Vạn Vật Lưu Vết


Hai mươi năm trước, tỉnh A, thành phố Nguyên Bảo.
Nơi này là cửa khẩu thương mại lớn nhất dọc đường biên giới giữa An Quốc và Hoa Quốc, mỗi ngày có hàng trăm tiểu thương vùng biên giới tận dụng sự thuận lợi của vùng biên để qua lại làm ăn giữa hai nơi.

An Quốc là nơi chuyên về các sản phẩm thủ công tinh xảo, những thứ này rất được hoan nghênh ở thị trường Hoa Quốc.
Nhân viên hải quan đứng ở cửa kiểm tra an ninh, thận trọng nhìn dòng người đi qua cửa kiểm tra an ninh.
Sáng hôm nay số lượng người qua lại đặc biệt nhiều khiến bọn họ hoa mắt cả lên.
Hai cô gái thoạt nhìn như vừa trở về sau chuyến đi du lịch, trên người còn khoác khăn quàng cổ của An Quốc, một doanh nhân vội vội vàng vàng, đi vào khu kiểm tra an ninh mà vẫn còn nghe điện thoại, bị ngăn lại thì mới bỏ điện thoại xuống, một người thanh niên tựa như đi thăm họ hàng bạn bè gì đó, trên người không có hành lý gì......
Từng kiện hành lý được đưa lên bàn kiểm tra, mọi chuyện đều bình yên.
Ngay lúc đồng hồ sắp điểm mười hai giờ, là thời điểm có đồng nghiệp đến thay ca thì nhân viên hải quan bỗng nhạy bén ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Có hơi chua, giống như thứ gì bị thối vậy.
Kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm khiến thần kinh cô căng thẳng trong nháy mắt, nhấc chiếc vali trên bàn xuống.
Màu đen, kiểu dáng đơn giản không gây chú ý.
"Hải quan kiểm tra tại chỗ, xin mời đi hướng này." Gương mặt nhân viên hải quan bình tĩnh, tựa như không hề phát sinh chuyện gì, mang chủ nhân của vali tới phòng tiếp khách của Cục Bảo vệ vùng biên giới.
"Mời anh." Cô đưa tay ra hiệu cho chủ của vali đứng ở mép bàn kiểm tra.
Chủ nhân của cái vali là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn qua khoảng hơn hai mươi, dáng người hơi béo, ngũ quan đoan chính, không cao, mặc sơ mi trắng, đi lại có phần khó khăn, không quá khác với những người làm ăn lui tới mỗi ngày ở cửa khẩu.
Rất nhanh, ba bốn nhân viên cùng nhau mở vali của người thanh niên ra.
Trong nháy mắt vali được bật mở, mùi hương thoang thoảng càng thêm rõ ràng, mọi người ở đây không khỏi nhăn mũi, dùng ánh mắt nghi ngờ đảo qua từng vật phẩm một trong vali.
Quần áo, giày dép, đồ vệ sinh cá nhân và một số đồ đặc sản địa phương, tất cả đều không có gì khác thường.

Sau khi tìm kiếm một lúc, vài nhân viên hải quan đã để mắt đến một cuốn album ảnh lớn dưới đáy vali.
"Đây là gì?" Nhân viên hải quan yêu cầu kiểm tra vali lúc này dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Thanh niên có chút kích động, sắc mặt trắng bệch: "Tranh......!Album......!Là quà kỉ niệm khi đi du lịch."
"À."
Câu trả lời của hắn không khiến nhân viên hải quan đánh mất sự hoài nghi: "Anh đi An Quốc*, vì sao lại mang album ảnh của Bắc Trung** về làm kỉ niệm?"
Người thanh niên chợt cứng đờ.
Cảnh sát chống buôn lậu nhanh chóng dùng kinh nghiệm sờ sờ lên bìa cuốn album, rồi dùng dao cắt đi lớp giấy mỏng trên đó.
"Soạt soạt____"
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, từng tinh thể trong suốt trắng muốt theo gáy cuốn album đổ ào xuống.
Cảnh sát chống buôn lậu đầy kinh nghiệm tiến lên híp mắt quan sát, mũi hừ một tiếng.
"Methamphetamine".***
**
"Lão đại, tình huống vụ án lần này là gì thế?" Lộ Tranh vừa ngồi lên xe, ngay cả dây an toàn chưa kịp thắt đã vội vàng hỏi.
Không trách anh kinh ngạc, vụ án lần này sau khi đại đội hình sự Cục cảnh sát thành phố Nguyên Bảo đề nghị bọn họ trợ giúp, không biết tình hình nghiêm trọng thế nào mà lãnh đạo lại đưa cho tổ kỹ thuật bọn họ két đựng súng, ngoại trừ một mình Đường Thiệu Nguyên được trang bị khẩu súng lục loại 64.
Lúc đó Lộ Tranh tò mò hỏi ra miệng, kết quả Nguỵ Hùng Phong khó lắm mới túm được nhược điểm của Đường Thiệu Nguyên lập tức không chút lưu tình cười nhạo: "Nhân viên kỹ thuật nồng cốt được chiêu mộ đặc biệt Đường Thiệu Nguyên của chúng ta ấy mà, không chỉ riêng thể chất không đạt tiêu chuẩn mà khi cậu ta cầm súng thì lực sát thương đối với đồng đội không khác gì với phe địch đâu."
Nhìn qua liền thấy được vẻ mặt đầy uỷ khuất của Đường Thiệu Nguyên, Lộ Tranh bất công không chút do dự quăng vỏ hạt dẻ vào Đại Hùng.
Trong mắt Cảnh Chí Trung lúc này đầy lo lắng, không yên tâm nói: "Khu trung tâm Nguyên Bảo xảy ra tai nạn giao thông, một nữ tài xế đâm vào cây bên lề đường, người hôn mê bất tỉnh đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra, toàn thân chỉ có một vết thương duy nhất ở đầu, xung quanh có vết cháy, rất có thể là vết thương do súng."
Vết thương do súng!

Mấy người Lộ Tranh chấn động.
Trung Quốc đã bắt đầu cấm sử dụng và tàng trữ súng từ những năm 90 của thế kỉ trước, chính sách nghiêm ngặt nên có rất ít người có súng bên người, đây cũng là lý do tất cả các vụ án liên quan đến súng về cơ bản đều là các vụ án hình sự lớn, có thể lấy được súng và đạn dưới sự giám sát chặt chẽ vậy thì kẻ gây án chắn chắc vô cùng hung ác, không dễ đối phó.
Lộ Tranh theo bản năng vươn tay sờ súng ở thắt lưng, chầm chậm thở ra một hơi.
Thành phố Nguyên Bảo nằm ở khu vực biên giới, cùng với Du Tiền là hai nơi xảy ra nhiều tội ác nhất tỉnh A, so với thành phố Du Tiền có phong tục tập quán khắc nghiệt cũng như kinh tế kém phát triển thì thành phố Nguyên Bảo có nền thương mại thịnh vượng, dân cư hỗn hợp, tội phạm càng hung tàn đa dạng, còn có đường biên giới chung với An Quốc, nơi nổi tiếng về thuốc phiện của cả châu Á, thỉnh thoảng còn xảy ra những vụ trọng án liên quan đến ma tuý và thế giới ngầm, mấy người Cảnh Chí Trung không phải lần đầu đến đây ngoại trừ Lộ Tranh.
"Xin chào tổ trưởng Lộ, tôi là Tra Thanh của đội hình sự Cục cảnh sát thành phố Nguyên Bảo."
Dáng người đội trưởng Tra Thanh thấp bé, khá gầy ngăm đen, hơi hói, nhìn anh có phần già trước tuổi, Lộ Tranh rất đồng cảm muốn bắt tay cùng anh.
Làm công tác điều tra ở địa phương như thế này thì già trước tuổi âu cũng là chuyện dễ hiểu.
"Sáng hôm nay chúng tôi nhận được báo án của quần chúng." Đội trưởng Tra Thanh đơn giản tóm tắt vụ án: "9h40p sáng nay có một bảo vệ phát hiện một chiếc Audi A6 từ từ rời khỏi bãi đậu xe của khách sạn với cửa sổ đang mở.

Tài xế là một người phụ nữ trẻ tuổi, tóc dài, mặc áo choàng, ra khỏi bãi đậu xe với tốc độ cực kỳ chậm, không hề bẻ lái mà đâm thẳng vào gốc cây ở vành đai bảo vệ phía trước.

Bảo vệ đi đến gọi người phụ nữ thì phát hiện cô ấy đã không còn ý thức nên vội vàng báo cảnh sát, nạn nhân đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ phát hiện đầu cô ấy có một vết thương hình tròn, sau khi kiểm tra xác nhận rất có thể là vết thương do súng."
"Tình trạng cơ thể người bị hại hiện thế nào rồi?" Lộ Tranh hỏi.
Tra Thanh cau mày lắc đầu: "Không tốt lắm, vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, hiện bên bệnh viện......"
Đang nói, điện thoại của Tra Thanh bỗng "Tích tích" vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình, ra dấu xin lỗi rồi vội vàng nhận điện thoại.
"Alo?"
"Cái gì?!......!Được, cậu sắp xếp trước đi."
Ngắt điện thoại, vẻ mặt đội trưởng Tra càng thêm tồi tệ, bộ dáng khổ não ngước nhìn nhóm người tổ trọng án: "Người bị hại vừa được tuyên bố tử vong."

**
Người bị hại tử vong, nhiệm vụ hàng đầu chính là liên hệ với người nhà nạn nhân.

Chuyện này cũng không phải quá khó, bởi vì Cục cảnh sát thành phố Nguyên Bảo có giữ lại vật phẩm cá nhân của người bị hại, tìm được giấy chứng minh thư của cô, bên trên thể hiện cô vừa 30 tuổi, tên Nguỵ Xuân Hoa, là người thành phố Nguyên Bảo.
"Ay yo, nghề của em." Nguỵ Hùng Phong gật đầu nói, quét chứng minh thư của Nguỵ Xuân Hoa vào phần mềm quản lý thông tin dân cư.
"Tích tích tích____"
Phần mềm bỗng báo nhập sai, nhảy ra một hộp đối thoại.
"Không tìm thấy thông tin."
"A, kì lạ." Nguỵ Hùng Phong khẽ nhíu mày, cậu đổi cách khác, nhập số chứng minh thư vào, rất nhanh phần mềm đã lọc ra được hồ sơ thông tin của một người phụ nữ tên Nguỵ Xuân Hoa, cậu dựa theo phương thức liên lạc với gia đình trên hệ thống rồi bấm số gọi qua.
"Alo, xin chào?"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ dễ nghe.
"Xin chào, chúng tôi là cảnh sát của Cục cảnh sát thành phố Nguyên Bảo, xin hỏi cô có quen với một người phụ nữ tên Nguỵ Xuân Hoa không?"
Đầu bên kia điện thoại chần chừ vài giây giọng nữ kia mới vang lên lại, nghe qua có phần hơi run, tâm trạng người nhận dường như đang không yên.
"Tôi......!Chính là Nguỵ Xuân Hoa." Giọng nữ kia khẩn trương, "Các anh cảnh sát tìm tôi có việc gì sao?"
Lộ Tranh cùng Đường Thiệu Nguyên đứng phía sau Nguỵ Hùng Phong không hẹn mà cùng nghi hoặc nhìn nhau.
**
Đầu đội trưởng Tra Thanh đau như búa bổ.
"Chúng tôi đã cho một đội đến nhà Nguỵ Xuân Hoa, Nguỵ Xuân Hoa này là Nguỵ Xuân Hoa thật, người qua đời ở bệnh viện là giả."
"Chứng minh thư giả?" Lộ Tranh đăm chiêu: "Danh tính người chết có vấn đề, có thể nào do cô ta có liên quan đến các băng nhóm tội phạm, chẳng hạn như tiền án hay gì đó? Trên người nạn nhân còn thứ gì có thể chứng minh thân phận không?"
"Không có." Mặt Tra Thanh buồn rầu: "Tôi đã so sánh, dung mạo người chết không hề trùng khớp với danh sách tội phậm truy nã trong tỉnh, về tiền án thì đối chiếu DNA cũng không phát hiện.


Trên người người chết có hai cái điện thoại, chỉ là hai số điện thoại này đều không được đăng ký chính chủ, tôi có mang điện thoại theo đây, nội dung bên trong cũng không có chỗ nào đặc biết ____ thế nhưng có một chỗ khả nghi, trên người nạn nhân không có thẻ ngân hàng nào, trong ví chỉ có tiền mặt với số lượng lớn, khoảng hai ba vạn tệ." (~66-99 triệu VND)
Lộ Tranh đeo găng tay lật xem vật chứng trước mặt, balo của người chết là loại rất cao cấp, đồ đạc trong balo đã được lấy ra ngoài, gồm một cái túi trang điểm nhỏ với nhiều mỹ phẩm bên trong, một ví tiền LV cũ, cùng với một ít đồ vật nhỏ linh tinh, đồ ăn vặt và chìa khoá.
"Biển số xe thì sao?" Nguỵ Hùng Phong chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Cô ta dùng biển số giả, chúng tôi đang đợi điều tra viên tháo gỡ kiểm tra số máy." Tra Thanh xoa xoa trán, khó khăn không biết làm thế nào.
Lộ Tranh cũng mơ hồ cảm thấy vụ án lần này không đơn giản, đây không phải là vụ án mưu sát, nạn nhân bị hại ngay ở nơi công cộng khi đang lái xe, tài sản vẫn còn nguyên, thậm chí trên người còn có chứng minh thư, theo tình hình bình thường thì vụ án không khó điều tra đến thế.
Thân phận người bị hại trẻ tuổi này e rằng không đơn giản.
Cũng may ít ra cô ta được phát hiện cùng với chiếc xe, không ít tội phạm đều cho rằng chỉ cần đổi biển số xe thì mọi thứ sẽ an ổn, thế nhưng trên thực tế tất cả các loại xe khi xuất xưởng đều có cái gọi là số máy, được in nổi ở khoang động cơ, rất khó để xoá bỏ, chỉ cần có số máy thì mọi thông tin như chủ nhân chiếc xe hay biển số thật đều có thể dễ dàng tra ra.
Bất luận chủ xe có phải là cô ta hay không thì chủ nhân chiếc xe cùng nạn nhân rất có thể có liên quan với nhau.
Nhóm Lộ Tranh yên tâm, bình tĩnh chờ kết quả của điều tra viên.
Mười mấy phút sau, một trinh sát của Cục cảnh sát Nguyên Bảo huỳnh huỵch chạy tới, thở gấp, vẻ mặt sụp đổ nói:
"Đại đội trưởng, số máy và số khung của xe đều bị mài mòn biến mất rồi!"
== Hết chương 42 ==
(*) Theo mình nghĩ thì An Quốc mà tác giả đề cập tới là Myanmar chứ không phải là Thành phố An Quốc thuộc tỉnh Hà Bắc
(**) 北国: Ở Trung Quốc, nó đề cập đến Bắc Trung Quốc (bốn đơn vị hành chính cấp tỉnh ở Bắc Kinh, Thiên Tân, tỉnh Hà Bắc và tỉnh Sơn Tây về chính trị và kinh tế).

Ở Nhật Bản hiện đại, nó đề cập đến vùng Tohoku phía bắc Tokyo và Hokkaido
(***) Methamphetamine (hay còn gọi là Ma túy đá) là một loại ma túy tổng hợp được tìm ra vào năm 1983 tại Nhật Bản, là một dạng chất gây nghiện khi dùng sẽ tác động lên hệ thần kinh trung ương và giải phóng ra dopamine hàng loạt.

Methamphetamine có nhiều dạng khác nhau trên thị trường như dạng bột trắng, vàng hoặc nâu đỏ; dạng muối dễ hòa tan trong nước và tiêm vào người; dạng tinh thể màu trắng hay còn gọi là hàng đá.
Súng lục 7,62mm kiểu 1964 (súng lục Type 64) là loại súng ngắn bán tự động do Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cải tiến từ súng lục Type 52..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận