Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Kế sách của Nam Chu rất đơn giản.
Đơn giản giống như khi ngay từ đầu cậu đã lợi dụng những thông tin từ hoàn cảnh xung quanh, bịa ra một loạt lời nói dối và giành được sự tin tưởng bước đầu của mọi người.
Cậu dùng họ tên, tuổi tác trên thông báo tìm người, cùng với ký hiệu “Trường trung học số 2, Long Đàm” trên bản đồ bên cạnh hộp đèn.

Khiến cho người chơi “ma” cũng âm thầm quan sát hoàn cảnh xung quanh hiểu nhầm cậu là đồng bọn.
Mọi người vội vàng nhìn xung quanh, đi tìm thông báo tìm người theo lời Nam Chu nói.
… Không thu hoạch được gì.
Cho tới khi Nam Chu giơ hai ngón tay ra, nhằm trúng túi quần bò của anh mập, nhanh chóng kẹp mấy tờ giấy rút ra ngoài và rũ nó ra trong không trung.
Mùa hè, mọi người đều mặc quần áo mỏng manh hơn.
Cho nên khi trong túi quần có ba tờ giấy, dẫu rằng chỉ là vài ba tờ giấy mỏng xếp thành một tập cũng sẽ làm cho người ta chú ý tới.
Khuôn mặt anh mập trướng đỏ bừng.
Hai chữ “La Yển” lớn đỏ tươi rên tờ thông báo tìm người đang từ từ rơi xuống đất, giống như hai cây kim nung nóng đỏ, đâm thẳng vào mắt gã.
Có trời mới biết, ban đầu gã còn thầm oán thán Nam Chu, tại sao lại không tự bịa ra một cái tên.
Cái tên này có trong thông báo tìm người dán ngay trên hộp đèn trước mặt mọi người, vô cùng bắt mắt.
Dẫu vậy, như những lời Nam Chu đã nói, trừ người chơi là “ma” ra thì những người chơi bình thường căn bản sẽ không quan tâm tới hoành cảnh xung quanh mình, họ chỉ quan tâm tới người.
Đây là điểm mù tâm lý không thể tránh được.
Cho dù là cái tên này có dán ngay trên phía bên trái đầu cậu khi cậu giới thiệu về mình, cũng sẽ có kết quả tương tự mà thôi.
Gã mập cũng không ngờ rằng đồng đội Lưu Kiêu sẽ mắc câu Giang Phảng.
Điều này khiến cho gã thêm phần lo lắng về việc có thể thắng được màn này hay không.
Mất đi một đồng đội, cũng đồng nghĩa với việc ít đi một người chia tích điểm, cũng có thể coi như chuyện tốt.
Gã mập cũng không thích cảm giác chiến đấu một mình.
Huống hồ, gã phát hiện ra Nam Chu có thể sử dụng cái tên trên bảng thông báo tim người để chắp vá một thân phận, còn thành công lừa gạt được mọi người, chứng minh rằng đầu óc người này không tệ.
Cậu còn có thể ném văng Ngô Ngọc Khải đã phát điên kia đi, chứng tỏ rằng giá trị vũ lực của cậu cũng không kém.
Năng lực mà Nam Chu thể hiện ra khiến cho gã mập có chút động lòng.
Gã cần một đồng đội lâu dài.
Cho nên, gã phải thể hiện tốt với “đồng đội tạm thời” này, giúp “lời nói dối” của cậu càng thêm hoàn mỹ.
Vào lúc này, Nam Chu cũng “vừa vặn” rời khỏi chỗ ngồi.

Vì thế, nhân lúc chiếc xe đi xuyên qua đường hầm, gã mập sờ soạng tới chỗ của Nam Chu, dựa theo trí nhớ tìm được vị trí dán thông báo tìm người, xé toàn bộ mấy tấm thông báo tìm người xuống và giấu đi.
Vừa nghĩ tới ngay từ đầu Nam Chu đã đào hố cho mình, máu nóng dồn lên đầu gã mập, khiến cho gã hoa mắt chóng mặt.
“Có phải cậu ta thể hiện đầu óc và vũ lực là để cố ý khoe ra giá trị để cho bản thân đang ẩn sâu trong tối cắn câu của cậu ta không?”
“Cậu ta rời khỏi chỗ ngồi là cố ý để không gian cho mình ư?”
Nếu như gã mắc câu, Nam Chu chỉ cần quan sát xem ai giấu đồ gì đi là được.
Dù sao thời gian qua đường hầm thật sự có hạn.
Sau khi gã mập bóc thông báo tìm người xuống, căn bản không có thời gian xử lý ổn thỏa nó.
Mặt khác.
Nam Chu khẽ thở ra một hơi.
Giang Phảng lợi dụng camera hành trình cũng chỉ câu được con cá ngốc Lưu Kiêu.
Điều này chứng minh rằng hai đồng đội còn lại cũng không ngốc, ít nhất cũng biết cách khống chế cảm xúc của mình.
Cũng may, người càng thông minh, càng thích cho là minh thông minh.
Nếu như là người ngốc, chưa chắc đã đi vào cái bẫy của cậu.
….Còn kéo cả đồng đội khác xuống nước cùng.
Khi lòng dạ gã mập như sắp nứt ra, gã nghe thấy Nam Chu nói:
– Nếu như anh không lên xe ngay từ đầu vậy thì vẫn còn một người nữa đang nói dối…
Tần Á Đông đã từng nói, gã mập vừa lên xe đã ngả ghế ra phía sau, đè ngay lên chân hắn.
Nếu ngay từ đầu gã mập không có mặt trên xe, vậy Tần Á Đông cũng chỉ có thể là giả.
Nam Chu chưa kịp nói hết, một bóng người chợt nhào về phía cậu!
Tần Á Đông ngồi ghế sau gã mập thoạt nhìn thì văn nhã yếu ớt, con dao găm trong tay hắn ánh lên sắc lạnh nơi đáy mắt, muốn đâm thẳng vào tim Nam Chu!
… Rõ ràng là mọi người đều đã bị lục soát, hắn lấy đâu ra vũ khí đây?!
Mọi người đang bị lượng thông tin quá lớn đánh cho choáng váng, căn bản không kịp suy nghĩ kỹ vấn đề này.
Lúc này đây gã mập cũng nắm lấy cơ hội cuối cùng, vươn một tay ra, ép chặt Nam Chu trước ngực mình.

Nói Tần Á Đông không hận thì là giả.
Ngay từ khi bắt đầu hắn đã đoán ra gã mập là đồng đội của mình.
Bởi vì hắn ngồi sau gã mập, nhìn thấy rõ ràng nhất.
…Gã mập đang lẳng lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cho nên, hắn thử ra ám hiệu cho gã mập.

Nhưng có lẽ vì thông tin ít, gã mập không coi hắn là đồng đội.
Từ góc nhìn của gã mập: thứ nhất, Tần Á Đông nhìn có vẻ vừa yếu ớt vừa có tính tình tốt, không giống như người đã từng trải qua trò chơi.
Thứ hai, gã mập cảm thấy bản thân mình đã che giấu rất tốt.
Cho dù Tần Á Đông là đồng đội “ma”, hắn cũng không thể dễ dàng để lộ sơ hở.
Nếu không phải “ma” thì có lẽ là một người chơi bình thường không có ai làm chứng, lên xe thì ngủ luôn.

Cho nên mới mượn cớ để kéo bừa một người làm chứng cho hắn.
Gã mập đương nhiên sẽ không nói thuận theo lời hắn nói.
Lỡ như Tần Á Đông đang lừa gã thì sao.
Co nên, gã tự cho là mình đã khéo léo phủ nhận lời làm chứng của Tần Á Đông, vừa nhận lầm một người chẳng liên quan thành đồng đội.
… Kết quả, Tần Á Đông trở thành bùn đất bám trên cây củ cải bị nhổ.
Tần Á Đông không định ngồi im chờ chết.
Thứ mà người chơi “ma” đã trải qua trò chơi nhiều hơn người chơi mới đó chính là kinh nghiệm.
Còn có cả kho đạo cụ ẩn hình.
Trò chơi có quy định, không cho phép “ma” giết người chơi ngoài cách bỏ phiếu.
Nếu như bọn họ vi phạm quy tắc, có lẽ sẽ chết ngay tại chỗ giống như người chơi có ý đồ chạy trốn kia.
Nhưng cho dù có chết, bọn họ cũng muốn đánh đòn phủ đầu, kéo thêm một người đi cùng!
Ngực Nam Chu để lộ trước mũi dao của Tần Á Đông.
Ngay khi lưỡi dao thép có rãnh máu sắp đâm vào da thịt, bên tai Tần Á Đông vang lên tiếng gió ầm ầm.
Một cú đấm nặng nề bất thình lình rơi thẳng xuống tai hắn.
Tần Á Đông lập tức cảm giác vô cùng đau đớn, não giống như thanh đậu bị khuấy nát, trước mắt là sắc máu nhìn không rõ ràng, con dao trong tay cũng không cầm vững.

Khi hắn sắp ngã xuống, một bàn chân đá văng con dao trên không trung.
Lưỡi dao hình chữ thập đâm thẳng vào hộp đèn!
Lý Ngân Hàng vội chạy tới bên người Tần Á Đông đang đau đớn bò dưới đất không ngừng run rẩy và rên rỉ.

“Tích” một tiếng vang lên.


Cô bỏ phiếu của mình cho Tần Á Đông.
Sau khi làm xong chuyện Giang Phảng giao cho cô, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, phát hiện đường hầm đã ở rất gần xe bus.
Gã mập cũng không thể đợi được cảnh tượng máu tươi bắn tung bốn phía như trong tưởng tượng của gã.
Nam Chu cũng không định vùng vẫy thoát khỏi cánh tay xiềng xích của gã, mà chỉ đơn giản đưa tay về phía sau, bóp lấy cổ gã.
Gã mập run rẩy dưới bàn tay lạnh băng của cậu.
Tay Nam Chu rất lạnh, cảm giác bàn tay ấy nhẹ nhàng bóp lấy cổ khiến gã mập sinh ra một cảm giác sợ hãi quỷ dị:
“Dường như cậu ta… định… bóp gãy cổ mình.”
Vào lúc này, bóng đen vô tận của đường hầm kéo tới.
Trong khoảnh khắc bóng tối sắp cắn nuốt hình dáng của hai người bọn họ, gã mập đã gần như không thể hô hấp chợt nghe thấy Nam Chu thở dài một tiếng.
Lập tức, cảm giác như rắn độc quấn lấy cổ gã biến mất.
Thay bằng nó là tiếng máy móc lạnh như băng vọng ra từ cổ tay gã.
“Tích…”
Gần như đồng thời, một âm thanh tuyên bố kết thúc vang lên trên tay Tần Á Đông.
Có điều, bởi vì âm thanh vang lên cùng lúc, cho nên Nam Chu vẫn chưa nhận ra là trò chơi đã kết thúc rồi.
Giang Phảng vừa mới đứng dậy đã bị một bóng người nhào tới áp xuống đất.
Theo phản xạ, Giang Phảng ngửa người, đè Nam Chu xuống dưới thân mình.
Có điều anh cũng không vì thế mà được thả lỏng.
Quả nhiên, bên hông anh cảm nhận được một luồng gió mạnh.
Giang Phảng trở tay vừa chống vừa đẩy, phá lực của cái lên gối này, đồng thời một tay ép chặt đầu gối phải của cậu, ép chân cậu nghiêng về một bên, áp chặt cậu dưới nền đất cứng rắn.
Nhưng anh lại xem nhẹ một bàn tay còn lại.
Nam Chu dồn hết sức lực, quăng vòng tay của mình đập vào vòng tay của Giang Phảng.
Cạch.
Cho tới khi chạm vào vòng tay của đối phương, phát hiện không có âm thanh máy móc quen thuộc, Nam Chu mới nhớ ra, hình như mỗi vòng chỉ có thể bỏ phiếu một lần.
Nam Chu có chút chán nản.
Đối phương chỉ đè lên chân cậu, thoạt nhìn không hề có ý định đánh trả.
Vì thế Nam Chu cũng buông lỏng tay xuống.
Sau khi cơ thể thả lỏng, cảm giác khó hít thở khi bị ép vào cổ lập tức dâng lên.
Nam Chu không nhịn được khẽ thở gấp, hơi thở mang theo nhiệt độ ấm áp phả vào trên mặt đối phương rồi lại quay lại, khiến cho hai má cậu ngứa ngáy.
Cậu vừa mới định trở mình ngồi dậy, trời lại bừng sáng lên.
Nam Chu nhìn thấy, đè trên người mình không phải là Tần Á Đông như trong tưởng tượng của cậu mà lại là Giang Phảng.
Nam Chu: “…”
Nam Chu nhìn anh.
Nam Chu nhìn sang bên cạnh.

Hai cây nấm trắng nở rộ cùng nhau chỉnh tề.
Nam Chu lại nhìn Giang Phảng.
…Cậu rơi vào sự mờ mịt ngắn ngủi.
Âm thanh bé gái vừa êm tai vừa vui vẻ của cây nấm lại vang lên: “Các vị…”
… Sau đó nó kinh ngạc.
Có lẽ nó cũng không ngờ rằng, nó không chỉ không nhìn thấy Nam Chu mà nó ghét bỏ mạng trong trò chơi mà còn nhìn thấy hình ảnh giới hạn độ tuổi.
Mấy giây sau, “phịch” một tiếng, nó lập tức biến mất ngay tại chỗ, chạy nhanh y như lúc nó tới.
… Lý Ngân Hàng cảm thấy dường như nó bị chọc tức nên mới chạy mất.
DM (Dungeon Master) bị chọc tức nên bỏ đi, phần thưởng cuối cùng là do một âm thanh nữ tính máy móc công bố.
“Màn chơi thử lần này đã kết thúc.”
“Người chơi phe “con người” giành thắng lợi.”
“Phe “ma” chết: 3 người.

Phần thưởng cơ bản: 300 điểm.”
“Phe “người” chết: 1 người.”
“Đang tính toán phần thưởng cống hiến, xin hãy đợi…”
Giang Phảng buông bàn tay đang áp chế cậu ra, dịu dàng xin lỗi:
– Xin lỗi, tôi không ngờ cậu lại đột ngột nhào tới, cho nên…
Nam Chu lắc đầu, vừa định hỏi lại “anh có sao không”, lập tức chú ý tới điểm kỳ lạ giữa hai người…
Sau khi ba người chơi phe “ma” bỏ mạng, vòng bạc cũng biến trở về vòng ma thuật bình thường.
… Tay Nam Chu và Giang Phảng, bị một đôi vòng ma thuật buộc chung với nhau.
Nam Chu:
– A..
Thì ra âm thanh “cạch cạch” ban nãy là âm thanh khóa lại.
Giang Phảng cũng chú ý tới cánh tay không thể tách rời của hai người.
Anh chớp mắt, ánh sáng nơi đáy mắt thay thế bằng nụ cười dịu dàng bất đắc dĩ.
Anh nhún vai, cười nói:
– Ồ…
Hết chương 8
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận