Dáng vẻ nghe điện thoại của Hạ Vũ Hào nghiêm túc như học sinh tiểu học đang trả bài cho giáo viên vậy.
Đến khi cúp điện thoại, Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu như mất hồn.
Chấn Võ gõ bàn, gọi Hạ Vũ Hào: “Này, này?”
“Hả? Ơi.” Hạ Vũ Hào đặt điện thoại xuống, dù đã đáp lời, nhưng vẫn ngây người suy nghĩ.
Chấn Võ thấy Hạ Vũ Hào không động đũa, trêu chọc: “Sao thế? Cơm tôi nấu không ngon à?”
“Không, rất ngon.” Hạ Vũ Hào thuận miệng đáp.
“Nói nhảm.
Cậu chưa ăn sao biết là ngon?”
Tay Hạ Vũ Hào chậm chạp bưng bát cháo lên, vùi đầu ăn.
Lần cuối cùng Chấn Võ thấy Hạ Vũ Hào ngơ ngác thế này là năm học lớp mười một.
Vẻ mặt của cậu ta bây giờ giống hệt lần đó, không kiềm được lắc đầu: “Cậu đừng ương bướng nữa, về đi.”
Hạ Vũ Hào ăn nhanh đến mắc nghẹn mới dừng lại, im lặng hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Thôi, ngày nào về nhà người tôi cũng đầy mùi thuốc lá, anh ấy sẽ không thích.”
“Tôi cũng không thích.
Cậu làm cả nhà tôi hôi hám.”
Hạ Vũ Hào ngẩng đầu, nháy đôi mắt tròn xoe nói: “Cậu chịu đựng chút đi.
Cậu đâu thể nhẫn tâm để tôi đầu đường xó chợ?”
Chấn Võ không phản ứng, tựa ra ghế, khoanh tay nói: “Tại sao không? Tôi có là gì của cậu đâu?”
Hạ Vũ Hào vừa ăn vừa nói: “Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm, còn cần phải có danh phận nữa sao?”
Chấn Võ nhíu mày nói: “Này, cậu nói cho đúng.
Danh phận gì chứ? Nghe gớm muốn chết.”
Hạ Vũ Hào cười ha ha, không nói gì nữa, nét mặt nhu hòa hơn nhiều.
Hạ Vũ Hào ăn sáng xong, tự giác bưng bát vào bếp, rửa sạch.
Chấn Võ theo vào, hai người một chà một xối nước, phối hợp rất ăn ý.
Hạ Vũ Hào rửa xong chiếc bát cuối cùng, đưa cho Chấn Võ, tựa lên tủ bát nhìn Chấn Võ xối nước, hỏi: “Chấn Văn đi lâu như vậy, cậu không nhớ cậu ấy sao?”
“Tôi nhớ em ấy hay không liên quan gì đến cậu?” Chấn Võ trầm mặt nói.
“Được rồi, tôi nói sai rồi, đã được chưa? Phạt tôi nấu cơm hôm nay.” Hạ Vũ Hào ghé sát lại nói.
“Cách chuộc tội tốt nhất của cậu chính là mau cút về.” Chấn Võ cất xong chiếc bát cuối cùng, vẩy nước trong tay lên mặt Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào giơ tay ngăn lại, nhưng vẫn bị vẩy trúng vài giọt: “Thôi mà, tôi ở đây cậu đâu có tổn thất gì, lại còn có người nấu cơm cho cậu, không tốt sao? Tôi còn có thể bầu bạn với cậu, giúp cậu bớt cô đơn!”
“Ai cần cậu bầu bạn?”
Chấn Võ đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, cầm điều khiển mở tivi, vẻ mặt không được vui.
Hạ Vũ Hào cũng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chấn Võ, giơ tay khoác vai anh.
Chấn Võ nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt Hạ Vũ Hào, ánh mắt uy hiếp chớ đến gần.
Hạ Vũ Hào lập tức hạ tay xuống, dịch mông, cách xa Chấn Võ.
“Tôi không hiểu có gì mà cậu phải tức giận, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
“Tôi không đùa với cậu.”
“Được rồi, coi như tôi chưa nói gì.
Tôi đi ngủ bù đây.” Hạ Vũ Hào đang định đứng dậy, Chấn Võ chợt vươn tay kéo cậu lại.
“Chưa nói xong, đừng đi.”
“Nói gì nữa? Tôi nói gì cậu cũng tức giận, không nói cậu cũng không chịu, vậy tôi phải làm sao?”
“Tôi hỏi cậu, sao lại cãi nhau?”
“Tôi đã nói rồi, tôi giúp bạn bè, anh ấy không đồng ý.”
“Tôi vừa suy nghĩ kỹ rồi, Khâu Tử Hiên không phải người không hiểu chuyện như vậy, nếu như bạn bè của cậu cần giúp đỡ, nói rõ với anh ta, sao anh ta lại không đồng ý? Với lại, nhìn dáng vẻ nghe điện thoại vừa rồi của cậu, nhất định là có vấn đề.
