Văn Võ Song Toàn


Đối với người bình thường, nửa đêm gọi điện thoại nhất định sẽ bị mắng là thần kinh, nhưng Liễu Ngu và Chương Vũ đều không phải là người bình thường.

Lúc này là thời gian họ hoạt động hăng hái nhất, cho nên Chấn Võ mới yên tâm gọi điện thoại cho họ.
Nhưng sau khi tín hiệu được kết nối, bên kia lại không có người nghe máy làm Chấn Võ hoài nghi mình bấm nhầm số.

Nhưng xác nhận đúng là số điện thoại kia, Chấn Võ không khỏi có chút lo âu.
Anh ngồi trong xe, cầm điện thoại hồi lâu, không có cuộc gọi lại.

Thật không giống với phản ứng của Chương Vũ thường ngày, ít nhất không giống phản ứng với anh.

Anh đã gọi hai lần, không muốn gọi thêm lần nữa.

Cũng có thể lúc này bọn họ đang bận, chờ hết bận, Chương Vũ nhất định sẽ gọi lại cho anh.
Nổ máy, quay đầu đi về, tư lự chuyện Lý Nam vừa nói.

Dù bây giờ cảm giác tức giận đè nén đã không còn nữa, nhưng tâm trạng vẫn rất tệ.

Sau khi bình tĩnh lại, suy nghĩ hỗn loạn của Chấn Võ dần trở nên rõ ràng hơn.
Ngày mai là cuối tuần, anh nên trở về biệt thự? Sợ mẹ nhìn thấy mình bị thương sẽ lo lắng, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, anh nên bàn bạc với ba.

Để kẻ như vậy ở lại công ty dù chỉ một ngày anh cũng thấy không sao chịu được.
Chấn Võ cân nhắc một hồi, vẫn quyết định trở về biệt thự.
Nhân lúc chờ đèn, anh nhắn tin cho Vương Tuần Dương: “Chủ nhật ba có ở nhà không ạ? Con có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ba.”
Quả nhiên ba chưa ngủ, bởi vì anh lập tức nhận được tin nhắn trả lời: “Có chứ, có chứ.

Ba nhất định sẽ ở nhà.”
Chấn Võ đọc kỹ tin nhắn này mấy lượt.

Thật không giống phong cách trả lời ngắn gọn của Vương Tuần Dương thường ngày.

Bình thường, tin nhắn của Vương Tuần Dương có thể sử dụng một chữ sẽ tuyệt đối không dùng hai chữ, càng không có chuyện nói dông dài.

Vậy mà bây giờ lại trả lời đến ba câu.
Chuyện này khó tránh làm Chấn Võ cảm thấy khó hiểu.

Ba gặp chuyện gì sao? Đang nghĩ ngợi, lại nhận được một tin nhắn, cũng là của Vương Tuần Dương gửi tới.

Chấn Võ trợn tròn hai mắt nhìn biểu tượng mặt cười rất lớn hiện trên màn hình.
Còn nhớ có một lần bọn họ nói chuyện phiếm, Vương Tuần Dương nói giờ mọi người gửi tin nhắn đều kèm theo mấy biểu tượng, thật là lãng phí thời gian.

Biểu tượng sao có thể biểu đạt thay chữ viết được?
Anh và Chấn Văn còn tranh luận với ông, kết quả là không có kết quả.

Cuối cùng Trần Cẩn cắt ngang cuộc cãi cọ đã đến hồi đỏ mặt tía tai của bọn họ: “Mỗi người gửi tin nhắn theo cách mình thích là được, không nên miễn cưỡng người khác.”
Nhưng bây giờ Vương Tuần Dương lại gửi biểu tượng, còn là một biểu tượng dạng lớn…
Anh đang định gọi điện thoại hỏi thăm Vương Tuần Dương xem sao, chợt chuông điện thoại reo lên.

Rốt cuộc Liễu Ngu cũng gọi lại.
Đeo tai bluetooth, Chấn Võ nhận điện thoại.

Giọng vang lên ở bên kia điện thoại không phải là Liễu Ngu, mà là tiếng thở hổn hển của Chương Vũ: “Nhóc, tốt nhất là cậu có chuyện rất quan trọng, nếu không tôi sẽ đánh mông cậu.”
Chấn Võ dở khóc dở cười.

Ở trước mặt Chương Vũ, anh vẫn luôn là cậu em trai chưa trưởng thành.
Anh oan uổng nói: “Lần nào em tìm anh mà không có chuyện quan trọng?”
Chương Vũ trầm mặc một lát rồi nói: “Cũng đúng.

Cậu nói đi, có chuyện gì?”
Chấn Võ kể lại câu chuyện của Lý Nam, rồi nói: “Anh có thể tìm giúp em tư liệu về Diệp Thành Nghiệp và những chứng cứ có liên quan đến chuyện tương tự được không?”
Chương Vũ cười khà khà: “Được thì được.

Nhưng Trương Lực Cần à, cậu có nên đi xem phong thủy không? Sao bên cạnh cậu đều là người thối nát vậy? Có phải là cậu mạo phạm gì rồi không? Có cần tôi tìm giúp cậu một ông thầy không?”
“Xéo đi! Muốn tìm anh tự tìm cho mình đi.”
“Không cần thì thôi.

Cứ như vậy nhé, tôi ngủ đây, mệt chết đi được.” Vừa dứt lời, bên kia điện thoại vang lên một tiếng ‘bốp’, sau đó là tiếng kêu đau của Chương Vũ.
“Sao thế? Không sao chứ?” Chấn Võ lập tức tập trung lắng nghe.
“Không sao, tôi ổn.

Cúp đây!”
Từ trước đến giờ Chương Vũ đều ngủ không tốt, nếu như ngủ sớm thì nửa đêm sẽ tỉnh, cho nên anh thường ngủ rất muộn, như vậy mới có thể ngủ một giấc đến sáng.

Bây giờ mới nửa đêm đã ngủ, thật không giống anh.
Hôm nay, dường như tất cả mọi người đều thật kỳ lạ.
Chấn Võ về chỗ ở, trên người đầm đìa mồ hôi.

Anh vào phòng tắm tắm sơ một lát, trần truồng đi ra, cửa sổ đã đóng chặt, hơi từ điều hòa phả lên người khiến anh khoan khoái vô cùng.
Mặc dù đã gần một giờ đêm, nhưng anh lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Cánh tay đau nhức càng làm anh tỉnh táo.
Chấn Võ thấy băng gạc trên tay đã bị thấm nước, bây giờ anh tự băng bó sẽ có chút khó khăn, dứt khoát tháo băng gạc ra, nhìn bề ngoài thấy có vẻ máu không còn chảy nữa.
Đang tháo băng gạc, chuông cửa chợt vang lên.

Tay anh run lên, băng gạc bị giật ra theo, phần da chỗ vết thương hơi bị kéo, lại chảy ra một ít máu.
Chấn Võ nhìn cửa ra vào, lúc này còn người nào đến? Anh vội tìm quần ngắn mặc vào người.

Chuông cửa vẫn không ngừng vang lên, người ngoài cửa đang không ngừng thúc giục, anh đành choàng vội áo qua người để che vết thương trên tay, chạy ra cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy Hạ Vũ Hào đang đứng bên ngoài.
Chấn Võ mở cửa.

Hạ Vũ Hào xách balo đẩy Chấn Võ sang một bên, xông thẳng vào trong nhà.
“Này, sao nửa đêm cậu lại tới đây quấy nhiễu giấc ngủ của người khác thế?”
“Cậu đang ngủ à?” Hạ Vũ Hào quẳng balo lên ghế sofa, mệt mỏi nằm vật xuống.
“Chưa.

Mà khoan hãy nói, cậu đến đây làm gì? Không có nhà để về sao?”
Hạ Vũ Hào đưa tay chỉ Chấn Võ, toét miệng cười: “Cậu đoán đúng rồi, thời gian này tôi không có nhà để về.”
“Tử Hiên đâu? Anh ta thì sao?”
“Chúng tôi cãi nhau, thời gian này cần yên tĩnh một chút.”
“Anh ta mà lại cãi nhau với cậu á? Tại sao?”
“Hôm nay tôi không muốn nói, có thể để tôi ngủ không? Đã hai ngày nay tôi không ngủ.

Nếu như vừa nãy cậu mở cửa chậm một lát nữa, chắc tôi đã đứng ngủ trước cửa nhà cậu rồi.”
Chấn Võ nhìn quầng thâm đen sì và hai mắt đã không thể mở lớn của cậu ta, đúng là cậu ta rất cần nghỉ ngơi.

Chấn Võ nhún vai, nếu Hạ Vũ Hào đã không muốn nói, có hỏi cũng như không.

Vì vậy, anh cầm balo của Hạ Vũ Hào đi vào phòng ngủ bên trái.
Hạ Vũ Hào lê chân đi theo, không thèm nhìn đã quăng người lên giường, tay hơi giơ lên, dù không nói gì nhưng Chấn Võ biết cậu ta đang nói: “Cảm ơn”.
Anh đặt balo lên ghế dựa trong phòng, tiếng ngáy của Hạ Vũ Hào đã vang lên, xem ra cậu ta vô cùng buồn ngủ.
Chấn Võ đóng cửa phòng, nghe tiếng ngáy bên trong.

Anh cũng thấy buồn ngủ rồi.

Anh thu dọn sơ rồi quay về phòng mình, nhìn miệng vết thương, có vẻ không cần phải băng bó lại đâu.
Chấn Võ cởi quần áo, chuẩn bị đi ngủ.

Lúc nằm xuống, anh chợt cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó, nhưng giấc ngủ đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc của anh, anh từ bỏ nghĩ xem mình đã quên chuyện gì, chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau là thứ bảy.

Bởi vì đêm hôm trước ngủ rất muộn, lúc sáu giờ Chấn Võ đã mở mắt, nhưng lại lập tức nhắm lại.
Đến khi anh mở mắt lần nữa, ánh nắng đã chiếu sáng cả căn phòng.
Chấn Võ hưởng thụ cảm giác ngọt ngào trong giấc mơ.

Trong mơ, anh và Chấn Văn cùng nằm trên thảm cỏ, giống như trong bữa tiệc sinh nhật Chấn Văn dạo trước.

Chấn Văn gối đầu lên vai anh, hai người ngắm sao trời, đôi khi tìm đến môi đối phương, khẽ mổ.
Cảnh tượng ngọt ngào làm Chấn Võ không nỡ tỉnh giấc, nhưng đầu óc dần tỉnh táo làm anh phải nâng mí mắt nặng trĩu lên.
Có thứ gì đó lông xù màu đen đang tựa lên cánh tay anh, anh dịch chuyển, thứ kia cũng nhúc nhích theo.
Sau đó anh thấy Hạ Vũ Hào đang say ngủ, mặt gần như áp sát mũi anh.
Chấn Võ lập tức tỉnh táo, đẩy đầu Hạ Vũ Hào ra, làm cánh tay bị thương của anh lại đau.
Chấn Võ túm chăn che thân thể khỏa thân của mình – gần đây anh có thói quen ngủ trần.

Vừa kéo chăn che người, anh chợt nghĩ Hạ Vũ Hào không ngủ trần đấy chứ? Thật may Hạ Vũ Hào dưới chăn vẫn mặc chiếc quần ngắn hôm qua của cậu ta, chỉ có áo đã bị lột ra từ lúc nào, để lộ cơ ngực và bắp tay cuồn cuộn.
Chấn Võ thấy Hạ Vũ Hào chưa có dấu hiệu tỉnh, vội xuống giường, mặc quần áo vào trước, rồi đi tới vỗ mặt Hạ Vũ Hào.
“Này, Hạ Vũ Hào, dậy đi.”
Hạ Vũ Hào gạt tay Chấn Võ ra, trở tay nắm tay Chấn Võ, đặt bên cạnh mặt mình: “Hiên, em muốn ngủ thêm một lát nữa.”
Chấn Võ dở khóc dở cười rút tay về, dùng ngón trỏ gõ đầu cậu ta: “Hiên cái đầu cậu! Hạ Vũ Hào, nếu cậu không dậy, tôi ném cậu xuống đất đấy.”
“Tùy! Cho em ngủ một lát nữa.” Hạ Vũ Hào vẫn không mở mắt, thuận tay túm gối đầu, ôm vào trong ngực, ngủ tiếp.
Chấn Võ thật nghi ngờ nếu anh ném cậu ta xuống đất thật, cậu ta vẫn nhất quyết đòi ngủ thêm, vì vậy cũng không cố đánh thức cậu ta nữa.
Chấn Võ suy đoán có lẽ nửa đêm cậu ta đi vệ sinh rồi quay vào nhầm phòng.
Dù sao thì không phải là bọn anh chưa từng ngủ chung.

Lúc đi tập huấn, anh đã từng nằm giữa Hạ Vũ Hào và Chấn Văn.

Đều là bạn bè, không sao cả.
Chấn Võ cười, để Hạ Vũ Hào nằm trên giường của mình.
Làm bữa sáng đơn giản, để phần cho Hạ Vũ Hào, viết một tờ giấy, rồi để trên bàn cùng khóa dự phòng.

Chấn Võ vừa ra cửa vừa nhìn về phía phòng ngủ, tiếng ngáy của Hạ Vũ Hào vẫn vang như sấm, không hề có dấu hiệu tỉnh.
Thời gian về biệt thự tương đối dài.

Hôm nay là cuối tuần, nhưng xe cộ đi lại trên đường chẳng hề ít hơn ngày thường.
Trong lúc chờ đèn giao thông, Chấn Võ chợt nhớ ra chuyện anh đã quên trước khi đi ngủ.

Anh vội lấy điện thoại di động ra, tìm số của Khâu Tử Hiên, bấm gọi.
Một hồi lâu mới kết nối được với bên kia, giọng nói của Khâu Tử Hiên trầm trầm, nghe có vẻ tâm trạng ủ rũ: “A lô, có chuyện gì thế?”
“Tôi còn đang định hỏi anh có chuyện gì thì có.

Nửa đêm Hạ Vũ Hào đến gõ cửa nhà tôi, bây giờ vẫn đang ngủ trong phòng… ở đó.

Hai người đã xảy ra chuyện gì thế?” Suýt nữa nói lộ, Chấn Võ sợ bóng sợ gió vỗ ngực.

Dù đều là bạn bè, nhưng nếu như nói Hạ Vũ Hào đang ngủ trong phòng của cậu thì thật là không hay cho lắm, nói giảm nói tránh đi mới tốt.
“Em ấy đang ở chỗ cậu? Vậy thì tôi yên tâm rồi.

Hôm qua tôi gọi điện, em ấy không nhận, sau đó tắt máy.

Tôi không dám gọi điện cho dì, sợ dì lo.”
“Hai người thật phiền phức, không nghĩ đến sẽ quấy rầy thế giới của hai chúng tôi sao?”
“Hả? Cậu có người khác rồi à?” Khâu Tử Hiên bình thản nói ra câu này như đang nói chuyện thời tiết.
Chấn Võ nhức đầu phản bác: “Gì chứ? Tôi có người khác lúc nào?”
“Không phải Chấn Văn đang ở nước Anh sao? Cậu lấy đâu ra thế giới hai người?”
“Hai người phiền phức thật đấy.

Dù không có cũng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi.

Rốt cuộc anh có chịu nói không?”
“Em ấy chưa nói?”
“Chưa.

Vừa vào nhà cậu ta đã lăn ra ngủ, gọi thế nào cũng không dậy.”
Khâu Tử Hiên ở bên kia khẽ cười: “Em ấy giỏi nhất là ngủ nướng, trời có sập xuống cũng không gọi dậy được đâu.

Cậu cứ kệ em ấy.”
“Anh không chịu nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Hay là cậu hỏi em ấy đi.

Cả hai chúng tôi đều cần yên tĩnh.

Nhiều nhất là một tuần, tôi sẽ tới đón em ấy.”
“Một tuần? Nói vậy nghĩa là anh nói tôi cho cậu ta ở lại một tuần?”
“Sao? Không được à?”
“Thôi, người đã đến rồi, tôi cũng chẳng đuổi đi được.

Hai người làm lành nhanh lên.

Tôi không muốn chỗ tôi ở thành nơi lánh nạn của các người đâu.”
“Chấn Võ, cảm ơn cậu.

Cậu đúng là anh em tốt của em ấy.” Khâu Tử Hiên nghiêm túc nói.
Chấn Võ nhớ lại chuyện lúc sáng, đột nhiên cảm thấy mình có lỗi với sự tin tưởng của anh ta, ấp úng nói: “Nói thừa!” Rồi vội vàng cúp máy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui