Ăn trưa xong, lúc Chấn Võ trở lại tầng mười, thấy bóng lưng ba người kia rời đi, biến mất trước cửa thang máy.
Chấn Võ dừng lại nhìn theo, rồi mới xoay người, trở lại phòng làm việc.
Lưu Lam vừa nghe điện thoại, vừa căn dặn những người khác những nội dung cần chú ý.
Thấy Chấn Võ đi vào, chị ta nhẹ lắc tập tài liệu dày năm mươi mấy trang trong tay, ý bảo anh đi tới.
Chấn Võ đi tới, nhận tài liệu trong tay chị ta, đều là sơ yếu lý lịch của các sinh viên sắp tốt nghiệp đại học gửi đến xin thực tập ở Minh thị.
Vương Tuần Dương từng nói công ty cần nhân viên có kinh nghiệm để ổn định nền móng, đồng thời cũng cần nhân viên trẻ để đổi mới.
Xem ra, Lưu Lam đang tìm kiếm những thành phần mới mẻ.
Lưu Lam cúp điện thoại, thở dài: “Mấy người kia là người làm việc ở công ty ngắn nhất mà tôi từng gặp.
Bây giờ tôi không có thời gian tìm người mới, cậu đọc những tài liệu này giúp tôi, lựa ra những người mà cậu thấy là ưu tú, tôi sẽ xem lại.”
Chấn Võ nhìn tài liệu đặt trên bàn: “Vâng, nhưng có cần gấp không ạ? Nếu như không gấp, tôi muốn xem lại toàn bộ số tài liệu này.”
Lưu Lam lắc đầu: “Không gấp, chỉ là thực tập sinh thôi.” Vừa nói còn bóng gió nói thêm: “Nhưng Vương tổng rất coi trọng thực tập sinh, nhân tài ưu tú nhất định sẽ được trọng dụng, cậu cố gắng lên!”
Chị ta vừa nói xong, quản lý Tô chợt từ phòng làm việc đi ra, Lưu Lam lập tức đi theo chị ta, rời khỏi phòng làm việc.
Chấn Võ cất tài liệu mới nhận đi, ôm đống tài liệu đã phân loại trước đó đi vào thang máy.
Những phòng cần đưa tài liệu đều từ tầng mười trở lên, anh lên tầng mười bảy trước, phòng Khai thác nhiều tài liệu nhất, cũng là phòng có nhiều nhân viên mới nhất.
Lúc giao tài liệu cho quản lý bộ phận, người nọ cũng không ngẩng đầu lên, phất tay ý bảo anh có thể đi.
Tay Chấn Võ không còn gì nữa, đứng ở ngoài thang máy cạnh phòng Khai thác, suy nghĩ một lúc rồi đi vào thang bộ, xuống lầu.
Chuyển tài liệu xong, rất có thể cả buổi chiều sẽ phải ngồi một chỗ, không bằng mượn cơ hội hoạt động gân cốt.
Chấn Võ đi xuống, còn chưa đi được hai tầng, chợt nhìn thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc áo sơmi bằng vải chiffon, quần âu màu cà phê ngồi trên bậc thang, vùi mặt xuống đầu gối, thân thể run rẩy, như là đang khóc.
Chấn Võ ngừng lại, do dự, rồi chậm rãi quay người, trở lên tầng mười sáu.
Xem ra không thể đi thang bộ được rồi, anh đành chờ thang máy vậy.
Nếu Chấn Văn ở đây, liệu em ấy có xông tới hỏi thăm hay không? Hay sẽ tránh đi như nhìn thấy sinh vật lạ? Chấn Võ lấy điện thoại di động ra, xoay trong tay, ngây người.
Sau lưng chợt vang lên một tiếng động cực lớn làm anh hoàn hồn.
Một người đàn ông đẩy một chiếc xe chất đầy tài liệu từ trong phòng làm việc đi ra.
Đống tài liệu che mất nửa gương mặt, làm anh ta thấy không rõ đường, đâm thẳng vào cửa.
Bên trong vẳng ra tiếng nhắc nhở: “Làm hỏng cửa là phải đền đó, cẩn thận một chút.”
Người đàn ông đành phải nghiêng đầu nhìn đường, đống tài liệu trên xe cũng nghiêng sang phải, đổ xuống, tung tóe đầy sàn.
Chấn Võ vốn định đi tới đỡ chồng tài liệu trước kia nó đổ, nhưng lại chỉ đỡ được một, hai tập.
Người đàn ông mở to mắt cảm kích nhìn Chấn Võ: “Cảm ơn!”
Chấn Võ nhìn lướt qua, những tài liệu này đều là đồ án thiết kế đã quá hạn, trên trang bìa có đóng dấu xanh tức là sửa đổi, đóng dấu đỏ tức là không thông qua.
Mà nhìn có vẻ những thiết kế không được thông qua nhiều hơn.
Chấn Võ ngồi xổm xuống, giúp anh ta nhặt tài liệu, sắp xếp lại ngay ngắn.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Chấn Võ, nhìn thấy chữ ‘thực tập sinh’ trên thẻ nhân viên của anh, cười nói: “Cậu là thực tập sinh à? Ở phòng nào?”
“Phòng Nhân sự.”
“Phòng Nhân sự á?” Người đang ông vừa nói vừa cúi đầu, khóe môi cong lên, lắc đầu, rồi tiếp tục nhặt tài liệu.
Tài liệu đã được xếp lại, nhưng dây thừng cố định đã bị đứt, giờ càng khó để giữ vững.
“Bây giờ cậu có đang bận gì không? Có thể giúp tôi đưa tài liệu này lên tầng mười tám được không?”
“Tầng mười tám? Đó không phải nơi làm việc của lãnh đạo cấp cao sao?”
“Ồ, có vẻ cậu cũng hiểu biết đấy nhỉ? Trên đó còn có phòng lưu trữ hồ sơ của chúng ta, để Vương tổng có thể thuận tiện điều lấy bất cứ hồ sơ, tài liệu nào.”
“Được.
Nhưng tôi lên đó có được không? Dù sao tôi cũng chỉ là một thực tập sinh.”
“Chỉ đưa tài liệu, lên rồi xuống ngay.
Tôi đưa cậu theo, không sao đâu.”
Lúc này Chấn Võ mới ôm một chồng tài liệu lớn lên, để lại phần nhỏ hơn cho người nọ.
Người nọ đẩy xe vào trong góc, ôm phần còn lại, đứng chờ thang máy.
Lúc này người nọ đã có thể nhìn thấy phía trước.
Anh ta nghiêng đầu, nhìn thẻ nhân viên của Chấn Võ: “Cậu tên Trương Lực Cần à? Sao, công việc ngày đầu tiên có vất vả không?”
“Không vất vả.” Chấn Võ trả lời ngắn gọn.
Thang máy đến, bọn họ bước vào.
Yến Thành nhìn Chấn Võ cao hơn mình một cái đầu, không thèm che giấu mà đánh giá anh từ trên xuống dưới: “Cậu đọc quy trình rồi chứ gì, không dám phàn nàn, đúng không? Được rồi, tôi không làm khó cậu.
Nhưng Quản lý phòng các cậu thật quá đẹp trai!”
“Đẹp trai?” Chấn Võ nhìn người trước mắt.
Tóc anh ta hơi uốn xoăn, hai mắt nhìn rất có sức sống, lúc không cười cũng như đang cười, mũi miệng mang đến cảm giác rất hòa hợp, cộng thêm bộ quần áo màu nâu anh đang mặc, khiến cả người anh ta như một con gấu Teddy khổng lồ.
“Đúng vậy, tôi rất thích tác phong mạnh mẽ, quyết liệt của cô nàng.
Cậu không cảm thấy như vậy rất đẹp trai sao?”
Chấn Võ nhìn người đàn ông, không trả lời, có thể không xem mặt chỉ nhìn người, thật đúng là hiếm thấy.
“Tôi tên Yến Thành, cậu có thể gọi tôi là anh Thành, nếu cần giúp đỡ, có thể tới tìm tôi.
Nhưng có lẽ không cần đâu, chị Lam quản lý bộ phận nhất định sẽ chăm sóc cậu.”
Trong lúc Chấn Võ gật đầu, thang máy đã đưa hai người lên tầng mười tám.
Phong cách của tầng mười tám hoàn toàn khác biệt, hành lang rộng rãi sáng ngời.
Đầu tiên là khu nghỉ ngơi rất rộng, có ghế mát xa, ghế sofa, còn có hai máy tập thể hình.
Bên cạnh cửa sổ sát đất có đặt mấy chiếc ghế mây, đều có màu nâu rám nắng.
Vây quanh khu nghỉ ngơi là mấy gian phòng làm việc, nhìn có vẻ được ngăn cách bằng thủy tinh, lại không nhìn được vào bên trong.
Phòng làm việc của Tổng Giám đốc ở trong cùng.
Lúc này, khu nghỉ ngơi vắng vẻ, chỉ nghe thấy tiếng nói loáng thoáng vọng ra từ một gian phòng nào đó.
Chấn Võ nhìn lướt qua rồi lập tức theo Yến Thành đi vào phòng lưu trữ hồ sơ bên trái.
Trong phòng lưu trữ hồ sơ có hai nhân viên ngồi sau một bàn làm việc, đang làm gì đó trên máy tính.
Thấy Yến Thành đi vào, vẻ mặt ai oán: “Lại tới nữa à? Sản phẩm của các anh nhiều thật đấy, lần trước còn chưa lấy hết.”
“Hết cách rồi, ai bảo não chúng tôi phải hoạt động quá nhiều, mỗi ngày đều có rất nhiều ý tưởng.”
“Được rồi, để ở đây đi, chúng tôi sẽ sắp xếp sau.”
Hai người đặt tài liệu lên hai chiếc xe đối diện phòng làm việc, sau đó chào hai người đã quay lại vùi đầu làm việc, xoay người đi ra ngoài.
Bọn họ vừa ra đến cửa khu nghỉ ngơi, chợt cánh cửa của gian phòng bên kia hành lang bật mở, tiếng nói giận dữ từ bên trong truyền ra: “Tôi không tin cậu ta không có vấn đề gì.
Tôi sẽ mở to mắt canh chừng cậu ta.”
Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, vóc người thon gầy từ trong phòng đi ra, hầm hầm đóng sầm cửa.
Yến Thành vội kéo Chấn Võ lùi lại, đẩy Chấn Võ vào một góc tường, bản thân cũng ép người vào, cố gắng khuất mắt người đàn ông kia.
Chấn Võ nhìn Yến Thành đứng gần như dán sát người mình, trên đầu Yến Thành có mùi thạch rau câu, làm mũi anh ngứa ngáy.
Anh không nhịn được mà đẩy Yến Thành lùi ra, anh ta vội quay mặt, ra dấu đừng lên tiếng.
Sau một loạt tiếng đóng cửa, hành lang yên tĩnh trở lại, lúc này Yến Thành mới kéo Chấn Võ đi ra, bước nhanh đến thang máy, bấm nút, thang máy đang ở tầng mười.
Yến Thành lại kéo Chấn Võ đi tới thang bộ, đẩy cửa, chạy xuống.
Sau khi chạy được một tầng, Chấn Võ mới phát hiện Yến Thành vẫn chưa buông tay mình ra, vội hất tay anh ta.
Yến Thành cũng chợt nhận ra nãy giờ mình vẫn cầm tay Chấn Võ, nhìn Chấn Võ mất tự nhiên, anh ta gãi đầu: “Ôi, tình huống khẩn cấp, cầm tay một xíu thôi mà, làm gì mà ngượng ngùng như vậy, cậu đâu phải con gái.”
Chấn Võ đưa tay ra sau: “Tôi không thích tiếp xúc thân thể với người khác.”
Yến Thành tin là thật, vỡ lẽ: “Vậy sao? Xin lỗi nhá.” Nói xong cười ngượng, tiếp tục đi xuống.
Chấn Võ đi sau anh ta, hỏi: “Vừa rồi sao phải trốn? Không phải anh nói là không sao à?”
Yến Thành liếc Chấn Võ: “Vốn dĩ không sao, nhưng ông ta đang tức giận, nếu như chạm mặt, chẳng phải là tự tìm phiền toái sao? Lỡ như bị vạ lây thì làm thế nào? Trước kia không phải là chưa từng có người gặp tình huống xui xẻo như vậy.”
“Cảm ơn anh.”
“Gì mà cảm ơn với không cảm ơn.
Nhưng tôi nói này, cậu không thích tiếp xúc thân thể, về sau có bạn gái thì phải làm sao? Yêu đương bằng miệng thôi hả?”
“Tôi sẽ không có bạn gái.”
“Gì chứ? Muốn phụng sự thượng đế à?”
Chấn Võ lắc đầu.
Thượng đế? Không biết thượng đế có thích gay không?
Thấy Chấn Võ không trả lời, Yến Thành cũng không hỏi tới.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi xuống tầng mười sáu.
Chấn Võ chợt nhớ đến cô gái ngồi trên bậc thang, cúi đầu nhìn xuống, chỗ đó đã trống không.
“Tôi còn có việc, đi thẳng xuống đây.
Cảm ơn anh Thành.”
“Chớ khách sáo.
Tôi phải nhắc nhở cậu, mặc dù chỉ là chuyện không có ý nghĩa, nhưng coi như không thấy chuyện vừa rồi, biết chưa? Làm nhiều, nghĩ nhiều, nói ít không bao giờ là sai.”
“Vâng.” Chấn Võ nhìn ánh mắt chân thành của Yến Thành, gật đầu.
Trở lại phòng làm việc, Lưu Lam cũng đã trở lại, nhìn có vẻ tâm trạng không được tốt, thấy Chấn Võ lại giao cho anh một đống tài liệu cần sắp xếp.
Chấn Võ nhận tài liệu, đặt lên bàn làm việc, lúc ngồi xuống, tài liệu đã cao hơn anh nửa cái đầu.
Đúng như anh đã đoán trước, công việc tiếp theo làm anh phải ngồi cả chiều.
Đến lúc tan làm, các nhân viên khác đã về gần hết, tài liệu của anh vẫn chưa sắp xếp xong.
Quản lý Tô từ phòng làm việc đi ra, đi qua bàn làm việc của Chấn Võ, Chấn Võ vội đứng lên: “Quản lý.”
“Cậu làm nhanh lên, trước khi về nhớ kiểm tra lại cẩn thận.
A Lam đã nói cho cậu phải làm thế nào rồi chứ?”
“Tôi đã nói rồi.” Lưu Lam từ phòng nghỉ đi tới, nhẹ đấm lưng mình.
“Thế thì tốt.
Cô về cùng tôi đi, bệnh đau lưng lại tái phát à?”
“Vâng, hơi đau.
Vậy tôi không khách khí nhé.” Lúc không làm việc, Lưu Lam không còn dáng vẻ nghiêm túc, cười tủm tỉm, vội mặc áo khoác, không còn dáng vẻ nào là đau lưng, theo quản lý ra về.
Chấn Võ vốn định gọi Lưu Lam, bởi vì anh không nhớ Lưu Lam đã nói cho mình biết gì, lại thấy quản lý bên cạnh, cho nên chưa kịp lên tiếng.
Anh kiểm tra lại quy trình công việc một lượt, đoán là trước khi ra về phải kiểm tra an toàn.
Lúc Chấn Võ rời tòa nhà đã là sáu giờ tối.
Trong tòa cao ốc, ngoài trừ bảo vệ, hình như không còn người nào khác.
Anh đọc tin nhắn của Vương Tuần Dương, ông nói phải tham gia một bữa tiệc quan trọng, bảo cậu tự về trước.
Nếu đã che giấu thân phận để thực tập thì cũng không nên có xe đưa đón.
Nhưng biệt thư cách công ty quá xa, cho nên anh đành phải thuê một phòng trọ ngắn hạn gần đây.
Chấn Võ lấy chìa khóa xe, đang định đi về phía chiếc xe duy nhất còn lại trong bãi đỗ, chợt một bàn tay vươn tới vỗ vai anh.
Tiếng đến người đến, Yến Thành vui vẻ thò đầu: “Thực tập sinh, giờ cậu cũng mới về à?”
Vừa hỏi xong, Yến Thành như chợt nhớ ra: “Ôi, xin lỗi, tôi quên mất, cậu không thích tiếp xúc thân thể, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.”
Chấn Võ lắc đầu: “Không sao, cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.”
Yến Thành ôm bụng mình nói: “Tôi đói sắp chết rồi, cậu có muốn ăn cơm với tôi không?”
Chấn Võ lắc đầu, anh đã quá đói, dạ dày hơi khó chịu.
Yến Thành suy đoán hỏi: “Cậu về nhà ăn cơm à? Thật hạnh phúc, tôi ở trọ một mình, thật cô đơn.”
Chấn Võ nói: “Tôi cũng ở trọ một mình vì nhà tôi ở quá xa công ty.
Nhưng dạ dày tôi hơi khó chịu, nên không muốn ăn cơm.”
“Dạ dày khó chịu thì càng không được để bị đói.
Tôi biết một quán cháo, dạ dày cậu khó chịu thì ăn cháo sẽ tốt hơn đó.”
“Cũng được.” Chấn Võ cân nhắc, anh cũng không muốn một mình về phòng trọ không người sớm thế này.
Quán cháo rất đông khách, khó khăn lắm mới tìm được một bàn trống.
Yến Thành bảo Chấn Võ ngồi xuống, còn anh ta thì nhanh nhẹn chọn mấy món, rồi bưng một đĩa thức ăn đi lại.
“Đây là món ăn tôi thấy khá ngon, hôm nay tôi mời, cậu nếm thử xem.”
Chấn Võ nói cảm ơn, rồi cũng không khách khí, cầm thìa lên, nếm thử.
Yến Thành ngồi đối diện hỏi anh thấy mùi vị thế nào, điện thoại Chấn Võ đặt bên bàn chợt vang lên tiếng thông báo có tin nhắn mới.
Chấn Võ tiện tay mở ra, lập tức hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Chấn Văn trên thông báo tin nhắn.
Anh lập tức vứt thìa, cầm điện thoại lên, tay run đến suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
Sợ mình thật sự làm rơi, Chấn Võ nắm thật chặt điện thoại, mở tin nhắn của Chấn Văn ra.
Tin nhắn chỉ có sáu chữ: “Chấn Võ, em rất nhớ anh!”.