Rốt cuộc cậu có chịu nói không?”
Hạ Vũ Hào nghiêng đầu đánh giá Chấn Võ.
Chấn Võ đột nhiên bị cậu ta quan sát như vậy, mất tự nhiên: “Cậu nhìn gì?”
“Sao trước đây tôi không nhận ra cậu là người biết ép người như vậy nhỉ? Ở trước mặt Chấn Văn, cậu lúc nào cũng nói gì nghe nấy, tôi còn tưởng cậu hiền lành lắm.”
Chấn Võ nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, nhưng trong lòng đã mất kiên nhẫn: “Đừng nói lảng sang chuyện khác.
Cậu có nói không?”
Hạ Vũ Hào quyết không chịu thua, trừng mắt, hất cằm: “Tôi không nói đấy.
Sao nào? Muốn đánh nhau à?”
Chấn Võ sửng sốt, vốn chỉ định làm khó một chút để Hạ Vũ Hào nói ra, sau đó mượn cơ hội khuyên cậu ta về nhà.
Không ngờ tên này lại nổi tính bướng bỉnh, không dùng được phép khích tướng, lại làm mình không đi xuống được.
“Đánh thì đánh!” Chấn Võ ngồi thẳng người, không chịu yếu thế nói.
Một giờ sau, Chấn Võ để điện thoại di động xuống, lắc vai, lắc cổ: “Không ổn rồi.
Đã lâu tôi không chơi điện thoại lâu như vậy.”
Hạ Vũ Hào ngáp một cái, không quên lộ nụ cười gian: “Cậu thua rồi, còn gì muốn nói nữa không?”
Chấn Võ dở khóc dở cười, chắc chỉ có Khâu Tử Hiên mới khuất phục được cậu ta.
“Được rồi, tôi không hỏi chuyện đó nữa, hỏi chuyện khác, được chứ?”
“Sao cậu lắm câu hỏi thế?” Hạ Vũ Hào co chân trên ghế sofa, xoa huyệt Thái Dương, híp mắt nói: “Xét đến việc tôi ăn của cậu, ngủ chỗ cậu, cho cậu hỏi một câu.
Hỏi đi.”
Chấn Võ nghiêm trang xoay người nhìn Hạ Vũ Hào: “Cậu với khâu Tử Hiên, ai ở trên?”
Hạ Vũ Hào ngẩng phắt đầu dậy, động tác quá nhanh khiến cổ bị vặn, cậu ta nhe răng nhếch miệng xoa cổ: “Cậu… Đây là câu hỏi chết tiệt gì thế?”
“Cậu quan tâm làm gì? Trả lời xong sẽ được đi ngủ.”
Hạ Vũ Hào gãi đầu, đột nhiên khựng lại, rồi như hiểu ra, chỉ Chấn Võ, hỏi: “Câu hỏi này không phải do cậu nghĩ ra đúng không?”
Chấn Võ gạt ngón tay đang chỉ mình của cậu ta ra, nói: “Tôi đang hỏi cậu mà.
Câu hỏi này không thể là vì tôi muốn biết được sao?”
“Cậu không phải người buôn chuyện.
Là Chấn Văn đúng không? Tôi biết ngay mà! Không phải chứ, anh trai? Cậu ấy ở xa như vậy mà vẫn có thể điều khiển cậu?”
“Cậu bớt nói nhảm, trả lời đi!”
Hạ Vũ Hào bất đắc dĩ cúi thấp đầu, sau đó ngẩng lên nói: “Tôi! Được rồi chứ?”
Chấn Võ thoả mãn gật đầu: “Được rồi.
Cậu đi ngủ đi.”
Được ‘đặc xá’, Hạ Vũ Hào lại không vội vã.
Cậu ta xoa mũi, nói: “Này, vừa nãy tôi hỏi cậu, cậu không nhớ Chấn Văn à? Cậu ấy đã đi một năm rồi.”
“Sao thế? Cậu nhớ Khâu Tử Hiên rồi hả?”
Hạ Vũ Hào khẳng khái thừa nhận: “Đúng vậy.
Mới xa anh ấy ba ngày mà tôi đã chỉ hận không thể bay về.
Cậu cuồng Chấn Văn như vậy, sao có thể chịu đựng được?”
Chấn Võ cầm lấy điện thoại, mở ra, đọc tin tức mới nhận được, lại mở Line của Chấn Văn, cậu vẫn chưa trả lời: “Tôi bận rộn nhiều việc, không có thời gian nhớ em ấy.
Được rồi, tôi ra ngoài một lát, cậu đi ngủ đi.”
“Ừ.
Khi nào cậu về? Muốn ăn gì?”
“Chưa biết, có lẽ tối tôi mới về.
Cậu cứ kệ tôi, ăn trước đi.”
“Ừ, vậy tôi đi ngủ đây.”
Chấn Võ bước nhanh ra cửa.
Hạ Vũ Hào cầm điện thoại, từ phòng khách đi vào trong phòng, nghĩ một lát rồi gửi một tin nhắn: “Nếu như bị chuột rút, nhớ gọi em.”
Chấn Võ lái xe tới một cửa tiệm được đề cập tới trong tin nhắn.
Cửa tiệm này nằm ở phía tây thành phố, mặt tiền của tiệm rất nhỏ, Chấn Võ tìm một hồi lâu mới thấy.
Bây giờ là chín giờ bốn mươi phút sáng.
Vào bên trong, chỉ thưa thớt vài vị khách.
Tiệm này chủ yếu bán đồ ngọt, cho nên đa số khách là người trẻ tuổi, còn có một vài học sinh được nghỉ hè nên tới, phần lớn là những cặp đôi yêu nhau.
Trong đám người trẻ tuổi, có một thanh niên không giống bọn họ cho lắm ngồi ở vị trí trong cùng, đang cúi đầu ăn kem.
Chấn Võ bật cười, lắc đầu, đi đến, ngồi xuống ghế trống đối diện ‘người trẻ tuổi’.
“Có vẻ gần đây anh rất thích đóng vai trẻ trung.
Thấy mình già rồi à?”
Chương Vũ ngẩng đầu, mặt mũi vô cùng sạch sẽ, không có chút râu ria, hình như còn trang điểm.
Chương Vũ sờ tóc mình, liếm sạch kem dính trên môi, đưa hộp kem đang ăn dở cho Chấn Võ: “Cậu ăn không? Ngon lắm.”
Chấn Võ lắc đầu, hỏi: “Có tin tức gì thú vị không?”
“Có, rất thú vị.
Cậu giúp tôi ăn hết hộp kem này, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
“Anh không ăn hết còn gọi hộp lớn như vậy làm gì?” Chấn Võ cau mày nhìn hộp kem cỡ bự mới mất đi một góc.
“Tôi tưởng có thể ăn hết.
Ai ngờ hộp kem này nhìn không lớn, lại nhiều như vậy.”
Chấn Võ thật nghi ngờ mắt Chương Vũ có vấn đề, nhìn thế nào hộp kem này cũng không hề nhỏ.
“Mau lên, cậu ta sắp quay lại rồi.
Nếu không ăn giúp tôi một nửa cũng được.”
“Ai cơ?”
“Ôi chao, bớt nói thừa, mau ăn đi.”
Chấn Võ đành cầm thìa lên, ăn kem.
Anh ăn lấy ăn để đến khi còn một nửa, Chương Vũ đối diện chợt giật lấy cái thìa trong tay anh, tươi cười nhìn phía sau anh, vẫy tay.
Chấn Võ lau khóe miệng, rồi mới quay đầu, thấy Liễu Ngu đang mỉm cười đi tới.
Rốt cuộc Chấn Võ đã biết thế nào gọi là thấy sắc quên nghĩa rồi.
Anh sờ bụng lạnh lẽo của mình.
Hôm nay anh trở thành vật hy sinh của Chương Vũ.
Liễu Ngu ngồi bên cạnh Chương Vũ, nhìn phần kem còn lại không nhiều lắm lo lắng nhìn anh ta: “Cậu ăn nhiều như vậy, có thấy khó chịu không?”
Chấn Võ thầm nói, anh ta không có, tôi có.
Chương Vũ lắc đầu: “Đây là chút lòng thành.
Giờ tôi thắng rồi, cậu nhận thua đi.”
Liễu Ngu hơi cúi đầu, chỉ cười, không đáp.
Chấn Võ thật sự không nhìn nổi nữa.
Dạ dày co rút đau đớn làm anh cắt ngang không khí hài hòa giữa hai người kia: “Anh Chương, anh điều tra được tin tức gì thú vị thế?”
Lúc này Chương Vũ mới lấy từ bên cạnh ra một túi tài liệu, đưa cho Chấn Võ.
“Cậu tự xem đi.
Thời gian gấp rút, tôi mới điều tra được thế này, không biết có đủ dùng không.”
Chấn Võ mở túi tài liệu ra, thấy bên trong là một xấp giấy dày kèm theo cả ảnh chụp, kinh ngạc nói: “Nhiều thế này sao?”
“Tôi cũng bất ngờ.
Tôi điều tra chuyện ngoại tình, tài liệu thu được nhiều lắm cũng chỉ được một phần chỗ này.
Gã kia là ngựa đực sao?”
Chấn Võ đọc tài liệu, khóe môi nhẹ cong lên: “Cảm ơn anh.
Những tài liệu này rất có ích.”
“Đừng khách sáo.
Lần này tôi không thu tiền, hôm nay tâm trạng của tôi rất tốt.”
Chấn Võ nhìn hộp kem trước mặt, cảm nhận được bụng mình càng lúc càng đau, cắn răng nói: “Vậy em không khách khí nữa.
Hai người ở lại, em đi trước đây.”
Chương Vũ ở sau lưng Chấn Võ cao giọng nói: “Lần sau có chuyện thì cứ tìm tôi, tôi sẽ bớt cho cậu!”.