Vạn Vật Hấp Dẫn


***
Tuy nhiên, theo nội dung mà tác giả đặt ra, bấy giờ Nam Chu vẫn là một người bình thường.
Mâu thuẫn với cốt truyện…
Xảy ra bug…
Vậy thì, chỉ có thể bỏ qua mâu thuẫn, đưa ra một kết quả vẹn toàn hai bên.
Trong truyện tranh, người em gái nữ hoàng của cậu không rõ kết cục.
Chỉ có mình Nam Chu ra khỏi căn phòng đó, bước đi trên đường phố.
Cũng có thể nói, sau khi bị cắn, cậu vẫn còn sống.
Trong hiện thực, thời gian Nam Chu chuyển hóa thành Quang Mị cũng không ít hơn em gái mấy năm.
Hơn nữa cậu lại thường xuyên ra ngoài trong ngày không đêm, nấm ánh sáng trong não phát triển vô cùng khỏe mạnh, tươi tốt.
Vậy nên, để cho câu chuyện của hai bên được trọn vẹn, chỉ có một hướng kết cục duy nhất.
Nấm ánh sáng trong não Nam Chu vốn dĩ chỉ là một lớp màng bám lên não cậu, giao thoa chằng chịt, hình thành nên một mô hình kết cấu phức tạp.
Vào thời khắc này, đại não phát ra ánh sáng nhạt đụng độ nấm ánh sáng khác có ý đồ xâm nhập.

Phát ra vụ nổ không tiếng động như hai ngôi sao va vào nhau trong vũ trụ nhỏ bé.
Nấm ánh sáng của Nam Chu bị kích thích mạnh, sinh trưởng lần thứ hai sau khi gần như bị nổ vỡ.
Nấm ánh sáng mang theo ánh sáng trắng nhàn nhạt như chiếc đuôi của khổng tước.

Trong giây phút nó bắn ra, năm giác quan của Nam Chu như đạt tới cực điểm.
Sức mạnh không rõ tên kia khống chế, thao tác cậu bước ra ngoài.
Cậu có thể nhìn thấy lớp bụi khiêu vũ dưới ánh sáng vô tận.
Cậu có thể nhìn thấy tia sáng như có thực chất đan xen lẫn nhau, phản xạ lại đủ chiều trong không gian.
Khi cậu nghe thấy tiếng bước chân của chính mình trên sàn gỗ, những sợi gỗ bị ép cong trong ván vang lên tiếng rít khe khẽ.
Cậu nghe thấy tiếng cơ thể em gái mình ngã xuống đất.
“Rầm” một tiếng.
Âm thanh vang vọng như nện vào tim cậu.
Nhưng cậu muốn quay đầu nhìn em gái mình cũng không được.
Bước chân du đãng trên đường, Nam Chu cảm thấy có một sức mạnh nào đó đang ép mình dạo phố thị chúng.
Thực sự buồn cười.
Cậu thầm nghĩ, bản thân mình đã làm sai gì ư?
Khi bị bản thân dùng mảnh thủy tinh chỉ vào cổ họng, Nam Chu nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc bao nhiêu năm nay mình đối chọi với sức mạnh ấy, là đúng hay sai.
Nếu như ngay từ đầu cậu đã không nghĩ nhiều như vậy thì sao?
Nếu như ngay từ đầu, cậu phục tùng vận mệnh thì sao?
Không biết may mắn hay bất hạnh, cuối cùng mảnh thủy tinh để trên mạch cảnh của cậu vẫn không rạch xuống.
Nam Chu buông mảnh thủy tinh đặt trên cổ họng mình, khẽ thở mấy hơi, gục đầu xuống.
Cậu lau lòng bàn tay bị rạch chảy máu vì dùng sức quá mạnh cầm mảnh thủy tinh.
Lau xong, cậu hối hận.


Về nhà còn phải rửa nữa.
Cậu khoanh chân ngồi dưới ánh nắng rực rỡ.
Ánh sáng bao bọc lấy cậu từ bốn phía, nuốt sạch toàn bộ hình bóng cậu.
Cậu ngồi trong ban ngày rực rỡ, hệt như một thiếu niên được sinh ra từ ánh sáng.
Dường như kể từ khi cậu sinh ra tới giờ đều chỉ cô độc ở đây một mình.
Cậu vẫn ngồi cho tới khi ánh sáng tắt dần.
Cậu trở về nhà.
Bởi vì cậu tê chân rồi, tay cũng rất mỏi.
Cậu lẳng lặng bước vào nhà, đi tới bếp trước.
Thi thể của em gái đã không còn ở đó nữa.
Tất cả Quang Mị bị nấm ánh sáng cắn ngược mà chết, đều bị hút sạch sức mạnh, bản thân trở thành nguồn nuôi dưỡng ánh sáng, biến mất trong hư vô.
Nam Chu trở về căn phòng ngập tràn mùi màu vẽ của mình, rút một cuộn băng vải ra.
Quấn được một nửa, cậu nghe thấy tiếng vang khe khẽ ở bên ngoài.
Mỗi khi tới ngày không đêm, nhóm Quang Mị thích ứng với ánh sáng sẽ vô cùng tự tin.
Nói cách khác, sau khi ăn no, chúng sẽ luôn cảm thấy mình rất giỏi.
Không chỉ dừng lại ở một con Quang Mị trèo lên cửa sổ phòng Nam Chu vào ngày không đêm, hòng chiếm đoạt vị trí.
Trước đây, Nam Chu đều sẽ vặn gãy cổ nó là xong chuyện.
Nhưng hôm nay cậu chỉ đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa khép hờ, nhìn xuống bên dưới.
Hai con Quang Mị bò lên đều tầm mười bốn, mười lăm tuổi.
Khi bò lên chúng nó còn vô cùng hùng hổ, thế mà vừa mới chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Nam Chu hai giây, thì sự sợ hãi khắc sâu trong DNA khiến cho bọn chúng sợ hãi buông tay ra.
Trọng lực và gia tốc nhanh thế nào thì bọn chúng chạy nhanh thế ấy.
Nam Chu bám vào khung cửa sổ được cậu vẽ đàn chim bồ câu trắng dưới trời bằng màu nước trắng xanh, nhìn ban ngày chói lòa bên ngoài.
Cậu chỉ quen biết, thân thuộc với gần trăm nhân khẩu lẻ loi của trấn nhỏ này.
Giết đi một, lại thiếu mất một.
Cậu không thể có bạn mới, chỉ có thể trân trọng những gì trước mắt.
Câu chuyện đến đây là kết thúc.
Nhưng Nam Chu vẫn còn sống.
Một năm trôi qua.
Hai năm trôi qua.
Nam Chu không còn cảm nhận được sự khống chế của sức mạnh quái dị kia nữa.
Có đôi khi, Nam Chu còn đạp xe tới ranh giới trấn nhỏ, nơi đặt ống kính của thế giới này, cậu khẽ gõ vào bức tường không khí trong suốt, nói chuyện với sức mạnh không rõ tên kia.
“Cho hỏi, đằng ấy có còn ở đó không?”
“Đằng ấy cũng quên luôn tôi rồi đấy hả?”
Đương nhiên, không ai trả lời cậu.
Nam Chu không hy vọng quá nhiều cho nên cũng không thất vọng.
Thời gian sau đó, Nam Chu cố gắng để bản thân không còn quá cô độc.

Cậu không đến hiệu sách gối đầu lên sách, mà đọc từng trang sách, khiến việc đọc sách mang cảm giác nghi thức như bình thường.
Cậu trở thành giáo viên mỹ thuật, đối diện với những đứa trẻ từng là bạn cùng lớp, bây giờ lại là học sinh của cậu.

Cậu dạy bọn nó vẽ tĩnh vật, vẽ những loài động thực vật có trong tập tranh nhưng chưa từng xuất hiện trong trấn nhỏ.
Trong số học sinh của cậu cũng có Quang Mị, nó nhận ra cậu.
Qua thời gian dài, đám học sinh bắt đầu nghiêm túc gọi cậu là thầy Nam.
Trường học sắp xếp cho cậu tiết dạy mỹ thuật.
Khi cậu đạp xe trên đường, thỉnh thoảng sẽ có học sinh cười hi hi ha ha vẫy tay với cậu.
Từ bé tới lớn Nam Chu chưa từng nằm mơ, vậy mà từ sau ngày em gái chết, Nam Chu bắt đầu thường xuyên nằm mơ.

Cậu ghét mơ.
Trong giấc mơ của cậu, tuyến thời gian phân chia, hỗn loạn, không theo thứ tự.
Lúc thì khi học sinh tới nhà cậu chơi, em gái sẽ vươn bàn tay non nớt của mình ra đòi quà.
Lúc thì Nam Chu quay lại thời ấu thơ.
Cậu tìm khắp mỗi gian phòng đều không thấy em gái mình đâu.
Mỗi khi thức giấc, cậu đều ngồi trên giường ngây ra một lúc lâu tinh thần mới chậm rãi thoát ra khỏi giấc mơ.
Bởi vì những mảnh ghép trong giấc mơ đều là những chuyện từng xảy ra trong cuộc sống hiện thực.
Vô số những chuyện tẻ nhạt móc nối lại với nhau, ngoại trừ khiến cảm giác của người ta hỗn loạn thì chẳng còn ý nghĩa nào khác.
Dù sao đều cô độc và không thú vị.
Cho tới một buổi sáng nào đó vào ba năm sau.
Nam Chu phát hiện, có một cô gái mặc váy Lolita xa lạ, đeo trang sức hoa hồng rỉ sắt ở phía dưới tầng, trồng cây ngay dưới cửa sổ phòng cậu.
Bóng dáng xinh đẹp mà cậu chưa từng nhìn thấy trong trấn nhỏ này.
Làm xong công việc đang làm, dường như quan sát được ánh mắt cậu, cô gái cũng ngửa mặt lên.
Dưới chiếc mũ có mạng che rộng, Nam Chu chỉ nhìn thấy nụ cười nhẹ bên môi cô gái, người cậu như lâng lâng.
Nam Chu bỗng nảy sinh niềm hy vọng mãnh liệt.
Cậu bám vào khung cửa sổ, nhảy thẳng xuống từ phòng mình, muốn kéo cô gái lại.
Nhưng ngay khi cậu chạm đất, cô gái cũng biến mất trước mắt cậu.
Giống như chưa từng tới đây.
Tìm kiếm xung quanh cũng không thu được gì, Nam Chu chỉ đành quay về cửa sổ nhà mình.
Cậu học theo dáng vẻ của cô gái kia, ngồi xổm xuống, cẩn thận gảy mảng bùn đất còn mới và ẩm ướt kia.
Cậu đào được một hạt giống đen bóng.
Hạt giống này như ném thẳng vào hồ trái tim cô đơn của cậu, gợn lên tầng tầng sóng.
Nam Chu không cầm hạt giống đi, mà vùi nó lại chỗ cũ, trong lòng ôm hy vọng bí mật nào đó.
Đêm ấy, Nam Chu ngủ rất muộn.
Lần đầu tiên cậu nằm mơ thấy điều mới lạ, cậu mơ thấy một thứ có màu sắc và âm thanh.
Trong xoang mũi cậu ngập tràn mùi hương thanh dịu mê người.

Mùi thơm ấy triền miên dịu dàng ùa vào qua cửa sổ.
Dường như có người bình tĩnh lịch lãm đưa một bó hoa tới trước mặt cậu.
Sau một đêm mơ, hiếm khi Nam Chu mở mắt ra trong tình trạng cực kỳ an tĩnh thế này.
Mùi thơm ngọt vừa trong lành vừa quấn quýt trong mơ quá chân thực, như thể đang vươn tới hiện thực của cậu.
Cho tới khi Nam Chu ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng hấp dẫn.
Cậu ngồi tựa đầu giường lặng im một lát, sau đó giật nảy mình, trở mình ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Một cành cây xanh biếc với vào trong.
Cành lá xanh biếc như một bàn tay ôm lấy một quả táo đỏ tươi.
Nó mở lòng bàn tay ra với Nam Chu, dịu dàng dâng lên quả ngọt nửa xanh nửa đỏ.
Nam Chu sững người.
Cậu đã từng nhìn thấy quả táo rất nhiều lần trong sách tranh ở thư viện.
Cậu cũng đã dạy bọn trẻ vẽ táo rất nhiều lần.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy táo.
Đây là cây táo đầu tiên trong trấn Vĩnh Vô.
Nam Chu bước xuống tầng, đi tới cây táo vươn lên đến cửa sổ phòng cậu chỉ sau một đêm, tò mò đi quanh nó mấy vòng, sờ sờ, vỗ vỗ, trong lòng khó hiểu.
Cậu nghĩ, chuyện này không hợp lý.
Cho dù cây gì cũng không thể lớn nhanh như vậy.
Bất chợt, cậu phát hiện ra có một hàng chữ khắc trên cây.
Nam Chu khẽ nhón chân, vươn tay ra, dùng ngón tay đọc từng chữ.
“Tặng cho người bạn ấu thơ cô độc mà tôi chưa từng gặp mặt.”
Gió nổi rồi.
Cành lá cây táo khẽ lướt lao xao vào khung cửa sổ phòng cậu.
Ngón tay Nam Chu vuốt ve hai chữ “cô độc”, trong lòng như mọc lên cây táo cành lá sum suê, khẽ lướt qua trái tim cậu trong tiếng gió ào ào.
Nam Chu hái quả táo chín qua một đêm vươn vào trong phòng mình.
Sau khi rửa sạch táo, cậu đặt nó trên bàn, kiên nhẫn đối diện với nó gần hai tiếng đồng hồ mới dè dặt cầm nó trong lòng bàn tay.
Cậu nâng nó bằng cả hai tay, chọn lấy một điểm, cắn xuống.
Lớp vỏ táo có từng chấm nhỏ kỳ quái.
Lần đầu tiên cắn vào, hàm răng cậu cảm giác hơi vướng.
Nhưng rất nhanh sau đó, vị chua mang theo ngọt như bùng nổ trong khoang miệng và đầu lưỡi cậu.
Nam Chu nâng quả táo bị cắn một miếng lên, ngồi ngây cả ra.
Đây là hương vị chân thực nhất cậu từng được nếm từ khi sinh ra tới giờ.
Đối với cậu mà nói, hương vị tươi ngon thế này quá phức tạp và kích thích.
Cậu ngậm một miếng táo nhỏ, không dám nhai, cũng không dám nuốt.
Cậu dùng miếng táo để tự biến mình thành một con sóc.
Qua một lúc lâu sau, cậu mới tiếp tục nhai, thưởng thức hương quả thơm ngọt.
Chỉ một miếng thôi, cậu đã yêu thứ quả này rồi.
Nếu như không phải lo ăn hết táo sẽ không còn để ăn tiếp nữa, Nam Chu có thể ăn sạch cả cây táo trong vòng một đêm.
Ăn xong hai quả táo, Nam Chu ép buộc bản thân phải dừng lại.
Để phân tán khát vọng với quả táo, Nam Chu cầm tập phác họa và bút lên.
Cậu muốn dùng bút ngắm, nhớ kỹ dáng vẻ của người kia.
Nhưng cậu không thể phác họa chính xác hình dáng cô gái ấy.
Cho nên, cậu muốn làm một thông báo tìm người thật lớn.
Nam Chu đi tới nơi mọi người đều có thể nhìn thấy.

Như vậy, nếu như cô ấy có tới, có lẽ sẽ phát hiện cậu đang muốn tìm cô.
Vì thế, sau khi chuẩn bị đầy đủ, Nam Chu xách theo màu vẽ đã pha lên phố.
Khi tiếng khen ngợi “Vẽ đẹp đấy!” vang lên phía sau, Nam Chu giật mình quay đầu.
Ngay khi quay lại, cậu lập tức thất vọng.
Người trồng táo, người muốn làm bạn với cậu, rõ ràng là một cô gái.
Còn người đàn ông phía sau gần 1m89, vóc dáng cao lớn cường tráng, còn cao hơn Nam Chu nửa cái đầu.
Tương phản với dáng người cao lớn áp bách người khác, vẻ mặt hắn vô cùng ôn hòa.
– Xin chào.

– Hắn chào hỏi – Tôi là du khách tới trấn nhỏ này, cậu là dân ở đây à?
Hoàn toàn không giống với cách nói chuyện như được lập trình của dân trong trấn.
Hắn có thể tự do làm chủ lời nói của mình.
Hắn là người lạ thứ hai đến trấn này.
Nam Chu hơi tò mò nhưng không ngạc nhiên.
Tư duy của cậu luôn rất rõ ràng.
Ngay khi cô gái trồng táo tới, cậu biết có thể bức tường chắn ở trấn Vĩnh Vô đã bị một sức mạnh đặc biệt nào đó phá vỡ rồi.
Chẳng qua tới giờ cậu còn chưa tìm được khe hở ở bức tường ấy.
Vì thế, Nam Chu định nói chuyện với người khách này, hỏi xem rốt cuộc hắn vào đây kiểu gì.
Nếu vậy, biết đâu cậu sẽ có cách tìm được cô gái trồng táo, cũng có thể thoát khỏi nỗi cô đơn vô cùng tận này.
Nghĩ đến đây, Nam Chu trả lời hắn:
– Anh tên gì?
Người kia vừa nói vừa cười, nghe vô cùng thân thiết:
– Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Tạ.

Còn cậu?
Nam Chu:
– Nam Chu.
Tiểu Tạ nhìn lướt qua khuôn mặt cậu, cười nói:
– Cậu đẹp thật đấy.
Dường như Nam Chu không hề quan tâm tới hành vi gần quá phạm vi xã giao bình thường của hắn.
Cậu có thể cảm nhận được sát ý, nhưng không cảm nhận được trêu chọc.
Nam Chu chỉ chớp chớp mắt trước hành vi khen ngợi có ý đồ của hắn:
– Vậy à? Cảm ơn.
Nam Chu đứng ngược sáng, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Tạ.

Dẫu vậy, trước mắt và trong lòng lại tràn đầy hình ảnh nụ cười xinh đẹp của cô gái trồng táo.
Nam Chu buồn bã nghĩ thầm, người xinh đẹp như vậy, tại sao mình không thể vẽ đẹp thế này.
Hết chương 81
Lời tác giả: Chu Chu ăn trái cấm w
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận