Văn Võ Song Toàn


Lúc Chấn Võ mỉm cười tỉnh giấc, trong phòng vẫn tối.

Anh khẽ động đậy thân thể, ngoài trừ mệt mỏi và hưng phấn, thì cả người đều đau nhức, đặc biệt là bên dưới sưng đau làm anh khó chịu cau mày.

Mỗi lần làm xong, cảm giác của Chấn Văn chính là thế này sao? Nghĩ đến Chấn Văn, khóe môi Chấn Võ bất giác cười.

Anh lật người, tay giơ lên, lúc hạ xuống không chạm vào cơ thể quen thuộc như anh tưởng, mà rơi xuống ga giường trống không, lạnh lẽo.
Chấn Võ sờ soạng rồi thu tay dụi mắt, nhìn kỹ lại.
Dậy sớm đã là thói quen khó sửa của Chấn Võ, đồng hồ sinh học của anh chuẩn xác đến không cần dùng đồng hồ báo thức.

Chấn Văn hay trêu chọc anh có ‘trí năng’ báo thức, là đồng hồ báo thức chạy bằng cơm của cậu, cậu còn tự hào khoe khoang với bạn học khác không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, đồng hồ sinh học nhắc nhở anh bây giờ chắc chắn không phải đêm.

Nhìn quanh, quả nhiên thấy cửa sổ đã được bức rèm kéo kín, chặn mất ánh sáng.
Phòng của bọn anh chưa bao giờ kéo rèm, Chấn Văn không thích tối tăm, còn Chấn Võ thì thích được ánh mặt trời đánh thức.
Nhưng hôm nay cửa sổ lại được rèm che kín, Chấn Võ cười, có lẽ là Chấn Văn muốn anh ngủ thêm một lát nữa.

Chấn Văn đã rời giường, bây giờ chắc đã là giữa trưa rồi.
Chấn Võ di chuyển phần dưới cơ thể.

Xung quanh giường sạch sẽ, hai bộ quần áo cởi ra hôm qua cũng không thấy đâu, cạnh giường đặt sẵn áo T-shirt đen trắng phối hợp cùng quần ngắn, ngay cả quần lót cũng được gấp gọn để bên cạnh.
Chấn Võ mặc nhanh quần áo, kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời lập tức lọt vào, làm Chấn Võ nhất thời không mở được mắt.
Anh ra khỏi phòng.

Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vọng tới tiếng người đi lại.
Chấn Võ xuống lầu, thấy mấy người làm đang lau dọn nhà cửa như thường lệ.

Mỗi ngày bọn họ chỉ ở đây dọn dẹp từ bảy giờ đến mười giờ, thời gian còn lại sẽ không xuất hiện trong biệt thự.
Chấn Võ cau mày nhìn đồng hồ trong phòng khách, chỉ mới tám rưỡi.

Anh đi quanh lầu một một vòng, đến phòng ăn, trên bàn bày sẵn một phần ăn sáng, như là để cho anh.

Chấn Văn không có ở đây, ngay cả ba mẹ cũng không thấy.

Bọn họ đều đi ra ngoài? Sao không gọi anh đi cùng?
Chấn Võ đang định trở ra phòng khách lấy điện thoại gọi Chấn Văn, vừa quay người, khóe mắt chợt đảo qua vị trí Chấn Văn thường ngồi – nơi đó đang đặt một lá thư.

Anh tới gần, trên bì thư viết: Gửi Chấn Võ.
Chấn Võ cười, nhìn nét chữ phóng khoáng, đúng là chữ của Chấn Văn.

Sao hôm nay em ấy không nhắn tin, mà viết thư thế này?
Chấn Võ bưng cốc sữa tươi bên cạnh lên, uống một ngụm, rồi ngồi xuống, mở bì thư, bên trong là một xấp giấy khá dày.
Chấn Võ mở ra, đọc được hai hàng, nụ cười đang treo trên môi dần cứng lại, trái tim đập mạnh, anh đứng bật dậy, chiếc ghế đổ kềnh ra sau làm anh suýt ngã theo.

Anh lảo đảo chạy ra ngoài phòng khách, nhấc điện thoại gọi cho Chấn Văn.
Bên kia điện thoại chỉ vang lên một giọng nói máy móc: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…”
Anh cúp điện thoại, bấm số của mẹ, chuông điện thoại vang ra từ phòng ngủ của ba mẹ.

Anh cầm điện thoại bàn, vọt lên phòng ngủ, bật mở, bên trong trống không, điện thoại của Trần Cẩn đang đặt trên tủ đầu giường.
Chấn Võ lại bấm số của Vương Tuần Dương, điện thoại của ông cũng tắt máy.
Sắc mặt của anh trở nên rất khó coi, nghe thấy tiếng người làm chạy lên, lo lắng nhìn anh.
Chấn Võ vội túm lấy cánh tay một người trong đó như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, hỏi dồn: “Anh biết mẹ tôi đi đâu không? Có biết Chấn Văn đi đâu không?”
Người làm lắc đầu đáp: “Lúc chúng tôi đến thì thấy phu nhân đang đi ra ngoài, phu nhân chỉ dặn không cần quét dọn phòng ngủ của cậu chủ và phòng ăn rồi vội vàng rời đi.

Chúng tôi không thấy cậu Chấn Văn.”
Chấn Võ buông người làm ra, vô lực phất tay, ý bảo anh ta có thể đi.

Anh tựa người lên cửa, thân thể trượt xuống sàn, cảm giác hoảng hốt làm tay chân anh run rẩy, đầu óc như thiếu dinh dưỡng mà ngừng hoạt động.
Tầm mắt chạm phải lá thư vẫn nắm chặt trong tay, ngón tay run rẩy mở ra lần nữa.
“Vương Chấn Võ, em yêu anh!

Trước khi anh đọc những lời em viết bên dưới, anh nhất định phải nhớ, em yêu anh!
Nhưng em sắp phải rời xa anh một thời gian ngắn, chỉ một thời gian ngắn mà thôi, em hứa đấy! Em không đủ dũng cảm tạm biệt trước mặt anh, chỉ có thể lén rời đi như kẻ hèn nhát.

Bởi vì em sợ thấy anh đau lòng, sợ nhìn thấy anh như vậy, em sẽ không còn dũng khí để đi nữa.

Em biết em không nói một lời mà đã rời đi sẽ khiến anh tổn thương, sẽ làm anh khó chịu.

Nhưng dù sao vẫn tốt hơn là hai người ôm nhau khóc lớn giữa sân bay, lưu luyến không nỡ xa.

Thế này ít nhất anh sẽ không thấy em khóc.
Em cũng không dám tạm biệt anh qua điện thoại, giọng nói của anh làm em say mê, em sợ nghe xong em sẽ bỏ mặc tất cả mà chạy về bên anh.
Cho nên, cuối cùng em quyết định viết thư.
Nhưng viết thư thật sự rất khó.

Lá thư này em viết rất lâu, vừa viết vừa không ngừng tự hỏi, có nhất thiết phải thế này không? Đây là lựa chọn duy nhất sao? Nhưng lần nào đáp án của em cũng là lời khẳng định.
Chắc chắn anh sẽ muốn biết lý do tại sao, tại sao em phải rời đi? Nói ra, có lẽ anh sẽ cảm thấy buồn cười.

Lý do em rời đi là bởi vì anh quá tốt, làm em cảm thấy mình không xứng với anh.

Anh tốt như vậy, tốt đến mức mỗi khi người khác khen ngợi anh, ngoại trừ tự hào, em còn cảm thấy tự ti.
Gần bảy năm rồi, thời gian lâu như vậy, chuyện gì em cũng dựa dẫm vào anh.

Anh luôn ở sau lưng em, giúp em giải quyết rắc rối do em gây ra.

Em đã quen với việc gặp khó khăn thì không cần suy nghĩ mình phải làm thế nào, mà tìm anh trước tiên.

Anh giống như đầu óc của em, như cánh tay của em, như linh hồn của em.


Nhưng nếu em cứ tiếp tục dựa dẫm vào anh, em ở bên cạnh sẽ có ý nghĩa gì đây?
Năm lớp mười một, ba hỏi em có gì để tự hào, em đã không chút nghĩ ngợi mà nói, em có anh là đủ rồi.

Anh cũng từng nói sẽ chăm sóc em cả đời.

Nhưng đến một ngày, trước mặt anh không chỉ có em, anh có thêm những việc khác, có những mối quan hệ khác, cũng có thêm rất nhiều bạn bè.

Lúc đó, em vẫn chỉ biết dựa dẫm vào anh, thậm chí còn khiến anh thêm phiền, nghĩ như vậy, em rất sợ hãi.

Em sợ mình không thể trở thành chỗ dựa của anh, ngược lại còn trở thành gánh nặng của anh.
Trong khoảng thời gian này, em chợt nhận ra, chỉ cần ở bên anh, em sẽ vô thức dựa vào anh, anh cũng vô thức lo lắng cho em, vì em mà suy nghĩ, sắp xếp tất cả.

Ở bên cạnh anh, em mãi mãi là đứa trẻ chưa trưởng thành.
Cho nên, em phải rời xa anh, em buộc mình phải biết suy nghĩ, phải học được cách giải quyết công việc, học được cách tự lập.

Em muốn bản thân mình phải trở nên ưu tú hơn, đến khi trở về, em mới xứng với anh.

Em phải khiến anh tự hào về em, có thể kề vai cùng anh, có thể chia sẻ gánh nặng với anh, xứng đáng làm người yêu của.
Cho nên, em sẽ không nhận điện thoại của anh đâu (em sợ mình sẽ không cầm lòng được mà quay về), cũng không sẽ nói cho anh biết em đang ở đâu.

Em biết anh có anh Chương, nhất định anh ấy sẽ tìm được em, nhưng em khuyên anh đừng làm vậy, bởi vì em không muốn trốn chạy, anh cũng biết em rất mệt mỏi nếu phải làm vậy.
Trong khoảng thời gian em không ở bên cạnh, anh phải chăm sóc mình thật tốt, em cũng sẽ tự chăm sóc mình giống như anh chăm sóc em.

Nghe thật không đáng tin, nhưng đây là lời cam đoan của em với anh.
Còn nữa, anh đến công ty thực tập, cách xa mấy người đẹp trai ra một chút nhé, anh đã có hôn phu rồi đấy.
Lúc làm việc đừng quá lao lực, chuyện gì cũng cố gắng hơn người khác sẽ rất mệt mỏi.
Cuối cùng, Chấn Võ, em yêu anh! Còn nữa, đừng quên anh là của em!”
Chấn Võ đọc lại một lần nữa, anh không hiểu, tại sao sự che chở, chăm sóc của mình bây giờ lại là lý do Chấn Văn rời đi.
Mà lý do này thật nực cười biết bao.

Thế nào gọi là không xứng? Thế nào mới là xứng? Từ lúc nào Chấn Văn lại để ý đến cái nhìn của người khác như vậy? Em ấy đưa ra quyết định này từ bao giờ?
Anh nhớ lại từng chuyện trải qua cùng Chấn Văn trong khoảng thời gian này, nhớ những lần cậu thất thần, nhớ mỗi khi cậu cuồng nhiệt, nhớ mỗi lúc cậu ôm anh không nói lời nào, nhớ những khi cậu né tránh ánh mắt của anh… Đây đều là dấu hiệu sao? Anh đều cảm nhận được, nhưng anh không ngờ chuyện đó lại nghiêm trọng thế này.
Trí nhớ lại quay về đêm Chấn Văn một mình trong trại tạm giam, hình như kể từ ngày đó trở đi, Chấn Văn trở nên khác trước.
Anh những tưởng chuyện của Cố Tiềm khiến cậu bị sang chấn, cậu cần thời gian để bình phục, anh cũng tìm đủ mọi cách để cậu trấn tĩnh lại.


Nhưng hình như kết quả hoàn toàn trái ngược.

Rốt cuộc trong đầu Chấn Văn nghĩ gì? Tại sao em ấy không hỏi anh cũng không chịu nói ra? Chấn Văn không có niềm tin với chính mình, hay là không có lòng tin với anh đây?
Những dòng chữ mơ hồ trước mắt Chấn Võ, anh đưa tay lên lau mặt, mặt đã ướt nhẹp từ lúc nào.

Chấn Võ vùi đầu vào khuỷu tay mình, nước mắt lặng lẽ chảy dần biến thành những tiếng nức nở.
Ngoài cửa lớn vang lên tiếng mở cửa cùng tiếng nói chuyện rì rầm, Chấn Võ ngẩng phắt đầu dậy, động đậy thân thể, bám cánh cửa đứng dậy, chạy ra phòng khách.
Trần Cẩn đứng giữa ngưỡng cửa, nhìn ánh mắt của Chấn Võ chuyển từ hy vọng sang thất vọng cực độ, nhìn đứa con uất ức đang cố nén để không khóc nấc lên dùng ánh mắt đau đớn và hoảng hốt nhìn mình, hai mắt đỏ lừ, ướt át, không còn vẻ trầm ổn trước nay.
Trần Cẩn khẽ gọi: “Chấn Võ!” Rồi bước nhanh tới đỡ tay Chấn Võ, kéo anh ngồi xuống ghế sofa.
Bà còn chưa kịp mở miệng, Chấn Võ đã vội vã hỏi: “Mẹ, mẹ đưa Chấn Văn đi thật sao? Em ấy đi đâu vậy? Tại sao mọi người không nói cho con biết?”
Trần Cẩn thở dài gật đầu, quay đầu lau khóe mắt, rồi mới nhìn Chấn Võ: “Đúng vậy, mẹ đi tiễn thằng bé, nhưng mẹ không thể nói cho con biết.

Con cũng hiểu tính tình của Chấn Văn, nếu thằng bé đã quyết, mẹ nói cho con, sẽ chỉ làm thằng bé khổ sở.

Một mình nơi đất khách quê người đã vất vả rồi, giờ còn phải trốn tránh nữa, không phải sẽ càng thêm khổ sao? Mẹ cũng mới biết trong lúc vô tình thấy Tuần Dương đặt vé máy bay.

Xin lỗi con, mẹ thật sự không biết phải làm sao.

Hai con đều là con của mẹ, mẹ không muốn bất cứ ai trong hai con đau lòng.”
“Ba đâu? Ba cũng đi cùng em ấy?”
Trần Cẩn gật đầu: “Đợi sắp xếp ổn thỏa bên đó, Tuần Dương sẽ trở lại.

Con yên tâm, nhất định Tuần Dương sẽ sắp xếp chu đáo.

Chấn Văn đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc mình.

Còn con, đừng tự làm mình khổ sở, có được không?”
Chấn Võ chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm mặt, cố gắng bình ổn cảm xúc, nhưng vô ích.
Anh đứng dậy, không nhìn Trần Cẩn: “Mẹ, con về phòng đây, con cần thời gian để chấp nhận.”
Trần Cẩn kéo tay con trai, nắm chặt rồi mới buông ra, nhìn con trai thất thểu đi về phòng.

Bà há miệng mấy lần muốn gọi Chấn Võ, rồi lại cắn môi, cứ như vậy nhìn bóng dáng Chấn Võ biến mất ở cuối hành lang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận