***
Nam Chu nhìn bàn tay Tạ Tương Ngọc đang hướng về phía mình.
Dưới ánh trăng lưỡi liềm mỏng manh, cổ tay cậu ta mảnh khảnh xinh đẹp, móng tay sạch sẽ chỉnh tề, rất dễ dàng mang lại cảm tình cho người khác một cách tự nhiên.
Nhưng Nam Chu lại nghĩ, không đẹp bằng tay anh Phảng.
Cậu cũng không có ý định đồng ý hoặc là tìm hiểu lời mời thiện chí không rõ lý do này.
Trên thực tế, trong mắt Tạ Tương Ngọc đang cực kỳ kiếm chế cảm giác điên cuồng, điều này khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Cậu hỏi:
– Tại sao tôi lại phải làm đồng đội với anh?
Tạ Tương Ngọc vẫn kiên trì giơ tay ra, cậu ta đối diện với Nam Chu, nói từng chữ một:
– Bởi vì cậu cần một người bạn đồng hành như tôi.
– Có ai trong hai người Giang Phảng và Lý Ngân Hàng biết cậu thực sự là thứ gì không?
– Bọn họ chỉ biết cậu là một đồng đội đắc lực, một trợ thủ ưu tú, nhưng bọn họ có biết thân phận của cậu không?
– Trước mặt bọn họ, cậu vĩnh viễn phải giả vờ.
Trước mặt tôi, cậu không cần thiết.
– Tôi tán thưởng cậu.
Có lẽ cậu sẽ không tin tưởng lời tôi nói, nhưng mà trong lòng tôi, cậu là sự tồn tại gần như hoàn mỹ…
Tạ Tương Ngọc nói nhanh hơn, hai má đỏ ửng, tim cũng đập mạnh hơn ban nãy rất nhiều.
Phán đoán dựa trên tổng hợp tất cả phản ứng cơ thể của cậu ta, Nam Chu tin chắc những lời cậu ta nói hoàn toàn thật lòng.
Nghe xong toàn bộ lời khuyên của cậu ta, Nam Chu hoang mang gật đầu:
– A…
Thấy Nam Chu không có vẻ ghét bỏ, Tạ Tương Ngọc vui vẻ ra mặt, lại vươn tay về phía trước.
Khuôn mặt cậu ta lộ rõ vẻ ngạo mạn và tự tin:
– Giang Phảng không thể thỏa mãn mọi thứ cho cậu.
Nhưng tôi có thể làm được.
Nam Chu bắt lấy bàn tay đang vươn ra.
Cậu nói:
– Anh nhắc tới anh Phảng làm tôi nhớ ra một chuyện.
Chưa đợi Tạ Tương Ngọc phản ứng lại, bàn tay cậu ta bị bóp chặt vặn sang bên cạnh, phát ra tiếng xương gãy nặng nề.
Nam Chu hoạt động tay còn lại, nắm hờ bàn tay, đấm thẳng vào khuôn mặt đẹp trai đang kinh ngạc trước mắt mà chẳng hề do dự.
Tạ Tương Ngọc lảo đảo, cả người đập mạnh vào lưới sắt ở sân thượng.
Nam Chu khống chế sức lực ở mức nhỏ nhất, sợ đánh nữa sẽ đánh bay cả “tích điểm” trước mặt.
Cậu vung tay, nói ngắn gọn lý do tại sao mình lại cho cậu ta một đấm:
– Anh làm anh Phảng bị thương.
Phải biết vai anh Phảng bị cậu ta vặn đỏ cả lên đấy.
Đánh Tạ Tương Ngọc xong, Nam Chu cũng hoàn thành mục đích đến buổi hẹn này.
Trời vẫn còn se lạnh.
Nam Chu xoay người lại, chuẩn bị xuống dưới về phòng.
Đúng vào lúc này, Nam Cực Tinh nằm ngủ trong mũ trùm đầu thức giấc, nó mơ màng ló cái đầu ra, vừa vặn nhìn thấy rõ gương mặt Tạ Tương Ngọc.
Nó kêu chít một tiếng nhảy qua đầu vai Nam Chu, rít gào với Tạ Tương Ngọc, bộ lông màu nâu cam xù lên thành một khối.
Nam Chu ngạc nhiên, nghiêng mặt qua hỏi nó:
– Sao thế?
Nam Cực Tinh nhìn chằm chằm Tạ Tương Ngọc, làm ra tư thế vô cùng cảnh giác của động vật.
Đầu óc Tạ Tương Ngọc quay cuồng tối tăm, phải vất vả lắm mới khôi phục lại thị giác.
Cậu ta gắng gượng nuốt xuống máu tanh trong khoang miệng, dùng ngón cái khẽ lau khóe môi tràn tơ máu, cười cảm thán:
– Đau thật.
Cậu ta ngước mắt lên nhìn Nam Chu, chống lên lưới sắt, đầu ngón tay níu lấy lưới sắt mềm mại làm nó hơi lõm xuống:
– Tôi biết, cậu vẫn còn hận tôi.
Nam Chu đang định đi, nhưng nghe thấy Tạ Tương Ngọc đưa ra nhận xét như vậy, cậu không khỏi quay đầu lại.
Tạ Tương Ngọc dùng đầu lưỡi khẽ đẩy đẩy chỗ bị thương.
Nhìn khuôn mặt Nam Chu, máu trong người cậu ta lại sục sôi:
– Nhưng cậu phải tin tôi, tôi là người đầu tiên tìm hiểu cậu.
Tôi biết cậu cô đơn tới nhường nào, cho nên tôi đã nghĩ ra cách giải thoát cho cậu, mặc dù đã từng thất bại, nhưng bây giờ sẽ không.
– Tôi có thể đoán được cậu muốn gì.
Cậu đi cùng với tôi, chỉ cần chúng ta có thể thắng được trò chơi này, nguyện vọng của tôi được thực hiện, cậu cũng có thể…
Nam Chu nhìn cậu ta.
Nhưng vẫn không nhìn được ra lý do.
– Xin lỗi.
– Cậu ngắt lời ba hoa khoác lác của Tạ Tương Ngọc – Anh quen tôi ư?
Tạ Tương Ngọc im bặt.
Nhìn thấy cậu ta sững người, Nam Chu chớp chớp mắt, biểu cảm không thể hiểu nổi.
Bởi vì không thích người trước mặt, cho nên cậu cũng không thực sự hứng thú Tạ Tương Ngọc là ai.
Cậu chỉ hòi qua loa vậy thôi.
Cậu không biết Tạ Tương Ngọc muốn giữ trạng thái ngây đơ này bao lâu.
Lạnh quá…
Nam Chu siết chiếc áo của Giang Phảng chặt hơn:
– Tôi phải về.
Lồng ngực Tạ Tương Ngọc phập phồng lên xuống, hét chặn lại:
– Đợi đã!
Nam Chu quay đầu, đưa mắt hỏi cậu ta còn muốn làm gì.
Vẻ mặt Tạ Tương Ngọc cứng ngắc, đấu đỏ trên mặt và đường máu mỏng bên khóe miệng rất rõ ràng.
Nam Chu nhận thấy dường như cậu ta đang vô cùng tức giận.
Nhưng Nam Chu nghĩ kỹ lại, ban nãy khi cậu đấm cậu ta một cú, hình như cậu ta cũng không tức giận thế này.
Giọng của Tạ Tương Ngọc đã gần ranh giới sụp đổ, run rẩy cố bình tĩnh:
– Cậu không nhớ… tôi là ai ư?
Nam Chu ngạc nhiên.
Cậu hỏi rất chân thành:
– Tại sao tôi phải nhớ anh là ai?
Tạ Tương Ngọc thở hổn hển, chỉ vào Nam Chu.
Cổ tay cậu ta còn đang phát run:
– Cậu… tại sao cậu lại tới chỗ hẹn? Cậu đã quên mất quá khứ… cậu đã quên cậu là người thế nào rồi ư?
Nam Chu thừa nhận:
– Ờ, tôi nhớ chuyện quá khứ chứ.
Tôi đến chỗ hẹn là vì mấy chữ mà anh viết cho tôi thôi.
Tạ Tương Ngọc:
– Vậy tại sao cậu lại không nhớ ra tôi?
Nam Chu im lặng trong giây lát rồi mới nói:
– Anh quan trọng lắm à?
– Hả?
Tạ Tương Ngọc suýt nữa đã nghẹt thở, khuôn mặt tươi cười ngạo mạn hoàn toàn nứt vỡ.
Tạ Tương Ngọc đã từng nghĩ tới việc Nam Chu sẽ từ chối mình, thậm chí sẽ tức giận, sẽ bóp cổ mình vì quá khứ của bản thân cậu.
Thậm chí Tạ Tương Ngọc đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị cậu giết chết.
Nhưng cho dù thế nào thì cậu ta cũng không nghĩ rằng Nam Chu đã hoàn toàn quên đi cậu ta.
– Cậu không còn nhớ rõ tôi ư? – Cậu ta siết chặt nắm đấm – Tại sao cậu lại có thể không nhớ tôi?
Giọng điệu của cậu ta càng ngày càng gay gắt:
– Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt trong phó bản, cậu đã nhận ra tôi trốn chỗ cầu thang trên hành lang của CLB Cắm trại dã ngoại rồi đúng không?
Đương nhiên, Tạ Tương Ngọc còn từng cười khanh khách đánh cược với không khí.
– Tôi đoán cậu biết tôi đứng ở đó.
Cậu ta thật sự cho rằng Nam Chu đứng cách xa một trăm mét đã nhận ra người quen cũ là mình.
Nam Chu chỉ sợ bại lộ thân phận của mình mới giả vờ như không nhìn thấy bóng dáng thoáng qua mà cậu ta cố ý cho cậu nhìn thấy khi rẽ vào cầu thang.
Vậy nên, cậu ta mới không muốn dễ dàng xuất hiện trước mặt Nam Chu, mà vừa tìm kiếm một thời cơ gặp mặt thích hợp, vừa phải tới tìm ba tên ngốc Tôn Quốc Cảnh hợp tác.
Nhưng nếu như Nam Chu không ghi thù cậu ta, vậy mấy ngày cậu ta trốn tránh có ý nghĩa gì chứ?
Chỉ là vở hài kịch một vai chú hề hay sao?!
Nhưng mà, lời Nam Chu nói vô tình đánh nát ảo tưởng lớn nhất của cậu ta.
Vì tôn trọng nên Nam Chu đã hồi tưởng lại kỹ càng chi tiết ngày hôm đó.
Hôm ấy, Giang Phảng vào CLB Cắm trại dã ngoại để tìm hiểu tình huống liên quan tới Tạ Tương Ngọc, còn bản thân cậu và Lý Ngân Hàng đứng ở hành lang.
Quả thực khi ấy cậu đang nhìn về hướng cầu thang.
Do cậu nhìn thấy một chú chuồn chuồn xinh đẹp đậu trên ngọn cây bên cạnh cho nên mới không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Hiểu rõ được tình huống, Nam Chu hỏi ngược lại:
– Hóa ra là anh trốn ở cầu thang tòa nhà ấy à?
Nam Chu cảm thấy mình đang nói thật.
Ai ngờ nghe xong lời cậu nói, Tạ Tương Ngọc càng run mạnh hơn, dường như gặp phải chuyện gì đó sốc lắm, cậu ta tức đỏ cả mắt.
Nam Chu: Đi đây
Người này thật lạ.
Lần thứ n muốn đi, cậu nghe được giọng hổn hển của Tạ Tương Ngọc:
– Tôi đã từng giết cậu!
Cuối cùng Nam Chu cũng dừng bước.
Cậu quay đầu lại, nhìn ngắm kỹ càng khuôn mặt Tạ Tương Ngọc.
Có lẽ là do lúc trước quá mức tự tin, sự ngó lơ của Nam Chu đã tạo thành công kích mang tính hủy diệt với cậu ta, cảm xúc lúc trước và sau khác biệt quá lớn, cậu ta tức tới mức trong mắt như ánh lên tia sáng.
Phải mất một lúc Nam Chu mới lục lọi được từ sâu trong trí nhớ một gương mặt có phần tương tự với gương mặt này.
A.
Chẳng trách trông lại quen đến vậy.
Cậu thản nhiên nói:
– Thoải mái lên.
Anh đâu có phải người duy nhất.
Tạ Tương Ngọc hoàn toàn mất đi phong độ, bị mấy câu nói thờ ơ của Nam Chu ép tới mức tay chân run rẩy.
Nam Chu lại nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
– Anh sẽ nói với anh Phảng và Ngân Hàng chuyện của tôi hả?
Tạ Tương Ngọc tức giận nghẹn lời:
– Nếu tôi muốn nói thì đã nói từ lâu rồi! Tôi muốn cậu cam tâm tình nguyện đi theo tôi, bọn họ mà biết thì có gì tốt với tôi cơ chứ?!
Nam Chu:
– Ừ, cũng đúng.
– Vậy thì tốt.
– Tạm biệt.
Không thể không nói, điểm châm biếm gần mức tối đa mà hệ thống đánh giá cho Nam Chu vô cùng phù hợp.
Tạ Tương Ngọc bị Nam Chu chọc giận tới mức đầu óc ong ong, cậu ta mất khống chế nện mạnh vào lưới sắt:
– Cả đời này tôi không muốn gặp lại cậu nữa!
Nam Chu không để ý tới cậu ta.
Cậu bước ra khỏi cánh cửa sắt ở sân thượng, chống lên tường, chậm rãi bước xuống.
Có lẽ đèn cảm ứng đoạn cầu thang lên sân thượng bị hỏng rồi.
Còn không có người sửa chữa.
Khi rẽ vào góc cầu thang gần nhất, Nam Chu đang định bước xuống, chợt nghe thấy một hơi thở lạnh lùng lạ thường có vẻ không lành.
Có một người đang ẩn nấp trong một cánh cửa nào đó trên hành lang, gần chỗ cầu thang.
Nam Chu vẫn tiếp tục cất bước đi xuống, trong giây phút chân cậu đặt xuống bậc cầu thang tiếp theo, cậu đột ngột xoay lại, bước nhanh đánh tới.
Khi xoay hẳn người lại, Nam Chu không khỏi giật mình.
Bóng người cao lớn quỷ quái kia không biết đã lẳng lặng rời khỏi chỗ trốn và bước tới sau lưng cậu từ khi nào!
Hành lang tối tăm, cậu nắm chính xác vào cổ áo người kia.
Cậu đang định bóp cổ đối phương thì cổ tay lại bị khống chế trước.
Bởi vậy, cậu chỉ có thể lao về phía trước, nện mạnh người kia xuống đất.
Xương sống va chạm với mặt đất cứng rắn, phát ra tiếng vang nặng nề.
Nhưng lực hông người nọ lớn lạ thường, đôi chân dài dùng sức đẩy thẳng đầu gối đang định thụi vào vùng bụng cậu ta ra, sau đó lăn sang bên cạnh, khống chế Nam Chu ở bên dưới.
Dưới động tác mạnh mẽ, vạt áo của người kia bị kéo lên, để lộ lồng ngực với đường nét rắn chắc xinh đẹp.
Nam Chu sững lại.
Cậu ngửi thấy hương bưởi thơm thoang thoảng.
Khi mũi nhọn quân bài trong lòng bàn tay sắp cứa qua cổ Nam Chu, Giang Phảng cũng nhận ra thân phận người trước mắt.
Anh đột ngột dừng động tác, lập tức thu quân bài vào trong túi đồ.
Bởi vậy chỉ còn lại ngón tay nửa bóp nửa buông lỏng trên cổ Nam Chu.
Cổ Nam Chu hơi ngửa lên trên, để lộ ra bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể sinh vật.
Nhưng cậu không có ý phản kháng.
Ngọn lửa thiêu đốt người khác trong đôi mắt Giang Phảng hóa thành một màn sương mù dày đặc.
Anh nói:
– Tôi còn tưởng cậu là… (Tạ Tương Ngọc)
Nam Chu:
– Tôi còn tưởng anh là… (Quái vật mới trong phó bản)
Giang Phảng nhấc người khỏi Nam Chu, nửa quỳ vươn tay ra với cậu.
Nam Chu đưa tay cho anh.
Giang Phảng nói:
– Cậu không chuyên tâm ngủ.
Nam Chu không phục:
– Anh cũng thế.
Cậu lại nói:
– Anh biết tôi ra ngoài à?
Giang Phảng:
– Biết.
Khi cậu thức dậy tôi đã biết rồi.
Tôi lo cậu định làm chuyện gì mạo hiểm cho nên mới đi theo.
Nam Chu mím môi:
– Ban nãy… anh đã nghe thấy những gì?
Giang Phảng cười:
– Đứng hơi xa.
Chỉ nghe thấy hình như cậu ta đang khóc, cho nên tôi tưởng rằng cậu ta sẽ xuống trước.
Hai người đều chột dạ, nhất thời không ai nói gì.
Giang Phảng chỉnh lại cổ áo lộn xộn giúp cậu.
Nhớ tới những vết sẹo dữ tợn bên dưới áo ngủ mềm mại, trái tim Giang Phảng cũng mềm nhũn theo.
Anh đưa ra đề nghị trước:
– Về không?
Nam Chu gật đầu:
– Về.
Nam Chu nghĩ, có lẽ cậu không nên hỏi Giang Phảng tại sao anh lại cầm quân bài chí mạng lặng lẽ đứng đợi Tạ Tương Ngọc ở đây.
Cho nên cậu không hỏi nhiều.
Nam Chu cảm thấy hình như hôm nay mình đã gặp được một anh Phảng khác.
Nhưng mà… rất ít khi cậu cảm nhận cảm giác được bênh vực và bảo vệ vô điều kiện thế này.
Cậu không ghét mà còn rất thích.
Nhưng bởi vì thích, cho nên có một số việc mới không tiện nói ra.
Nam Chu đút tay vào túi, lặng lẽ theo sau, giấu kín bí mật thuộc về mình trong lòng bàn tay.
Trong đó chính là bản đồ kết cấu phòng của tòa Đông 5 bị vo lại.
Ở góc phải bên dưới có số điện thoại của Tạ Tương Ngọc.
Còn có mấy chữ xinh đẹp, không rõ mang ý nghĩa gì.
“Ngày dài vĩnh hằng”.
Hết chương 56
------oOo------