ yếu đi, có lẽ Tạ Tương Ngọc cũng sẽ không chú ý tới cô nữa.
Mặc dù bị sức mạnh kỳ quái kia quấn lên người cũng nguy hiểm, nhưng bị kẻ điên đeo bám thì càng khó nói hơn.
Nam Chu không quan tâm Tạ Tương Ngọc ra sao.
Cậu nói với Giang Phảng:
– Sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Lý Ngân Hàng nghe vậy mới chú ý tới sắc mặt anh.
Cô không nhìn thấy có gì cả…
Làn da Giang Phảng trắng như ngà voi ở vùng băng tuyết vĩ độ cao, chỉ có đôi môi là mang màu máu.
Lý Ngân Hàng nhìn trái nhìn phải, không nhận ra sắc mặt anh kém ở chỗ nào.
Giang Phảng:
– Không sao.
Nam Chu:
– Tại sao không nói với tôi kế hoạch của anh?
Giang Phảng:
– Tôi sợ bị nghe trộm.
Có lẽ vào lúc ấy Tạ Tương Ngọc đã đứng bên cạnh chúng ta rồi.
Nam Chu:
– Anh có thể lén viết vào lòng bàn tay tôi, cũng có thể viết tin nhắn cho tôi mà.
– Nhưng tại sao anh lại không làm?
Giang Phảng im lặng một hồi:
– Cậu đang giận à?
Nam Chu:
– Đúng đấy.
– Lúc tôi giấu việc nghe thấy tiếng “soạt soạt” tôi cũng đã nhận sai với anh rồi.
– Tôi cần một lời xin lỗi.
Giang Phảng rút cánh tay trái đang đặt trên ghế dựa về, khẽ cúi người, trịnh trọng nói:
– Xin lỗi, là tôi sai.
Nam Chu mím môi.
Một lúc sau không thấy Nam Chu nói gì, Giang Phảng ngẩng đầu lên:
– Thái độ của tôi chưa đủ thành khẩn ư?
Nam Chu:
– Tay của anh bị sao thế?
Lý Ngân Hàng: Boss là máy X quang đấy hả?
Giang Phảng nhìn về phía cánh tay trái vừa mới gác lên của mình, “à” một tiếng như tỉnh ra.
Anh cười nói:
– Động tác rút tay về của tôi vẫn chưa đủ tự nhiên à?
Nam Chu không nói thêm gì với anh nữa.
Cậu túm lấy cánh tay Giang Phảng, vén tay áo len màu đen lên tới khuỷu tay.
Cánh tay bên dưới áo quấn một lớp băng dày, mặt ngoài của băng vải thấm ra một điểm đỏ sẫm khiến cho ánh sao lạnh lẽo trong mắt Nam Chu lóe lên.
Lý Ngân Hàng kinh hãi:
– Đây là…
Băng vải quấn không chặt lắm.
Cộng thêm động tác mạnh ban nãy khiến nó bị lỏng ra.
Nam Chu có thể nhìn thấy một phần nội dung bên trong qua khe hở.
Đó là một nửa của chữ Nam.
Được rạch bằng con dao Thụy Sĩ mà cậu cho.
Không phải là một vết sẹo nhỏ.
Là vết cắt sâu vào trong tận da thịt.
Nam Chu:
– Anh tách tôi ra là để làm cái này hả?
Giang Phảng không để tâm lắm, chỉ gật đầu qua loa:
– Ừ, cũng là một phần nguyên nhân.
Không biết vì lý do gì mà Nam Chu lại cảm thấy tâm trạng của mình càng tệ hơn.
Cậu khẽ nói:
– Không cần thiết phải khắc lên, viết là được rồi.
Giang Phảng nhún vai vẻ thoải mái:
– Viết lên thì làm sao đủ? Nếu như sức mạnh kia mạnh tới mức khiến tôi không thể nhìn thấy những thông tin liên quan tới cậu mà tôi để lại thì phải làm sao?
– Như này vẫn tốt hơn – Anh giơ cánh tay lên – Cho dù không nhìn thấy cũng sẽ đau, khi đau tôi sẽ chạm vào nó là biết ngay có cậu tồn tại.
Im lặng hồi lâu.
Nam Chu nói:
– Tại sao?
Giang Phảng:
– Hả?
Nam Chu im lặng.
Giang Phảng bật cười.
Anh giơ tay trái lên xoắn xoắn bím tóc đuôi sam vắt bên vai:
– Cậu đã nói không muốn tôi quên đi cậu.
Tôi đã đồng ý, vậy thì lời hứa này sẽ có hiệu quả vĩnh viễn.
Nam Chu vẫn im lặng.
Giang Phảng nhìn chăm chăm vào giữa mày nhíu chặt của cậu, giọng điệu dịu dàng hơn:
– Cái này cũng cần phải xin lỗi à?
Nam Chu chớp mắt, chợt cảm thấy trái tim như nghẹn lại.
Giống như bị thắt chặt.
Cậu đưa tay lên xoa xoa nhưng vẫn không thể mở ra.
Càng xoa nút thắt ấy càng chặt hơn.
Nam Chu không nói gì, kéo tay Giang Phảng qua, nhìn cẩn thận băng vải thấm máu.
Nam Chu nói:
– Rõ ràng là anh biết ban nãy tôi không hỏi câu này.
Giang Phảng không nói gì.
Nam Chu nói đúng.
Cậu muốn hỏi tại sao bản thân anh lại làm tới nước này chỉ vì cậu.
Giang Phảng rất muốn nói ra lý do của mình.
Nhưng thật nực cười, anh không nói nổi nên lời.
Nếu như bị những người quen trước đây của Giang Phảng nghe thấy, e rằng bọn họ phải cười ra tiếng.
Giang Phảng là người thế nào?
Anh rất biết cách mập mờ ba phải, nói chuyện khéo léo lấy được lòng của tất cả mọi người, trở thành tiêu điểm dưới ánh đèn.
Ai cũng cảm thấy anh là lãng tử phóng khoáng, dạo bước trong thế giới phồn hoa.
Là joker tại sòng bài ngầm.
Phó Đội trưởng Montoroka trên sân thi đấu khúc côn cầu.
Là anh Lodoka trong công ty vận tải.
Giang Phảng khéo léo, miệng lưỡi trơn tru.
Thoạt nhìn thì anh tốt với tất cả mọi người.
Anh có thể nói lời hay mà mọi người muốn nghe nhất.
Nhưng khi anh cười cười phất tay và rời đi chẳng hề lưu luyến.
Những người cho rằng mình là “bạn anh” bắt đầu nhớ lại, bọn họ mới phát hiện rằng mình chưa bao giờ bước vào nội tâm của anh.
Một Giang Phảng như vậy lại mắc vấn đề tâm lý nghiêm trọng.
Anh không thể nói ra những lời thẳng thắn từ sâu trong nội tâm mình.
Từ đầu tới cuối anh đều không muốn giao quyền chủ động và sự thật lòng của mình với ai.
Cho tới khi…
Trải qua màn đấu tranh tâm lý kịch liệt.
Giang Phảng miễn cưỡng đưa ra một đáp án:
– Bởi vì… tôi muốn làm bạn với cậu.
Nam Chu:
– Anh có rất nhiều bạn bè đúng không?
Giang Phảng không biết tại sao Nam Chu lại muốn hỏi câu đó.
Nhưng anh vẫn trả lời:
– Không nhiều.
Nhưng tôi muốn cậu… làm người đặc biệt nhất.
Đối với Giang Phảng mà nói, anh đã gần như sử dụng cạn kiệt sức mạnh để vượt qua chướng ngại tâm lý tựa như vượt núi cao biển lớn.
Kết quả, Nam Chu lại không nói gì.
Cậu không bình phẩm bất cứ điều gì với lời Giang Phảng nói mà chỉ cúi đầu chỉnh lại phần mép của băng gạc.
Cho dù ngay sau đó Giang Phảng thử gợi chuyện với cậu, phân tích điểm kỳ quái của Tạ Tương Ngọc rằng tại sao Tạ Tương Ngọc lại không trà trộn vào lấy lòng tin của bọn họ sau đó mới ra tay, nhưng Nam Chu vẫn không nói lấy một lời.
Lý Ngân Hàng ôm Nam Cực Tinh đã ngắc ngoải buồn ngủ đứng một bên, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng trái tim sục sôi của cô bây giờ chỉ có thể dùng hai từ để hình dung.
Wow wow
Hết chương 52
------oOo------