Chấn Võ vẫn cho là Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên sẽ không bao giờ cãi nhau, bởi vì Hạ Vũ Hào vô cùng sùng bái Khâu Tử Hiên, mà Khâu Tử Hiên cũng rất cưng chiều Hạ Vũ Hào.
Hai người dường như lúc nào cũng ở trạng thái yêu và được yêu.
Mỗi lần gặp mặt, hai người bọn họ đều không ngừng thể hiện tình cảm, làm người khác nhìn thấy mà ghen tỵ.
Đương nhiên, anh và Chấn Văn cũng không nhàn rỗi.
Ngoại trừ những buổi gặp mặt, bọn họ cũng không ngừng bày tỏ tình cảm ở trên IG.
Không phải đi ăn lẩu với nhau thì là ăn kem, hoặc cầm đủ loại đồ ăn vặt trong khu chợ đêm chụp ảnh với nhau.
Mới hai ngày trước anh còn thấy IG của Hạ Vũ Hào đăng ảnh hai người ở bờ biển.
Hạ Vũ Hào bắt hải sản, còn Khâu Tử Hiên ở bên cạnh nhìn cậu ta.
Trước kia trong lúc nói chuyện phiếm, anh và Chấn Văn từng nhắc tới bọn họ, Chấn Văn tò mò nói: “Anh đoán xem bọn họ ai trên ai dưới?”
“Chuyện này thì có gì mà đoán, thật nhàm chán.”
“Chưa chắc.
Em thấy ở trước mặt Khâu Tử Hiên, Hạ Vũ Hào ngoan ngoãn đến không thể tưởng tượng nổi, nên em đoán cậu ta ở dưới.”
Chấn Võ cười xấu xa bổ nhào tới, đè trên người Chấn Văn, nói: “Ở trước mặt anh, em đâu có ngoan, không phải cũng ở dưới hay sao?”
Đương nhiên chủ đề này cứ thế mà bị dập tắt.
Chấn Võ đột nhiên xấu xa nghĩ, có lẽ nhân lúc Hạ Vũ Hào ở chỗ mình, anh tìm cơ hội hỏi xem sao, nói cho Chấn Văn biết đáp án chính xác, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em ấy.
Nghĩ đến Chấn Văn, Chấn Võ nhớ ra hôm qua và cả hôm trước nữa Chấn Văn đều không nhắn tin cho mình.
Anh cũng vì bận rộn mà không liên lạc với em ấy.
Chấn Võ vẫn luôn rất thắc mắc, nghỉ hè gần ba tháng, Chấn Văn ở Anh làm gì? Lẽ nào bởi vì lý do vớ vẩn như trong bức thư em ấy để lại trước khi đi mà nhất quyết ở bên đó?
Về lá thư đó, lần nào tán gẫu anh cũng muốn nhắc tới, nhưng lại sợ nhắc tới sẽ chạm vào yếu ớt trong đáy lòng của Chấn Văn, rồi em ấy sẽ lại biến mất.
Cuối cùng, sau nửa giờ lái xe, anh đã về đến biệt thự.
Vừa vào nhà đã thấy Vương Tuần Dương ngồi trên ghế sofa nhìn điện thoại.
Trần Cẩn thấy Chấn Võ đi vào, gọi anh tới ăn dưa hấu.
Để che giấu vết thương trên cánh tay, hôm nay Chấn Võ đã mặc một chiếc áo dài tay.
Cũng may Trần Cẩn không quá để ý đến mấy chuyện lặt vặt trong cuộc sống của anh, dù nhiều lúc không nhịn được mà liếc mắt nhìn anh mặc có vẻ hơi kín đáo, nhưng vẫn nhịn không hỏi.
Thấy Chấn Võ đã ăn dưa hấu xong, Vương Tuần Dương tháo mắt kính, đứng lên, ý bảo Chấn Võ theo ông vào phòng đọc sách.
Chấn Võ thấy vẻ mặt của Vương Tuần Dương thâm trầm, thậm chí còn có chút nghiêm trọng, hoàn toàn không giống người gửi biểu tượng mặt cười hôm qua.
Chấn Võ lau miệng và tay, rồi theo ông vào phòng đọc sách.
Vương Tuần Dương ngồi xuống ghế làm việc của mình theo thói quen, Chấn Võ ngồi đối diện, đối mặt với Vương Tuần Dương.
“Con nói có chuyện quan trọng, là chuyện gì?”
Chấn Võ kể lại câu chuyện bắt gặp Lý Nam cho Vương Tuần Dương, anh lược bớt việc mình bị đâm trúng, chỉ nói cô nàng muốn đâm anh, nhưng bị trượt.
Vương Tuần Dương nghe, cau mày, xoay điện thoại trong tay, đến khi Chấn Võ kể xong, ông vẫn trầm tư.
Một lát sau, Vương Tuần Dương mới nhìn Chấn Võ: “Con cảm thấy chuyện này có bao nhiêu phần đáng tin?”
Chấn Võ nhìn Vương Tuần Dương đã khôi phục lại ánh mắt bình thản, nói: “Con cho rằng chuyện này là sự thật.
Dáng vẻ của Lý Nam rất khó nghi ngờ chị ta đang đóng kịch.
Nhưng để tránh sai sót, con đã nhờ anh Chương điều tra Diệp Thành Nghiệp, hẳn là một, hai ngày tới sẽ có tin tức.”
Vương Tuần Dương gật đầu: “Ừ, làm tốt lắm.
Chúng ta không thể dễ dàng tin tưởng lời nói từ một phía.
Dù sao quản lý Diệp có thể coi là nhân viên lão làng của Minh thị, mặc dù nhân sự ở phòng Khai thác thường xuyên thay đổi, nhưng công việc tổng thể và hiệu suất làm việc luôn rất tốt.
Ba cũng tin ánh mắt của con, nếu như chuyện này đúng như những lời Lý Nam nói, chúng ta không thể nhắm mắt bỏ qua, để người đó làm xấu danh dự của chúng ta.”
“Ba, con có chút lo lắng, nghe Lý Nam miêu tả, Diệp Thành Nghiệp dường như là một người rất biết cách dùng nhược điểm để ép buộc người khác, nếu đúng là như vậy…”
“Con sợ ông ta sẽ làm những chuyện hèn hạ, làm ảnh hưởng đến Minh thị sao?”
Chấn Võ gật đầu, dù sao anh cũng đã từng gặp loại người làm chuyện hại mình hại người rồi.
Vương Tuần Dương nhìn Chấn Võ, im lặng một hồi rồi hỏi: “Có phải con đã có ý tưởng gì không? Nói ba nghe xem.”
Chấn Võ sửa sang lại suy nghĩ trong đầu, đáp: “Con nghĩ nếu đúng ông ta là một người tư lợi, chúng ta nên để cho ông ta thấy nếu ông ta có bất cứ hành động gì gây tổn hại đến Minh thị thì đối với ông ta chỉ có hại chứ không có lợi.
Thậm chí, nếu có thể làm ông ta sợ chúng ta, không dám làm gì thì càng tốt.”
“Vậy con muốn làm gì?”
“Gậy ông đập lưng ông.
Điều kiện tiên quyết là anh Chương phải tìm được chứng cứ đủ để khiến ông ta sợ hãi.
Hơn nữa, con cảm thấy chuyện này nên âm thầm xử lý sẽ tốt hơn, để ông ta tự từ chức, tránh lộ chuyện này ra ngoài, để giới truyền thông biết được.”
“Ừ, vậy chuyện này giao cho con, được chứ?”
“Con? Con chỉ là thực tập sinh, liệu có châu chấu đá xe không ạ? Hơn nữa, rất có thể ông ta sẽ không sợ con, thậm chí còn cắn ngược lại con.”
Vương Tuần Dương nhìn Chấn Võ, sau đó chuyển tầm mắt xuống tay mình, xoay điện thoại, thay vì nói đang suy tư, nói ông đang ngẩn người thì đúng hơn.
Chấn Võ đợi một lúc lâu, Vương Tuần Dương mới như hoàn hồn mà hít sâu một hơi, nặng nề nói: “Nếu như con chỉ là thực tập sinh, đúng là ông ta sẽ không sợ con.
Nhưng nếu con dùng thân phận là con của ba, là giám đốc, thậm chí là tổng giám đốc tương lai của Minh thị thì lại là chuyện khác.”
Chấn Võ sững sờ.
Anh nhìn Vương Tuần Dương ngồi đối diện đang đón nhận ánh mắt của anh, ánh mắt ông kiên định như thể chuyện này vốn nên như thế.
“Ba, con cảm thấy như vậy không ổn đâu ạ.
Nói ra sẽ một truyền mười, mười truyền một trăm.
Một khi bị mặc định, đến khi Chấn Văn trở về thì sẽ thế nào ạ?”
Vương Tuần Dương không để ý đến lời phản bác của Chấn Võ, thản nhiên nói tiếp: “Ba đã từng nói rồi, ba vẫn cho rằng con là người thừa kế thích hợp nhất của ba.
Ba không quá kỳ vọng vào Chấn Văn.”
Chấn Võ nhìn Vương Tuần Dương chằm chằm, vội nói: “Ba, Chấn Văn nói em ấy sẽ thay đổi, sẽ học cách trưởng thành.
Ba cũng biết mà, từ trước đến giờ em ấy nói được làm được, con tin em ấy nhất định sẽ làm được.
Xin ba tin tưởng em ấy, có được không?”
“Chấn Võ, ba muốn con tiếp nhận Minh thị thật ra còn một nguyên nhân ích kỷ khác.
Nói thật với con, gần đây sức khỏe ba không được tốt, thường xuyên thấy mệt mỏi.
Đến bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì lớn, bác sĩ nói ba mệt nhọc và áp lực quá độ, cần phải nghỉ ngơi.
Nhưng cả Minh thị đang chờ ba, sao ba có thể nghỉ ngơi? Hơn nữa, mẹ con gả cho ba đã gần mười năm rồi, trong mười năm này, thời gian ba ở cạnh mẹ con quá ít ỏi, ba cảm thấy rất có lỗi với mẹ con.
Một năm nay, mặc dù thời gian con ở công ty chưa nhiều, nhưng con tiến bộ rất nhanh.
Cách xử lý công việc và năng lực khiến cho những đồng nghiệp khác không thể nói gì.
Ba dự định sau khi con học xong năm thứ ba đại học, ba sẽ đề bạt con làm giám đốc trong đại hội cổ đông.
Chuyện này cần con trong một năm vừa phải hoàn thành việc học, đồng thời nhanh chóng thông hiểu cách vận hành của toàn bộ công ty.
Như vậy ba mới có thể dần giao lại công việc cho con.
Ba hy vọng hai năm nữa ba có thể thoải mái sống cuộc sống nửa nghỉ hưu.
Đương nhiên, ba sẽ không ném toàn bộ công việc cho con, mà sẽ ở phía sau hướng dẫn con.
Yêu cầu khó khăn như vậy, con nghĩ Chấn Văn có thể làm được không?”
Chấn Võ muốn nói có thể, nhưng chính anh khi nghe thấy yêu cầu này cũng đã cảm thấy không thể thở nổi rồi, nếu như là Chấn Văn, em ấy có thể tiếp nhận được không, có thể không phải chịu vất vả không? Ở Minh thị một năm, anh đã biết được khó khăn của người làm quản lý, mà đấy là anh mới chỉ hiểu rõ một phần rất nhỏ.
Làm tổng giám đốc của cả một tập đoàn, những khó khăn cần đối mặt không biết còn gấp bao nhiêu lần.
Đối với người không giỏi giao tiếp như Chấn Văn, những khó khăn này sẽ làm em ấy suy sụp mất.
Nhưng anh không muốn lấy đi thứ vốn thuộc về Chấn Văn.
Anh đã hạ quyết tâm sẽ làm phụ tá đắc lực cho em ấy, chuyện đảm nhận vị trí vốn dành cho em ấy không nằm trong phạm vi anh từng nghĩ đến.
Vương Tuần Dương nhìn mâu thuẫn, đấu tranh trong mắt Chấn Võ, khẽ lắc đầu: “Chấn Võ, con không cần trả lời ba ngay lập tức, trước khi xử lý chuyện của Diệp Thành Nghiệp, con trả lời ba cũng được.
Ba hy vọng con có thể hiểu ra, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của cả Minh thị và tương lai của các con.
Ba tin chắc Chấn Văn sẽ đồng ý, thằng bé lúc nào cũng chỉ muốn trốn sau lưng con.”
Chấn Võ xoa mặt, đầu óc mờ mịt, rối như tờ vò, cố gắng nghĩ ra cách có thể vẹn cả đôi đường.
Vương Tuần Dương đứng dậy, đi đến bên cạnh Chấn Võ, vỗ vai anh, sau đó dựa lên bàn làm việc, nói: “Con đừng rối rắm chuyện này nữa.
Ba có chuyện khác muốn hỏi con.”
Chấn Võ mới tạm thời dứt ra khỏi suy nghĩ, anh đặt tay xuống đùi, đan vào nhau: “Ba hỏi đi ạ.”
“Ba nghe nói trong công ty có một người tên là Yến Thành, rất thân thiết với con?”
Chấn Võ hoàn toàn không ngờ Vương Tuần Dương sẽ hỏi đến Yến Thành, anh lập tức suy đoán ý tứ sau lời này.
Thế nào gọi là rất thân thiết? Bọn anh chỉ là đồng nghiệp, cùng lắm là bạn bè mà thôi.
“Con không rõ, chúng con chỉ là bạn bè thôi ạ.” Chấn Võ nói ra thắc mắc của mình.
“Vậy à? Nhưng hình như ngày nào cậu ta cũng rủ con đi ăn, giọng điệu và hành động lúc nói chuyện rất thân mật.
Cậu ta không phải là… không phải là gay đấy chứ?”
Chấn Võ nhớ lại mỗi khi Yến Thành gọi tên anh đều làm anh nổi da gà, mà mỗi lần anh ta vui vẻ cũng khoác vai bá cổ anh, không nhịn được cười: “Ba, anh ta là thẳng.
Hôm qua anh ta còn nhắc đến cô gái anh ta thầm mến, con chỉ thuận đường làm ông tơ bà nguyệt thôi, không biết liệu có thành công hay không.”
Trước lúc anh rời quán rượu đã đưa số điện thoại của quản lý Tô cho ông chủ, dặn ông chủ đưa thêm hai chai rượu cho anh ta.
Nếu anh ta say thì nhờ ông chủ gọi cho quản lý Tô tới đón.
Như vậy Yến Thành sẽ có cơ hội tỏ tình.
Chỉ là không biết lời nói lúc say rượu có làm Tô Vũ Tình cảm động hay không.
“Cậu ta thích ai?”
“Quản lý Tô ạ.
Anh ta tới tìm con thật ra là mượn cơ hội để nhìn mặt người mình thích thôi.
Cử chỉ của anh ta đúng là hơi suồng sã, nhưng chỉ là thói quen khó sửa.”
Vương Tuần Dương cười hơi mất tự nhiên: “Vậy sao? Yến Thành cũng có mặt trong buổi sát hạch lần trước, ba thấy cậu ta khá đẹp trai, lại thân thiết với con như vậy.
Ba suy nghĩ nhiều rồi, con bỏ qua nhé.”
Chấn Võ nghiêng người tới trước, nhìn Vương Tuần Dương, hỏi: “Ba, ba nói thật đi, có phải Chấn Văn nhờ ba giám sát con không?”
“Không phải.
Ba là ba của hai đứa, quan tâm đến chuyện tình cảm của các con cũng là chuyện bình thường.
Con nghĩ nhiều rồi, ha ha.
Được rồi, ba còn có việc công ty cần giải quyết, con có muốn xem cùng không?”
Chấn Võ thấy Vương Tuần Dương nói lảng sang chuyện khác, cũng không vạch trần, dù sao ông cũng là bề trên.
Chấn Võ gật đầu, gạt bỏ hết những chuyện trong đầu ra, bắt đầu thảo luận công việc với Vương Tuần Dương.
Thảo luận xong, Chấn Võ nhớ tới Hạ Vũ Hào đang ở chỗ mình, mà chính anh cũng cần nơi yên tĩnh để suy nghĩ, quan trọng hơn là anh sợ tiếp tục ở lại sẽ lộ ra chuyện mình bị thương.
Vì vậy anh chào Trần Cẩn và Vương Tuần Dương, đi về chỗ ở của mình.
Thuận lợi về đến nơi, lúc mở cửa ra, một mùi thơm xông vào trong mũi.
Hạ Vũ Hào nghe thấy tiếng mở cửa thì thò đầu từ trong bếp ra: “Cậu về rồi à? Món cuối cùng sắp xong rồi đây.
Cậu rửa tay trước đi.”
Chấn Võ ngạc nhiên.
Anh biết Hạ Vũ Hào biết nấu ăn, lại không ngờ cậu ta nấu ngon ngư vậy, khiến anh vốn đã ăn rồi lại cảm thấy đói.
Anh rửa tay sạch sẽ, ngồi xuống bàn ăn, nhìn ba món ăn một món canh bày trên bàn, màu sắc, mùi vị đều rất ngon.
Hạ Vũ Hào bưng món cuối cùng ra, đặt xuống bàn, cởi tạp dề, ngồi xuống đối diện Chấn Võ.
Đột nhiên cậu ta chắp tay trước ngực, cười hì hì lấy lòng, nói: “Hôm qua thật xin lỗi cậu, tôi bất cẩn ngủ nhầm giường, không quấy rầy đến cậu chứ?”
Chấn Võ thấy Hạ Vũ Hào có vẻ hoàn toàn không nhớ gì, nói: “Không có, sau nửa đêm tôi ngủ trên ghế sofa.”
Hạ Vũ Hào gãi đầu nói: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi ở phòng ngủ ở bên phải cho nên tôi quen đường.
Tôi đảm bảo, hôm nay nhất định tôi sẽ không đi nhầm nữa.”
“Được rồi, tôi tin cậu.
Tôi đói rồi, ăn thôi.”
Hạ Vũ Hào như trút được gánh nặng, bắt đầu ăn như hổ đói.
Vốn Chấn Võ lo lắng thức ăn nhiều thế này sẽ ăn không hết, kết quả anh còn chưa buông đũa, bát đĩa đã hết sạch rồi.
Hạ Vũ Hào ngại ngùng cười nói: “Tôi ngủ gần cả ngày, sắp đói chết rồi.
Tôi ăn xong rồi, lát nữa tôi có việc, bát đũa cậu cứ để đó, tôi về sẽ rửa.”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Đi gặp bạn bè.
Tôi mang theo chìa khóa, hơn nữa đảm bảo sẽ không làm ồn đến cậu.”
“Ừ.
Chú ý an toàn!” Nhìn Hạ Vũ Hào ra cửa, vẫn chưa có cơ hội hỏi cậu ta tại sao cãi nhau.
Lần sau, lần sau nhất định anh sẽ hỏi..