Chấn Võ đại diện tập đoàn Minh thị tham gia Hội nghị Doanh nhân thường niên năm nay.
Bảy tiếng nữa hội nghị sẽ bắt đầu, anh vừa dự cuộc họp của tập đoàn xong, trở lại phòng làm việc, cởi áo khoác ném lên ghế sofa, cũng quăng mình lên đó.
Chấn Võ vốn chỉ cần một phòng làm việc đơn giản, nhưng chẳng bao lâu anh đã nhận ra, làm quản lý cả một tập đoàn, phòng làm việc không thể quá đơn giản, bởi vì không gian này chính là bộ mặt của cả công ty, không tỉ mỉ trang hoàng không chỉ làm ảnh hưởng đến thể diện của cá nhân anh mà thôi.
Cho nên, sau khi anh nhậm chức không lâu, phòng làm việc đơn giản của anh đã được tu sửa, một nhà thiết kế nổi tiếng đã biến không gian này trở nên phân lớp rõ ràng, mỗi góc, mỗi vật trưng bày đều được đặt ở vị trí phù hợp, không ai có thể bắt bẻ.
Trong phòng, ngoại trừ bàn làm việc và khu nghỉ ngơi, còn có một không gian mà từ ngoài nhìn vào chỉ là một giá sách, nhưng mở ra chính là phòng nghỉ và phòng thay quần áo của anh.
Để luôn sẵn sàng với bất cứ tình huống nào, trong phòng thay quần áo có tất cả trang phục giống như ở nhà của anh, như vậy có thể tiết kiệm thời gian ở mức tối đa.
Lý Nam dặn dò thư ký bên ngoài mấy câu rồi nối gót vào phòng làm việc.
Thấy Chấn Võ ngồi trên ghế sofa, xoa huyệt thái dương, mắt đầy vẻ mệt mỏi, cô nàng bước nhanh đến góc phòng làm việc, lấy một túi trà trong tủ chén, thả vào trong cốc, rót nước sôi rồi bưng tới, đặt trước mặt Chấn Võ.
Lý Nam biết chỉ khi ở trong không gian riêng tư, Chấn Võ mới lộ vẻ mệt mỏi thế này.
Cô nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh chờ đợi, đến khi Chấn Võ ngồi thẳng dậy đã không thấy vẻ mệt mỏi trong mắt đâu nữa.
Anh nhấc cốc trà lên, uống một ngụm.
Lúc này Lý Nam mới lên tiếng: “Mười hai giờ bốn mươi phút ngài có cuộc hẹn ăn trưa với ngài Yoshida của công ty Yoshida.
Một giờ ba mươi phút là đại hội công nhân viên đầu tiên của chi nhánh phía bắc thành phố.
Bốn giờ có hẹn phỏng vấn với tuần san G, thời gian phỏng vấn là một tiếng.
Hội nghị Doanh nhân thường niên bắt đầu lúc bảy giờ tối, danh sách công ty tham dự đã cập nhật, có thêm hai công ty so với danh sách trước đó, đều là công ty mới bắt đầu kinh doanh, một công ty đăng kí ở Anh, một công ty đăng kí ở Singapore, nhưng giám đốc điều hành đều là người Trung Quốc.”
Chấn Võ nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy đi tới giá sách, đẩy ra, vào bên trong.
Năm phút sau, anh đi ra, trên người mặc một bộ âu phục màu trắng ngà nhìn có vẻ thoải mái.
Chấn Võ vừa cài cúc tay áo, vừa nói với Lý Nam: “Mang trang phục đã chuẩn bị lên xe, phỏng vấn xong tôi muốn đến bờ biển, chụp ảnh xong sẽ tới thẳng hội nghị thường niên.”
Lý Nam nhìn đồng hồ, mày khẽ nhíu lại: “Như vậy sẽ rất gấp gáp.”
“Không sao, bài phát biểu của tôi ở phía sau, tôi sẽ tới kịp lúc.”
Lý Nam vội ghi chú lại sự thay đổi này, rồi bước nhanh theo Chấn Võ ra cửa.
Mỗi lần nhìn bóng lưng rộng cùng bước chân vững vàng của anh, Lý Nam đều thầm cảm thán, chỉ nhìn bóng lưng này sẽ rất khó tưởng tượng anh mới chỉ là chàng trai hai mươi sáu tuổi.
Ở tuổi này, nhiều người vẫn còn đang làm nũng với ba mẹ, vậy mà anh đã phải gánh vác chuyện lớn.
Đã làm trợ lý cho Chấn Võ bốn năm, đến bây giờ cô vẫn thấy mình như đang nằm mơ.
Lúc mới trở lại Minh thị, Chấn Võ rất quan tâm đến cô, nói với cô rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Sau khi anh đi, đồng nghiệp bên cạnh còn trêu chọc liệu có phải thiếu gia để mắt đến cô nên mới gọi cô quay lại làm việc.
Khi đó cô mới biết thì ra thanh niên ôn hòa lại chín chắn này là con trai của Tổng giám đốc.
Lúc đó cô thật sự xúc động, không phải vì lời trêu chọc kia, mà là vì thanh niên nhỏ hơn mình ba tuổi lại nói những lời trấn an như một người lớn tuổi hơn.
Lý Nam chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bay lên đầu cành, dù sau đó được cất nhắc lên vị trí trợ lý của Chấn Võ, cô cũng không dám mơ tưởng hão huyền.
Với cô, Chấn Võ ở trên cao vời vợi, cô chỉ có thể ngưỡng mộ ngước lên nhìn.
Huống chi thái độ của Chấn Võ đối với cô vẫn luôn là ôn hòa, tôn trọng, chưa bao giờ có bất cứ ngôn từ hay hành vi vượt giới hạn nào.
Ngoài có một chút xíu thất vọng, cô cũng đã hạ quyết tâm sẽ đi theo Chấn Võ.
Dù vào mỗi đêm khuya thanh vắng, trong lòng cô cũng có một chút… khát vọng, nhưng cô chỉ cho bản thân phóng túng cảm xúc đó một lúc mà thôi.
Những lúc khác, cô đều che giấu tình cảm của mình, cố gắng hết sức làm tốt việc của mình mới là cách duy nhất báo đáp anh.
Bữa trưa coi như diễn ra thuận lợi.
Yoshida là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.
Giống như phần lớn người Nhật Bản, dáng người ông ta không cao, mắt một mí, mũi rộng phối hợp với nhau trên gương mặt, chỉ có thể nói là không quá khó coi.
Nhưng người đàn ông này lại rất hài hước.
Bởi vì làm việc tại Trung Quốc nhiều năm nên tiếng Trung của ông ta rất khá.
Hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Yoshida đứng trước mặt Chấn Võ dáng người cao lớn, phải ngước đầu lên mới có thể nhìn thấy mắt anh.
“Cậu cao thế này, nhìn ảnh chụp cũng thấy rất đẹp trai.
Tiếng Trung Quốc gọi là tuổi trẻ tài cao, tôi nói không sai chứ?”
Chấn Võ không muốn nói nhiều về đề tài tuổi tác, khẽ cười rồi đi thẳng vào vấn đề chính.
Bữa trưa kết thúc, Yoshida tặng cho Chấn Võ một món quà nhỏ, nói là đặc sản ông ta mang từ Nhật Bản tới, hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác… Nói xong một đống những lời khách sáo, sau cái bắt tay thứ ba mới chính thức từ biệt.
Quá trình sau đó theo như lịch trình đã hẹn trước.
Chỉ có điều lúc phỏng vấn, phóng viên ba phen mấy bận chuyển đề tài đến cuộc sống riêng tư của Chấn Võ, nhưng đều bị Chấn Võ từ chối.
Cũng khó trách cô ta tò mò.
Chấn Võ là một ngôi sao mới trong giới kinh doanh, lại còn vô cùng rực rỡ, không chỉ bởi vì anh thành danh khi còn trẻ tuổi, mà còn vì đời sống tình cảm kín đáo của anh.
Lần thứ tư phóng viên hỏi anh thích người thế nào, sắc mặt Chấn Võ đã có chút khó coi, trầm giọng nói: “Tôi nhớ tuần san G là tuần san kinh tế, tôi không nhớ nhầm chứ?”
Lúc này phóng viên mới đỏ mặt, không dám hỏi nhiều nữa.
Kết thúc phỏng vấn, Chấn Võ không nán lại dù chỉ một giây, lập tức lên xe đi đến bãi biển ở phía bắc.
Lý Nam ngồi trong xe nhìn Chấn Võ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy lần định mở miệng cũng đều nuốt trở vào giống như không biết bao nhiêu lần khác.
Mỗi ngày Chấn Võ đều chụp một bức ảnh, đa số không liên quan đến công việc, đều là ảnh chụp mỗi lúc nghỉ ngơi.
Cũng chỉ có khi chụp ảnh, Chấn Võ mới cười, nhìn hoạt bát đúng tuổi.
Nhưng vấn đề là những bức ảnh đó đa số đều là giả.
Giống như lúc này, anh cố ý đi ô tô đến bãi biển cách Đài Bắc gần một giờ lái xe chỉ để chụp một bức ảnh bên bờ biển.
Mới đầu, cô đã từng hỏi một lần, Chấn Võ chỉ khẽ cười nói đây không phải công việc, cũng không cần cô nàng để tâm.
Nhưng bốn năm, bốn năm chụp ít nhất một nghìn hai trăm bức ảnh, rốt cuộc là vì cái gì.
Lòng hiếu kỳ của cô nàng đã sắp dâng lên tới cổ họng rồi.
Chụp mấy bức ảnh trên bờ biển, rồi chạy về Đài Bắc.
Lúc này là giờ cao điểm tan ca, xe trên đường đông đúc, khi đến được hội trường đã là bảy mươi năm phút rồi.
Chấn Võ đành phải vào nhà vệ sinh của khách sạn thay trang phục thoải mái đã dính nước, mặc bộ vest đã chuẩn bị sẵn.
Lúc anh đang soi gương chỉnh lại cúc áo sơmi, tiếng nói chuyện gay gắt của hai người đàn ông bên ngoài làm động tác của anh khựng lại.
“Please, give me a chance to prove myself!”
“You have lost my trust.
If you want stay in my company, go back tonight.
Now, leave me along.”
“Six years, you haven’t seen him.
Maybe he has changed.”
“That’s none of your business.”
Tay Chấn Võ khựng lại, tim đập lỡ mất một nhịp.
Giọng nói của một trong hai người kia rất quen thuộc, cũng thật xa lạ.
Đã không biết bao nhiêu lần anh nghe thấy tiếng nói đó lẫn trong đám người, nhưng đến khi nhìn sang, chủ nhân của giọng nói kia không phải là người anh luôn thương nhớ.
Nhưng giọng nói kia… giọng nói kia rất giống giọng nói của Chấn Văn! Dù đã phải thất vọng nhiều lần, nhưng Chấn Võ vẫn vội vã đẩy cửa, nhìn về phía giọng nói kia biến mất.
Hành lang đã trống vắng, anh nhìn quanh một hồi, không biết nên đi theo hướng nào.
Anh chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đuổi theo hành lang bên phải, phía trước là một ngã tư, bên trái có một bóng người.
Anh không chút nghĩ ngợi chạy đuổi tới, nhưng gần đến nơi lại phát hiện bóng người kia chỉ là một cậu bé mười mấy tuổi.
Chấn Võ nhìn quanh, đi ngược trở lại – hướng này đi tới hội trường.
Lúc nhìn thấy cửa chính hội trường, anh dừng bước, cúi đầu nhìn áo sơmi mới sơ vin một nửa của mình, lại thấy bên ngoài cửa hội trường ngoài lễ tân còn có những người khác, anh thất thần quay trở vào nhà vệ sinh.
Có lẽ anh lại nghe nhầm.
Đứng trước gương nhìn mình, Chấn Võ đột nhiên cười, cười mình lúc nào cũng giống như tên ngốc.
Điều chỉnh lại tâm tình của mình, đã qua hơn mười phút.
Anh nhanh chóng chỉnh lại quần áo, mở cửa phòng vệ sinh, Lý Nam đã đứng chờ ở bên ngoài.
“Tiếp theo đến ngài phát biểu.” Lý Nam nhìn cà vạt hơi lệch và một chiếc cúc mới cài một nửa của anh, bước tới chỉnh lại.
Chấn Võ lùi về sau, lại bị Lý Nam cầm cà vạt kéo lại.
“Không còn thời gian nữa, tôi giúp ngài sẽ nhanh hơn.”
Lúc này Chấn Võ mới đứng thẳng người, để Lý Nam chỉnh trang phục cho mình.
Bọn họ bước nhanh đến hội trường, bên trong hơi tối, chỉ có đèn pha ở phía trước sân khấu được bật sáng.
Trên sân khấu lúc này, chủ trì hội nghị đang phát biểu gì đó.
Vừa tới cánh gà, đúng lúc người nọ gọi tên Chấn Võ.
Chấn Võ bình ổn cảm xúc, cất bước đi lên sân khấu.
Sau khi bắt tay với vị chủ trì hội nghị, anh nhận micro, đứng giữa sân khấu, nhìn lướt những người ngồi trong bóng tối dưới sân khấu, rồi mới cất giọng trầm lắng: “Tôi là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Minh thị, Vương Chấn Võ, hôm nay vinh hạnh đứng đây đại diện…”
Lúc nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế thứ hai bên trái, cả người Chấn Võ như bị đóng băng tại chỗ, chỉ có môi khẽ động đậy, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, mắt nhìn chằm chằm hướng kia.
Nhân viên công tác phía dưới tưởng rằng micro bị trục trặc, vội chạy lên đưa cho anh một cái micro khác.
Nhưng người đó lắc lắc micro trước mặt anh mấy lần, anh vẫn không nhận lấy.
Nắm chặt micro trong tay, anh dùng hết sức lực toàn thân để kiềm chế bản thân không hét lên hay vứt micro mà chạy xuống bên dưới.
Trên bàn ở hàng thứ hai bên trái, Chấn Văn đang ngồi ở đó.
Mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo vest đậm màu, túi áo được trang trí bằng một chiếc khăn kiểu dáng độc đáo.
Tóc cậu được tạo hình, lộ ra vầng trán đầy đặn.
Trên gương mặt hơi gầy, cặp mắt của cậu có vẻ càng lớn.
Lúc này, cặp mắt kia đang tràn đầy ý cười mà nhìn anh.
Không chỉ ánh mắt, lông mày, cái mũi, khóe miệng của cậu cũng như đang cười.
Trái tim Chấn Võ như dòng nham thạch nóng chảy phá tan vỏ trái đất mà trào ra ngoài.
Một dòng nhiệt nóng hổi nhanh chóng lan khắp toàn thân, hơi nóng này khiến cả người anh đều đau nhức.
Chấn Văn vẫy tay với anh, sau đó duỗi ngón tay chỉ anh, biểu cảm giống như anh nhắc nhở cậu nghiêm túc nghe giảng hồi còn đi học.
Đến khi nhân viên công tác gọi anh lần thứ ba, anh mới thu tầm mắt, nhìn đám người đang xì xào bàn tán bên dưới sân khấu, hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi nữa, não mới hoạt động trở lại, tiếp tục bài phát biểu đã bị gián đoạn không biết bao lâu.
May mà anh đã chuẩn bị bài phát biểu hôm nay từ lâu, đã học thuộc nằm lòng, hoàn toàn dựa vào trực giác mà hoàn thành.
Anh biết vẻ mặt và động tác của mình cứng như tượng gỗ, không hề sinh động, tràn đầy nhiệt huyết như lúc luyện tập.
Nhưng anh không quan tâm được nhiều như vậy.
Sau khi nói hết câu cuối cùng, anh hơi cúi đầu, rồi cố gắng hết sức khống chế bước chân của mình, bước nhanh xuống bên dưới.
Lý Nam lo lắng đi tới: “Tổng giám đốc Vương, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nhưng Chấn Võ như không nhìn thấy, không nghe thấy cô nàng hỏi.
Trên thực tế đúng là anh không nhìn thấy, bởi vì mắt anh đang dán chặt lên người đang cười kia, chỉ sợ cậu sẽ xoay người chạy mất.
Chấn Võ vượt qua Lý Nam, gần như chạy tới chỗ Chấn Văn, vươn tay bắt lấy tay cậu, kéo cậu xuyên qua hàng khách mời đã được sắp xếp chỗ ngồi, đi ra cửa chính hội trường, tới nhà vệ sinh anh vừa thay quần áo, đẩy cửa vào trong, xác nhận buồng nào cũng đều trống không, Chấn Võ mới trở tay khóa cửa lại.
Sau một loạt động tác, Chấn Võ kéo Chấn Văn tới trước người mình, tỉ mỉ quan sát người vẫn đang cười trước mặt.
Chấn Võ vươn tay lên gò má Chấn Văn, ban đầu là dè dặt nhẹ chạm mu bàn tay lên đó, cảm nhận được hơi ấm và độ chân thật, mới chạm cả bàn tay lên mặt cậu, lúc mở miệng, giọng Chấn Võ run run: “Đúng là em sao?”
Chấn Văn cười, nắm lấy bàn tay Chấn Võ đang chạm lên má mình, dán mặt lên tay Chấn Võ, sau đó nghiêng đầu nhẹ hôn lên ngón tay mảnh khảnh của anh.
Động tác nhỏ như vậy lại như dòng điện trăm nghìn volt chạy dọc thân thể của Chấn Võ.
Hai tay anh bưng lấy mặt cậu, hôn lên đôi môi vừa khiêu khích mình.
Môi Chấn Văn hơi lạnh, có lẽ không phải, có lẽ là bởi vì môi anh quá nóng.
Anh điên cuồng mút vào, đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng của Chấn Văn một vòng lại một vòng.
Tay anh từ trên mặt Chấn Văn chuyển xuống lưng cậu, ôm Chấn Văn thật chặt, cảm nhận được cơ thể chân thật dưới lòng bàn tay, không phải là ảo giác có thể biến mất bất cứ lúc nào như trong những giấc mơ, mà là thật sự tồn tại.
Anh cảm nhận được Chấn Văn cũng ôm anh rất chặt.
Anh hôn cậu, như cường thế mà chiếm đoạt.
Chấn Văn bị đẩy dần đến không còn chỗ lùi, lưng tựa lên tường.
Đến khi cả hai không thở nổi nữa, đến khi môi của cả hai đều nóng bừng, sưng đỏ, Chấn Võ mới buông Chấn Văn ra.
Nhìn Chấn Văn, khóe mắt của cậu đã ngấn nước, cũng đang nén nước mắt giống mình, Chấn Võ nở nụ cười, cười ngăn nước mắt.
“Chấn Văn!”
“Hửm?”
Chấn Võ tựa đầu lên trán Chấn Văn, cười khẽ nói: “Không có gì, anh chỉ muốn gọi em thôi!”
Chấn Văn cọ chóp mũi Chấn Võ, xoa mặt anh, nhẹ mổ môi anh: “Chúng ta có thể bỏ về trước được không?”
Chấn Võ lại ôm Chấn Văn, cảm giác cả người đã nóng lên, nhưng anh vẫn cắn răng nói: “Đáng tiếc không được, công việc hôm nay vẫn chưa kết thúc.
Nhưng anh có thể đặt một phòng ở đây.”
“Được, vậy chúng ta ra đó?”
“Ở lại thêm lúc nữa, để anh ôm em thêm một lát.”
“Em sẽ không rời đi, công việc kết thúc sẽ cho anh ôm đủ.”
Chấn Võ đẩy Chấn Văn ra, vui mừng nhìn cậu: “Em nói thật chứ? Em sẽ không đi nữa?”
Chấn Văn gật đầu: “Em sẽ không bao giờ đi nữa.”
Chấn Võ cười nói: “Chấn Văn, em cho anh một niềm vui bất ngờ!”.