Văn Võ Song Toàn


Ném không biết bao nhiêu hòn đá, mặt hồ vốn tĩnh lặng tản ra từng đợt từng đợt sóng nước mãi vẫn chưa hết, giống như cảm xúc của cậu lúc này vậy, đang vô cùng, vô cùng tức giận, chỉ muốn phá hủy tất cả những thứ mà cậu nhìn thấy trước mắt.
Ba nói cậu sẽ có một người mẹ mới chăm sóc cho cậu, cậu cần sao! Cậu đã mơ hồ không còn nhớ được hình dáng mẹ nữa, chỉ khi nào nhìn những bức ảnh cũ của mẹ, cậu mới nhớ lại đôi chút ký ức về mẹ.

Cậu đã quen cuộc sống không có mẹ, huống chi những người đàn bà khác sao có thể là mẹ cậu được chứ? Càng khiến cậu khó chấp nhận hơn chính là người đàn bà kia còn dẫn theo một thằng con trai!
Dựa vào cái gì đám người ngoài đó lại bước chân vào nhà cậu? Cậu sẽ phải chia sẻ ba với người khác sao? Thời gian cậu và ba gặp nhau vốn đã rất ít ỏi, giờ lại còn phải chia cho người khác một nửa?
Ba nói cậu có anh trai rồi, sẽ không còn cô đơn nữa.

Cậu không thèm! Cậu không cô đơn! Cậu có phòng riêng của mình, có tất cả trò chơi cậu thích, tất cả đồ ăn ngon đều là của cậu, tất cả người giúp việc trong nhà đều nghe cậu sai bảo, cậu đang rất vui vẻ, cậu không cần thêm một người anh trai nào cả!
Ném đến khi tay mỏi nhừ, Vương Chấn Văn nhìn thấy bờ hồ có một quả bóng rách, không nghĩ ngợi, cậu bước tới sút mạnh một cái.
Thân thể Vương Chấn Văn chợt mất cân bằng, hai tay cậu vung vẩy, muốn túm lấy một cái gì đó, nhưng lại chỉ vớ được không khí.

Cậu ngã xuống hồ, chỉ kịp kêu lên một tiếng hoảng hốt, cả người đã chìm xuống.
Xong rồi, lần này thì cậu xong rồi.

Đây là biệt thự riêng của gia đình cậu, xung quanh không một bóng người, cậu chết chắc rồi!
Không cam lòng giãy dụa, đột nhiên chạm phải một thứ gì đó, cậu bất chấp túm chặt lấy thứ thô ráp kia không buông tay.
Sức lực vốn không còn lại nhiều nhanh chóng cạn kiệt, ý thức của cậu dần mơ hồ, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ, nếu có một người anh trai cũng tốt.
Một tràng ho dữ dội khiến không khí một lần nữa tràn đầy phổi, Vương Chấn Văn cảm thấy lồng ngực đau rát, toàn thân ướt sũng, lạnh buốt.

Nhưng những cảm giác này lại khiến cậu vui sướng, dù bây giờ cậu đang khó chịu đến thế nào, nhưng ít nhất cậu còn sống.
“Này, cậu sao rồi? Có thể cử động không?” Tiếng một cậu bé vang lên bên tai cậu.
Vương Chấn Văn mở to mắt, hơi nước trước mắt dần tản ra đi, một cậu bé cả người ướt sũng đang quỳ gối bên cạnh cậu, hai tay đặt lên ngực cậu, lo lắng nhìn cậu.
Tràng ho khan cuối cùng cũng dứt, Vương Chấn Văn nâng tay hất bàn tay đang đặt trên ngực mình ra – thật ép cậu đến sắp không thở được nữa rồi.

Cũng may, cậu có thể cử động được, chỉ có điều cả người cậu nặng trĩu.
Cậu bé kia vội thu tay, từ phía sau nâng cậu dậy: “Nhà của cậu ở đâu? Cậu đi được không? Điện thoại di động của tôi bị ngấm nước rồi, tôi không gọi điện được.

Hay là cậu qua tạm nhà tôi?”
“Cảm ơn! Tôi không có sức bước.” Vương Chấn Văn tự giễu mà nghĩ dù không bị ngã xuống nước, cậu cũng luôn không có sức.

Từ nhỏ thân thể cậu đã yếu ớt, lại lười vận động, thân hình cậu nhỏ hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều, sức cũng yếu hơn.

Nếu như không phải nhà cậu có tiền, chắc hẳn cậu đã bị bắt nạt rồi.
“Để tôi cõng cậu.” Cậu bé đứng lên, nâng Vương Chấn Văn dậy, kéo lên lưng mình.
Cậu bé này thật là cao, ở trên lưng cậu ta, cậu cảm thấy mình đột nhiên cao hơn rất nhiều.

Lưng người này rất rộng, tay cậu đặt phía trước cũng cảm nhận được lồng ngực rắn chắc.
Đầu óc của Vương Chấn Văn bắt đầu hỗn loạn, cậu vội nhắm mắt lại.


Quần áo ướt sũng trên người bị một cơn gió bắc thổi qua, rất lạnh! Cả người run rẩy, bàn tay vòng qua cổ cậu bé kia siết chặt.

Cậu bé đi rất chậm, nhưng rất vững vàng, sức lực của cậu ta thật lớn, xem chừng là thường xuyên vận động? Vương Chấn Văn miên man suy nghĩ, lúc mở mắt ra, phát hiện con đường mà cậu bé kia đang đi rất quen!
Cậu bé đi một chút rồi ngừng lại, điều chỉnh vị trí của cậu trên lưng mình, xem ra thể trọng của cậu cũng gây khó khăn cho cậu ta.
Đi hơn mười phút nữa, cuối cùng Vương Chấn Văn cũng nhận ra một chuyện, tuyến đường này chính là đi tới nhà cậu!
“Này, nhà anh ở đâu?”
“Nhà tôi sao? Cậu hỏi nhà trước kia hay nhà bây giờ?”
“Cái gì mà trước kia với bây giờ? Nhà không phải chỉ có một thôi sao?”
“Trước kia tôi sống với mẹ trong một căn hộ ở Thành Tây, nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ chuyển tới nơi này.”
Nhịp tim Vương Chấn Văn đột nhiên nhanh hơn.

Có khi nào, cậu bé này, người cứu cậu này sẽ ở nhà cậu? Nói đúng hơn, cậu ta chính là ‘người anh trai kia’ của cậu?
“Thả tôi xuống!” Vương Chấn Văn đột nhiên giãy dụa, muốn từ trên lưng cậu bé nhảy xuống.
Cậu đột nhiên giãy dụa như vậy khiến cậu bé hoảng sợ đến không kịp phản ứng, vội buông tay đang giữ chân cậu ra, thân thể loạng choạng một cái mới đứng vững lại được.

Cậu bé quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt bối rối: “Có chuyện gì thế?”
Máu dồn lên não, ý thức của cậu rõ ràng hơn, chỉ là trong tai vẫn còn hơi ong ong.
Sững sờ nhìn cậu bé cao lớn trước mặt, mặc dù gầy nhưng phần cánh tay lộ ra bên ngoài tay áo rất rắn chắc, vầng trán rộng có điểm mấy cái mụn, đôi mắt dài hẹp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi không mỏng không dày, quần áo mặc trên người trông có vẻ rất cũ.
Cậu ta chính là con trai của người đàn bà kia, nhìn trông thật bần hàn!
“Anh tên là gì?”
“Tôi tên Trương Lực Cần.

Cậu sao thế? Tôi cõng làm cậu khó chịu sao?”
“Chuyện đó không phải chuyện quan trọng.

Tôi hỏi anh, ba anh tên gì?”
“Ba tôi? Cậu hỏi ba tôi làm gì?” Sắc mặt Trương Lực Cần có chút khó coi.
“Tôi không hỏi người ba trước kia của anh, tôi hỏi người ba hiện tại của anh tên là gì?”
“Tôi chưa hỏi mẹ, tôi chỉ biết chú ấy họ Vương.”
Xong rồi, chính xác rồi! Vừa rồi còn chửi thầm hai mẹ con người ta, bây giờ người ta đã tới tận cửa, đứa con trai còn cứu mạng mình, sau này mình biết tỏ thái độ với bọn họ thế nào được đây?
“Cậu làm sao vậy? Cậu sợ tôi là người xấu sao? Yên tâm, tôi ở đây thật mà! Hay là tôi đỡ cậu đi nhé?”
“Không cần, tôi tự đi được!” Vương Chấn Văn gắng gượng thân thể không chút sức lực đi về nhà.

Trương Lực Cần theo phía sau, vẻ mặt khó hiểu.
Đi chưa được hai bước, Vương Chấn Văn đột nhiên quay phắt lại, nhìn chằm chằm Trương Lực Cần: “Anh nghe cho kỹ đây, không được nói ra chuyện tôi bị ngã xuống hồ, nếu không, tôi cho anh biết tay!”
Trương Lực Cần dừng lại theo, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy tức giận của cậu, càng thêm khó hiểu.

Nhưng anh không hỏi lại, vừa nghĩ ngợi, vừa đi theo đằng sau Vương Chấn Văn.

Về đến nhà, quả nhiên ngồi trong phòng khách ngoài ba cậu còn có một người phụ nữ nữa.
“Chấn Văn, con làm gì mà cả người đều ướt thế này?” Ba thấy Vương Chấn Văn cả người ướt sũng, vội bước tới hỏi.

Trên người Vương Chấn Văn không chỉ ướt sũng mà còn dính đầy bùn nữa.
“Lực Cần, sao con cũng như vậy? Hai con vừa gặp chuyện gì thế?” Người phụ nữ kia nhìn hai cậu bé toàn thân đều bẩn.
“Con lại ra hồ chơi phải không? Ba đã nói bao nhiêu lần rồi, con không được đi ra đó, sao con không chịu nghe lời? Con vừa bị rơi xuống hồ đúng không?” Vương Tuần Dương cao giọng trách mắng, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
Vương Chấn Văn cảm thấy mình thật ngu ngốc, nhất định là do nước hồ ngấm vào não rồi, nhìn dáng vẻ này của cậu ai mà chẳng biết cậu vừa rơi xuống nước.

Cậu đành miễn cưỡng bịa đặt một chút, nhưng Trương Lực Cần phía sau đã nhanh miệng nói trước: “Chú, không phải đâu ạ.

Là con ra hồ đó dạo chơi, suýt chút nữa đã rơi xuống, may mà em trai này đã kéo con lên, con mới không có chuyện gì.”
Vương Chấn Văn quay đầu lại Trương Lực Cần.

Người này sao có thể bình tĩnh như vậy, nói dối mà mặt không hề đỏ lên.

Trương Lực Cần nhìn lại cậu, cười cười, ánh mắt dịu dàng.
Vương Chấn Văn vội thu mắt, mặt đỏ tim đập.

Người này bệnh rồi sao, tự dưng cười làm gì!
Vương Tuần Dương nhìn Trương Lực Cần, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Hai con thật là có duyên, còn chưa chính thức gặp mặt đã biết giúp đỡ nhau rồi.

Lực Cần, đây chính em trai mà chú từng nói với con, tên Chấn Văn.

Từ bây giờ con trở thành anh trai rồi, nhớ chăm sóc em nhé?”
Vương Chấn Văn nhìn ba vỗ vỗ tên ngốc kia, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Thằng bé này, may mà hôm nay con ra hồ chơi, nếu không đã mất một người anh trai rồi.

Lực Cần ngoan ngoãn, điềm đạm như vậy, tương lai nhất định không tồi.

Lực học của Lực Cần cũng rất tốt, con ngoan ngoãn theo anh trai học hỏi, nghe chưa?”
“Chuyện này để sau hãy nói.

Để hai con đi tắm trước đã, em đi nấu chút canh gừng, tránh để chúng cảm lạnh.”
“Chấn Văn, phòng anh trai ở đối diện phòng con, con dẫn anh lên đi.”
Hai người mỗi người một câu sắp xếp, Vương Chấn Văn không đợi ba nói xong đã xoay người đi lên lầu, Trương Lực Cần vẫn theo sát phía sau cậu.
Tắm rửa, thay quần áo xong, Vương Chấn Văn càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, thế nào mà cậu ra hồ chơi là sai, còn tên Trương Lực Cần ra hồ thì không bị mắng? Còn cả nụ cười kia nữa? Tại sao anh ta lại cười? Đang muốn trêu tức cậu sao?

Phải hỏi cho ra, nếu không hôm nay cậu không ngủ yên được.
Vương Chấn Văn đi sang cửa phòng đối diện, vừa giơ tay định gõ, cửa phòng đã mở ra.
“Em tìm anh à?” Trương Lực Cần đã thay quần áo, vừa nhìn liền biết là ba mua cho, tất cả đều là hàng hiệu.

Anh ta mặc bộ đồ này so với người lúc nãy cứ như hai người vậy, cả người đều khiến người ta chói mắt.

Vương Chấn Văn ngẩn người một lúc mới nhớ ra mục đích của mình.
“Vào phòng rồi nói.” Cậu dùng lực đẩy Trương Lực Cần vào phòng, trở tay đóng cửa rồi bấm khóa lại, cậu không muốn bị ba nhìn thấy.
“Không ngờ chúng ta là anh em!” Trương Lực Cần lui vào phòng, dựa người lên bàn, nhìn người em trai sáng sủa trước mặt, trong lòng vô cùng vui vẻ.
“Ít nói nhảm đi! Tôi hỏi anh, vừa rồi anh cười cái gì?”
“Cười cái gì là cười cái gì? Bây giờ á?” Nụ cười của Trương Lực Cần lúc này đã biến thành hoang mang, không hiểu mà nhìn Vương Chấn Văn.
“Còn giả bộ! Lúc anh nói dối đó, có phải anh cười nhạo tôi bị ba mắng không?”
“Sao anh lại cười nhạo em?”
“Tôi đang hỏi anh đó!” Vương Chấn Văn gây sự sấn tới trước người Trương Lực Cần, lập tức nhận ra chiều cao của mình thua thiệt hơn, cậu vội che giấu bằng cách xoay người ngồi xuống bàn.
“Anh không cười nhạo em.

Lúc đó anh rất vui, vì người anh cứu lại chính là em trai mình.”
“Ai là em trai anh? Tôi không chấp nhận anh là anh trai tôi, chúng ta không cùng ba cùng mẹ!”
“Không có quan hệ máu mủ cũng làm anh em được.

Anh vẫn luôn muốn có một em trai hoặc em gái, có thể cùng nói chuyện, cùng chơi đùa.

Em không thấy chơi một mình rất nhàm chán sao?”
“Ai nói tôi thấy nhàm chán? Tôi còn có bạn bè.”
“Không giống.”
“Thế nào là không giống?”
“Bạn bè không phải lúc nào cũng có thể ở bên nhau, nhưng chúng ta lại có thể luôn ở bên nhau.

Mẹ anh đã nói cho anh biết anh sẽ có em trai, anh đã mong ngóng suốt mấy ngày nay rồi.

Dù em nói thế nào, thật ra trong lòng em cũng mong có anh em, đúng không?”
Vương Chấn Văn không nói lại nổi! Người này nghe không hiểu lời cậu sao? Dù không hiểu lời cậu, thì từ giọng điệu của cậu cũng phải nhận ra chứ? Vậy mà từ đầu đến cuối anh ta đều không tỏ thái độ gì cả! Tên anh trai ngốc này không nhận ra mình không được cậu hoan nghênh sao?
“Anh không biết em nghĩ thế nào, nhưng anh rất vui vì có em là em trai.

A, chúng ta đi xuống thôi.

Mẹ của anh đã nấu canh gừng, uống vào đuổi lạnh, sẽ không bị cảm, rất tốt.”
“Tôi không uống! Tôi chưa nói hết! Sau này ở trước mặt ba tôi, chúng ta có thể giả vờ, nhưng sau lưng tôi là tôi, anh là anh, anh đừng có gọi tôi là em trai!”
“Được, nghe lời em! Nhưng giờ ba em đang ở nhà, không phải chúng ta nên diễn vai anh em sao?” Nói xong, Trương Lực Cần đưa tay khoác vai Vương Chấn Văn.
Mà ngay khoảnh khắc đó, Vương Chấn Văn như bị điện giật, dòng điện từ nơi tiếp xúc chạy thẳng vào lòng, nhộn nhạo.

Cậu hoảng sợ vội hất tay Trương Lực Cần ra, lại quên mất mình đang ngồi trên bàn, thân thể lảo đảo ngã xuống, ngay sau đó lại ngã vào lồng ngực của Trương Lực Cần.
“Nhóc con này, sao lúc nào cũng dễ ngã như vậy?”
“Ai cần anh lo! Đừng chạm vào tôi, làm ơn tránh xa tôi ra!” Gào xong, Vương Chấn Văn cảm thấy trên mặt, trên cổ mình đều nóng ran lên.


Người này luôn khiến cậu cảm thấy khó thở, không nên ở lại đây nữa.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, phía ngoài ba đang gọi bọn cậu đi xuống.

Vương Chấn Văn vội nhảy phắt xuống bàn, mở cửa chạy ra ngoài, đụng ngay vào ba.
“Con cũng ở đây sao? Hai anh em các con đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì, nói chuyện phiếm thôi ạ.” Vương Chấn Văn lúng túng cười.
“Anh em các con nói chuyện bồi dưỡng tình cảm cũng tốt, về sau đến trường có thể giúp đỡ lẫn nhau, ba đỡ lo lắng.”
“Đến trường gì ạ? Anh ta đến trường con học sao?”
“Người đến đây rồi, trường học đương nhiên cũng cần chuyển.

Sao thế? Con vui chứ?”
“Vui ạ!” Câu nói này là của Trương Lực Cần đã đi tới đứng phía sau Vương Chấn Văn từ lúc nào.
Vương Chấn Văn thầm mắng vô số lần, vui cái rắm, vậy là cậu lại phải chạm mặt tên anh trai ngốc kia nhiều hơn rồi.
“Vậy thì tốt.

Xuống đi, mẹ con đã chuẩn bị sẵn canh gừng cho hai đứa rồi.”
Ba cười ha hả xoay người xuống lầu, mặc dù không muốn, Vương Chấn Văn vẫn cùng Trương Lực Cần một trước một sau đi xuống theo.
Uống xong bát canh gừng liền đến giờ cơm tối.

Trên bàn đầy đồ ăn mà Vương Chấn Văn thích, tỏa hương thơm lừng.

Bị đói đến bụng đã kêu vang, Vương Chấn Văn ăn ngấu ăn nghiến.
Ăn no một nửa, Vương Tuần Dương mở miệng: “Thế nào? Mùi vị thức ăn không tệ chứ?”
Vương Chấn Văn gật đầu: “Chúng ta đổi đầu bếp sao ạ? Đầu bếp này nấu cơm ngon hơn.”
“Đầu bếp nào? Đây đều do dì Trần của con nấu đó.

Hai người chúng ta có lộc ăn rồi.”
Đôi đũa đang gắp thịt của Vương Chấn Văn chợt khựng lại giữa chừng.

Mẹ nó, com này là do người đàn bà kia nấu, cậu nên ăn hay không đây?
Mặc kệ, dù sao cũng đã ăn nhiều như vậy rồi, phun cũng không ra được, hơn nữa cũng không nên tự làm khổ cái bụng của mình.

Nghĩ như vậy, Vương Chấn Văn nhét miếng thịt vào miệng, dùng sức mà nhai.
“Dì còn sợ không hợp khẩu vị của con, giờ thì dì yên tâm rồi.” Trần Cẩn nhìn Vương Chấn Văn ăn như hổ đói, cười rất vui vẻ.
Hai mẹ con nhà này đúng là có bệnh rồi! Bệnh cười! Động một chút là cười! Còn cười khiến lòng người nhộn nhạo nữa chứ.
Vương Chấn Văn liếc Trương Lực Cần, tên ngốc đó quả nhiên cũng đang cười.

Cười cái rắm! Có gì hay mà cười.

À, đúng rồi, từ nay về sau bọn có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống của người có tiền, vui vẻ là đương nhiên.

Sao mình lại không nghĩ ra sớm chứ?
Dù nghĩ ra được lý do hai người kia cười nhiều như vậy, nhưng Vương Chấn Văn lại đột nhiên cảm thấy không vui..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận