***
Giang Phảng nhìn gương mặt trắng nõn tươi cười của thiếu nữ tóc vàng, thản nhiên nói:
– Tất nhiên rồi.
Thiếu nữ tóc vàng tò mò xem xét anh, phát hiện anh chẳng hề dao động với việc trang phục đột ngột thay đổi cùng cục diện chưa biết, bèn hỏi:
– Anh còn câu hỏi nào khác không?
Giang Phảng:
– Cô sẽ trả lời thành thật mọi câu hỏi chứ?
Thiếu nữ khẽ cười nói:
– Mời hỏi.
Giang Phảng:
– Tại sao lại có đến mười ba cánh cửa?
Theo như anh nhớ, trong chuyện cổ tích quả thực có một câu chuyện liên quan tới mười ba cánh cửa.
Thiếu nữ làm trái với lời dặn của Thánh Mẫu, mở ra cánh cửa cấm thứ mười ba.
Cô còn không chịu thừa nhận sai lầm của mình, cho nên đã bị trừng phạt nghiêm khắc.
Giang Phảng phải chắc chắn, mình đang mở ra cánh cửa sống sót chứ không phải mở ra cạm bẫy mà người ta thiết kế cho anh.
Thiếu nữ tóc vàng cười nói:
– Bởi vì tôi thích số 11, còn anh có hai người bạn.
Số cửa trước giờ không cố định.
Càng nhiều người quan trọng, muốn tới cạnh bọn họ thì phải đi qua chặng đường dài hơn, đúng không nào?
Giang Phảng gật đầu.
Công chúa trong câu chuyện “Bầy chim thiên nga” có mười một người anh.
Cách giải thích này được chấp nhận.
Anh hỏi tiếp:
– Mười ba cánh cửa kia thông tới điểm cuối đúng không? Ở giữa có đường rẽ không? Có cần tôi lựa chọn không?
Thiếu nữ tóc vàng:
– Đúng, không có, không cần.
Giang Phảng:
– Tới điểm cuối rồi, thứ tôi gặp có phải Nam Chu chân thực không?
Nghe thấy câu hỏi này, trong mắt thiếu nữ lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Cô ta không đưa ra đáp án ngay mà nghiêm túc hỏi ngược lại Giang Phảng:
– Tại sao anh không hỏi cô gái kia?
Giang Phảng:
– Có gì khác nhau à? Cô ấy ở chung với Nam Chu mà.
Khi không nói tới nhiệm vụ, đôi mắt của thiếu nữ hấp háy.
Còn có vẻ hóng chuyện và mờ ám.
Cô đặt hai tay phía sau lưng, hỏi thẳng luôn:
– Anh và người tên Nam Chu ấy là người yêu à?
Giang Phảng nghĩ ngợi, dịu dàng lắc đầu.
Còn chưa đến mức…
Thiếu nữ hỏi tiếp:
– Hay là bạn bè?
Lần này Giang Phảng lắc đầu cực dứt khoát.
Bây giờ anh sắp ghét hai từ “bạn bè” đến nơi rồi.
Thiếu nữ vẫn còn định đoán tiếp, nhưng Giang Phảng đã ra hiệu cho cô ta ngừng nói.
Thiếu nữ tóc vàng nhận ra mình lạc đề, khuôn mặt ửng đỏ, khẽ vuốt vuốt lọn tóc mai xõa tung của mình, để bản thân bước vào trạng thái ban đầu.
Cô ta nói:
– Đường đi tới điểm cuối không có bất cứ lối rẽ nào, cho nên cuối cùng anh nhất định có thể dẫn người mà anh cần đi.
Còn nữa, ban nãy anh cũng đã nhìn thấy Nam Chu rồi đấy, rất dễ nhận biết, còn biết nói chuyện, phải không?
Cô ta chợt dừng lại:
– Thời gian không còn nhiều nữa rồi.
Giang Phảng hiểu được ám chỉ của cô ta, nghe lời nói:
– Được.
Anh mang theo khuôn mặt tươi cười dịu dàng không khác biệt so với trước đây, đưa ra câu hỏi cuối cùng.
– Giết cô ở đây, tôi có thể qua thẳng cửa không?
Thiếu nữ tóc vàng thả lỏng mặt mày:
– Anh hài hước thật đấy, tôi là người dẫn đường, cũng chính là người cuối cùng mở cánh cửa thắng lợi cho mọi người.
Nhưng mà anh có thể thử, bởi vì đã từng có người thử rồi.
Dứt lời, cô khẽ ngửa chiếc cổ mảnh mai, dùng ngón trỏ chỉ vào vùng cổ yếu ớt bẻ phát là gãy của mình.
Động tác mời chào hào phóng.
Giang Phảng cười:
– Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi.
Ngón trỏ của thiếu nữ tóc vàng trượt xuống khỏi cổ, dừng trên xương quai xanh:
– Tôi cũng nghĩ vậy.
Hai người nhìn nhau cười với nụ cười giả dối sở trường của mình.
Thiếu nữ tóc vàng cúi chào ưu nhã, tạm biệt anh:
– Vậy thì, gặp nhau ở điểm cuối nhé.
Giang Phảng dịu dàng nhấc váy lên, cúi người chào lại:
– Cảm ơn.
Anh đổi từ vai quý ông sang vai thục nữ một cách tự nhiên.
Thiếu nữ tóc vàng biến mất sau một màn ánh sáng như thác nước.
Bấy giờ Giang Phảng mới ngẩng đầu lên.
Ý cười dịu dàng còn vương trên khóe môi.
Nụ cười này đã sớm trở thành thói quen của Giang Phảng.
Ngay cả khi anh nghiêm túc suy nghĩ mình có nên dùng [Vòng Nhẫn Ánh Sáng] để thắt gãy cổ thiếu nữ kia không thì nụ cười trên khuôn mặt anh vẫn chẳng hề dao động.
Giang Phảng đã nhận được thông tin anh muốn có.
Anh không ngừng tìm kiếm thông tin từ thiếu nữ, cũng thăm dò nội tâm cô ta.
Bóc trần nụ cười giả dối hư ảo kia có thể thấy rõ ràng cô gái có sự tò mò và ham muốn nhìn lén người khác giống như người bình thường.
Nhưng cô ta không có cảm xúc “sợ hãi”.
Giang Phảng nhận ra cô ta thực sự không sợ mình sẽ giết chết cô ta.
Tại sao?
Bởi vì cô ta là một NPC có vũ lực mạnh giống như Nam Chu?
Bởi vì cô ta tin tưởng rằng mình chỉ đùa với cô ta?
Hay vì…
Giang Phảng chợt nảy ra suy nghĩ, nhớ tới một câu trong thuyết minh nhiệm vụ.
“Sẽ không tồn tại bất cứ ‘vật bên ngoài nào’ có thể đe dọa tới an toàn tính mạng của ‘công chúa’…”
“An toàn tính mạng”, lẽ nào đang chỉ sự an toàn tuyệt đối?
Anh vừa suy nghĩ, vừa tìm đạo cụ quan trọng nhất trong nhiệm vụ lần này.
Song, áo tầm ma quả thực không khó tìm.
Cách anh tầm bốn, năm bước chân có một chiếc hộp rất tinh xảo.
Trên hộp viết bốn chữ “áo tầm ma” chỉnh tề.
Có thể nói vô cùng chu đáo.
Giang Phảng ôm chiếc hộp, mở ra nhìn.
Bên trong xếp hai chiếc áo tầm ma màu nâu nhạt được gấp chỉnh tề, vừa mở thùng ra, mùi hương thực vật thoang thoảng xộc vào mũi.
Anh không tự tay mở ra mà dùng dao găm cạy lên xem.
Chiếc hộp rất bình thường, không có cơ quan bên trong.
Trong ngoài vách hộp không có chữ viết hoặc hình vẽ nào.
Giang Phảng gạt qua gạt lại, chiếc áo vang lên âm thanh soàn soạt.
Khi dùng mu bàn tay thử chạm vào tầm ma, có cảm giác đau như bị bỏng, giống hệt như trong chuyện cổ tích miêu tả.
Sau một hồi kiểm tra, người cẩn thận như Giang Phảng cũng không phát hiện có vấn đề gì.
Đạo cụ quan trọng đặt ở nơi này nhưng không có thiết kế bẫy.
Dường như đây chỉ là trò chơi tìm kho báu trí tuệ cho trẻ con.
Giang Phảng đóng hộp lại, cho vào trong ô vật phẩm.
Cũng không gặp trở ngại gì.
Anh không cần phải mặc, cũng không cần ôm áo tầm ma.
Thậm chí trò chơi này còn cho Giang Phảng sẵn cả chiếc hộp.
Cho nên chỉ tốn mất một ô vật phẩm.
Có thể nói trò chơi rất thiện chí.
Xem ra cửa thứ nhất quá mức đơn giản.
Giang Phảng vẫn không thả lỏng đề phòng.
Bởi vì anh biết sẽ chẳng thể đơn giản như vậy.
Anh nhấc váy, đếm giây, tắm trong ánh dương như ngọc, giẫm trên thảm cỏ xanh mềm mại, từng bước đi về hình vuông phía xa.
Giang Phảng vừa đi đường vừa quan sát.
Bởi vì trời đất đều mang hình chữ nhật, giống hệt như trò chơi di chuyển thẳng vượt cửa Super Mario, chỉ cần đi từ đầu này sang đầu kia.
Điểm khác biệt là không có quái hạt dẻ, không có rùa đen, không có viên gạch bí mật, cũng không có ống khói cắn nuốt người.
Không trở ngại, không nguy hiểm.
Giang Phảng cố kiềm chế tốc độ và tần suất bước chân.
Bởi vậy, anh mất gần sáu phút mới bước từ xa tới gần điểm đen.
Đúng là một cánh cửa.
Cánh cửa kiểu Tây hình vuông, nặng nề.
Cánh cửa mang màu đỏ sậm chủ đạo, tay nắm cửa bằng vàng nguyên chất chói lòa mắt.
Hoa văn Damask tinh xảo như mây trôi nước chảy bao trọn cánh cửa.
Giang Phảng đặt tay lên tay nắm cửa.
Tay nắm cửa làm bằng vàng nguyên chất, chạm vào sẽ có cảm giác lành lạnh.
Anh dùng thêm sức, chuyển động nó.
Cánh cửa mở ra.
Ánh sáng rực rỡ nuốt trọn cơ thể Giang Phảng.
Khi hai chân lại chạm vào thảm cỏ mềm mại, Giang Phảng mới nhận ra mình đã thành công bước qua một cánh cửa.
Giang Phảng xoay người nhìn, phát hiện nơi anh đến đã có thêm một khoảng không hình dạng cánh cửa màu lam sẫm, lấp lánh sao trời, mê hoặc lòng người.
Bên trong tựa như cất giấu cả dải ngân hà, hoặc chỉ là một lỗ đen vũ trụ.
Có lẽ đây chính là cánh cửa để rời khỏi đây bất cứ lúc nào mà thiếu nữ tóc vàng đã nói.
Giang Phảng đi lùi tránh xa nó hơn, vừa dùng con dao găm luôn cầm trong tay rạch đầu ngón tay, dùng đau đớn để xác nhận mình không rơi vào ảo giác, vừa quay lại nhìn.
Cảnh tượng sau cánh cửa không khác biệt gì nhiều so với cánh cửa đầu tiên.
Chẳng qua địa hình đã thay đổi khá nhiều.
Anh đang đứng trên vùng đất với những gò đất nhấp nhô cao thấp.
Ngoại trừ dưới chân hơi gập ghềnh, thì trời vẫn xanh như nhung, cỏ vẫn ướt át mơn mởn.
Cách đó 800 mét, vẫn là một điểm đen nhỏ.
Tất cả chỉ đường đều rõ ràng.
Tất cả thông tin đều nói với anh, cứ yên tâm mà đi.
Anh đi thẳng tới trước cánh cửa thứ hai, nhưng không vội bước vào ngay.
Anh nhấc váy, quỳ một chân xuống, dùng lòng bàn tay ấn ấn đất.
Xúc cảm cực kỳ mềm mại.
Có thảm cỏ như ngọc lục bảo, mặc dù Giang Phảng đi giày cao gót mảnh, bước đi trên cỏ cũng chỉ cảm thấy mềm mại như đang bước đi trên thảm.
Tất cả đều bình thường và an lành, thậm chí khiến người ta không thể đề phòng hay cảm thấy sợ hãi.
Giang Phảng sẽ không bị cảnh tượng tốt đẹp giả dối này mê hoặc.
Anh giơ dao lên, dùng sức đâm xuống dưới đất khi chỉ còn cách cánh cửa thành công một bước.
Keng…
Đầu dao găm dễ dàng xuyên qua lớp cỏ, nhưng khi va chạm với mặt đất lại phát ra tiếng vang khiến người ta ghê răng.
Giang Phảng giật mình.
Đã tìm thấy điểm bất thường rồi.
Quả nhiên đất ở đây rất cứng.
Cứng tới mức dùng đạo cụ bình thường thì không thể phá hỏng.
Cho dù để Lý Ngân Hàng tới đây, chưa chắc cô đã có cách nhận ra nhanh tới vậy.
Theo như Giang Phảng quan sát, cô thích đeo dép lê và giày thể thao.
Nếu như đổi sang đi giày cao gót, lại có lớp cỏ thật dày trợ giúp, đa số người chơi sẽ chẳng thể phát hiện ngay ra đất có điểm bất thường.
Cũng may trước đây cày thuê cho người ta, nhờ ơn của vị khách có sở thích kỳ quái, Giang Phảng cũng đã quen đi giày cao gót.
Anh khá tự tin với khả năng phán đoán dựa vào độ mềm cứng của mặt đất khi giẫm giày cao gót lên.
Chất đất và đá ở đây cực kỳ cứng.
Mặc dù không biết điều này có ảnh hưởng gì tới lộ trình sau này, Giang Phảng vẫn thầm ghi nhớ, đồng thời đẩy cánh cửa thứ hai ra.
Sau cánh cửa thứ ba, địa hình biến đổi càng thêm rõ rệt.
Tiếp theo là cánh cửa số bốn.
Số năm.
Số sáu.
Trên con đường hướng về người quan trọng, thực sự không có bất cứ nguy hiểm nào, nhưng càng ngày càng khó khăn, càng ngày càng dốc ngược.
Khi anh bước vào cánh cửa thứ bảy, điểm đen cách đó tám trăm mét thể hiện đường sống đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Một vách núi cao khoảng tám mét sừng sững ngay trước mắt anh.
Trên vách núi không có bất cứ một điểm nào nhô ra hoặc khe hở để trèo lên.
Chỉ là một vách núi thẳng đứng.
Có lẽ để tâm trạng của người qua cửa tốt hơn, trên vách núi này mọc đầy cỏ, nấm và hoa rực rỡ.
Nhưng ngoại trừ có tác dụng trang trí ra thì không còn tác dụng nào khác.
Giang Phảng thầm nói với mình, đến rồi.
Anh bước lên trước, dùng dao găm thử nghiệm xem có thể đâm xuyên qua vách núi này không.
Quả nhiên, vách núi cứng giống như kim cương.
Dao găm không tài nào xuyên qua được.
[Vòng Nhẫn Ánh Sáng] cũng không thể sử dụng.
Bởi vì trên dưới vách đá đều không có vật thể trợ lực.
Đạo cụ phẩm chất S [Vụ Nổ Im Lặng] chỉ còn lại một lần sử dụng duy nhất.
Giang Phảng không biết với khả năng tập trung lực trong nháy mắt của nó có thể đấm nát vách núi không, cũng không biết cảnh tượng phía sau có khó khăn hơn không, có đáng giá lãng phí nó ở đây không.
Cũng may trước khi anh xuất phát, Lý Ngân Hàng và Nam Chu đã nhét cho anh tất cả những đạo cụ có thể sử dụng.
Bao gồm cả hai cơ hội sử dụng [Bản Phác Họa Của Mã Lương].
Giang Phảng đứng dưới vách núi, suy nghĩ một lát, vẽ một cái thang.
Khi viết chú thích số liệu ở cạnh chiếc thang, anh định viết mười mét.
Nhưng đắn đo một hồi, anh xóa số liệu ban đầu và sửa lại.
Ngay sau đó, một chiếc thang cao hai mươi mét dựng trên vách núi.
Giang Phảng nhanh nhẹn trèo lên thang mà chẳng hề do dự.
Trong lúc trèo, Giang Phảng gần như phải nhắm tịt mắt vào.
Anh ép bản thân mình phải cố hết sức không nhìn xuống dưới, để bản thân tự tin hơn.
May sao, đối với anh thì độ cao tám mét vẫn có thể chấp nhận được.
Anh còn nhớ vật phẩm mà [Bản Phác Họa Của Mã Lương] vẽ ra chỉ có ba phút duy trì hiệu quả.
Bởi vậy, sau khi trèo lên đỉnh núi, anh lập tức thu thang vào trong ô vật phẩm, tháo giày cao gót ra, nhấc váy chạy về điểm cuối.
Cũng may sau khi trèo qua vách núi cao tám mét thì không còn vách núi nào khác nữa.
Chạy qua con đường dài 800 mét trong vòng 2 phút 14 giây đối với Giang Phảng mà nói cũng không khó lắm.
Chạy tới trước cánh cửa thứ tám, Giang Phảng lập tức ấn tay nắm cửa.
Mở ra cánh cửa thứ tám, trước mắt Giang Phảng là một vách núi dựng đứng cao khoảng hai mươi mét.
Hoa núi rực rỡ, cỏ xanh bao phủ.
Giang Phảng thở dốc, dựng thang vào, lập tức trèo lên trên.
Khi chỉ còn cách đỉnh mấy bước thang, Giang Phảng chợt nhận thấy điều gì.
Rada nguy hiểm kêu lên hồi chuông báo động, anh lập tức hưởng ứng, dồn hết sức lực của bản thân nhảy lên trên, một tay bám vào vách núi.
Trong khoảnh khắc, chiếc thang dưới chân biến mất.
Cảm giác mất trọng lực nghiêm trọng khi bị treo trên vách núi khiến các ngón tay Giang Phảng đang bám vào đá bủn rủn tê dại.
Tiếng ù tai đáng sợ ùa tới như thủy triều cũng rút đi như thủy triều.
Giang Phảng gần như không biết mình đã trèo lên đỉnh núi như thế nào.
Anh ngồi đó rất lâu, cảm giác thần kinh tê cứng và cơ bắp siết chặt do chứng sợ độ cao mang đến mới dần dần dịu đi.
Giang Phảng cẩn thận lựa chọn nghỉ ngơi lại sức, ổn định nhịp thở xong mới đứng dậy, chậm rãi đi tới điểm cuối.
Cảm giác thảm cỏ mềm mại sượt qua gót chân giúp Giang Phảng miễn cưỡng khôi phục nhịp thở.
Nhưng khi chạm tay lên tay nắm cánh cửa thứ chín, Giang Phảng đã có phán đoán về thứ phía sau cánh cửa.
Khi mở cửa ra, thứ xuất hiện trước mắt không nằm ngoài dự đoán của anh.
Sau cánh cửa là một vách núi cao chừng ba mươi mét.
Nhìn chằm chằm vào nó, Giang Phảng có cảm giác tim đập loạn nhịp.
Anh thầm cười khổ.
Có lẽ lần này để Nam Chu tới đây sẽ tốt hơn chăng?
Không, không phải thế này.
Nếu như cậu tới, có lẽ các cửa sẽ thay đổi và điều chỉnh.
Giang Phảng nghĩ, bây giờ anh đã nghĩ ra bọn họ đang đứng ở trung khu nào của não.
Hạch hạnh nhân, “trung tâm sợ hãi” của đại não.
(Hạch hạnh nhân: Amygdala là một trong hai nhóm nhân hình quả hạnh nằm sâu trong thùy thái dương, trung gian với vùng dưới đồi và tiếp giáp với đồi thị và sừng dưới của não thất bên.
Các nghiên cứu đã cho thấy nó đóng một vai trò thiết yếu trong việc xử lý ký ức, ra quyết định và phản ứng cảm xúc bao gồm sợ hãi, lo lắng và giận dữ.)
Hết chương 95
------oOo------