Thứ hai sau khi livestream.
Chấn Văn và Chấn Võ vì chuyện đi học mà tranh luận một hồi.
Chấn Võ vẫn muốn cùng Chấn Văn đến trường, nhưng Chấn Văn kiên quyết phản đối.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đến sắp bắn ra tia lửa, nhưng chuyện này không quan hệ gì đến chuyện tình cảm cả.
Chấn Võ thỏa hiệp: “Anh chỉ đi cùng em, nếu không có chuyện gì, anh sẽ đến trường.”
Chấn Văn thấy Chấn Võ nhượng bộ, cũng không cứng rắn nữa.
Hai người lái mô tô đến trường.
Vào cổng, vẫn cảm nhận được ánh mắt của mọi người bắn tới, nhưng có thể thấy rõ trong ánh mắt này không còn nhiều bài xích như trước.
Hôm nay là lớp nhỏ, chỉ có mấy người cùng chuyên ngành với Chấn Văn học.
Chấn Văn vẫn ngồi trong góc lớp như thường lệ, thấy Chấn Võ ngồi xuống, vỗ anh: “Anh nên đi rồi.”
“Vừa mới tới, để anh nghỉ một lát đã.
Lớp của anh mười giờ mới học, không cần vội.”
“Chấn Võ, gần đây anh thật bám người.
Không phải đã nói rồi à? Sao lại nuốt lời?”
“Anh chỉ nghỉ ngơi một tiết, tiết sau anh sẽ đi mà.
Chấn Văn!” Chấn Võ gọi tên Chấn Văn rất thỏ thẻ, anh đang làm nũng sao?
Chấn Văn cảm thấy người nổi da gà, thấy vẻ mặt bình đạm của Chấn Võ lộ vẻ làm nũng, lại còn trước mặt bao nhiêu người, cậu thật hoài nghi mình đang ngủ mơ.
Cậu vội nhìn quanh, quả nhiên ít nhất hơn nửa bạn học trong lớp bị tiếng gọi làm nũng này của anh làm cho nhìn sang, thậm chí có hai bạn nữ còn không nhịn được mà bật cười.
Chấn Văn vội giật tay Chấn Võ, nhìn anh cảnh cáo: “Anh đừng có nói chuyện kiểu này!”
Chấn Võ bối rối nói: “Sao thế? Bình thường lúc em xin xỏ anh cũng nói kiểu này mà, anh làm không đúng sao?”
Chấn Văn ôm trán nói: “Anh trai Chấn Võ à, anh quay về là anh đi có được không? Em nhìn không quen.”
Chấn Võ cười, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Chấn Văn: “Được.
Vậy cho anh ngồi ở đây một tiết, có được không?”
Chấn Văn hết muốn khuyên bảo, lỡ như anh lại giở trò gì khác, hôm nay cậu sẽ thật sự thu hút sự chú ý.
Chấn Võ nhìn quanh bạn học của Chấn Văn, thấy ánh mắt đôi khi đảo tới nơi này đã không còn ghét bỏ, chỉ trích nữa, Chấn Võ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hiệu quả của livestream không tệ.
Không biết bên Cố Tiềm thế nào? Vừa nghĩ vậy, anh lập tức gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Cố Tiềm thế nào đã có Điền Duy Thành lo, anh không cần, cũng không nên quan tâm đến cậu ta.
Hết tiết đầu, Chấn Võ không nỡ rời Chấn Văn, hẹn buổi tối sẽ ra ngoài ăn, rủ cả đám Hạ Vũ Hào nữa.
Chấn Văn nghĩ đến đã lâu không gặp Hạ Vũ Hào, trong lòng vui vẻ.
Chuông hết giờ học buổi chiều vang lên, Chấn Văn cầm cặp sách đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ra đến cửa thì gặp Lương Tử Hiền trong câu lạc bộ lái mô tô.
Lương Tử Hiền gãi đầu nói: “Chấn Văn, có thể phiền cậu một lát không?”
Chấn Văn cười nhạt, theo Lương Tử Hiền rời khỏi tòa nhà học, đi trên con đường ra cổng.
Lương Tử Hiền chần chừ một lát mới mở miệng: “Chấn Văn, cả tuần vừa rồi cậu không tham gia hoạt động của câu lạc bộ, tôi đang nghĩ có phải cậu bị mấy lời đồn đại trên mạng làm ảnh hưởng hay không.
Tôi đến để nói với cậu, tôi là người mời cậu vào câu lạc bộ, tôi tin cậu là người tốt.
Cho nên, cậu đừng lo lắng, hãy đến tham gia hoạt động tuần này nhé.
Tôi cũng đã nói với mọi người trong câu lạc bộ rồi, ai dám nhắc lại chuyện đó thì có thể rời khỏi.”
Chấn Văn kinh ngạc nhìn Lương Tử Hiền, không nhịn được cười nói: “Anh chưa xem đoạn livestream à?”
Lương Tử Hiền sửng sốt, không hiểu hỏi: “Livestream? Livestream gì? Bình thường tôi không hay xem livestream, tôi thấy không có gì thú vị.”
Chấn Văn lắc đầu: “Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.
Tôi sẽ xem lịch, nếu như có thể, tôi sẽ tham gia hoạt động.”
“Tuyệt quá! Không được đổi ý đâu đấy.
Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa.
Bye bye!”
Chấn Văn nhìn anh ta nhảy chân sáo rời đi, lắc đầu nói: “Trông anh ta thật trẻ con.”
Đến tối, mấy người hẹn nhau ở một quán lẩu.
Nhà hàng này nổi tiếng với món lẩu cay, là chọn theo khẩu vị của Hạ Vũ Hào, cậu ta rất thích ăn cay.
Bởi vì không phải là Chủ nhật, cho nên ngoại trừ Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên, nhưng người khác đều nói là quá xa nên không thể đến.
Mấy người vây quanh nồi lẩu, nhìn hơi nước chậm rãi bốc lên, Hạ Vũ Hào cầm đũa thả thịt vào trong nồi.
“Cậu vội vàng gì chứ? Nước còn chưa sôi mà.” Chấn Văn không nhịn được mà nhạo báng Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào nở nụ cười đầy răng, nói: “Thịt có thể thả sớm, không sợ bị chín quá, có đúng không Hiên?”
Khâu Tử Hiên xoa tóc Hạ Vũ Hào, nói: “Em thừa nhận là mình nóng lòng muốn ăn đi.
Nói trước, phải để phần anh đó.”
“Lần nào em chả để phần cho anh!” Hạ Vũ Hào oan ức nhìn Khâu Tử Hiên.
“Lần này không chỉ để phần cho anh, còn phải để cho bọn họ nữa.”
“Yên tâm, anh em của em, đương nhiên em sẽ bảo vệ.”
Chấn Văn cười nhìn Hạ Vũ Hào: “Hôm nay các cậu không bận gì sao? Lại có thời gian đi ăn.”
Hạ Vũ Hào nói: “Bận chứ, bận chết đi được, cho nên mới vừa biết chuyện nhà cậu, muốn đi xem cậu thế nào.
Nhìn cậu có vẻ không sao, giải quyết được rồi hả?”
Chấn Văn lắc đầu nhìn Chấn Võ, trong đầu hai người thầm nghĩ: lại là tên nói không suy nghĩ.
Hạ Vũ Hào lo lắng hỏi: “Chưa giải quyết được?”
Chấn Văn bật cười, đoạn đối thoại này sao quen thế chứ?
Chấn Văn nói: “Xem như giải quyết được phần lớn rồi.
Này, bình thường các cậu làm gì?”
Hạ Vũ Hào thả lỏng, tiếp tục nhìn chằm chằm thịt trong nồi, đáp: “Hẹn hò, đi học, vận động, chúng mình rất bận.
Mình thấy cậu tham gia câu lạc bộ lái mô tô, trường cậu không có câu lạc bộ bóng chuyền à? Sao không đánh bóng chuyền?”
Chấn Văn vừa gắp miếng thịt Chấn Võ lấy cho mình lên, ăn một miếng, cay đến không thể nói chuyện.
Chấn Võ vội đưa cốc nước cho cậu: “Em ăn chậm thôi.
Nếm thử trước đã rồi mới ăn miếng lớn như vậy chứ.”
“Cay quá! Sao lại cay thế?”
Hạ Vũ Hào cười vô cùng vui vẻ: “Không ngờ hả? Lẩu cay của nhà hàng này nổi tiếng lắm đó, muốn cho cậu ăn thử.”
Mặc dù rất cay, nhưng sau khi cảm giác cháy bỏng qua đi, Chấn Văn lại thấy sảng khoái hơn nhiều.
Khâu Tử Hiên nhìn cậu và Chấn Võ, hỏi: “Các cậu có cần chúng tôi giúp gì không?”
Chấn Võ hiểu ý cười nói: “Không cần.
Ngoại trừ công ty của ba tôi cần thời gian để khôi phục lại như trước, tất cả đã quay về quỹ đạo.”
Hạ Vũ Hào vội hỏi: “Tên kia thì sao? Có bị bắt không? Nó vu oan giá họa cho người khác như vậy, có phải ngồi tù không?”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, cười nói: “Hôm nay cậu ta đã làm thủ tục nghỉ học.
Tôi thấy kết cục như vậy là được rồi.”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ, kinh ngạc hỏi: “Cậu ta nghỉ học? Sao anh không nói cho em biết?”
Chấn Võ thành thật trả lời: “Anh sợ em không muốn nghe.”
“Sao có thể? Em rất sẵn lòng nghe chuyện này, sau đó cười to ba tiếng.
Ha! Ha! Ha!” Nói xong còn há miệng khoa trương cười to.
“Đối với chuyên ngành luật tụi anh, chuyện này không quá to tát, thật ra cậu ta không cần phải nghỉ học.”
“Được rồi.
Từ giờ đừng nhắc đến tên cậu ta nữa, được không?”
“Được, không nhắc đến nữa.” Chấn Võ tiếp tục gắp đồ ăn cho Chấn Văn, sau đó mới bắt đầu ăn.
Tối nay bốn người ăn uống vui vẻ, cay đến sảng khoái, nói chuyện càng thêm hào hứng.
Bọn họ kể cho nhau nghe tình hình của bạn học gần đây, kể những lời hứa hẹn thú vị, tâm sự mơ ước trong tương lai.
Giống như đêm nay chỉ thuộc về thanh xuân.
Chín giờ tối, bốn người ăn xong, chia tay nhau ở đầu đường.
Bởi vì Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên phải về trường sớm, cho nên bọn họ không thể cùng đi hát karaoke Chấn Văn đã đặt sẵn.
Hạ Vũ Hào tiếc nuối nói: “Mình chưa nghe cậu hát bao giờ, lần sau nhất định phải hát cho mình nghe đấy.”
“Nếu cậu muốn nghe, lát nữa mình ghi âm lại cho cậu nghe.” Chấn Văn ôm vai người anh em tốt, Chấn Võ và Khâu Tử Hiên đi sau thấy hai người ôm vai bá cổ, liếc nhau, cười.
Tiễn Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên, Chấn Võ nhìn Chấn Văn vẫn còn rất hào hứng: “Hơi muộn rồi, em vẫn còn muốn đi hát chứ?”
“Muốn.
Sao lại không đi? Gần đây em mới nghe một ca khúc, đang muốn hát thử.”
“Vậy chúng ta sẽ về trước mười một giờ, không được về quá muộn.”
“Biết rồi, anh nói nhiều thật đó.” Dù nói vậy, Chấn Văn vẫn vui vẻ ôm Chấn Võ tới một quán karaoke gần nhà, vào một căn phòng.
Hai giờ sau, ngoại trừ nghỉ ngơi giữa chừng một lát và ép Chấn Võ hát, Chấn Văn chỉ hát đi hát lại một bài.
Chấn Võ nhìn ca từ trên màn hình, lại nhìn Chấn Văn đứng đó gân cổ gào, cũng cầm micro, hát cùng cậu.
Dê con lạc đường – Bản Sắc Huynh Đệ
Mất đi rồi đừng quay đầu nhìn lại
Mất đi rồi
Mang hành lý trên lưng quyết định cuộc hành trình
Đeo thân xác tàn tạ nhận ra hình dạng mình
Chờ kẻ thù tới tính sổ
Như là cơn ác mộng chưa bao giờ tỉnh
Ta tìm kiếm phong cảnh thật là nên thơ
Như mò kim đáy biển giữa những bức thư
Nằm ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ
Nghĩ suy nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu ta
Không muốn lại liều mạng khi vẫn chưa cùng đường
Hành động của ta bị ma quỷ trói buộc
Khát vọng tự do như căn bệnh nan y
Quá nhiều lý do sẽ chẳng ai tin tưởng
Ta chỉ cần ở một mình yên lặng
Lần này đi xa sẽ dừng lại ở đâu?
Cô gái bé nhỏ vẫn chờ ta ở nhà
Là ta f**k up, là ta không đủ tỉnh táo
Không có người nào tha thứ cho ta
Giơ hai tay đầu hàng ta còn có thể nói gì?
Bà ngoại tuổi cao hỏi ta ra nước ngoài
Bà xin cháu đừng làm bà thêm lo lắng
Mỗi ngày đi ngủ hãy ôm Kinh thánh
Vì sao phải trốn tránh? Làm thế nào mới có khí phách?
I don’t know
Trong đêm một đoạn ký ức thoảng qua như cơn gió
Muốn đưa tay bắt lấy lại chỉ có hư không
Có thể hay không lắp ghép khoảng thời gian
Mất đi rồi xin đừng quay đầu lại
Mất đi rồi xin đừng nghĩ đến nữa
Mất đi rồi xin đừng quay đầu lại
Mất đi rồi
Quãng đường này ta đều sống lưu lạc
Cuộc sống của ta giống như đi hát rong
Cuộc sống thế này khiến người ta phiền muộn
Con đường này biết đi thế nào đây?
Trước khi ngủ ta hỏi mình có nên tiếp tục?
Tỉnh lại vẫn bó buộc trong kỷ luật
Ta không muốn mất đi sự tự do
Không muốn bị bắt phải vào khuôn khổ
Ta chỉ muốn ngân nga điệp khúc của mình
Mẹ ta sẽ không làm người thất vọng
Mẹ ta chỉ đang ở ngoài vùng cấm
Nghĩ tới mặt người xuất hiện trong đôi mắt nhắm lại của ta
Thời gian vào sáng sớm
Tựa như kẻ gầy yếu sợ kẻ thù tìm tới
Đừng quá lo, ta sẽ vượt qua cơn sóng cả
Trong đêm một đoạn ký ức thoảng qua như cơn gió
Muốn đưa tay bắt lấy lại chỉ có hư không
Có thể hay không lắp ghép khoảng thời gian
Mất đi rồi xin đừng quay đầu lại
Mất đi rồi xin đừng nghĩ đến nữa
Mất đi rồi xin đừng quay đầu lại
Mất đi rồi
Mất đi rồi xin đừng quay đầu lại
Mất đi rồi xin đừng nghĩ đến nữa
Mất đi rồi xin đừng quay đầu lại
Mất đi rồi
Tầm mắt mơ hồ chứ chẳng phải không thấy
Tầm mắt mơ hồ chứ chẳng phải không thấy
Tầm mắt mơ hồ chứ chẳng phải không thấy
Tầm mắt mơ hồ chứ chẳng phải không thấy..