Vạn Vật Lưu Vết

VẠN VẬT LƯU VẾT

Tác giả: Hán Bảo Niên Cao

Quyển 4: Bột mịn

Edit: Cá trê

__________

Cảm giác nguy hiểm kỳ dị từ từ nảy lên trong lòng Lộ Tranh, anh nhanh chóng tắt đèn pin trong tay, tay còn lại lấy súng bên thắt lưng, lưu loát đưa ra trước ngực.

Gần đây có người mai phục.

Tuy rằng khả năng vũ lực của Đường Thiệu Nguyên có hạn chế nhưng dù gì cũng đã qua huấn luyện cảnh sát, thời khắc mấu chốt cậu phản ứng rất nhanh, cũng nhanh chóng tắt đèn pin, nắm chặt côn điện.

Xào xạc, một trận gió thổi qua, lá cây đung đưa tạo ra tiếng động nhỏ.

Tinh thần Lộ Tranh căng chặt như dây đàn, yên lặng không tiếng động lấy thân mình chắn trước Đường Thiệu Nguyên.

Sự im lặng vô tận.

"Đoàng____!"

"Ngồi xổm xuống!"

Một tiếng súng vang lên từ lùm cây bên trái Lộ Tranh, Lộ Tranh nhanh tay nhanh mắt kéo Đường Thiệu Nguyên nằm úp xuống mặt đất, cánh tay trái anh nóng rát đau nhói, chắc là bị viên đạn sượt qua rồi.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Kẻ địch đã lộ vị trí, Lộ Tranh nhanh chóng cầm súng bắn ba phát liên tục về hướng lùm cây.

Phía sau lùm cây truyền đến hai tiếng kêu, có lẽ có ít nhất hai người trúng đạn.

"Chạy!"

Không đợi Lộ Tranh dắt đi, Đường Thiệu Nguyên đã tự giác nhặt vũ khí của mình lên cùng anh chạy về phía lối lên.

Phía sau truyền đến âm thanh ồn ào, còn có ánh đèn pin nhấp nháy, đơn giản phỏng đoán thì ở đó có ít nhất bốn năm người, Lộ Tranh vừa phân biệt hướng chạy phía trước vừa tính toán.

Trên người anh chỉ có một khẩu 64, thậm chí vì nhiệm vụ còn đặc biệt mang theo băng đạn, tuy nhiên súng này không thường sử dụng, hơn nữa vì để bảo dưỡng lò xo bên trong mà băng đạn cũng không đầy hoàn toàn, cộng thêm súng trên tay anh tổng cộng chỉ có mười viên đạn, mà anh đã dùng hết ba viên, nếu ẩn núp tốt thì không phải không có khả năng khống chế được.

Song đó chỉ là quyết định chủ ý của anh, khi chuẩn bị túm lấy Đường Thiệu Nguyên mai phục ở ven đường thì đột nhiên một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt chiếu thẳng vào mắt anh.

Ba bốn người vạm vỡ đang đứng đó, trên tay họ không có súng nhưng đều có đao côn này nọ.

Không xong rồi.

Kẻ địch đông hơn chúng ta, đối đầu trực diện không phải ý kiến hay, ngay lúc Lộ Tranh chuẩn bị rẽ vào cánh rừng thưa thớt bên phải, Đường Thiệu Nguyên bỗng thấp giọng ghé vào tai anh nói: "Đàn anh, chúng ta đi bên trái đi, bên phải cũng có người của họ."

Lộ Tranh vội vàng liếc mắt nhìn hướng rừng bên phải, quả nhiên thấy được ánh sáng loé lên mà vừa nãy mình không chú ý, đầu không khỏi toát mồ hôi lạnh.

May mà có người nhắc nhở, nếu không nếu anh vọt về hướng đó thì chẳng khác nào chui đầu vào lưới.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, hai người khom lưng chạy nhanh vào cánh rừng bên trái, điên cuồng chạy dưới ánh trăng mờ mịt.

Thể lực Lộ Tranh tốt nên cũng không quá mệt, nhưng Đường Thiệu Nguyên đã mệt đến mức thở không nổi, mùi máu tươi trong cổ họng xộc thẳng lên, song nghĩ đến bản thân nếu chậm lại sẽ liên luỵ Lộ Tranh klàm cậu không dám lên tiếng, mím chặt môi chạy theo Lộ Tranh.

Rừng cây hai bên vô cùng rậm rạp, căn bản không có đường nào chạy đi, hai người chỉ có thể chạy theo đường mòn trong núi, cả hai chạy thục mạng một lúc lâu, đến khi nghe thấy âm thanh phía sau nhỏ đi trong lòng mới thả lỏng một chút.

Chú ý đến tiếng thở hổn hển không ra hơi của Đường Thiệu Nguyên, Lộ Tranh thả chậm bước, định tìm một nơi nghỉ ngơi rồi cấp tốc liên lạc thông báo cho Cảnh lão đại cùng đội trưởng Tra Thanh để nhanh chóng xuống núi.

"Hộc, Thiệu Nguyên, đi phía bên trái tìm chỗ......"

"Đoàng____!"

Một viên đạn bay lướt qua thái dương Lộ Tranh, Lộ Tranh cảm nhận được sức nóng trên mặt, máu từ trán anh dần chảy xướng. Đường Thiệu Nguyên phía sau rên lên đau đớn, dường như đùi cậu đã trúng đạn, trực tiếp quỳ trên đất.

Nguy rồi! Bên này cũng có người!

Ánh mắt Lộ Tranh loé lên, anh kéo Đường Thiệu Nguyên ra sau lưng mình, nâng tay bắn hai phát vào cái cây trước mặt.

"Phốc!" một tiếng, một thân ảnh rớt từ trên cây xuống, hoá ra có người mai phục trên cây.

"Má nó, kỹ thuật bắn súng không tồi!" Một giọng nói âm dương quái khí vang lên.

"Đàn anh cẩn thận!"

Bản thân Lộ Tranh chỉ chú ý đến địch phía trước, không có tinh lực để ý phía sau, chỉ nghe được tiếng hét đến khàn giọng của Đường Thiệu Nguyên, thân thể ấm áp lảo đảo đứng dậy, dùng tốc độ khó tin trực tiếp xông lên ôm lấy anh, che chắn anh.

Tiếng "Phốc" nhẹ nhàng vang lên, là âm thanh khi viên đạn ghim vào da thịt.

"Thiệu Nguyên!" Tim Lộ Tranh thắt lại, vội vàng ôm lấy cơ thể đang dần trượt xuống của cậu, sức mạnh lớn gấp mấy lần ngày thường bỗng bùng nổ, mang theo Đường Thiệu Nguyên to lớn nhanh chóng chạy vào rừng cây rậm rạp.

"Khụ...... Tôi không sao." Đường Thiệu Nguyên khàn giọng nói, nắm chặt tay Lộ Tranh, "Không trúng động mạch, đàn anh, anh đi trước đi!"

Lộ Tranh lo lắng nhìn cậu, giờ phút này mang theo cậu quả thật không tiện phát huy, còn dễ xảy ra ngộ thương, thấy cậu không giống đang nói dối liền vội vàng kéo cậu ra sau một bụi cây rậm rạp.

Vừa mới giấu người xong, tiếng súng phía sau lại vang lên, một phát đạn găm thẳng vào vị trí chân của hai người.

Lộ Tranh chạy nhanh về hướng khác phân tán sự chú ý, vừa chạy vừa thay băng đạn, giơ tay bắn hai phát về hướng tiếng súng nổ.

Hai tiếng rên rỉ, lại có hai người ngã xuống.

Chỉ còn...... Ba phát.

Không biết có phải do tình hình quá mức nguy cấp hay không mà lúc này Lộ Tranh lại cảm thấy tâm mình tĩnh lặng như nước, bình tĩnh lạ kì. Kỹ thuật bắn súng của anh được luyện ra ở bãi ngắm bắn, trong thực chiến ngoại trừ nổ súng cảnh báo thì chưa từng chân chính nổ súng bắn người, anh đủ bình tĩnh khiến cho tỷ lệ bắn trúng cũng không tệ lắm.

Rất nhanh ba phát cuối cùng cũng bắn ra, lại có thêm hai kẻ bắt cóc ngã xuống.

Người tới dường như rất có kinh nghiệm đối phó với cảnh sát, một âm thanh âm dương quái khí cười the thé hai tiếng, ồ lên: "Trên tay anh ta không còn đạn!"

Lộ Tranh hiện tại đang tay không tấc sắt, trước mắt lại là hai người to con, bóng đêm tối mù che khuất bộ dạng của họ nhưng chỉ cần nhìn cơ bắp hình thang căng phồng của họ cũng có thể biết được họ nhất định đã trải qua huấn luyện, Lộ Tranh không dám sơ suất, anh nhắm vào người đàn ông cao lớn trông có vẻ chậm chạp, giơ tay, nâng gối đá vào bụng người nọ.

Kẻ to con rên lên "ui da", song thể trạng hắn khá tốt, lảo đảo hai người rồi vọt lên.

"Dám đánh anh em tao à, mẹ nó! Lên hết đi!" Miệng phun đầy lời tục tĩu là kẻ âm dương quái khí kia, những người khác toàn bộ đều im lặng suốt hành trình, chỉ có gã là nói không ngừng.

Rất nhanh lại có thêm hai ba người đàn ông nữa tham gia, Lộ Tranh gian nan một chọi bốn, đường chạy trốn xung quanh đều đã bị bao vây, bụng, ngực anh đều trúng không ít đòn, vết thương trên đầu vẫn cứ chảy máu khiến tầm nhìn anh trở nên mơ hồ.

Mấy người vây quanh anh cũng không lành lặn gì, tất cả ít nhiều đều bị đả thương.

Ngay thời điểm bị ấn xuống đất, Lộ Tranh đã sắp mất ý thức.

Đầu anh đau nhói lên, Lộ Tranh phát hiện phương hướng mình giấu Đường Thiệu Nguyên có ánh đèn pin loé lên, cộng thêm tiếng đánh nhau mơ hồ truyền đến.

Xem ra Đường Thiệu Nguyên cũng bị đồng bọn của những người này phát hiện.

Vừa nãy Thiệu Nguyên thay anh cản một viên đạn, hiện tại chân không còn linh hoạt...... Cậu ấy phải làm sao bây giờ......

Chẳng qua rất nhanh Lộ Tranh đã không còn cách nào lo lắng tình huống bên Đường Thiệu Nguyên, một luồng sáng chiếu thẳng vào mắt khiến anh loá cả mắt, ánh sáng nhấp nháy hai lần nữa rồi mới tắt.

"Ơ, hết pin rồi." Âm thanh này trầm hơn, không phải là giọng của người đàn ông ồn ào khi nãy, giữa luồng ánh sáng cầu vòng trước mắt Lộ Tranh miễn cưỡng nhìn ra được đó là một người đàn ông cường tráng, dưới ánh trăng mơ hồ có thể thấy được trên cánh tay gã có một chuỗi hình xăm, dường như là hình dạng của loài chim nào đó.

"Yến ca, tên này làm sao bây giờ a?" Giọng nói âm dương quái khí kia lại vang lên, chỉ là lần này âm thanh có chút nũng nịu, tựa như đang làm nũng, một người đàn ông cố nói giọng như vậy thật khiến người nghe buồn nôn.

Nghĩ thế, Lộ Tranh vậy mà thật sự không khống chế được bản thân mình nôn khan.

"Bịch____" một tiếng, lại một trận đau nhức truyền đến, mắt bên phải anh bị trúng một đấm, gã đàn ông nũng nịu kia thẹn quá hoá giận quát: "Nôn mẹ gì đó!"

Lòng Lộ Tranh thật sự bất đắc dĩ...... Anh thấy có lẽ mình đã bị chấn động não nên mới buồn nôn, chẳng qua gã đàn ông này quá mẫn cảm nên anh làm gì cũng sai.

"Đánh anh ta làm gì, phí sức lực." Người đàn ông cao to túm gáy Lộ Tranh nhấc đầu anh lên, dưới ánh trăng chỉ thấy mặt anh máu me nhầy nhụa, hai mắt xanh tím, không nhìn ra được ngũ quan, gã xoa tay ghét bỏ: "Xấu quá."

Gã đàn ông nọ nghe thế không biết trúng chỗ nào mà bật cười khanh khách.

Tiếng cười khiến Lộ Tranh sợ hãi.

Ngay thời điểm anh vắt óc nghĩ cách thoát thân thì gã kia mỉm cười nói: "Tên này xử lý nhiều anh em chúng ta như vậy, đáng chết ____ nhưng mà thân thủ hắn không tồi, đầu óc cũng tốt, giữ thi thể lại đi."

Tâm Lộ Tranh như rơi vào hầm băng, lúc này anh đang một chọi hai, bản thân lại bị thương, mà hai kẻ kia đều có súng, dưới tình huống này dường như lựa chọn thế nào cũng là đường chết.

Ngay lúc gã đàn ông cao lớn giơ súng về phía anh, phía sau hắn đột ngột truyền tới giọng nam trong trẻo: "Từ từ."

Lộ Tranh hoảng sợ cực điểm, từ đầu đến giờ anh chưa từng phát hiện hướng đó vậy mà còn một người, nếu người nọ đánh lén đoán chừng mệnh anh đã chấm dứt rồi.

Đáng tiếc anh thật sự không còn sức xoay đầu, chỉ có thể dùng hết sức còn lại di chuyển tròng mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một bóng người cao gầy bước ra khỏi bóng cây, rõ ràng là ban đêm mà hắn vẫn đội mũ, không thể thấy rõ ngũ quan, chỉ là giọng nói này khiến Lộ Tranh thấy khá quen tai.

Từng nghe qua ở đâu nhỉ?

Chưa đợi anh suy nghĩ xong, người đội mũ đã đến gần Yến ca kéo tay gã, thanh âm trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng nói: "Để hắn cho tôi xử lý."

Yến ca vừa thấy người đội mũ thì giọng nói dịu xuống: "Loại chuyện bẩn thỉu này sao để em làm được."

"Tôi muốn, không thể sao?" Giọng người đàn ông đội mũ lạnh lùng, không quá cao hứng.

"Có thể có thể, đương nhiên có thể." Gã đàn ông vừa nghe giọng người đội mũ có chút không bèn vội vàng sửa miệng, dùng áo lau súng trên tay, lau khô rồi mới đưa cho người đội mũ.

Gã đàn ông còn lại dùng âm thanh không âm không dương "hừ" một tiếng.

Người đội mũ nở nụ cười gượng gạo với gã đàn ông cao to, dưới mũ chỉ lộ ra cái cằm nhọn trắng nõn cùng lúm đồng tiền trên má, thoạt nhìn không hề giống phần tử xấu hung tàn độc ác, mà ngược lại mang theo hương vị thanh thuần. Nhưng thủ pháp lên đạn thuần thục không hề phù hợp với ngoại hình hắn.

"Cạch ____ Keng"

Lộ Tranh như nghe được tiếng đếm ngược kết thúc sinh mạng của mình.

Ngay khi tim anh điên cuồng đập thì súng trong người đội mũ bỗng buông lỏng, hắn dùng chất giọng vừa lạnh nhạt vừa không vui lên tiếng: "Tôi nói các người nè, một người thì đứng bên cạnh, một người thì đè anh ta, đang xem tôi chơi đồ hàng đấy à?"

"Không nghe Thừa Nghiệp nói sao? Đi đi đi, bên kia cũng đi đi." Yến ca vừa nghe thấy người đội mũ mất hứng bèn vội đứng dậy buông Lộ Tranh ra, lại như lấy lòng mang theo người mặc áo khoe ngực kia đi theo.

Gã đàn ông áo sơ mi sát ngực "chậc" một tiếng, nhưng vẫn nghe lời Yến ca, đứng dậy đi sang một bên.

Cơ hội tốt!

Lộ Tranh vừa chụp lấy tảng đá bên cạnh, chuẩn bị phản kháng thì giây tiếp theo đã bị nóng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào đầu.

"Đừng lộn xộn, chú cảnh sát à." Giọng người đội mũ bucket đầy lạnh nhạt nói, "Đạn không có mắt đâu."

Lộ Tranh thở ra một hơi.

Bị mũ bucket che khuất khiến Lộ Tranh không thấy rõ dung mạo người nọ, thế nhưng khi cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của hắn lướt từng tất trên mặt mình, tứ chi anh cũng tê dại theo.

"Ha." Người đội mũ nhếch môi cười.

"Đoàng! Đoàng!"

== Hết chương 50 ==


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui