Nghe tiếng bước chân phía sau tới gần, Chấn Văn dừng bước, không đi tới chào hỏi mẹ Hạ Vũ Hào, tránh để bác ấy lỡ miệng.
Cậu đi cả đêm không về đã là giới hạn Chấn Võ có thể chấp nhận, nếu để anh biết cậu còn uống rượu, say đến không biết gì, thậm chí suýt chút nữa bị người xấu lợi dụng, không biết Chấn Võ có lôi thẳng cậu về nhà, không cho cậu đi đâu nữa hay không.
So với việc mất đi tự do, Chấn Văn càng không muốn nhìn thấy ánh mắt đau xót, áy náy, tự trách của Chấn Võ mà cậu đã nhiều lần nhìn thấy hơn.
Nét vui vẻ hồn nhiên, nhiệt thành thời niên thiếu đã rất lâu không thấy ở Chấn Võ rồi.
Mỗi lần nhìn Chấn Võ cười, nụ cười đều mang theo sự đau xót.
Sự đau xót ấy dường như đã trở thành một phần trong con người anh, không sao xóa đi được.
Mà tất cả nguyên nhân đều là do cậu.
Chấn Võ đứng sau Chấn Văn, nhìn hai mẹ con Hạ Vũ Hào trước cổng trường, không nhìn thấy khuôn mặt nhíu lại của Chấn Văn, cùng dáng vẻ muốn đi đến lại không dám của cậu: “Chấn Văn, bác gái kia chính là mẹ Hạ Vũ Hào hả? Chúng ta có nên đi qua chào hỏi không?”
“Hay là thôi đi, mẹ con cậu ấy đang nói chuyện vui vẻ như vậy, chúng ta không nên quấy rầy.” Chấn Văn xoay người, ngày đầu tiên đi học, không biết căn tin ở chỗ nào.
“Anh hỏi rồi, căn tin ở phía trước rẽ phải, cạnh thư viện.” Chấn Võ lúc nào cũng biết trước được suy nghĩ của cậu.
“Vậy chúng ta chờ Hạ Vũ Hào cùng đi.” Nghĩ đến một mình ăn cơm với Chấn Võ, Chấn Văn lại thấy căng thẳng.
“Anh thấy không cần đâu, hình như cậu ta đã mang theo đồ ăn rồi.”
“Mang theo đồ ăn? Mấy thứ đó không phải nguội lạnh rồi sao?”
“Phí ăn trưa ở trường rất đắt, có lẽ cậu ta không chi trả được.”
“Sao anh biết?” Cuối cùng Chấn Văn cũng chịu nhìn Chấn Võ.
“Trước kia anh cũng thế.
Lúc nhỏ, mỗi sáng mẹ đều làm đồ ăn để anh mang tới trường, như thế sẽ tiết kiệm tiền ăn.
Mặc dù không nhiều, nhưng ít nhất cũng bù được tiền điện nước trong nhà.”
Đúng vậy, bọn họ có cùng hoàn cảnh sống, Chấn Văn suy nghĩ một lúc, do dự hỏi: “Anh nói xem, nếu em mua phiếu ăn cho cậu ấy, cậu ấy có nhận không?”
“Em thử nói xem.” Chấn Võ nhìn Chấn Văn, vuốt tóc cậu, cười cưng chiều.
“Chắc sẽ không nhận đâu.
Thôi, bỏ qua.
Chúng ta đi ăn thôi.” Chạm phải ánh mắt Chấn Võ, Chấn Văn ngẩn người, vội vàng gãi đầu che dấu, thất thần đi sang bên trái, đi được hai bước mới nhớ hình như căn tin ở bên phải.
Quay sang thấy Chấn Võ đang chờ, nhìn mình lúng túng xoay người mà cười vui vẻ.
Có thể khiến anh cười vui vẻ như vậy cũng tốt.
Chấn Văn đau xót nghĩ.
Xem ra là không trốn được tình cảnh phải một mình ăn cơm với Chấn Võ rồi, Chấn Văn liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hào lần cuối.
Tên ngốc kia vẫn đang cười nói với mẹ, không có dấu hiệu gì là để ý tới cậu.
Căn tin trường cấp ba lớn hơn ở trường cấp hai rất nhiều, còn phân thành nhiều khu.
Hiện tại đang là giờ cao điểm ăn trưa, có rất nhiều người đang xếp hàng chờ lấy cơm.
Phần lớn vị trí đã có người ngồi, những người còn đang xếp hàng chủ yếu là học sinh mới nhập học, số còn lại đang bưng khay đồ ăn đi vòng quanh tìm chỗ ngồi.
Không dễ gì Chấn Võ mới tìm được một cái bàn bốn chỗ ở góc, bảo Chấn Văn ngồi xuống, còn mình thì chạy đi lấy cơm tới.
Chấn Văn nhìn Chấn Võ đứng trong hàng đợi lấy cơm, anh cao hơn những người đứng đó một cái đầu.
Chỉ có lúc này cậu mới dám chăm chú nhìn anh, không sợ bị phát hiện.
“Chào bạn học, tôi có thể ngồi đây không?” Một người dáng dấp tròn tròn, giọng nói dè dặt đột nhiên chắn ngang tầm mắt cậu.
Chấn Văn cau mày nhìn, nam sinh kia đang nở nụ cười vô hại nhìn lại cậu, đôi mắt cười thành một đường, tay bưng khay đồ ăn.
Chấn Văn gật đầu, không đáp lời.
Cậu không thích khuôn mặt tươi tắn này, bởi vì cậu không nhìn thấy được ánh mắt nam sinh nọ.
“Cảm ơn bạn học, bạn không đi lấy cơm sao? Để mình trông đồ giúp cho, bạn đi lấy cơm đi.”
“Không cần, anh của tôi lấy rồi.”
“Anh của bạn? Bạn và anh trai đều học trung học sao? Thật hạnh phúc, có anh trai chăm sóc.
Anh của bạn học năm mấy?”
“Năm nhất.”
“Năm nhất? Hai người là anh em song sinh sao?”
“Không phải.” Giọng điệu của Chấn Văn không kiên nhẫn, cậu rất không thích có người hỏi tại sao cậu và anh trai lại học cùng năm.
“Vậy anh trai bạn lưu ban hả? Không sao đâu mà.
Mình cũng lưu ban một năm, sau đó mới thi lên được trung học.
Dù thế nào mình cũng đỗ rồi, mẹ mình còn thưởng cho mình một chiếc iphone.
Mẹ bạn có thưởng gì cho bạn không?” Như nhận ra Chấn Văn không muốn nói về chuyện này, cậu ta lập tức chuyển chủ đề.
“Em trai, đói bụng không? Hôm nay chúng ta tới chậm, người xếp hàng nhiều quá.” Chấn Võ mỗi tay bưng một khay đồ ăn đi tới, mắt nhìn chằm chằm bàn ăn, tránh né bạn học không ngừng đi qua đi lại chỉ sợ bị đụng, đến chỗ ngồi mới phát hiện có thêm một người.
Nam sinh kia không đợi Chấn Văn phản ứng, đã lên tiếng trước, nói với Chấn Võ: “Xin chào bạn học, bạn là anh trai bạn ấy hả? Bạn thật cao! Cả hai người đều rất đẹp trai, nhất định sẽ thu hút rất nhiều bạn nữ cho coi.” Giọng điệu cậu ta chua chát.
“Chào.” Chấn Võ chỉ đáp đơn giản, đưa đũa cho Chấn Văn, lại đẩy một khay đồ ăn tới trước mặt Chấn Văn.
Nhìn đồ ăn trong khay, Chấn Văn cười, chắc là Chấn Võ đã lấy toàn bộ đồ trong căn tin cho cậu.
“Nhiều như vậy sao? Xem ra dạ dày của các bạn còn lớn hơn cả mình.” Nam sinh nhìn khay thức ăn đầy ắp, lại nhìn của mình chỉ có mấy món, nuốt nước bọt.
Chấn Võ nhìn khay thức ăn đầy đến mức có thể đổ ra bất cứ lúc nào, vẻ mặt khó xử: “Anh không biết em thích ăn gì nên lấy mỗi thứ một ít.
Lần sau sẽ chỉ lấy những món em thích.”
“Nếu hai bạn không ăn hết, có thể chia cho mình không?” Nam sinh kia không khách khí hỏi, ánh mắt đảo giữa Chấn Văn và Chấn Võ, không biết ai trong hai người sẽ là người quyết định, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Chấn Văn.
Chấn Văn cầm đũa gắp rất nhiều đồ ăn sang khay của nam sinh kia, sau đó mới bắt đầu ăn.
“Cảm ơn, mình không khách khí đâu.
Đồ ăn thật ngon.” Như để chứng minh điểm này, nam sinh không nói thêm gì nữa, cắm đầu ăn.
Chấn Võ cau mày nhìn nam sinh ăn như hổ đói, lại quay đầu nhìn Chấn Văn chậm rãi ăn, cầm đũa lên, gặp mấy miếng thịt đặt sang khay của cậu: “Ăn nhiều thịt một chút.”
Nam sinh kia miệng đầy thức ăn, nói không rõ lời: “Anh trai của bạn đối xử với bạn thật tốt.
Đúng rồi, mình tên Lưu Nguyên Thanh, các bạn tên gì? Học lớp nào?”
“Bạn học, không có ai nói với cậu lúc ăn không nói chuyện sao?” Chấn Văn nhìn nam sinh miệng đầy thức ăn, lúc nói còn làm rớt mấy hạt cơm ra ngoài, có chút buồn nôn.
“A, được, mình biết rồi.” Lưu Nguyên Thanh vội nhai nhai nuốt nuốt, tránh nhìn ánh mắt bất mãn của Chấn Văn.
Chấn Võ nhìn khuôn mặt bị nghẹn mà đỏ lên của Lưu Nguyên Thanh, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn trả lời: “Tôi là Vương Chấn Võ, em ấy tên Vương Chấn Văn, là học sinh năm nhất lớp một.”
Cậu bé nhìn Vương Chấn Văn, nuốt hết thức ăn trong miệng rồi mới nói: “A, mình học lớp hai năm nhất.” Thấy Chấn Văn vẫn vùi đầu ăn cơm, không đáp lời, cậu ta vội ăn cho xong phần thức ăn của mình, nhìn sang khay của cậu, do dự một chút rồi bưng khay rời đi.
“Chấn Văn, em nói chuyện với bạn học kia như vậy, cậu ta hình như không vui rồi.”
“Em đâu có nói gì sai! Vừa ăn vừa nói như vậy nhìn rất ghê.
Em chưa nói trông ghê tởm đã là khách khí lắm rồi.”
“Anh cũng cảm thấy cậu ta như vậy không được đẹp mắt cho lắm, nhưng chúng ta mới nhập học, lúc nói chuyện nên để ý một chút, tránh đắc tội với người ta.”
“Nói mấy câu đã thành đắc tội rồi, cậu ta có phải làm bằng thủy tinh đâu.” Chấn Văn vừa châm chọc Lưu Nguyên Thanh mấy câu, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Chấn Võ, cậu lập tức đổi giọng: “Được rồi, em biết rồi, em sẽ lưu ý.”
Sau giờ ăn trưa, Chấn Văn vội vã đi tìm Hạ Vũ Hào, Chấn Võ vẫn luôn theo sau, không hỏi cậu làm gì, chỉ đi theo, cuối cùng tìm thấy Hạ Vũ Hào trên chiếc ghế dài trước khu nhà giáo viên.
“Hạ Vũ Hào, ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.
Sao? Đồ ăn ở căn tin có ngon không?”
“Cũng được, nhưng không ngon bằng mẹ mình làm.”
“Đúng vậy, cho nên mình đã rất sáng suốt mang đồ ăn mẹ làm đi.” Hạ Vũ Hào giơ hộp cơm lên, kiêu ngạo nói.
“Còn hơn nửa tiếng nữa mới vào học, cậu muốn làm gì?”
“Chưa nghĩ ra, cậu thì sao?”
“Mình…” Chấn Văn vừa muốn mở miệng, một quả cầu lông đột ngột bay tới, sắp tới xuống đầu cậu.
Ngay sau đó, quả cầu rơi vào tay Chấn Võ.
Một nữ sinh đi như chạy tới đây.
“Xin lỗi, không có rơi vào người bạn chứ.” Nữ sinh chớp chớp đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn ba người.
Chấn Văn mỉm cười đáp.
“Không sao, không sao.”
Chấn Võ đưa quả cầu cho bạn nữ: “Phiền các cậu tránh xa hơn một chút, cảm ơn.”
“Ơ, được.
Cảm ơn, xin lỗi.” Nữ sinh nói liền mấy câu ngắn, nhìn bọn họ gật gật đầu, sau đó mắc cỡ xoay người chạy đi.
Hạ Vũ Hào nhìn nữ sinh kia chạy về chỗ bạn, cả đám liền chụm đầu nhỏ giọng nói chuyện.
“Này, cậu có tin là cô nàng cố ý ném quả cầu tới chỗ này không?”
“Không thể nào! Tại sao chứ?” Chấn Văn mặc dù đoán được là tại sao, nhưng không có chút hứng thú, chỉ thuận miệng hỏi.
“Cậu giả ngu hả? Đương nhiên là vì cậu đẹp trai rồi.” Hạ Vũ Hào vuốt tóc Chấn Văn, lại nhìn Chấn Võ còn đẹp trai hơn bên cạnh.
Chấn Võ đang nhìn bàn tay cậu đặt trên đỉnh đầu Chấn Văn, mím môi.
Hạ Vũ Hào hạ tay xuống, liếc nhìn Chấn Võ, nghiền ngẫm quan sát vẻ mặt dần thả lỏng của Chấn Võ.
“Còn anh nữa đó, vừa nhìn đã biết là người hấp dẫn điển hình.
Tôi phải cách xa anh ra một chút, tránh để mất vận đào hoa.” Hạ Vũ Hào cười nói, nhưng không có ý di chuyển.
“Cậu cũng rất đẹp trai mà, sao biết bọn họ không bị cậu thu hút?”
“Mình không có hứng thú, đám con gái đều ngu ngốc giống nhau cả.”
“Tiêu chuẩn rất cao nha.” Chấn Văn vuốt tóc mình, “Cậu thích bạn gái thế nào?”
“Mình còn chưa nghĩ ra, để nói sau đi.”
“Hôm nay mới là ngày đầu tiên nhập học đã nói chuyện bạn gái có phải quá sớm không.” Chấn Võ nhìn đám nữ sinh bên kia tiếp tục chơi đùa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bọn họ, cười lắc lắc đầu.
Xem ra bọn anh bị rất nhiều người để ý.
Tiếng chuông tan học vang lên, Chấn Văn vừa cất xong đồ dùng của mình vào cặp sách, Chấn Võ đã cầm lấy, khoác lên vai mình, giống như hai năm nay.
Chấn Văn giật lại: “Em tự cầm được, đã thành thanh niên rồi vẫn để người khác cầm cặp sách cho mình còn ra gì nữa.”
“Được rồi, nếu em mệt nhớ nói cho anh biết.” Chấn Võ buồn bực nói.
“Hai người đi xe buýt hả?” Hạ Vũ Hào ở bên cạnh hỏi.
“Chúng tôi…” Chấn Võ nói được một nửa liền bị cắt ngang.
“Cậu đi đường nào, bọn mình đi đường đấy.” Chấn Văn trả lời trước.
“Thật hay giả đó? Hai người ở đâu?” Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Võ, có vẻ tin tưởng câu trả lời của Chấn Võ hơn.
“Cậu không cần để ý bọn mình ở đâu, đi cùng là được.” Chấn Văn ôm vai Hạ Vũ Hào, đi ra ngoài cửa.
“Chấn Văn, em chắc chắn chứ? Nhiều người như vậy ngồi chung một chiếc xe.” Chấn Võ theo kịp, nhìn Chấn Văn hỏi.
“Cậu bị điên hả? Có xe riêng không ngồi, chen chúc trên xe buýt làm gì?” Hạ Vũ Hào dừng lại nhìn Chấn Văn như người ngoài hành tinh.
“Không sao.
Trước giờ mình chưa từng đi xe buýt, trải nghiệm một lần cũng tốt mà.”
“Đồ thần kinh! Mặc kệ cậu đó, muốn làm gì thì làm.” Hạ Vũ Hào không để ý tới Chấn Văn nữa.
Chấn Văn vui vẻ đi theo cậu, Chấn Võ bất đắc dĩ đi sau Chấn Văn, ba người tạo thành một đường thẳng đi ra ngoài cổng trường.
Ra khỏi cổng trường, đến trạm xe buýt, rất nhiều bạn học đứng đợi ở đó náo nhiệt trò chuyện.
Ba người chỉ im lặng, Hạ Vũ Hào chợt nhỏ giọng hỏi: “Không phải các cậu có tài xế sao? Sao không ngồi xe nhà mình mà về?”
“À, là vì muốn ở thêm với cậu một lúc nữa đó.” Vương Chấn Văn không đứng đắn cười nói.
“Làm trò! Cậu không thích nói thì thôi, đừng chọc mình.” Hạ Vũ Hào không chút nể mặt.
“Được rồi, là chúng mình bàn bạc từ trước, nên khiêm tốn một chút.
Chủ yếu là nhà bọn mình cách trường quá xa, cho nên bọn mình thuê một căn nhà ở gần đây, như vậy cũng giảm bớt thời gian đi lại.”
“Thế còn nghe được.” Hạ Vũ Hào cũng không nhiều hỏi, cúi đầu nghịch điện thoại.
“Này, cái này bán lại cho mình nhé, chờ khi mình lấy tiền công sẽ trả cho cậu.”
“Được, cậu xem thế nào rồi làm.
Dù sao mình cũng không dùng đến.” Lần này Chấn Văn biết ý hơn, dù cuộc sống của Hạ Vũ Hào khó khăn, nhưng lại không thích người khác thương hại mình, càng không thích người khác bố thí.
Chấn Võ hẳn là hiểu lắm, cho nên mới nói với cậu như vậy.
Xe buýt tới, ba người đang định bước lên, đám học sinh chờ xe đột nhiên ré lên, ba người theo tiếng nhìn sang, thấy học sinh ưu tú phát biểu lúc khai giảng đang đeo cặp sách đi tới, mấy nữ sinh tự động nhường đường để anh ta đi lên trước.
Chấn Văn và Hạ Vũ Hào không hẹn mà cùng nói: “Xin đi! Làm màu!”
Học sinh ưu tú kia đang định bước lên xe chợt dừng lại, ánh mắt đảo về phía ba người, dừng khoảng một giây, rồi tiếp tục bước lên xe.
Ba người không hẹn mà cùng lui lại, để những bạn học khác lên xe trước.
Chấn Văn và Hạ Vũ Hào ăn ý cười, bọn họ không muốn bị những người hâm mộ của anh chàng kia chen cho phun máu đâu.
Lúc xe buýt chạy đi, ngồi sau cửa sổ xe, ánh mắt anh chàng kia vẫn nhìn ba người.
Chấn Văn và Hạ Vũ Hào đang cúi đầu nghiên cứu trò chơi kết đội, chỉ có Chấn Võ nhìn ánh mắt đang chậm rãi đi xa kia, nghĩ ngợi..