***
Phía bên kia.
Nhóm Tôn Quốc Cảnh phải khó khăn lắm mới đưa ra một suy luận ra gì, đương nhiên không chịu từ bỏ phán đoán của mình.
Bảy giờ tối đó.
Bọn họ lại một lần nữa bước vào căn phòng theo thứ tự, Tề Thiên Duẫn là người nghe thấy ít tiếng “soạt soạt” nhất, bước vào căn phòng 403 đầu tiên.
Sau đó La Các và Tôn Quốc Cảnh vào cùng nhau.
Ba người run rẩy ở bên trong qua một đêm, không ai dám chợp mắt.
Kết quả lại chẳng được như ý người.
Khổ cực thức cả một đêm, tới tám giờ sáng chủ nhật cũng là giờ thứ 65 khi bước vào phó bản này, Tôn Quốc Cảnh chìm trong chính tưởng tượng vô hạn khủng bố của mình và chậm rãi nghênh đón tiếng “soạt” thứ ba đếm ngược trong sinh mạng.
Sức mạnh kia dường như rất thích để cho người ta thời gian nhớ lại, để nếm trải đầy đủ cảm giác sợ hãi trước lúc tử vong.
Nhưng có lẽ do suýt nữa đã ngã xuống tầng và gặp thoáng qua tử vong cho nên lần này Tôn Quốc Cảnh bình tĩnh hơn rất nhiều, gã không phát điên, giá trị tỉnh táo hạ thấp trong khoảng thời gian ngắn lại lập tức dâng cao.
Dẫu vậy, trong lòng mấy người họ vẫn còn ngập tràn hoang mang.
Rốt cuộc suy luận của bọn họ đã sai ở đâu?
Phải làm thế nào mới kết thúc được phó bản này.
120 tiếng của trò chơi mới trôi qua một nửa, nhưng hình như sinh mệnh của Tôn Quốc Cảnh chỉ còn lại ngày hôm nay.
Khi mang theo ba đôi mắt thâm quầng như du hồn lảo đảo bước ra khỏi lối ra duy nhất của dãy nhà số Đông 5, ba người bọn họ nhìn thấy Nam Chu.
Nam Chu ngồi ở dưới tàng cây phong ở phía đối diện, bên chân còn đặt một bộ dụng cụ phác họa.
Xem ra là cậu đã ngồi ở đây được một lúc lâu rồi, bởi vì phần xương nhô ra trên cổ tay của cậu đã bị dính một mảng chì đen, kết hợp với chiếc áo len đen xắn tay làm tôn lên làn da trắng nõn của cậu.
Có lẽ là cậu đã ngủ rất ngon, thậm chí còn có tâm trạng thay một bộ quần áo mới.
Nam Chu chào hỏi với nhóm ba người đang mơ màng kia:
– Hi.
Cậu đặc biệt nhắc nhở mình phải chú ý tới Tôn Quốc Cảnh.
Tập trung nhìn một hồi lâu cậu mới nhìn thấy người được Tề Thiên Duẫn và La Các bảo vệ phía sau.
Bây giờ Tôn Quốc Cảnh đã nghe thấy tiếng “soạt soạt” lần thứ sáu.
Là nhân vật có giá trị quan sát nhất.
Nam Chu đang tổng kết quy luật ảnh hưởng của tiếng “soạt soạt” với người chơi.
Khi nghe thấy tiếng soạt soạt lần thứ ba, gặp được hiện tượng kỳ quái một lần, cảm giác tồn tại của con người sẽ yếu dần.
Tựa như cái lần mà Nam Chu quay lại ký túc xá.
Nhưng sự thay đổi này rất nhỏ.
Nếu như không đủ nhạy bén thì có lẽ không thể quan sát được.
Biến chất xảy ra khi nghe thấy tiếng soạt soạt lần thứ sáu.
Cảm giác tồn tại của bản thân giảm mạnh, năng lực liên kết với thế giới bên ngoài cũng trở nên yếu ớt một cách nghiêm trọng.
Khách quan là như thế, trong mắt người khác cũng là như thế.
Sở dĩ sáng ngày hôm ấy xảy ra chuyện mọi người bỏ quên Tôn Quốc Cảnh trong phòng 403 là vì trạng thái của mọi người không hề tốt.
La Các và Tề Thiên Duẫn say sưa vừa mới tỉnh.
Giang Phảng chỉ ngủ có nửa tiếng, não thiếu máu ảnh hưởng nghiêm trọng tới phán đoán.
Lý Ngân Hàng ngủ tới mức đau lưng mỏi hông, ban đêm còn giật mình thức giấc mấy lần.
Khi tỉnh dậy thì mơ mơ màng màng biến thành cái đuôi nhỏ theo sau mình và Giang Phảng, cũng không cần phải dùng tới não.
Còn về Nam Chu, mỗi lần thức giấc cậu đều rất khó khăn để tỉnh hẳn.
Cũng may sau khi nghe thấy tiếng “soạt soạt” lần thứ sáu chưa tới mức bị phán tử hình.
Cho dù khi bước vào giai đoạn này rồi, không tiếp xúc tay chân với người khác hay là làm ra chuyện gì kinh thiên động địa thì rất khó thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Ít nhất bây giờ trong lòng mọi người vẫn còn khái niệm “Tôn Quốc Cảnh”.
Nói tóm lại, bọn họ sẽ vô thức quên đi sự tồn tại của Tôn Quốc Cảnh.
Nhưng sự “vô thức” này không phải không thể vượt qua.
Phó bản này sẽ phân giai đoạn theo ba lần nghe tiếng “soạt soạt” và biến chất theo từng giai đoạn.
Đợi khi nghe tới lần thứ chín, có lẽ Tôn Quốc Cảnh sẽ biến thành sự tồn tại như Hồ Lực và Tả Gia Minh.
Bởi vì hoàn toàn không tồn tại cho nên sẽ bị hệ thống nhận định là “tử vong”.
Thậm chí còn thảm hơn nữa…
Hồ Lực và Tả Gia Minh là nhân vật manh mối quan trọng, là một phần lời giải của câu đố trò chơi này.
Nhưng một khi Tôn Quốc Cảnh “tử vong”, Nam Chu lo rằng mọi người sẽ hoàn toàn quên hết tất cả mọi chuyện liên quan tới gã.
Bao gồm cả bản thân gã cùng với manh mối và quy luật quan sát được từ gã.
Thậm chí bọn họ sẽ phải tìm kiếm lại từ đầu xem Tôn Quốc Cảnh là ai, giống như cách mà bọn họ đã tìm kiếm Tả Gia Minh và Hồ Lực.
Một khi xuất hiện tình huống này sẽ rất phiền phức.
Cũng ảnh hưởng rất nhiều tới tích điểm.
Suy cho cùng, đối với Nam Chu mà nói, cậu căn bản không cho rằng mình vẫn còn 50 tiếng giờ chơi nữa.
Chỉ cần Tôn Quốc Cảnh chết đi, trò chơi của cậu sẽ thất bại nghiêm trọng.
Nam Chu còn đang suy nghĩ, hai người còn lại dắt Tôn Quốc Cảnh bước lại gần cậu:
– Thầy Nam đang làm gì thế?
Bọn họ học được xưng hô này từ Giang Phảng.
Mặc dù giọng điệu không được tự nhiên, nhưng thái độ lại vô cùng chân thành.
Nam Chu giơ bản phác họa và bút chì trong tay lên:
– Mỗi tuần khoa Kiến trúc của chúng tôi đều phải giao bài tập vẽ phác họa kết cấu phòng ốc.
Đội ba người im lặng.
Ngầu.
Chịu luôn.
Cậu ta diễn vai này sâu không kể hết.
Tề Thiên Duẫn lại hỏi:
– Hai người bạn của cậu đâu rồi?
Nam Chu khẽ dừng bút, sau đó lại tiếp tục vẽ.
Nam Chu:
– Tôi cũng có rất nhiều bạn bè.
Tề Thiên Duẫn khó hiểu:
– Hả?!
– A… tôi đang nói hai đồng đội của cậu đi đâu rồi.
– Anh Phảng và Ngân Hàng đi tìm Tạ Tương Ngọc rồi.
– Nam Chu nhỏ giọng nói – Anh Phảng nói, có lẽ bởi vì thiếu một người cho nên chúng ta không thành công.
Ba người nghe vậy, tinh thần đồng loạt dao động.
Đúng thế!
Bản chất của phó bản này là PVE, có lẽ cần những người chơi phải phối hợp cao độ đúng chứ?
Tìm được Tạ Tương Ngọc, gộp lại đủ bảy người sau đó lại vào phòng 403 lần nữa, có lẽ sẽ thành công!
Ba người được chỉ bảo phương hướng hành động tiếp theo bèn lập tức tạm biệt Nam Chu.
Đối với bọn họ, cho dù bây giờ chỉ còn một tia hi vọng, cho dù đó là sợi tơ nhện rủ xuống từ địa ngục, là sợi rơm xuất hiện trong lốc xoáy, bọn họ cũng phải nắm thật chặt.
Sau khi ba người đi khỏi, Nam Chu tiếp tục hoàn thành bài tập của mình.
Cảm giác không gian của cậu rất mạnh, nét bút chắc chắn chính xác, đường nét cũng dứt khoát sắc bén.
Nhưng cậu không phác họa giống như những sinh viên chuyên ngành mỹ thuật, đầu tiên cậu dùng bút chì phác họa kết cấu trong suốt trước sau đó mới dùng bút kim thêm thắt chi tiết.
Cậu ngắm xong vài điểm cơ bản mới chọn bắt đầu từ cánh cửa sổ ở tầng một, nhanh chóng phác họa ra cả một bức tranh.
Hoàn thành xong, Nam Chu giơ tập phác họa lên đối chiếu lại.
Nhưng tầm mắt của cậu lại dừng ở phía sau.
Cậu tới đây một mình không chỉ có mỗi mục đích hoàn thành bài tập.
Cậu không tin Tạ Tương Ngọc sẽ buông bỏ ý định giết người chỉ sau một lần thất bại.
Đây là cách chơi mà cậu ta lựa chọn.
Nếu như đã chặt đứt con đường hợp tác vậy thì Tạ Tương Ngọc chỉ có thể đâm lao theo lao mà thôi.
Bây giờ cậu ta vẫn đang nắm ưu thế, cho nên phải nắm bắt thời gian hành động.
Nếu không một khi Tôn Quốc Cảnh bị sức mạnh kia giết chết, người tiếp theo chính là cậu ta.
Nam Chu đi một mình là để tạo riêng cho Tạ Tương Ngọc cơ hội.
Chỉ không biết cậu ta có mắc câu hay không.
Nếu như để Nam Chu đi theo con đường giết chóc giống như Tạ Tương Ngọc, mục tiêu đầu tiên mà cậu lựa chọn để xuống tay chính là mình.
Giải quyết vấn đề khó nhất đầu tiên, sau đó mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng cậu không phải Tạ Tương Ngọc, cũng không hiểu biết về cậu ta, cho nên chỉ có thể thử nghiệm mà thôi.
Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là không đợi được cậu ta tới.
Dẫu vậy, ít nhất bản thân cậu có thể hoàn thành bài tập hằng tuần của nguyên chủ, vậy cũng coi như có lời.
Có thể nói Nam Chu đã đoán đúng một nửa.
Mục tiêu đầu Tạ Tương Ngọc lựa chọn giết chóc chính là cậu.
Hành động câu cá của cậu rất hiệu quả.
Bây giờ Tạ Tương Ngọc đang lẳng lặng đứng cách cậu hơn nửa bước, chắp tay phía sau nghịch vũ khí phá vỡ yết hầu kia.
Cậu ta còn cười khanh khách và cúi người thưởng thức tác phẩm phác họa cậu vừa mới hoàn thành.
Nhưng càng nhìn, biểu cảm của Tạ Tương Ngọc lại xuất hiện sự biến hóa nho nhỏ.
Cậu ta suy tư: “Ồ…”
Gần như đồng thời, Nam Chu cũng cau chặt mày.
Cậu dời mắt khỏi tòa nhà và nhìn xuống bài tập của mình.
Sau khi nhìn qua nhìn lại mấy lần, cậu đứng dậy, đi tới trước dãy nhà số Đông 5.
“Có lẽ…” Nam Chu tự lẩm bẩm “Có lẽ.”
Tạ Tương Ngọc đứng bên cạnh đề nghị: “Hay là thử đi?”
Nam Chu không nghe được, nhưng cậu hành động theo lời mà cậu ta nói.
Dãy nhà Đông 5 là dãy phòng học kiến trúc bốn tầng được ốp gạch đỏ tối màu, từ Bắc hướng Nam.
Bề ngoài hình lập phương không cân đối, bốn góc đều được xây dựng hình vòng cung.
Lối vào chính là cầu thang bộ, lên thẳng, xuống thẳng, bên trong không có thiết kế cầu kỳ đặc biệt nào.
Không có hành lang đi vòng bốn góc, cấu trúc hành lang tương đối đơn giản, chỉ có một hành lang thẳng với từng phòng học đan xen đối diện nhau.
Nam Chu không cảm thấy có vấn đề gì, bất cứ chi tiết nào cũng phù hợp chặt chẽ với dãy nhà Đông 5 trước mắt.
Nam Chu đi tới bên sườn dãy nhà Đông 5, nhắm mắt lại.
Cậu cố gắng hết sức ngăn cách sự quấy nhiễu của các giác quan tới cảm nhận của mình, cậu chống lên bức tường gạch bên ngoài, chậm rãi đi từng bước về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước.
Tạ Tương Ngọc ở ngay bên cạnh cậu cũng đi theo cậu từng bước và làm chuyện giống hệt cậu.
Thầm tính toàn số bước, cố gắng giữ đều bước chân.
Nam Chu đi thẳng từ đầu phía Đông tới đầu phía Tây dãy nhà, sau khi ghi nhớ số liệu, cậu bước vào bên trong.
Hành lang im lặng không tiếng động.
Nguồn sáng buổi sớm mang theo những hạt bụi nhỏ bay bay, như thể giăng một chiếc lưới sáng dịu dàng phủ lên người Nam Chu tạo thành ảnh ảo cậu có thể nắm lại trong lòng bàn tay.
Nam Chu lặp lại động tác này ở tầng một.
Cậu dùng bước chân của mình đo từng bước từ Đông sang Tây.
Tính toán trừ đi phần diện tích của bản thân kiến trúc, độ dài của hành lang tầng một không khác nhiều so với bên ngoài.
Sau đó cậu đi thẳng lên tầng bốn.
Tạ Tương Ngọc cũng chắp tay sau lưng theo cậu đi lên tầng, nhìn chăm chăm vào góc nghiêng khuôn mặt cậu, trong lòng vừa thưởng thức vừa hưng phấn, mấy lần không nhịn được muốn nâng cằm cậu lên dùng vũ khí ấn thẳng vào yết hầu xinh đẹp của cậu.
Mỗi lần cậu ta đều phải dùng ý chí để khắc phục.
Nam Chu làm hệt như vậy từ một đầu ở hành lang tầng bốn, hướng về phía cửa sổ sát đất sáng trưng phía cuối hành lang.
Phòng 403 chính là phòng học bậc thang duy nhất trong tòa nhà này, nằm ở vị trí trung tâm hành lang.
Trừ điều này ra, thoạt nhìn thì bố cục, độ dài của hành lang ở đây không khác gì so với hành lang tầng một.
Cũng hoàn toàn trùng khớp với sơ đồ bố cục phòng học dán ở tòa Đông 5.
Nam Chu nhắm mắt lại.
Ánh sáng chiếu theo sườn ngang hành lang bao phủ lên đôi mắt cậu làm hiện lên mạng máu mỏng manh trên mí mắt.
Cậu chống tường, chậm rãi đi về phía trước.
Nguyên nhân Nam Chu muốn thử làm như thế này là do khi cậu làm bài tập đã chú ý tới một chuyện mà trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới.
Cảm giác về không gian của cậu không tệ.
Cho nên, cậu phát hiện ra hình như hành lang trên tầng bốn của tòa Đông 5 dài hơn mắt thường nhìn thấy một chút.
Trước mắt, tất cả các nội dung tin nhắn giữa bọn họ đều nhắc tới địa điểm liên hoan một tuần trước khi bọn họ bước vào phó bản là ở tòa Đông 5.
Nhưng không có dù chỉ là một tin nhắn nhắc tới căn phòng bọn họ vào là phòng 403.
Ngay cả trong lời nhắn tử vong của Tả Gia Minh khi bọn họ bắt đầu phó bản cũng không nhắc tới phòng 403.
Trong tin nhắn tâm sự, Hồ Lực cũng đã nói “từ khi chúng ta bước vào căn phòng học đó, tất cả đã thay đổi”.
Trước đây tại sao bọn họ lại luôn cho rằng nơi bọn họ tới là phòng 403 chứ?
Bởi vì phòng 403 là phòng học của khoa Thể dục.
Mà Tôn Quốc Cảnh lại là người cầm chìa khóa phòng 403.
Và buổi liên hoan là do bốn người khoa Thể dục tổ chức.
Theo lý mà nói, người đầu tiên bước vào phạm vi ảnh hưởng của sức mạnh kia là Hồ Lực, người thứ hai là Tả Gia Minh.
Cho nên bọn họ mới suy luận dĩ nhiên Hồ Lực mượn chìa khóa từ chỗ bạn cùng phòng Tôn Quốc Cảnh để tối đó đi thẳng tới phòng 403 luôn.
Nhưng mà nếu như từ đầu tới cuối chìa khóa đều nằm trong tay Tôn Quốc Cảnh thì sao?
Nam Chu mới vào phòng học bậc thang một lần đã có thể phát hiện ra phòng học bậc thang thực sự rất rộng rãi, nhưng chỗ trống có thể sử dụng chỉ có phần không gian giữa bàn học và bục giảng.
Mặc dù có màn chiếu để xem phim nhưng căn cứ vào một lượng lớn board game mà bọn họ mang theo thì cũng biết mục đích chủ yếu của bọn họ không phải là xem phim ảnh.
Nói cách khác, nơi đó không thích hợp cho bọn họ liên hoan.
Nếu như Hồ Lực đá bóng xong và tới tòa Đông 5 trước, trong khi đợi Tôn Quốc Cảnh tới mở cửa anh ta vô ý tìm được một địa điểm thích hợp cho việc liên hoan hơn thì sao?
Có lẽ nó nằm sát bên phòng 403.
Có lẽ nó không khóa.
Có lẽ nó thích hợp để liên hoan hơn.
Nó không tồn tại trên bản đồ kết cấu tòa Đông 5, không tồn tại trước bảy giờ tối.
Nó lẳng lặng nằm ở một góc nào đó trong tòa Đông 5 này, nó hít thở, nó sống mà không ai biết đến.
Nó chỉ thỉnh thoảng để lộ một góc của núi băng, mở rộng cánh cửa về phía Hồ Lực không hay biết gì.
Vậy nên, Tả Gia Minh mới nói, nơi bọn họ bước vào là nơi “không tồn tại”.
…
Nam Chu sờ tới song cửa sổ phía cuối hành lang.
Cậu bám vào cửa sổ, mở to mắt ra sau đó lại đi về vị trí đầu tiên xuất phát thêm lần nữa.
Nam Chu cầm bức tranh mà mình vừa vẽ xong, cậu đi lại vài vòng trên hành lang tầng bốn dựa theo sắp xếp bố trí của cửa sổ.
Rõ ràng nhìn bên ngoài thì hành lang dài như nhau.
Nhưng tầng bốn dài hơn bên ngoài khoảng mười lăm bước chân.
Dài hơn tầng một mười hai bước chân….
Đo đi đo lại vài lần, Nam Chu chắc chắn 12 bước chân dài ra kia nằm ở bên cạnh phòng 403.
Chẳng qua nơi ấy không có cửa.
Bên ngoài cũng không có cửa sổ.
Tìm được nguyên nhân suy luận của bọn họ vô dụng rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bởi vì bọn họ đã đi sai phòng học…
Sau vài lần thử nghiệm, Nam Chu thở ra một hơi.
Cậu dụi mắt, định gọi điện thoại cho Giang Phảng.
Tầm nhìn di chuyển, bước chân cậu khựng lại.
Cậu nhìn thấy có một cái bóng mơ hồ chồng lên cái bóng của cậu.
Còn cả thứ kỳ lạ mang hình dạng chiếc bút trong tay cậu ta.
Hết chương 53
------oOo------