Văn Võ Song Toàn


Chấn Văn biết từ đầu Chấn Võ đã ngồi xuống tay vịn của ghế sofa, chân dài bắt chéo đung đưa trước mắt cậu, hại cậu càng về sau càng mất tập trung.
Vừa rồi mặc dù như là khuyên nhủ Hạ Lễ, thật ra là đang khuyên chính cậu, nói ra những buồn bực tích tụ trong lòng bao nhiêu lâu nay, nhưng nói ra rồi lại không hề dễ chịu hơn, ngược lại còn càng đè nén, càng tuyệt vọng.
Thấy Chấn Văn một lúc lâu không động đậy gì, Chấn Võ hỏi: “Hạ Lễ sao thế? Cậu ta và bạn gái cãi nhau à?”
“Cậu ta là tên ngốc, sợ mình không thi được trung học, sau này không còn tư cách thích người ta nữa.

Thật là lo lắng linh tinh.” Chấn Văn dời tầm mắt từ đùi anh đi.
“Thích thì cứ thích thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
“Đúng vậy, nghĩ thật nhiều.” Cười toét, bàn tay Chấn Văn giơ lên vốn là theo thói quen vỗ đùi Chấn Võ đột ngột thu về vỗ lên đùi mình: “Mặc kệ cậu ta, em đói chết rồi.”
“Được, ăn cơm thôi, mặc kệ cậu ta.” Chấn Võ đứng dậy, đưa tay kéo Chấn Văn, nhưng Chấn Văn đã đứng dậy trước, bước nhanh vào phòng bếp.
Trên mặt bàn quả nhiên đều là thức ăn cậu thích, Chấn Văn cầm đũa lên, buồn bực ăn.

Trong ngực đè nén khó chịu vô cùng, cậu thực sự không muốn ăn, nhưng lại không ngừng nhét đồ ăn vào miệng.
“Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.”
Thấy Chấn Văn không để ý đến mình, Chấn Võ ăn vài miếng, cảm thấy không khí trên bàn ăn rất nhàm chán, khác hẳn ríu rít cười nói thường ngày, làm anh cảm thấy rất không quen.
“Chấn Văn của chúng ta thật sự trưởng thành rồi, có thể làm cố vấn tình cảm cho người khác.” Chấn Võ tìm chuyện để nói, nói xong chính mình cũng cảm thấy thật nhạt nhẽo.
“Em nào có, mấy câu đó là lời thoại trên tivi, không ngờ cũng có tác dụng.”
“Vậy là rất giỏi rồi.

Nếu như bọn họ có thể quay lại với nhau, em thành bà mối rồi đó.”
“Cũng đúng.” Chấn Văn lại trầm mặc.
Chấn Võ kể chuyện thú vị trong chuyến du lịch Nhật Bản mấy ngày nay, Chấn Văn chỉ nghe, nhanh nhanh chóng chóng đưa đồ ăn vào miệng.
Mãi cho đến khi thật sự ăn không vô nữa, Chấn Văn mới buông bát đũa, cầm bát đĩa không mang vào bếp rửa.
“Để anh.” Chấn Võ cũng đi vào, vươn tay lấy găng tay, lại bị Chấn Văn đoạt đi.
“Để em! Cả đêm anh không ngủ rồi, mau đi ngủ một lát đi.” Chấn Văn cúi đầu, nhìn chằm chằm bát đĩa.
“Anh không mệt.”
“Em bảo anh đi ngủ một lát, anh nghe không hiểu hả?” Chấn Văn hất tay Chấn Võ ra, nhỏ giọng quát.
“Được, anh đi ngủ.

Vậy rửa bát xong em muốn làm gì?”
“Em tự lo được cho mình, anh cứ mặc kệ em.

Em sẽ không đi đâu, anh yên tâm ngủ đi.”

“Được.” Chấn Võ vuốt tóc Chấn Văn mấy cái rồi mới rời phòng bếp.
Chấn Văn phát tiết hết buồn bực trong lòng lên bát đĩa, chà đi chà lại không biết bao nhiêu lần, đến khi cánh tay mỏi ngừ mới chịu dừng lại.
Rửa bát đĩa, thu dọn phòng bếp xong, kiểm tra lại một lần, nhớ lại dáng vẻ quét dọn của Chấn Võ, điều chỉnh vị trí khăn lau, cậu mới hài lòng rời phòng bếp.
Lên lầu, mở cửa phòng Chấn Võ, nhìn vào, Chấn Võ đã ngủ rồi.

Râu ria lộ ra dưới cằm khiến anh trông rất tiều tụy.

Nhẹ nhàng đắp chăn cho Chấn Võ, nhìn thấy điện thoại đặt ở đầu giường, suy nghĩ một lúc, Chấn Văn cầm điện thoại đi ra ngoài, khép cửa phòng lại.
Hôm nay cậu mượn điện thoại của Hạ Vũ Hào gọi cho Chấn Võ, mở nhật ký điện thoại ra, tìm được số của Hạ Vũ Hào, lưu vào điện thoại di động của mình.

Có lẽ sau này Hạ Vũ Hào có thể trở thành lá chắn của cậu.

Nhớ ra chiếc điện thoại sắp thành đồ bỏ đi của Hạ Vũ Hào, Chấn Văn mở ngăn kéo tủ, tìm được chiếc điện thoại cũ.

Cái này tặng lại cho Hạ Vũ Hào, coi như đền bù tổn thất cho cậu ấy.
Chấn Võ ngủ một mạch đến sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, việc đầu tiên làm chính là chạy sang phòng của Chấn Văn, mở cửa, trên giường trống không!
Chấn Võ tìm trên lầu hai một vòng, không thấy người, lo lắng gọi to: “Chấn Văn!”
“Em ở đây.” Tiếng Chấn Văn từ dưới lầu vọng lên.
Chấn Võ chạy xuống, Chấn Văn đang cho phết sốt lên bánh mì.
“Em đang làm bữa sáng sao?” Không thể trách Chấn Võ ngạc nhiên, Chấn Văn chưa bao giờ chịu vào bếp, hôm nay lại chủ động làm bữa sáng.
“Cái này cũng coi như làm bữa sáng đi, chẳng khó chút nào.”
“Cảm ơn.” Chấn Võ đi qua, đưa tay muốn ôm vai Chấn Văn, Chấn Văn mượn cớ lấy dao, bước sang bên trái một bước, Chấn Võ ôm hụt, ngây người.
“Anh, anh đi rửa mặt đi, em không cần giúp đỡ.”
“Ừ, được, vậy anh đi lên.” Chấn Võ gãi đầu, cảm thấy mất mát mà chậm bước lên lầu, không thấy được ánh mắt nhìn theo của Chấn Văn.
Bây giờ, mỗi lần gọi anh là Chấn Văn đang nhắc nhở chính mình phải giữ khoảng cách với Chấn Võ, nhắc nhở chính mình phải buông bỏ tình cảm không thể này.

Nhưng càng như vậy, thì Chấn Văn lại càng khát vọng, lại càng muốn thân cận với Chấn Võ hơn.

Mỗi ngày trong lòng đều không ngừng dằn vặt khiến cậu rất khổ sở, cậu không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Vương Chấn Võ rất buồn bực, cả kỳ nghỉ hè, Chấn Văn đều rất kỳ quái, nhìn có vẻ ngày ngày đều rất vui vẻ, nhưng trong lúc lơ đãng, anh có thể nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cậu.

Chấn Văn không nói, anh cũng không biết nên hỏi thế nào.

Trước kia lúc nào anh và Chấn Văn cũng dính lấy nhau, cùng nằm trên giường chơi game, cậu gối đầu lên đùi anh xem tivi, hai người dựa vào nhau nói chuyện.

Nhưng bây giờ mỗi khi anh có hành động thân mật nào đấy, Chấn Văn đều lấy cớ né tránh.
Mặc dù bây giờ bọn anh vẫn cười nói, vẫn trêu chọc, chơi đùa, nhưng Chấn Văn sẽ đột nhiên dừng lại, bất ngờ tránh ra, rồi ủ ê cả một lúc lâu sau đó.
Cuối cùng Chấn Võ quy kết tất cả những bất thường này là do ảnh hưởng của tâm lý tuổi dậy thì của Chấn Văn.

Nghĩ như vậy, anh mới có thể thở phào, mới bớt lo sợ cậu như vậy là do lần trước anh nổi giận với cậu.
Chấn Võ thật mong mau mau đến khai giảng, đi học rồi, có lẽ Chấn Văn sẽ trở lại như trước.
Buổi lễ tựu trường của trường Trung học Tùng Sơn, Chấn Văn, Chấn Võ đến trường học sớm.

Nhìn đồng hồ, chưa đến thời gian tập trung, Chấn Văn đi dạo quanh sân trường, Chấn Võ không hỏi cậu muốn làm gì, chỉ đi theo phía sau, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, nhưng không hề thúc giục.
Đi dạo một vòng, Chấn Văn đến một hòn núi giả gần hồ cá cạnh tòa lớp học, bấm số điện thoại của Hạ Vũ Hào lần nữa, bên kia vẫn chỉ vang lên mấy tiếng bíp bíp.
Loa của trường học phát hành khúc, một giọng nói vang lên, thông báo tất cả học sinh tập hợp tại sân thể dục.
Là học sinh mới, nơi tập trung của bọn họ được sắp xếp ở phía bên trái, một nữ sinh lớp trên giơ cao tấm bảng để tất cả đều nhìn rõ.
Chấn Văn và Chấn Võ đi đến vị trí bảng hiệu lớp một năm nhất, nơi này đã có rất nhiều đứng.

Đứng ở cuối hàng chính là Hạ Vũ Hào mà từ sáng đến giờ Chấn Văn không gọi điện được.

Quả nhiên, cậu ta đang loay hoay với cái điện thoại của mình.
“Thật chán chết, lúc nào cũng đến khi cần lại giở chứng.

Tiếp tục giở chứng nữa cẩn thận ông đây đập mày!”
“Không cần cậu đập, nó cũng nên ngoẻo rồi.” Chấn Văn đưa điện thoại đã mang theo cho Hạ Vũ Hào.
“Ô, là cậu à? Mình còn đang nghĩ chừng nào cậu mới tới.

Đây là cái gì?”
“Điện thoại.

Đây là điện thoại cũ của mình, cho cậu.”
Sắc mặt Hạ Vũ Hào hơi đổi, cũng may có Chấn Võ nói đỡ giúp Chấn Văn: “Cho cậu mượn, bao giờ mua cái mới thì trả cho em ấy.”
Chấn Văn đang không hiểu mà nhìn vẻ mặt tức giận của Hạ Vũ Hào, nghe Chấn Võ nói xong mới hiểu ra.


Quả nhiên vẻ mặt của Hạ Vũ Hào trở nên thoải mái hơn, “Cảm ơn.” Cậu ta nhận điện thoại, lập tức đổi sim.
Chấn Võ đi đến gần: “Bạn học Hạ, chuyện lần trước vẫn chưa có cơ hội xin lỗi cậu.

Xin lỗi, hôm đó tôi không nên nói những lời khó nghe như vậy.”
Hạ Vũ Hào không ngẩng đầu nói: “Tôi không để ý chuyện đó đâu, không cần xin lỗi.” Đổi sim xong, cậu bật điện thoại lên, tự chụp một bức hình, sau đó nhắn tin.
“Cậu cũng selfie sao?” Chấn Văn đi tới gần, nhìn hình Hạ Vũ Hào tự chụp.
“Sao mình không thể selfie? Mình cũng rất đẹp trai đó? Hình selfie chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người mê mệt.”
Chấn Văn nhún vai: “Mình cảm thấy cậu là người tự luyến thì có.”
“Mình chụp hình gửi cho mẹ.

Hôm nay mẹ phải đi làm, không thể tới tham dự buổi khai giảng của mình.”
“À.”
“Ba mẹ hai người không tới sao?”
“Tới rồi, đây nè.” Chấn Văn chỉ Chấn Võ bên cạnh.
“Không phải chứ? Rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi thế? Trông như thầy giáo vậy.” Hạ Vũ Hào trêu chọc Chấn Võ.
“Thế hả? Tôi lại không thấy thế.” Chấn Võ chỉ cười lịch sự, làm Chấn Văn vội nuốt mấy lời thêm mắm dặm muối của mình lại.
“Anh học năm mấy thế? Mau về chỗ của lớp mình đi.” Hạ Vũ Hào gửi tin nhắn, giải quyết xong việc riêng của mình, lúc này mới để ý đến Chấn Võ vẫn đứng ở đây.
“Anh ấy và mình cùng lớp.” Chấn Văn buồn bực nói, nếu như không cùng lớp có phải không sớm chiều đều ở cạnh nhau rồi không.

Ba năm tới ngày nào cũng phải đối mặt với anh, Chấn Văn không dám tin tưởng mình có thể kiên trì chịu đựng.
“Anh ta bao nhiêu tuổi? Sao lại cùng lớp với cậu? Lưu ban hả?” Hạ Vũ Hào thấy Chấn Võ cao hơn mình một cái đầu, bất giác ưỡn thẳng người, để bản thân cũng cao hơn một chút.
“Thôi, không nói nữa, sắp bắt đầu buổi lễ rồi kìa.” Chấn Văn kéo Hạ Vũ Hào đứng cạnh mình, rồi không chớp mắt nhìn lên phía trên, tỏ ý không muốn nói chuyện này nữa.

Hạ Vũ Hào nhún vai, không hỏi tiếp.
Bởi vì chỉ xếp hai hàng cho nên Chấn Võ đành phải đứng sau hai người, phía sau tiếp tục có người đứng vào, buỗi lễ khai giảng bắt đầu rồi.
Đã là lễ khai giảng đương nhiên không thể thiếu mấy lời phát biểu, hiệu trưởng phát biểu, giám đốc phát biểu.

Giám đốc phát biểu xong lại đến đại diện học sinh.

Trước khi đại diện học sinh lên sân khấu, bạn MC đã giới thiệu bằng một loạt những mỹ từ, nhân phẩm, học lực đều xuất sắc, phát triển toàn diện cả trí và đức.
Chấn Văn buồn cười mà nhìn giám đốc và giáo viên trong trường, lúc nghe giới thiệu về đại diện học sinh đều cười rất tươi, thành tích xuất sắc của anh ta chắc chắn khiến bọn họ thu được không ít danh tiếng.

Lại nhìn quanh, lúc đàn anh kia lên sân khấu, đám học sinh năm nhất đều rướn cổ, cố nhìn cho được nhân vật xuất chúng.

Khoa trương hơn chính là khi đại diện kia vừa bước lên, đám học sinh năm hai vỗ tay hoan hô vang trời, còn có cả tiếng mấy bạn nữ hú hét.
Không thể phủ nhận, học trò đại diện kia quả thật nhìn rất khá, chiều cao, kiểu tóc, khuôn mặt coi như không tệ.


Nhưng so với Chấn Võ thì thua kém xa.

Chấn Văn không nhịn được so sánh với Chấn Võ nhà mình.

Nhưng vừa nhìn thấy một xấp giấy dày trên tay anh ta, sự tự hào trong lòng lập tức hóa thành tiếng kêu rên, đấy là còn chưa nói đến giọng nói thật khiến cậu nổi da gà.
Sau hai mươi phút nghe đại diện học sinh phát biểu xong, Chấn Văn đã mắng anh ta đến lần thứ sáu.
“Thật chán chết, nói nghe như hát vậy á, ai mà chịu nổi.” Hạ Vũ Hào còn thẳng thắn hơn cả cậu, sổ toẹt luôn.
Chấn Văn vừa định phụ họa, đã nghe thấy tiếng của Chấn Võ từ phía sau: “Bạn học Hạ, cẩn thận người khác nghe thấy.” Đã có mấy học sinh lớp lớn hơn quay đầu nhìn bọn họ.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.”
“Dù là sự thật, cũng không nên gây chuyện với người khác.

Chúng ta lên trung học có lẽ sẽ đụng mặt anh ta nhiều lần.”
“Được rồi, thầy giáo, tôi biết rồi.” Hạ Vũ Hào mặc dù tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn nghe lời, chỉ có điều vẫn lẩm bẩm rủa thầm anh chàng đại diện kia.
Buỗi lễ khai giảng kết thúc, tất cả trở về lớp học.

Chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn, trên bàn có tên từng người.

Tìm một vòng, Chấn Văn và Chấn Võ không ngồi cùng một bàn, Chấn Văn vô cùng vui vẻ về sắp xếp này, Chấn Võ lại mím môi, vẻ mặt không vui.

Mà chỗ ngồi của Hạ Vũ Hào lại bị xếp ở hàng cuối cùng.

Nhưng dường như Hạ Vũ Hào lại rất thích vị trí này, vui vẻ ngồi xuống.
Sau khi điểm danh, giáo viên chủ nhiệm thông báo nội quy, bầu ban cán sự lớp khiến lớp học náo nhiệt hẳn lên.
Mãi mới đợi được tiếng chuông nghỉ trưa, Hạ Vũ Hào là người đầu tiên đứng dậy, chạy ra ngoài.

Chấn Văn đi sau Hạ Vũ Hào, Chấn Võ đi sau Chấn Văn, ba người thành một đường thẳng đi như chạy ra cổng trường.
Trước cổng trường có một bác gái đang đứng, cách ăn mặc giản dị gọn gàng, mái tóc buộc gọn sau gáy, tóc mai đã lốm đốm trắng.

Bác gái đang cười nhìn Hạ Vũ Hào chạy tới chỗ mình.
Chấn Văn dừng bước, thì ra cậu ta đi gặp mẹ.

Chấn Văn cười xấu hổ, từ khi quyết định lấy Hạ Vũ Hào làm lá chắn, cậu đã thầm nhủ Hạ Vũ Hào đi đến đâu, cậu sẽ theo cậu ta tới đó.

Chỉ có điều, tình huống hôm nay thật ngượng ngùng.
o0o Hết chương 14 o0o.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận