Chủ nhật, có hẹn với Hạ Vũ Hào lúc mười giờ, thì gần như đúng mười giờ, hai người gõ cửa.
Nghe thấy từ bên trong vẳng ra tiếng bước chân vội vã và tiếng nói đầy hưng phấn của Hạ Vũ Hào: “Bọn họ đến rồi!”
Nhìn Hạ Vũ Hào mở cửa, hai người đều vô thức bị lây nụ cười của cậu ta.
Bây giờ Hạ Vũ Hào đã hoàn toàn không còn dáng vẻ của thiếu niên bất cần trước kia, mà mỗi lần nhìn thấy cậu ta đều như thấy được ánh mặt trời.
Đương nhiên, chuyện này có công lao rất lớn của Khâu Tử Hiên – đây là kết luận Chấn Văn và Chấn Võ rút ra trong lúc nói chuyện phiếm.
Lúc này Hạ Vũ Hào đang mặc tạp dề, mời bọn họ vào cửa.
Khâu Tử Hiên từ trong bếp đi ra, mắt kính trên mặt đọng vài giọt nước.
Nhìn thấy Chấn Văn, anh vươn cánh tay dài, cho cậu một cái ôm thật chặt: “Vương Chấn Văn! Bạn học cũ, đã rất lâu không gặp!”
Hạ Vũ Hào ở bên cạnh phàn nàn: “Này, sao anh lại tranh giành với em thế? Mau đặt nồi xuống đi.
Chắc là đã được rồi đấy.”
Khâu Tử Hiên vỗ lưng Chấn Văn mấy cái rồi mới buông cậu, nhận lấy tạp dề Hạ Vũ Hào vừa cởi ra.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Mẹ Hạ vỗ Hạ Vũ Hào: “Con cũng vào đi, đừng để Tử Hiên làm một mình.
Chấn Văn, Chấn Võ cũng không phải người ngoài.”
Hạ Vũ Hào ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng.
Các cậu ngồi chơi, đồ ăn sắp xong rồi.” Nói xong vào bếp với Tử Hiên.
Xuyên qua cửa phòng bếp, Chấn Văn nhìn bóng lưng bận rộn của Khâu Tử Hiên và Hạ Vũ Hào, thỉnh thoảng nghe tiếng cười khẽ vẳng ra, hạnh phúc tràn đầy khiến người ta ghen tỵ.
Chấn Văn, Chấn Võ ngồi trên ghế sofa, mẹ Hạ ngồi bên cạnh, quan tâm nói với Chấn Văn: “Chấn Văn càng ngày càng tuấn tú, chỉ là hơi gầy.
Đừng tưởng còn trẻ là có thể lãng phí sức khỏe, phải chú ý điều dưỡng.”
Chấn Văn gật đầu: “Con có chú ý, cũng mới kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Ngoại trừ bị viêm dạ dày nhẹ, còn lại đều tốt ạ.”
“Viêm dạ dày dù nhẹ cũng phải chú ý.
Sao con còn trẻ đã bị viêm dạ dày rồi?”
“Bác sĩ nói không sao, chỉ cần chú ý ăn uống sẽ hết.
Huống chi bên cạnh con còn có một giám thị, muốn không nhanh khỏi cũng khó.”
Chấn Võ ở bên cạnh khẽ cười, vô cùng hài lòng với câu trả lời của Chấn Văn.
Hai người bận rộn trong phòng bếp một trước một sau bưng thức ăn nóng hổi đi ra, mùi hương lan khắp căn nhà.
Hạ Vũ Hào chỉ một đĩa cá màu sắc hấp dẫn, nói: “Hôm nay các cậu có lộc ăn lắm đấy, bình thường mình rất ít khi làm món này.
Cá này chúng mình vừa câu được vào sáng sớm, rất tươi.”
“Cậu? Cậu câu cá?” Chấn Văn kinh ngạc nhìn Hạ Vũ Hào.
“Sao? Mình câu cá thì làm sao?”
“Chỉ là rất khó tưởng tượng dáng vẻ cậu ngồi im câu cá sẽ trông như thế nào.”
“Còn có thể trông như thế nào được nữa? Đẹp trai chứ sao!” Ngón tay Hạ Vũ Hào đặt lên quai hàm, tạo một tư thế.
Mẹ Hạ cười nhìn Hạ Vũ Hào: “Con đẹp trai chỗ nào? Rõ ràng là Tử Hiên đẹp trai, hơn nữa đi câu cá cũng là do Tử Hiên kéo con đi?”
“Mẹ, sao mẹ lại vạch trần con như vậy? Chấn Văn là em trai của con, mẹ không thể để cho con chút mặt mũi sao?”
Khâu Tử Hiên cười nói: “Không cần lo lắng, em như thế nào Chấn Văn biết rất rõ.
Thứ gọi là mặt mũi chắc hẳn không hề tồn tại.”
Hạ Vũ Hào bất đắc dĩ nhìn hai người ngồi đối diện đang cười nghiêng ngả: “Các người chỉ biết trêu chọc tôi!”
Chấn Văn cười đến đau cả bụng, chỉ Hạ Vũ Hào: “Cậu thật đúng là bị bắt nạt đến không thể nói lại nổi.”
“Được rồi, xem như chào mừng cậu trở về, mình cho cậu cười đã thì thôi.” Dù nói như vậy nhưng Hạ Vũ Hào lại rất vui vẻ.
Mấy người ngồi quanh bàn ăn, Hạ Vũ Hào nhiệt tình đề cử mấy món, Chấn Văn nếm thử, quả nhiên rất ngon.
Cậu kinh ngạc nhìn Hạ Vũ Hào ngồi đối diện đang tỏ ra đắc ý: “Không ngờ cậu là đầu bếp ẩn mình.”
Khâu Tử Hiên lập tức phụ họa: “Không ngờ đúng không? Lần đầu tiên tôi ăn cơm em ấy nấu cũng cảm thấy rất khó tin.
Hạ Vũ Hào trông vậy mà rất đảm đang.”
“Từ lúc nào vậy? Hạ Vũ Hào, cậu thật chẳng ra sao! Mình là bạn thân của cậu lại chưa từng được ăn cơm cậu nấu.”
“Mình nấu rồi, nhưng cậu không thèm ăn.”
“Thế hả? Khi nào?”
“Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.
Mình nấu cơm, nhưng cậu say rượu nên không muốn ăn.”
“Hình như không đúng.
Không phải mình không ăn, là cậu ăn hết nhẵn thì có!”
“Dù sao mình đã nấu cho cậu là được.”
Chấn Văn nhìn sang Chấn Võ yên lặng ăn bên cạnh, hỏi: “Anh không thấy kinh ngạc sao? Hạ Vũ Hào có thể nấu ăn ngon như vậy.”
Chấn Võ lắc đầu: “Không kinh ngạc, anh từng ăn rồi.”
“Bao giờ?”
Hạ Vũ Hào cố ý ghé sát Chấn Võ, mờ ám cười nói: “Đương nhiên là lúc cậu không có ở đây.”
Chấn Văn kéo Chấn Võ sang chỗ mình, ôm vai anh: “Cậu nhầm người rồi, vị của cậu ở bên kia.”
Mẹ Hạ cười ha hả cắt đứt đùa giỡn của bọn họ: “Được rồi, ăn cơm đừng trêu đùa, cẩn thận bị sặc.
Nói ra, rất cảm ơn con, Chấn Võ.
Cả hai lần dì bị bệnh đều phiền con cho chúng ta mượn số tiền lớn như vậy.”
Chấn Võ nghi hoặc nhìn Hạ Vũ Hào.
Hình như anh chỉ cho mượn một lần, Hạ Vũ Hào vào Minh thị không lâu cũng đã trả hết, lấy đâu ra lần thứ hai?
Khâu Tử Hiên ở bên cạnh cũng đưa mắt nhìn cậu ta, Hạ Vũ Hào vội nói: “Mẹ, sao lúc nào mẹ cũng nhắc lại chuyện đó vậy?”
Chấn Võ hiểu ra, vội cười lấp liếm: “Là bạn bè với nhau, có thể giúp được cậu ấy là tốt rồi ạ.”
Chấn Văn thấy Chấn Võ và Hạ Vũ Hào như là đang giấu diếm gì đó, lại nhìn mẹ Hạ tóc đã điểm bạc, dáng vẻ tiều tụy, hỏi: “Sức khỏe của dì bây giờ thế nào ạ?”
“Rốt tốt.
Bây giờ có thể ăn có thể ngủ, một mình ra ngoài cũng không có vấn đề gì.
Đã qua quỷ môn quan một lần, cho nên cảm thấy khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.
Đương nhiên phải vui vẻ, cơ thể mới khỏe mạnh được.”
Thời gian còn lại của bữa cơm, mẹ Hạ bắt đầu nói đến chuyện chăm sóc sức khỏe.
Ăn trưa xong, mẹ Hạ hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi.
Bốn người nhanh tay nhanh chân dọn dẹp sạch sẽ, rồi ngồi xuống trò chuyện.
Hạ Vũ Hào áy náy nhìn Chấn Võ: “Xin lỗi cậu.
Lần đầu tiên mẹ tôi phát bệnh, tôi không dám nói cho mẹ biết mình đi làm thêm ở quán bar, cho nên mới nói là cậu cho mượn tiền.”
Chấn Võ lắc đầu: “Không sao.
Tôi còn cảm thấy hổ thẹn với cậu.”
Hạ Vũ Hào khoát vai Chấn Võ: “Người anh em, cậu đã là người bạn rất tốt rồi.
Thời gian đó tôi ăn của cậu, ngủ ở nhà cậu, cậu không tính sao?”
Chấn Văn híp mắt nhìn Chấn Võ: “Gì mà ăn của anh, ngủ nhà anh?”
Khâu Tử Hiên cũng khoanh tay nhìn Hạ Vũ Hào: “Em nói năng cho tử tế được không? Chỉ là ở nhờ, nói gì nghe mờ ám vậy?”
“Sao? Hai người ghen à? Em nói đâu có sai? Phòng ngủ là của Chấn Võ, giường là của Chấn Võ, thức ăn cũng do Chấn Võ mua.
Còn không phải hay sao?”
Chấn Võ gạt tay Hạ Vũ Hào xuống, nhớ lại lần vô ý ngủ chung giường lần đó, mặt hơi đỏ lên: “Vừa cho rằng cậu trưởng thành, chín chắn hơn rồi, sao vẫn còn nói năng bừa bãi như vậy?”
Hạ Vũ Hào sờ mũi cười hì hì: “Tôi chỉ đùa thôi mà.
Làm gì mà cho là thật hết vậy?”
Khâu Tử Hiên kéo Hạ Vũ Hào sang phía mình: “Em nói mờ ám như vậy, còn trách bọn anh cho là thật?”
“Chính vì không có gì mới nói, có thì đã tìm mọi cách giấu diếm rồi, đúng không Chấn Võ?”
“Cậu vẫn còn nói?” Chấn Võ nhìn quanh, muốn tìm gì đó chặn miệng tên kia lại.
“Được rồi, được rồi!” Sau đó như chợt nhớ ra gì đó, Hạ Vũ Hào ngồi thẳng người, thu lại nụ cười, nghiêm trang hỏi Chấn Văn: “Vào mùa hè bốn năm trước có phải cậu đã từng trở về không?”
Chấn Văn sửng sốt, hai mắt mở lớn, nhìn Hạ Vũ Hào nói: “Sao cậu lại hỏi vậy? Đương nhiên là tôi không về.”
“Ai da, mình đã nói rồi mà, Chấn Võ khăng khăng cho là cậu trở về, nhưng lại tránh mặt cậu ta.
Các cậu làm gì đến mức muốn gặp lại phải nhìn trộm chứ? Huống chi lúc đó Chấn Võ đang bị bệnh, nếu cậu về, sao có thể để mặc cậu ta chạy mấy tầng đi tìm cậu được chứ? Rõ ràng tình cảm giữa hai cậu rất tốt.”
Chấn Văn nhẹ cắn môi, chậm rãi gật đầu: “Ừ, nếu như mình trở về nhất định sẽ tìm anh ấy.”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn thất thần mấy giây, rồi mới lên tiếng: “Chắc là lúc đó anh bị hoa mắt nên nhìn nhầm.”
Chấn Văn cười khan hai tiếng: “Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã hoa mắt? Đúng rồi, lần này hình như chúng ta không kiểm tra mắt, nên kiếm thời gian đi kiểm tra xem sao.” Nói xong cậu quay sang Khâu Tử Hiên, hỏi: “Bây giờ anh làm gì?”
“Tôi ấy à? Làm trợ giảng ở trường đại học, cũng không có gì đặc biệt, chỉ giảng dạy kiến thức thông thường mà thôi.”
Hạ Vũ Hào ôm Khâu Tử Hiên, vẻ mặt kiêu ngạo: “Không có gì đặc biệt? Giảng viên dạy học làm người[1], không phải ai cũng làm được đâu!”
Chấn Văn châm chọc cười nói: “Nói ra, không thể bỏ qua công lao của Hạ Vũ Hào cậu.”
Hạ Vũ Hào hiểu được ý của Chấn Văn, gãi đầu nói: “Mình là học trò đầu tiên của thầy Khâu đấy.”
Chấn Văn bị những lời này làm cho cười bò lên người Chấn Võ.
Cậu cười như vậy khiến Hạ Vũ Hào bối rối: “Có gì buồn cười?”
Khó khăn lắm mới dừng lại được, Chấn Văn lau nước ở khóe mắt, nói: “Không có gì, chỉ là mình chợt nhớ tới một cảnh trong phim cổ trang nên thấy buồn cười thôi.”
Hạ Vũ Hào cũng không để ý: “Cậu thì sao? Ở Anh sống thế nào? Nghe nói đàn ông bên đó rất lịch sự, cậu có gặp được người nào ga lăng không?”
“Cậu cho rằng bên Anh toàn gay hay sao?”
“Mặc dù không phải, nhưng cũng không kém ở đây là bao.
Lúc đi đường mình thường nhìn thấy những cặp gay nắm tay nhau dạo phố.
Cho nên mới nói, chúng ta thật là một thế hệ may mắn.”
“Hai người định bao giờ kết hôn?”
“Chờ ổn định thêm chút nữa đã, thời gian này cũng quá bận rộn.
Với lại chỉ là một tờ giấy chứng nhận thôi mà, bây giờ chúng mình đâu có khác gì.” Mặc dù nói vậy, trong mắt Hạ Vũ Hào lại thoáng hiện lên vẻ mất mát.
Khâu Tử Hiên nắm tay Hạ Vũ Hào, đặt lên đùi mình: “Có thể là anh lo lắng hơi nhiều, anh cảm thấy dù bây giờ đã hợp pháp, nhưng nếu như công khai nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc.
Bây giờ chúng ta đang cần tiền, có đúng không?”
“Em hiểu, công ty của em, trường học của anh đều có rất nhiều loại người, không phải ai cũng có thể tin tưởng.”
“Được rồi, làm gì mà đột nhiên nặng nề như vậy? Như Vũ Hào nói đó, chỉ là một tờ giấy chứng nhận thôi mà, không có nó cũng sẽ không có gì thay đổi, đúng không?” Chấn Văn nói xong, nhìn sang Chấn Võ.
Từ lúc bắt đầu, Chấn Võ đã luôn im lặng, lúc này đang cau mày nhìn Chấn Văn, không rõ tại sao bây giờ Chấn Văn lại trở nên băn khoăn như vậy.
Lẽ nào đây là cái giá để một Chấn Văn không chút e dè trưởng thành sao?.