Văn Võ Song Toàn


Ba người trong lúc bất tri bất giác đã đi xa trường học, cách trạm xe buýt cũng còn một đoạn đường, người qua lại nơi này không quá đông.
Tiếng nói kia từ sau lưng truyền tới, cả ba xoay người, bốn nam sinh mặc đồng phục trường đang đứng cách họ chưa tới mười lăm thước, mà đứng đầu chính là học bá Kiều Tư Lâm.
Hạ Vũ Hào ném rễ cỏ trong tay, bước lên chắn phía trước Chấn Văn, Chấn Võ: “Mày là ai? Gọi gì chúng tao? Chúng tao kiêu ngạo thế nào?”
Mấy đứa con trai đứng sau Kiều Tư Lâm lập tức hò hét:
“Hạ Vũ Hào, một học sinh dốt như này còn tự hào cái gì?”
“Thật không biết mày lên cấp ba bằng cách nào? Nhất định là làm bừa ăn may.”
“…”
“Các cậu nói với nó làm gì? Nó không xứng nói chuyện với chúng ta.” Kiều Tư Lâm quét mắt nhìn đám con trai đi theo mình, đám đó rất nghe lời, lập tức không nói gì nữa, vẻ mặt như vừa làm chuyện gì đó đáng khinh.
“Này, các người nói gì? Có giỏi nói lại lần nữa xem!” Vương Chấn Văn quẳng cặp sách xuống, vượt lên trước mặt Hạ Vũ Hào, xông tới đám người kia, nhưng vừa đi được hai bước đã bị Chấn Võ kéo lại.
Chấn Võ dùng thân thể chắn tầm mắt của Chấn Văn, nhỏ giọng quát: “Chấn Văn, không phải chuyện của em!”
“Sao không phải là chuyện của em? Bọn họ mắng bạn của em, chính là chuyện của em.” Giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Chấn Võ nhưng không có tác dụng.
“Hả? Hạ Vũ Hào là bạn của mày á? Tao còn tưởng mày là người hầu của Hạ Vũ Hào chứ? Nó đi đâu, mày đi đó, y như một con chó Nhật vậy.” Một nam sinh mặt vuông thấy Chấn Văn ra mặt thay Hạ Vũ Hào liền châm chọc.
Hạ Vũ Hào vốn đang do dự, nghe nam sinh kia nói vậy, không nhịn nữa, lập tức xông tới, túm lấy cổ áo nam sinh, nắm tay vung lên, nhưng chợt khựng lại giữa không trung, bàn tay nắm cổ áo cậu ta siết chặt.

Cậu mím chặt môi, ánh mắt quét qua đám người: “Nếu không muốn bị đánh, thì cút xa ra cho tao.”
Nắm tay của Hạ Vũ Hào hạ xuống không khí, không rơi xuống người nam sinh kia, nhưng cũng đủ dọa cho nó hét lên.
Mấy nam sinh còn lại không ngờ Hạ Vũ Hào sẽ xông tới thật, không khỏi sợ hãi mà lui về sau mấy bước, chỉ có Kiều Tư Lâm mặc dù hoảng sợ nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
“Mày dám đánh? Trương Lượng, quay lại rồi đưa cho thầy giáo xem.” Giọng nói của Kiều Tư Lâm run run, nhưng cũng coi như giữ được bình tĩnh, một đứa con trai phía sau vội tìm kiếm điện thoại từ trong cặp sách.
Trước khi đứa kia lấy được điện thoại ra, Chấn Võ đã chạy tới, kéo Hạ Vũ Hào lui lại, sau đó ngăn trước mặt cậu.
“Bạn học Kiều, tôi không biết tại sao cậu lại tìm chúng tôi, nhưng từ trước đến nay chúng tôi nước giếng không phạm nước sông, nếu đánh nhau thật, các cậu chưa chắc đã chiếm được lợi thế.” Lúc nói những lời này, nắm tay anh siết lại, phát ra những tiếng răng rắc, bắp tay rắn chắc cũng lộ ra sau lớp áo đồng phục.
Kiều Tư Lâm híp mắt, nhìn Chấn Võ cao hơn mình nửa cái đầu, lui về sau một bước để không đến mức phải ngửa đầu nói chuyện với anh, “Đương nhiên đánh nhau là chuyện không gia giáo nhất.

Chúng tao chỉ muốn nói cho mày và em trai mày biết, chúng mày đừng có đắc ý.

Một cuộc thi không chứng minh được điều gì.

Đầu óc thầy cô bị úng nước rồi mới muốn cho chúng mày vào lớp năm của chúng tao.”
“Vậy cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện chuyển vào lớp năm của cậu.

Bây giờ không muốn, sau này cũng không.” Chấn Võ nghiêm túc nói, dáng vẻ trầm ổn, vững vàng.
“Vậy thì tốt! Nhớ kỹ những lời mày nói hôm nay đó.” Kiều Tư Lâm nói xong, liếc mắt nhìn hai người phía sau Chấn Võ, lui về vài bước rồi mới xoay người rời đi.
Đám nam sinh đi theo Kiều Tư Lâm, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Này, các cậu biết bọn nó à?” Nhìn đám người kia đi xa, Hạ Vũ Hào tròn mắt nhìn Chấn Văn và Chấn Võ.
“Mẹ nó, không phải cậu thật sự không biết bọn đó đấy chứ?”
Hạ Vũ Hào trầm mặc, vắt hết óc hồi tưởng lại khuôn mặt của đám người kia, cuối cùng đành bó tay lắc đầu.”Bọn nó rất nổi tiếng sao?”
“Tên kia chính là Kiều Tư Lâm, học bá từ tiểu học đến trung học, nghe nói còn nhảy lớp, là ngôi sao của trường chúng ta đó! Còn có cả đống danh hiệu, gì mà ‘cao thủ cờ vây’.”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ nhặt cặp sách của mình lên, phủi cho hết bụi.

Cậu cũng nhặt cặp sách của Chấn Võ lên, giũ giũ hai cái rồi ném vào trong ngực Chấn Võ, đưa tay kéo cặp sách của mình, đeo lên vai.
Hạ Vũ Hào tự nhặt cặp sách, bĩu môi: “Mình còn có lòng dạ nào để ý đến bọn nó.

Người ta là học bá, mình là cặn bã, chính là người của hai thế giới.”
“Ê, người anh em, trước mặt cậu có hai học bá tương lai đó, bọn mình là bạn của cậu, cho nên cậu đừng có tự cô lập mình, mau vào thế giới của bọn mình đi.” Chấn Văn giang hai cánh tay, xoay người hướng Hạ Vũ Hào, chuẩn bị cho cậu một cái ôm.

Hạ Vũ Hào trừng mắt, luồn xuống dưới cánh tay cậu.

Nhìn thấy Chấn Võ đi đằng sau Hạ Vũ Hào, Chấn Văn vội thu tay, xoay người đuổi theo Hạ Vũ Hào.
Mặc dù không nói ra, nhưng tâm trạng của Hạ Vũ Hào đã đỡ hơn vừa nãy rất nhiều rồi, “Nói thật, học bá kia hình như để ý đến các cậu đó.

Lần trước Chấn Võ cũng nói, ánh mắt nó nhìn các cậu rất kỳ quái, có phải đã sớm để ý đến rồi không? Trước khi vào trường các cậu rất nổi tiếng hả?”
Chấn Văn gãi đầu, cười gượng: “Không phải, là Chấn Võ nổi tiếng, mình ăn theo anh ấy thôi.”
“Anh ép em hả? Em cảm thấy rất áp lực sao?” Chấn Võ lại rất nghiêm túc mà hỏi.
“Không phải.

Thôi, không nói chuyện này nữa.

Hạ Vũ Hào, vừa nãy mình tưởng cậu sẽ đánh chứ, sao lại kiềm lại?”
“Mình đã hứa với mẹ là sẽ không đánh nhau nữa.

Trước kia mình hay đánh nhau, làm người khác bị thương, phải bồi thường rất nhiều tiền.

Với lại mấy đứa kia chỉ là lũ trói gà không chặt, đánh thắng chúng nó cũng chẳng vẻ vang gì.”
“Cậu làm rất đúng.

Đánh nhau không giải quyết được vấn đề gì.” Chấn Võ ở phía sau tán đồng chính sách hòa bình, rồi bước nhanh hai bước, chặn Chấn Văn lại, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Chấn Văn, em cũng nên biết kiềm chế hơn, không nên ra mặt thì đừng ra mặt.”
Hạ Vũ Hào nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, cứ như một phụ huynh đang dạy bảo vậy.
“Biết rồi, anh đã nói rất nhiều lần rồi.” Chấn Văn có chút không kiên nhẫn nói, né tránh tầm mắt Chấn Võ, bước nhanh đuổi theo Hạ Vũ Hào đã đi xa.
“Thế sao? Hôm nay hình như là lần đầu tiên mà.” Chấn Võ theo kịp hỏi.
Chấn Văn dứt khoát lấy im lặng thay cho câu trả lời.
Chuyện xảy ra trong lúc tan học này rất nhanh đã bị thời gian nghỉ cuối tuần làm cho lãng quên.
Sáng thứ hai, mặt trời trốn sau tầng mây, bầu trời u ám, không khí nặng hơi nước, cơn mưa như trực bất cứ lúc nào sẽ trút xuống đầu người.
Chấn Võ cầm một cái ô lớn đi theo sau Chấn Văn vào vườn trường.

Cái ô này là Chấn Võ mua sau lần trước bọn họ bị mắc mưa, tán ô rất rộng, ba người đứng vẫn đủ.

Nhìn thấy Chấn Võ vui vẻ vì mua được cái ô lớn thế, Chấn Văn rầu rĩ giả cười hai tiếng rồi trốn về phòng.
Vừa bước vào dãy phòng học, người đầu tiên hai người chạm mặt là Lưu Nguyên Thanh.

Kể từ lần làm quen không mấy vui vẻ kia, mỗi khi tình cờ gặp nhau, Lưu Nguyên Thanh đều đi vòng qua, nhưng hôm nay cậu ta lại chủ động bước tới, vẻ mặt căng thẳng.
“Vương Chấn Văn, Vương Chấn Võ, các cậu tới rồi.

Bạn của các cậu đâu? Hạ Vũ Hào ấy?”
Chấn Văn nhìn Lưu Nguyên Thanh, không muốn đáp lời, Chấn Võ từ phía sau hỏi: “Chúng tôi không đi cùng, sao thế?”
“Tôi nghe nói Hạ Vũ Hào đánh một bạn học lớp năm năm nhất, chao ôi, nghe đâu là cực kỳ thê thảm.”
Chấn Văn đang chuẩn bị đi vòng qua, trở về phòng học trước, nghe thế lập tức dừng lại, quay người nhìn Lưu Nguyên Thanh: “Cậu nói bậy bạ gì đó?”
“Thật đó.

Thầy chủ nhiệm vừa tới tìm thầy giám thị của các cậu, lúc tôi đi nộp bài tập tình cờ nghe thấy bọn họ nói chuyện, nói là người kia phải nhập viện.”
“Không thể nào, Hạ Vũ Hào tuyệt đối không đánh người.”
“Tôi lừa cậu làm gì? Tôi có được lợi gì đâu…”
Chấn Văn không chờ cậu ta nói xong đã lấy điện thoại ra, bấm số của Hạ Vũ Hào.

Chuông điện thoại vang lên vài tiếng đã bị dập máy, Chấn Văn đang định gọi lại thì nhìn thấy Hạ Vũ Hào đang đi trên bãi cỏ vườn trường vẫy tay với bọn họ, tâm trạng có vẻ tốt.
“Sao thế? Hai ngày không gặp đã nhớ mình rồi à? Mong gặp mình tới vậy sao?” Hạ Vũ Hào khoác tay lên bờ vai Chấn Văn, gật đầu với Chấn Võ, rồi mới đưa mắt nhìn Lưu Nguyên Thanh đang đứng giữa bọn họ, hất cằm hỏi: “Ai vậy? Bạn của cậu à?”
Vương Chấn Văn hất tay Hạ Vũ Hào ra, “Ai làm bạn với nó?” Nói xong kéo Hạ Vũ Hào vào một góc, nên không nhìn thấy được vẻ mặt cứng ngắc và ánh mắt thoáng tức giận của Lưu Nguyên Thanh.
“Mình hỏi cậu…” Chấn Văn vừa mở miệng, một giọng nói cao quãng tám đã truyền tới.
“Hạ Vũ Hào, đến phòng làm việc của tôi.” Vừa dứt lời, thầy giám thị Hạ Lâm đã trầm mặt đi tới bên cạnh Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào sững sờ nhìn thầy giám thị: “Tại sao ạ?”
“Chuyện cậu làm cậu còn không biết sao? Cậu muốn tôi nói ngay ở chỗ này hả?”
“Em đã làm gì? Thầy nói xem.” Tính khí bướng bỉnh của Hạ Vũ Hào lại nổi lên, trừng mắt lại Hạ Lâm.

Bạn học chung quanh đều vây xem.
“Cậu… Được lắm! Cậu hùng hổ lắm.

Tôi hỏi cậu, có phải hôm qua cậu đã đánh bạn học Hách Quốc Thành học lớp năm năm nhất không?”
“Ai? Em đánh ai? Thầy giám thị, thầy không thể vu em cho em như thế được, hai ngày nay em đều ở nhà, không hề đi đâu cả.”
“Nếu cậu không làm, người ta ưu tú như vậy lại đổ oan cho cậu sao? Cậu nói cậu ở nhà, ai làm chứng cho cậu?”
“Mẹ của em có thể làm chứng.

Với lại gì mà ưu tú với không ưu tú, em không biết cậu ta, sao lại đánh?”
“Tôi đang hỏi cậu, cậu lại hỏi ngược lại tôi.

Đi theo tôi đến phòng giám đốc.” Hạ Lâm vươn tay muốn túm lấy cánh tay của Hạ Vũ Hào, bị Hạ Vũ Hào né tránh.
“Em không đi, em không đánh người.” Hạ Vũ Hào vừa nói vừa lui về phía sau.
Chấn Văn vội đứng chắn ở giữa Hạ Lâm và Hạ Vũ Hào: “Thầy giám thị, có phải có hiểu lầm gì không ạ? Hạ Vũ Hào thật sự không đánh người.”
“Vương Chấn Văn, tôi còn chưa nhắc đến các em, lớp ưu tú không chịu đi, ngày ngày qua lại với tên lưu manh hỗn xược này thì có tiền đồ gì hả?”
Chấn Văn nghe xong lửa giận lập tức xông lên, đang muốn cãi lại Hạ Lâm, Chấn Võ đã kéo cậu, tiếp lời: “Thầy giám thị, chúng em có thể đi cùng Hạ Vũ Hào không? Có lẽ chúng em có thể làm chứng?”
“Các em? Các em làm chứng cái gì? Nói cho các em biết, dựa vào quan hệ để làm chứng giả, cẩn thận ngay cả các em cũng bị liên lụy đấy.”
“Liên quan gì tới bọn họ? Chuyện của tôi, ông hỏi tôi là được rồi.

Không phải là đi đến phòng làm việc sao?” Hạ Vũ Hào nói xong, xoay người đi tới phòng làm việc.
Hạ Lâm không ngờ Hạ Vũ Hào đột nhiên phối hợp như vậy, nhất thời không kịp phản ứng.

Chấn Văn và Chấn Võ đã đi trước, theo sau Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào thấy hai người theo mình, dừng lại, ánh mắt phiền muộn nhìn Chấn Văn, Chấn Võ: “Các cậu không cần đi cùng tôi.

Tôi đi nói rõ ràng là được rồi.

Chẳng lẽ bọn họ có thể vu oan giá họa cho tôi được sao.”
“Nhiều người hơn một miệng, nhỡ cậu nóng nảy nói ngược thì sao.” Chấn Võ nói xong không quên dặn dò Chấn Văn: “Lát nữa em cũng đừng gây chuyện, chúng ta nghe xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trước.”
Hai người kia đưa mắt nhìn nhau, Vương Chấn Võ thường ngày thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện hôm nay sao ấy nhỉ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui