Sau đó, mỗi khi nhớ lại những lời này, Chấn Võ đều đỏ mặt, rõ ràng là anh nhận lời mời video call, lại còn trách Chấn Văn không báo trước.
Mà mỗi lần thấy anh đỏ mặt, Chấn Văn đều cười không ngừng lại được: “Lúc đó nhìn anh bối rối cực kỳ.”
Giống như lúc này, Chấn Võ nhìn Chấn Văn cười đến không khép được miệng, ngây người một hồi mới nhận ra mình vừa nói gì, cũng ý thức được Chấn Văn đang ở nơi công cộng, rất không thích hợp để lộ cơ thể.
Anh đặt điện thoại xuống, tròng vội áo qua người, nhấc điện thoại lên thấy Chấn Văn đang che trán, cúi đầu, dù đã cố nín cười nhưng khóe môi vẫn nhấc cao: “Sao em vẫn còn cười?” Chấn Võ bối rối nói.
Lúc Chấn Văn ngẩng đầu lên, cậu dùng tay che miệng, giọng nói ngắt quãng: “Được rồi, em không cười nữa.” Nhưng khóe mắt cong lên đã phản bội cậu.
“Được rồi, em muốn cười thì cứ cười, cẩn thận nhịn lại bị đau bụng.”
“Biết rồi.
Em thật sự không nhịn được cười, dáng vẻ này của anh thật đáng yêu!”
Đây là lời anh hay nói với Chấn Văn, lúc này lại bị cậu nói lại, Chấn Võ bất lực nói: “Bây giờ em đang được nghỉ à?”
“Vâng.
Bây giờ là kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, em còn được nghỉ khoảng mười ngày nữa.
Đúng rồi, hôm nay anh đến công ty thực tập, thấy thế nào?”
“Thấy… không tốt cho lắm.” Ánh mắt Chấn Võ tối xuống, thời gian nghỉ lễ đã qua được một nửa, xem ra cậu không có ý định quay về.
Chấn Văn tránh ánh mắt của Chấn Võ, hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì anh luôn nhớ tới em.” Không biết có phải là tâm ý tương thông hay không, số lần anh nhớ tới Chấn Văn trong hôm nay nhiều hơn bất cứ ngày nào trước đó.
Những lời này thành công làm Chấn Văn đưa mắt nhìn anh.
Chấn Văn cười thấu hiểu, dùng khẩu hình nói: “Em cũng vậy.”
Chấn Võ hé miệng cười, ánh mắt tỉ mỉ ngắm nghía gương mặt, gò má của Chấn Văn, nhíu mày nói: “Em gầy đi.
Trông gầy quá.”
Chấn Văn sờ mặt: “Tàm tạm.
Lúc mới đến đây em chưa thích ứng được, ăn uống không quen, giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
“Tay nghề nấu nướng của em đã khá hơn, sao lại ăn không quen?”
“Em đã quen ăn thức ăn anh nấu.
Nhưng bây giờ đồ ăn em nấu cũng gần có hương vị giống của anh rồi.”
“Anh biết em rất giỏi mà!”
“Anh mới giỏi.
Học kỳ này tất cả các môn đều đạt điểm xuất sắc, hơn nữa còn cả hai chuyên ngành!”
Hai người im lặng nhìn nhau chốc lát, đột nhiên cùng bật cười ha hả.
“Lại thổi phồng nhau nữa, trời đã tối rồi.” Chấn Văn bóp huyệt Thái Dương.
“Sao thế? Đau đầu à?” Chấn Võ ân cần hỏi.
“Không, tại vừa rồi cười quá nhiều thôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, có thấy mệt mỏi không?”
“Không, đều là những việc rất đơn giản.
Anh cũng đã làm quen từ trước, nên thấy rất nhẹ nhàng.”
“Chắc hẳn chỉ có anh cảm thấy nhẹ nhàng, chứ người khác đều không chịu nổi.”
“Ai biết?” Chấn Võ nhớ đến ba người bị đuổi hôm nay, lắc đầu loại bỏ cảm giác không thoải mái trong lòng đi.
Anh có một câu bức thiết muốn hỏi, nhưng lời đến bên miệng lại bị nghẹn lại.
Chấn Văn nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Lát nữa em còn có việc, không thể nói chuyện lâu.”
“Không sao.
Em làm gì thì làm đi.” Chấn Võ lần đầu cảm thấy mình nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Vâng.
Này, anh cũng nên cập nhật IG đi, nếu không đám Hạ Vũ Hào sẽ cho rằng anh mất tích rồi.”
“Bọn họ làm gì có thời gian để ý đến anh, vừa được nghỉ đã đi du lịch, cả hai nhà đi cùng nhau, lúc này đang chơi rất vui vẻ thì có!”
“Vậy sao?” Chấn Văn vuốt mũi, hơi chu môi.
Chấn Võ đưa tay gõ lên môi Chấn Văn hiện trên màn hình: “Được rồi, anh sẽ cập nhật.”
“Ừ…” Chấn Văn vừa cười, một tiếng nói chợt từ xa vẳng đến: “Nick, time to go!”
Chấn Văn quay sang phía đó, đáp: “OK!”
Lại nhìn Chấn Võ, ánh mắt không nỡ: “Thôi, em phải đi đây, nói chuyện sau nhé?”
“Ừ, nói chuyện sau.
Chăm sóc bản thân cho tốt!”
“Anh cũng vậy.
Bye bye.” Chấn Văn đưa mắt nhìn màn hình lần cuối, ngay khi màn hình tắt đi, một cánh tay rắn chắc vươn tới ôm vai Chấn Văn.
Gì thế kia? Chấn Võ nhìn chằm chằm màn hình di động đã quay lại giao diện tin nhắn với Chấn Văn.
Cánh tay kia là của ai?
Mặc dù ở Đài Loan, bạn bè thân thiết khoác vai nhau là chuyện bình thường, nhưng Chấn Văn đang ở Anh mà.
Từ khi biết Chấn Văn đi Anh, anh rất quan tâm đến tin tức bên đó, từ thời tiết, ngày nghỉ lễ, đồ ăn, môi trường, tập tục… Chỉ cần có thời gian anh sẽ tìm hiểu.
Anh biết bình thường người Anh sẽ không tùy tiện khoác vai người khác, bọn họ luôn lịch sự duy trì khoảng cách vừa phải.
Vậy mà bàn tay kia lại tự nhiên khoác vai Chấn Văn, Chấn Văn như cũng đã quen.
Chuyện khác thường này làm Chấn Võ rất để ý.
Tâm trạng vui sướng vì được nhìn thấy Chấn Văn bị tạt cho một chậu nước lạnh.
Anh cầm di động, muốn dùng lời hài hước hỏi người kia là ai, nhưng gõ mấy lần cũng đều xóa đi.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Chấn Võ chỉ gửi một tin nhắn: “Chú ý an toàn, chăm sóc bản thân!”
Chấn Võ quăng mình lên ghế sofa, cặp chân dài vắt lên tay vịn, tầm mắt trống rỗng.
Hơn mười phút sau anh mới ngồi dậy, vò tóc, cười khổ.
Anh nghĩ ngợi lung tung gì vậy chứ? Chấn Văn không thể có bạn bè thân thiết hay sao? Giống như Yến Thành hôm nay, sẽ có người là trường hợp đặc biệt, có đúng không? Hình như anh lo lắng thái quá rồi.
Chấn Võ quyết định không thèm nghĩ đến bàn tay kia nữa.
Anh vươn người, nhìn đồng hồ, không bằng làm chút chuyện giết thời gian.
Chấn Văn chủ động liên lạc, mong ước suốt nửa năm qua của anh đã thành hiện thực, anh còn so đo gì nữa? Chấn Võ đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng, bắt đầu dọn dẹp phòng, tâm trạng sung sướng làm anh không nhịn được mà ngâm nga.
Nếu như sau khi được nhìn thấy Chấn Văn, Chấn Võ bắt đầu ôm mong đợi sớm được gặp lại cậu.
Nhưng mong đợi này của anh mãi vẫn chưa được thành sự thực.
Thời khóa biểu của trường đại học ở nước Anh rất khác ở Trung Quốc, thậm chí cả lễ mừng năm mới Chấn Văn cũng không trở về, chỉ chúc tết qua video call.
Sắc mặt Chấn Văn rất tốt, có vẻ như cậu đã khôi phục thể trạng trước kia, không còn gầy nữa, Chấn Võ mới thấy yên tâm.
Có lẽ bởi vì Chấn Văn liên hệ, khiến Chấn Võ vui sướng, vận may cũng càng ngày càng tốt, cũng có lẽ đúng như Chấn Văn nói, anh chưa bao giờ làm mà không chuẩn bị trước, cộng thêm anh luôn cố gắng hoàn thành mỗi công việc được giao, thực tập ở công ty hơn một tháng, Chấn Võ trở thành một trong những nhân viên được quan tâm bồi dưỡng.
Mặc dù anh là sinh viên năm thứ hai đến thực tập, không phù hợp với quy định tuyển người của công ty, nhưng năng lực và thái độ làm việc của anh khiến không ai có ý kiến gì.
Vương Tuần Dương không ngớt lời khen với biểu hiện của Chấn Võ, đồng thời lúc ở văn phòng cũng sẽ nghe lắng ý kiến của anh.
Chấn Võ nói suy nghĩ của mình cho Vương Tuần Dương, đôi khi Vương Tuần Dương sẽ tham khảo những đề xuất của Chấn Võ, áp dụng những đề xuất đó, chuyện này khiến Chấn Võ càng thêm có lòng tin với chính mình!
Từ thực tập sinh mới, Chấn Võ được Vương Tuần Dương đề bạt làm thực tập sinh dài hạn.
Chấn Võ trở thành sinh viên duy nhất có kỳ thực tập dài như vậy.
Cho dù sau khi đi học trở lại, Chấn Võ đưa thời khóa biểu cho công ty, chỉ cần không có lớp cậu sẽ đến công ty làm việc, trường hợp đặc biệt này một lần nữa khiến rất nhiều suy đoán cậu có quan hệ thân thiết với vị quản lý cao cấp nào đó trong công ty, đương nhiên những lời này chỉ được lén nói ra sau khi tan làm.
Sau khi càng ngày càng quen thân với đồng nghiệp trong công ty, Chấn Võ cũng thay đổi, không còn quá khách khí như trước, nhưng vẫn phân rõ giới hạn với tất cả mọi người, chỉ có một ngoại lệ duy nhất là Yến Thành.
Chấn Võ rất quý mến tính cách nhiệt tình của Yến Thành, ánh mắt cậu dành cho người trông như gấu Teddy này bao giờ cũng thân thiết hơn người khác một chút.
Nhưng anh ta cũng không phải người tám chuyện, dù hẹn Chấn Võ đi ăn cơm không ít lần, anh ta cũng không nói gì nhiều.
Có lẽ chuyện con trai của Vương là chuyện buôn dưa duy nhất anh ta từng nói.
Cứ như vậy qua hơn nửa năm.
Trong khoảng thời gian này, anh và Chấn Văn chỉ thông qua tin nhắn thoại Line, video call và IG để biết về cuộc sống của nhau.
Những lần video call sau, Chấn Võ không thấy cánh tay kia nữa, cũng không hỏi Chấn Văn người nọ là ai.
Anh còn thầm cảm thấy may mắn vì mình không tỏ ra là một người chồng ghen tuông, mặc dù anh thật sự ghen tỵ khi có người được ôm vai Chấn Văn, trong khi anh không thể.
Nửa năm sau, lại là giữa hè, cuối cùng Chấn Võ cũng hỏi Chấn Văn có về nhà nghỉ hè không.
Chấn Văn ở bên kia im lặng hồi lâu, rồi lắc đầu nói: “Bên này em còn chút chuyện, sợ là không thể về.”
“Vậy à? Anh có thể giúp gì cho em không?” Chấn Võ cố gắng hết mức để không biểu lộ thất vọng trong lòng quá rõ ràng.
Chấn Văn cười, lắc đầu: “Em tự làm được.
Đến bây giờ em cảm thấy không gì có thể làm khó được em.”
Chấn Võ thấy hai mắt Chấn Văn sáng lên, mặc dù nhìn có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng lại rất có sức sống.
Tay Chấn Võ ngứa ngáy, những lúc thế này anh chỉ muốn được ôm lấy Chấn Văn, đáng tiếc cách màn hình, anh chỉ có thể cười nói: “Chấn Văn, anh rất tự hào về em!”
“Em cũng vậy!” Cách lớp màn hình, Chấn Văn cho Chấn Võ một cái hôn gió.
Vào nghỉ hè, Chấn Võ có thể làm việc cả ngày ở công ty.
Là thực tập sinh được Vương tổng giữ lại, công việc của Chấn Võ không có bất cứ ảnh hưởng gì, khiến những nhân viên ban đầu có chút nghi kỵ anh cũng bắt đầu nhìn anh với con mắt khác.
Hôm nay là cuộc họp giữa các nhân viên cấp cao theo thông lệ, nhân viên từ cấp quản lý trở lên đều tham gia.
Chấn Võ đã hoàn thành công việc của mình, nhìn đồng nghiệp vẫn đang vùi đầu sửa sang bản ghi chép sát hạch của tất cả các phòng nghiệp vụ, bận sứt đầu mẻ trán.
Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không nên can thiệp sâu!
Chấn Võ định đến phòng nghỉ uống một ly cà phê.
Bình thường anh không uống cà phê, nhưng hôm nay anh lại thấy rất buồn ngủ.
Đêm hôm trước nói chuyện phiếm với Chấn Văn nên anh ngủ rất muộn, Chấn Văn bên kia lại không mặc quần áo khiêu khích anh, anh đương nhiên không chịu yếu thế, cũng khiêu khích lại, kết quả chính là anh không thể không lấy tay giải quyết tinh lực tràn trề của mình.
Chấn Võ rót một cốc cà phê, còn chưa kịp uống, một đồng nghiệp chợt vỗ bàn tức giận nói: “Còn phải đi một chuyến nữa, thật xui xẻo!”
Chấn Võ đi tới, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Tôi xong rồi, cần giúp gì không?”
Người nọ ngẩng đầu nhìn Chấn Võ như là nhìn thấy cứu tinh: “Thật sao? Tuyệt quá! Cảm ơn cậu.
Có thể phiền cậu đến phòng khai thác lấy bản ghi chép sát hạch của hai nhân viên mới được không? Tôi đã giục hai lần mà họ chưa mang lên.”
Chấn Võ gật đầu, uống hết cốc cà phê, đi ra thang bộ, lên tầng mười bảy.
Bây giờ leo thang bộ đã trở thành hình thức vận động anh thích nhất sau khi hoàn thành công việc.
Thang bộ gần như không có người, anh có thể thoải mái thả lỏng, lại có thể thư giãn gân cốt.
Đi như chạy tới tầng mười sáu, trước mặt lại xuất hiện một cô gái gục mặt xuống đầu gối mà khóc.
Anh đã từng thấy cảnh này, chỉ có điều không phải cùng một người.
Hơn nữa lần này Chấn Võ bước lên, cô gái kia nghe thấy tiếng bước chân đã ngẩng đầu, nhìn thấy Chấn Võ cũng giật mình.
Cô nàng vội cúi đầu, lấy tay lau nước mắt, nghiêng đầu không muốn để Chấn Võ nhìn thấy.
Lần trước Chấn Võ đi từ phía sau tới, anh còn lén quay người rời đi được, nhưng lần này lại xuất hiện trước mặt, hơn nữa cô gái kia khóc trông vô cùng thảm hại, giờ xem như không thấy đã quá muộn rồi.
Chấn Võ lịch sự hỏi: “Chị có cần tôi giúp gì không?”
Cô gái kia lắc đầu, dùng giọng mũi phát ra lời nói hơi buồn bã: “Không cần, cậu chỉ là một thực tập sinh, có thể giúp tôi được gì chứ?”
“Ít nhất tôi có thể nghĩ cách cùng chị, tốt hơn so với việc chị ngồi đây lén khóc.”
Cô nàng nhìn thẻ thực tập của Chấn Võ, vừa khóc vừa cười nói: “Thôi, cậu không giúp được tôi đâu.
Cảm ơn cậu!”.