Chấn Võ thu dọn phòng bếp xong, vào phòng ngủ thấy không có gì cần sửa sang lại cả.
Hạ Vũ Hào ở đây một ngày, lại hoàn toàn không có dấu vết đã ở.
Rửa mặt xong, Chấn Võ nằm trên giường phẳng phiu, cầm điện thoại di động, mở Line, nhìn ảnh đại diện của Chấn Văn, đau đầu khi nhớ tới câu chuyện với ba hôm nay.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thay Chấn Văn tiếp nhận Minh thị, bởi vì Minh thị vốn không thuộc về anh.
Kinh nghiệm xương máu lúc nhỏ khiến anh hiểu, không nên mong đợi thứ không thuộc về mình, bởi vì thứ đó cuối cùng cũng sẽ rời khỏi mình, mà đến lúc mất đi, bản thân cũng sẽ phải trả giá.
Ngày đó, mỗi khi tan học về nhà anh đều nhìn thấy một con chó hoang.
Con chó rất nhỏ, gầy yếu như có thể ngã bất cứ lúc nào.
Anh thường mang chút đồ ăn cho con chó nhỏ.
Dần dần, con chó rất thân thiết với anh.
Mùa đông năm ấy, trời vô cùng rét, anh nhìn con chó lạnh đến run rẩy, vô cùng đau lòng.
Vì vậy, anh cả gan nhân lúc ba uống say, nói với ba rằng mình muốn đưa con chó về nhà.
Kết quả đương nhiên là bị từ chối.
May mắn hôm đó tâm trạng của ông ấy rất tốt, nên anh không bị đánh.
Mẹ nói nếu không thể mang về thì chăm sóc nó ở bên ngoài cũng được.
Cho nên, bọn họ lén dựng một cái ổ gần nhà cho con chó tránh mưa gió, nhường lại một ít đồ ăn của mình cho nó.
Cứ thế qua hơn nửa năm, con chó nhỏ khỏe mạnh hơn nhiều.
Một ngày, anh tan học, về đến nhà liền chạy ra chơi với con chó, nhưng không thấy nó đâu nữa.
Anh tìm khắp ngõ lớn nhỏ trong phố cũng không thấy.
Mãi muộn mới về nhà, thấy ba mình đang bày một đĩa thịt chó trên bàn.
Người đàn ông say mèm nhìn anh với ánh mắt đầy ác ý: “Con chó này già rồi, nhưng rất nhiều thịt.
Xem như mày cũng biết giúp ba mày chút chuyện.”
Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ ánh mắt đó của ba mình, vẫn nhớ rõ câu nói tàn nhẫn kia cùng nỗi tuyệt vọng ngày hôm ấy.
Đó là lần đầu tiên anh khóc lớn.
Người đàn ông bị tiếng khóc làm cho khó chịu, xông đến đánh mắng, nhưng đánh thế nào cũng không làm anh ngừng khóc.
Bởi vì anh tham lam, cho nên mới khiến con chó trở thành đồ nhắm.
Ngày nào anh cũng chơi cùng con chó, anh muốn con chó hoàn toàn thuộc về mình.
Nhưng anh đã quên mất, con chó ấy vốn không phải là của anh.
Sau hôm ấy, anh hiểu được không nên mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình, nếu không anh sẽ phải trả giá nhiều hơn.
Cho nên, khi đến nhà họ Vương, anh đã tự đeo cho mình một vòng kim cô, không được nghĩ tới những thứ không thuộc về mình, bởi vì anh không thể biết được, một khi dục vọng của mình bành trướng, anh sẽ thành thế nào, sẽ gây ra hậu quả gì.
Nhưng anh vẫn phá vỡ trói buộc của mình, anh khao khát có được Chấn Văn.
Hạnh phúc mãnh liệt ấy đôi khi làm anh thấy sợ hãi, vì vậy anh cố gắng đè nén dục vọng của mình xuống.
Mà bây giờ, Vương Tuần Dương lại muốn anh tiếp nhận gia nghiệp vốn thuộc về Chấn Văn, chuyện này thật sự vượt quá xa dự tính về tương lai của anh.
Sự có mặt của anh đã ảnh hưởng tới quỹ đạo cuộc sống của Chấn Văn, anh không muốn tương lai của Chấn Văn cũng vì sự có mặt của anh mà thay đổi.
Nhất định còn có cách khác để vẹn cả đôi bên.
Anh cần tĩnh tâm suy nghĩ.
Nhưng nhìn ảnh đại diện của Chấn Văn, trái tim anh lại bay lên, không sao an tĩnh được.
Chấn Võ gửi một tin nhắn: “Hai ngày nay không thấy em.”
Một câu trần thuật đã đủ để thể hiện tâm tình của anh.
Kể từ khi liên lạc lại với Chấn Văn, mỗi ngày video call với cậu đã trở thành thói quen mới của Chấn Võ.
Nhưng hôm trước Chấn Văn đột nhiên nói có việc, hai ngày nay anh không được nhìn thấy cậu rồi.
Chấn Văn đơn phương quyết định làm Chấn Võ không kịp trở tay, anh hỏi tại sao, nhưng lại bị phớt lờ, chưa nhận được câu trả lời.
Chấn Võ nhìn di động chằm chằm, mãi cho đến mắt cay xè đến sắp chảy nước, ảnh đại diện kia vẫn không hiện ra tin nhắn nào.
Ném điện thoại lên giường, nhớ lại những lần video call với Chấn Văn, anh không nói lời gì quá đáng làm Chấn Văn trốn đi đấy chứ?
Lần cuối cùng tán gẫu chỉ có tình cảm mãnh liệt bắn ra thôi mà, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?
Chấn Võ bực bội vò tóc, đưa tay tắt đèn đầu giường, không thèm nghĩ nữa.
Có lẽ chỉ là Chấn Văn quá bận rộn.
Còn chuyện Diệp Thành Nghiệp nữa, còn cách giải quyết nào tốt hơn không?
Chấn Võ nghĩ tới nghĩ lui, ý thức dần tan rã.
Trong lúc mơ màng, tiếng đóng cửa cùng tiếng bước chân chợt đánh thức anh từ trong giấc ngủ không sâu.
Tiếng bước chân bên ngoài đến phòng khách thì dừng lại, một hồi lâu cũng không có tiếng động gì khác.
Chấn Võ cầm lấy điện thoại xem giờ, rạng sáng rồi.
Anh đứng dậy, mặc quần áo, nhón chân khẽ khàng đi ra ngoài phòng khách.
Đèn phòng khách sáng bừng, Hạ Vũ Hào cong vẹo nằm trên ghế sofa, balo ném ở trước cửa ra vào.
Mùi rượu xen lẫn mùi thuốc lá nồng nặng từ xa đã xông vào mũi Chấn Võ.
Chấn Võ cau mày nhìn gương mặt đỏ ửng của Hạ Vũ Hào, cậu ta uống rượu?
Lúc Hạ Vũ Hào ra cửa hoàn toàn không giống người chuẩn bị ra ngoài mua say, mà giống như đi làm thêm giống thời cấp ba nhiều hơn.
Chấn Võ đi tới, đẩy Hạ Vũ Hào: “Dậy, về phòng ngủ, ngủ ở đây mai sẽ đau cổ đấy.”
Hạ Vũ Hào giãy dụa hé mắt, lộ ra một đường khe hở rất nhỏ nhìn Chấn Võ, khóe môi tách ra cười nói; “Không sao, nằm đây rất dễ chịu.
Cậu ngủ đi, mặc kệ tôi.” Nói xong, cậu ta gác cả chân cả tay lên thành ghế mà ngủ.
Chấn Võ bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào phòng ngủ bên cạnh lấy gối đầu và chăn ra, xử lý Hạ Vũ Hào xong mới cầm balo ném trước cửa đặt cạnh ghế, tắt đèn phòng khách.
Nhưng vừa đi đến cửa phòng ngủ, anh chợt nghe thấy một tiếng ‘rầm’.
Quay người, Hạ Vũ Hào đang từ dưới đất bò dậy, định tiếp tục nằm lên ghế sofa.
Chấn Võ vội đi tới, túm lấy cánh tay cậu ta, vắt qua vai mình, nửa đỡ nửa kéo cậu ta vào phòng ngủ bên cạnh, ném lên giường.
Nhìn áo T-shirt trên người Hạ Vũ Hào lộn xộn đến sắp thít chặt cổ, nửa cơ bụng lộ ra bên ngoài, Chấn Võ đưa tay kéo áo cậu ta xuống, xác định tư thế nằm của cậu ta không có gì nguy hiểm.
Lúc này, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Chấn Võ tìm một hồi mới lôi được điện thoại trong balo của Hạ Vũ Hào ra, trên màn hình hiện hai chữ ‘Anh Kiệt’.
Chấn Võ do dự một lúc rồi quyết định nhận điện thoại.
Anh còn chưa kịp lên tiếng hỏi người kia là ai, đầu bên kia đã rống một tràng: “Lâu như vậy mới nghe điện thoại, tôi còn tưởng cậu rúc vào khe nào xxx rồi chứ? Mẹ nó, cậu bị điên hả? Tôi đã nói sẽ đưa cậu về, cậu lại chuồn mất.
Xxx, ngày mai xem tôi có lột da cậu ta hay không?”
Chấn Võ không thể không giơ điện thoại ra xa.
Giọng bên kia điện thoại quá lớn, làm màng nhĩ của anh bị sắp bị đâm thủng.
Chờ bên kia rống xong, Chấn Võ mới để sát điện thoại vào, nói: “Anh đang nói chuyện với Hạ Vũ Hào sao?”
Từ khi quen biết Hạ Vũ Hào đến nay, luôn là cậu ta quát người khác, thỉnh thoảng cậu ta cũng nói tục, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Đây là lần đầu anh nghe thấy có người quát cậu ta, còn chửi tục không ngớt.
So với người này, Hạ Vũ Hào quả thực là thanh niên quá đàng hoàng.
Người bên kia điện thoại nhận ra giọng nói không đúng cho lắm, dừng lại rồi hỏi: “Cậu là ai?”
“Tôi là bạn cậu ấy.
Giờ cậu ấy ngủ rồi, không gọi dậy được đâu.
Nếu như anh có việc, ngày mai tôi sẽ chuyển lời, bảo cậu ấy gọi lại cho anh.”
“Nhóc, cậu chính là người làm Hạ Vũ Hào mê muội điên đảo tâm hồn đấy hả? Tôi bảo nó dẫn cậu đến để chúng tôi mở mang tầm mắt mà nó nhất định không chịu.
Này, chừng nào cậu tới, tôi mời.
Dù sao cũng là tình nhân bé nhỏ của Hạ Vũ Hào, nhất định tôi sẽ đón tiếp thịnh tình…”
Nghe đầu bên kia dông dài không có dấu hiệu dừng, Chấn Võ muốn nói chen vào nhưng hoàn toàn không chen nổi.
Anh dở khóc dở cười, đành chờ đối phương nói hết.
Cuối cùng người bên kia cũng dừng lời, còn tỏ ra nén giận nói: “Cậu làm gì mà không đáp? Nói gì đi?”
“Anh đâu có để cho tôi nói? Với lại tôi không phải bạn trai của cậu ấy, chỉ là bạn bè thôi.
Tôi cũng không có hứng thú tiếp nhận khoản đãi của anh.
Vậy nhé.
Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
“Này, này, khoan đã.
Vậy cậu có số điện thoại của người tình của nó không? Tôi gọi điện mời cậu ta, dù sao cũng là anh em, phải gặp mặt nhau chứ?”
“Xin lỗi, anh hỏi Hạ Vũ Hào đi.”
“Xxx, không cho thì thôi, tôi sẽ có cách tìm ra cậu ta.
Thế nhé, cậu bảo nó rửa sạch mông, chờ tôi xử lý.”
Lần này không đợi Chấn Võ dập máy, bên kia đã vang lên những tiếng tút tút.
Đã biết Hạ Vũ Hào có rất nhiều bạn bè giang hồ, dù sao nơi cậu ta làm thêm không phải chốn trong sạch gì, nhưng tiếp xúc trực tiếp vẫn làm anh thấy giật mình.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của người kia, nghe thật mờ ám.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Hạ Vũ Hào và Khâu Tử Hiên cãi nhau? Vì những người bạn này?
Chấn Võ đặt điện thoại của Hạ Vũ Hào lên chiếc bàn cạnh giường, nhìn Hạ Vũ Hào mơ ngủ, trông cậu ta lúc này hoàn toàn vô hại, thậm chí giống như một đứa trẻ.
Sáng hôm sau, chủ nhật, hôm nay Chấn Võ chỉ nghỉ ngơi.
Anh rời giường, vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong mới thấy Hạ Vũ Hào lảo đảo từ phòng ngủ đi ra.
Lúc cậu ta từ nhà vệ sinh đi ra, trên tóc, trên mặt toàn là nước, nhưng có vẻ đã tỉnh táo hơn nhiều.
Chấn Võ đặt một đôi đũa trước mặt Hạ Vũ Hào.
Lời nói cảm ơn Hạ Vũ Hào nghe uể oải, rõ ràng là vẫn chưa hết say rượu.
“Hôm qua có một người tên anh Kiệt gọi điện thoại, giọng điệu rất tức giận, nói cậu rửa sạch mông chờ anh ta xử lý.”
Đôi mắt đang nửa khép nửa mở của Hạ Vũ Hào đột nhiên trừng lớn: “Anh Kiệt? Anh ấy gọi điện thoại? Giọng điệu của anh ấy thế nào?”
“Có vẻ rất tức giận.”
Hạ Vũ Hào đang rướn cổ hỏi, nghe vậy lập tức ỉu xìu: “Thảm rồi.
Tôi cho anh ấy leo cây, tôi quên béng mất anh ấy đang đợi.”
Chấn Võ trầm mặc một lát rồi hỏi: “Mặc dù tôi không nên hỏi nhiều, nhưng tôi rất tò mò, anh Kiệt kia là ai?”
Hạ Vũ Hào húp một hơi hết bát cháo, buông bát lau miệng nói: “Anh ấy là ông chủ quán bar ngày trước tôi làm thêm.”
“Làm thêm? Không phải cậu đã không đi làm nữa rồi sao? Sao vẫn liên lạc với anh ta?”
“Lúc tôi làm thêm ở đó anh ấy đã rất quan tâm đến tôi, bây giờ quán bar của anh ấy thiếu người, mấy ngày nay tôi tới đó giúp.”
“Có phải là Khâu Tử Hiên không đồng ý cho cậu đi?”
Ánh mắt của Hạ Vũ Hào hiện vẻ cô đơn: “Anh ấy cho rằng những người kia quá phức tạp, không đồng ý cho tôi đi.
Nhưng tôi cảm thấy đâu đến mức đó.
Tôi đã làm thêm ở đó lâu như vậy, có gì mà tốt với không tốt chứ? Việc gì anh ấy phải làm căng như thế?”
“Cậu chưa từng nghe câu quan tâm sẽ loạn hay sao? Nếu anh ta không quan tâm cậu thì đã mặc kệ cậu rồi.”
“Tôi biết, nhưng cũng phải có mức độ thôi chứ.
Bọn họ là bạn bè của tôi, bạn bè gặp khó khăn đương nhiên phải giúp đỡ.
Chẳng lẽ trơ mắt đứng nhìn hay sao? Hơn nữa tôi cũng chẳng chịu thiệt thòi gì, anh Kiệt trả cho tôi gấp đôi tiền lương đó.”
“Còn nói không có? Hôm qua cậu uống đến say mềm, cậu có nhớ hôm qua mình về thế nào không?”
“Chuyện này không thường xảy ra.
Đây là loại rượu mới, bọn họ cho tôi nếm thử.
Ai biết lại mạnh như vậy, tôi uống một ly đã say.”
“Khoan hãy nói chuyện này.
Ngày trước tôi thấy gã đàn ông trêu chọc Chấn Văn chẳng phải người tốt đẹp gì, cậu làm chỗ đó có thường xuyên gặp phải người như vậy không? Đổi lại là tôi, tôi cũng lo lắng cho cậu.
Cậu đi giúp đỡ người khác, nhưng người ở nhà sẽ đứng ngồi không yên.”
Hạ Vũ Hào im lặng khuấy cháo trong bát, cuối cùng buông thìa: “Tôi biết rồi.
Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.”
Chấn Võ cầm điện thoại bên cạnh đưa cho Hạ Vũ Hào, dùng ánh mắt ý bảo cậu ta gọi ngay bây giờ.
Hạ Vũ Hào nhận điện thoại, điện thoại lại gọi sẵn, Hạ Vũ Hào vội nói vào trong điện thoại: “Em biết rồi, em sẽ chú ý an toàn.
Nhiều nhất là hai ngày.
Hai ngày, em hứa đấy.”.