Đến phòng làm việc, Chấn Văn, Chấn Võ đứng lại ở trước cửa, Hạ Vũ Hào và Hạ Lâm vào bên trong, giám đốc đang bày ra vẻ mặt cười lấy lòng mà nghe điện thoại: “Đúng, đúng, tôi biết, chúng tôi ở đây chờ ngài.
Được, tôi biết, tôi hiểu ngài đang rất tức giận.
Chúng tôi nhất định sẽ nghiêm trị.
Được, được, lát nữa gặp.”
Cúp điện thoại, nhìn thấy Hạ Vũ Hào bước vào, giám đốc đập bàn một cái, làm chậu cây tử đinh hương trên bàn rung động: “Hạ Vũ Hào, cậu nói xem cậu đã làm chuyện tốt gì thế hả? Đánh bạn học đến mức phải nhập viện!”
“Giám đốc, em không đánh người.” Hạ Vũ Hào ưỡn ngực, ngẩng đầu nhìn thẳng giám đốc, bàn tay đặt xuôi thân thể nắm chặt.
“Cậu không đánh mà người ta nói bị cậu đánh? Sao hả? Còn muốn đánh cả tôi nữa hả?” Nhìn Hạ Vũ Hào siết chặt nắm tay, gân xanh của giám đốc phập phồng, hai mắt trừng lớn.
“Cậu ta nói tôi đánh cậu ta, có gì chứng minh? Không phải chỉ có mình cậu ta nói thôi sao?”
“Hách Quốc Thành là một học sinh ngoan, bình thường đến nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, cậu ta lại đổ oan cho cậu sao? Các cậu có thù oán gì? Tôi đã gọi điện thoại mời mẹ cậu đến trường, lát nữa phụ huynh của Hách Quốc Thành cũng đến.
Hai nhà các cậu tự giải quyết đi.”
“Ông gọi mẹ tôi đến làm gì? Liên quan gì đến mẹ tôi?”
“Sao? Sợ rồi hả? Dạy dỗ ra một đứa con như cậu chính là lỗi của mẹ cậu.”
Ngực Hạ Vũ Hào phập phồng dữ dội, ánh mắt nhìn giám đốc đã không thể dùng từ tức giận để miêu tả.
Chấn Võ vội kéo cánh tay Hạ Vũ Hào, nhỏ giọng nói: “Bình tĩnh một chút, đến rồi cũng không sợ, không phải cậu làm, nhất định sẽ chứng minh được.”
Lúc này giám đốc mới nhìn thấy Vương Chấn Văn, Vương Chấn Võ: “Các em tới làm gì? Mau về lớp học đi.”
“Giám đốc, chúng em là nhân chứng cho Hạ Vũ Hào, lát nữa chúng em sẽ làm chứng cho cậu ấy.” Vương Chấn Võ nhẹ cúi đầu chào, trả lời câu hỏi của giám đốc trường học.
“Các em làm chứng? Là sao? Lúc cậu ta đánh người các em cũng có ở đó hả?”
“Giám đốc, thầy bớt giận, dù sao cũng đến rồi, để hai em ấy đối chất với người bị hại cũng tốt.”
Hạ Lâm ở bên cạnh nói chen vào, nhìn Vương Chấn Văn và Vương Chấn Võ kiên quyết bảo vệ Hạ Vũ Hào, lại nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn cùng ánh mắt uất ức của Hạ Vũ Hào, có chút không tin tưởng phán đoán của mình nữa rồi.
Chỉ chốc lát sau, một đôi vợ chồng dẫn một nam sinh đi vào phòng làm việc, nam sinh kia trên đầu bọc băng gạc, nửa gương mặt sưng vù, miệng cũng không được tự nhiên.
Hai vợ chồng kia ăn mặc sành điệu, trên khuôn mặt trang điểm lộng lẫy của người phụ nữ hiện lên sự căng thẳng, vừa bước vào cửa, thấy ba nam sinh đang đứng trong phòng việc, nhìn một lượt đánh giá, âm thanh cao vút xuyên thấu màng nhĩ: “Ai là Hạ Vũ Hào?”
Không đợi giám đốc đáp, Hạ Vũ Hào lần nữa ưỡn ngực, nghiến răng nói: “Tôi đây!” Cậu nhìn chằm chằm người bị thương, lần nữa xác định mình không quen.
“Chính mày đánh con tao thành thế này?” Người phụ nữ tiến lên, vung tay.
Giám đốc vội bước tới đỡ tay của người phụ nữ: “Chị bớt giận, chị bớt giận.
Bạo lực không phải là cách để giải quyết vấn đề.
Con trẻ phạm sai lầm, chúng ta nên dùng cách đúng đắn để giải quyết.”
“Giải quyết thế nào? Con tôi đã bị đánh thành như vậy, tôi phải đánh nó cũng thành như vậy mới là cách giải quyết.”
Người đàn ông đi cùng thừa lúc giám đốc chặn vợ mình lại cũng vung tay, thấy nắm tay sắp đánh lên người Hạ Vũ Hào đang ngây ngốc, Hạ Lâm vội kéo Hạ Vũ Hào lui lại, giúp cậu tránh được.
Chấn Võ kéo Hạ Vũ Hào và Chấn Văn lui lại sát tường phòng làm việc, nhìn hai thầy giáo lôi kéo hai vợ chồng kia.
Trong phòng làm việc ầm ĩ tiếng nữ hét, tiếng nam quát, tiếng mắng chửi, lời khuyên giải.
Cậu nam sinh mình cũng trốn vào một góc, vẻ mặt sợ hãi.
Giữa tiếng ồn ào, không ai để ý tới một người phụ nữ đứng ở giữa cửa ra vào.
Hạ Vũ Hào xem thấy mẹ của mình liền chạy tới đẩy mẹ ra ngoài: “Mẹ, mẹ về đi, đừng vào đây.”
Mẹ Hạ nhìn con trai của mình nhìn từ trên xuống dưới: “Vũ Hào, con không bị thương chứ?”
“Con không sao.
Mẹ, lần này con không đánh nhau, là thật đấy ạ, cho nên sẽ không có chuyện gì đâu.
Mẹ về nhà trước đi, hai người trong đó bị điên rồi.”
Đang nói, bảo vệ trường từ hành lang chạy vào phòng làm việc, túm hai vợ chồng kia kéo sang một bên.
Mẹ Hạ kéo tay Hạ Vũ Hào: “Dù có chuyện hay không, mẹ cũng sẽ ở lại với con.” Nói xong bước vào phòng làm việc.
Hai vợ chồng bị bảo vệ chế ngự cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ tới đứa con trai vì sợ hãi mà trốn vào một góc, liền gọi lại, ôm thật chặt, ánh mắt nhìn Hạ Vũ Hào và mẹ Hạ bên cạnh như hai kẻ điên bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy tới cắn người.
Giám đốc và Hạ Lâm bị làm ầm ĩ đến đầu óc choáng váng, đứng đó thở dốc một lát rồi mới mở miệng: “Mẹ Hạ Vũ Hào, Hách Quốc Thành nói Hạ Vũ Hào đánh em ấy bị thương nặng.
Đứa nhỏ này bình thường rất ít nói chuyện, ngoan ngoãn, chưa từng xảy ra mâu thuẫn với Hạ Vũ Hào.
Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao thằng bé lại bị đánh, cũng không giống như nó vu oan cho Hạ Vũ Hào.”
“Giám đốc, xin lỗi vì đã gây thêm phiền toái cho ông nhưng tôi hiểu rõ con mình, nó đã hứa với tôi là sẽ không đánh nhau nữa thì nhất định sẽ không đánh.
Không biết trong chuyện này có hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm gì chứ? Con tôi bị đánh thành như vậy, sao có thể là hiểu lầm? Chẳng lẽ nó tự đánh mình rồi vu oan cho con của bà à?”
“Bà bình tĩnh một chút, chúng ta đang giải quyết vấn đề, chứ không phải tạo thêm vấn đề.” Kiên nhẫn của Hạ Lâm đã bị lấy hết sạch, nói chuyện với hai vợ chồng phụ huynh kia cũng không còn khách khí nữa.
“Được, tôi nghe đây, giải quyết thế nào? Tôi nói trước, nếu như phần tử bạo lực này không bị đuổi học, chúng tôi sẽ không để con mình học ở đây nữa, đồng thời sẽ báo cho những người khác biết về sự bất công của ngôi trường này, để tiếng xấu của các người lan xa.”
Giám đốc nhíu mày: “Bà đang uy hiếp tôi sao?”
“Chúng tôi mẹ nó uy hiếp đấy, thì sao?” Người đàn ông bên cạnh phụ họa, nói xong còn nhổ nước bọt xuống đất.
Sắc mặt giám đốc càng lúc càng khó coi, “Được, bây giờ tôi sẽ giải quyết.
Hách Quốc Thành, em nói xem, em bị Hạ Vũ Hào đánh vào lúc nào, ở đâu?”
Hách Quốc Thành nhìn ba mẹ mình, lại nhìn Hạ Vũ Hào, im lặng không đáp.
“Con nói đi, con sợ cái gì! Có mẹ ở đây, con cứ dũng cảm nói ra.”
“Con…con… ở trong hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng Kỳ Vận Thư, hôm qua, lúc năm rưỡi chiều.”
“Sao nó lại đánh con?”
“Nó… nó muốn lấy tiền của con.”
“Sau đó thì sao?”
“Con không có tiền, nó liền đánh con.”
“Ông xem đi, ông xem đi, đây chẳng phải là lưu manh, là phường trộm cắp sao? Các người còn để nó học trường này?”
Hạ Vũ Hào muốn cãi, mẹ Hạ ở bên cạnh kéo tay cậu, ý bảo cậu đừng nói gì.
Hạ Vũ Hào tức giận nhìn Hách Quốc Thành chằm chằm.
Hách Quốc Thành cúi đầu nhìn giày của mình, không dám ngẩng lên.
“Hạ Vũ Hào, chiều hôm qua em ở đâu?”
“Năm rưỡi, lúc đó tôi ở nhà.”
“Ai có thể chứng minh?”
“Nhà tôi chỉ có tôi và mẹ, lúc đó mẹ tôi đi làm chưa về, chứng minh thế nào? Hàng xóm sao?”
“Nếu như cần thiết, chúng ta có thể đi tìm hàng xóm.”
Chấn Võ nhìn người trốn trong lòng mẹ, suy nghĩ đến vài người, “Giám đốc, thầy giám thị Hạ Lâm, em có thể nói một câu không ạ?”
Lúc này giám đốc mới nhớ tới ngoài hai gia đình xảy ra cãi cọ còn có hai học sinh khác, bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi ầm ĩ như vậy, nếu như làm bọn nó bị thương thì thêm xui rồi.
Ông không kiên nhẫn nói: “Vương Chấn Võ, em đừng ở đây làm tình hình loạn thêm nữa, mau về lớp đi.”
“Giám đốc, em biết cửa hàng Kỳ Vận Thư kia, ông chủ cửa hàng là người quen của em.
Bạn học Hách bị đánh thành như vậy, tiếng động nhất định không nhỏ, em đi hỏi ông chủ cửa hàng xem có nghe thấy tiếng động gì không.”
“Có ý gì? Cậu không tin con tôi?” Người phụ nữ ôm con mình càng chặt, nam sinh không chịu được giãy dụa mấy cái nhưng không thành công.
Hạ Lâm thấy Chấn Võ đang nhìn thẳng Hách Quốc Thành, cũng quan sát cậu ta, nhìn một lúc, khóe môi cong lên nói: “Đúng vậy, đó là một cách.
Em gọi điện thoại mời ông chủ đến đây đi.”
Hách Quốc Thành hoảng hốt nhìn Chấn Võ và thầy giám thị Hạ Lâm, miệng mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra, trốn trong lòng mẹ mình.
“Thưa thầy, chúng ta cũng thể xem camera, nhờ cảnh sát gửi đoạn camera đó tới là sẽ nhìn thấy ngay thôi.”
Hách Quốc Thành nghe thấy hai chữ cảnh sát, cơ thể liền cứng đờ, trân trân nhìn thầy giám thị.
Giám đốc nhìn Chấn Võ và Hạ Lâm một xướng một họa, dường như hiểu ra: “Vậy còn chờ gì nữa, mau gọi đi.”
“Đừng gọi, đừng gọi, em không muốn gọi cảnh sát.” Hách Quốc Thành sợ tới mức hét toáng lên.
“Con trai, con làm sao vậy? Gọi cảnh sát bắt đứa trẻ hư chứ đâu có bắt con.”
“Đừng, đừng bắt con! Con biết lỗi rồi.”
“Con trai, con bị đánh là lỗi của bọn họ, con sợ đến ngốc rồi sao?” Người đàn ông nhìn con trai hoảng sợ khóc sướt mướt, vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng điệu cũng nghiêm nghị.
“Không phải là Hạ Vũ Hào, không phải cậu ấy, là do con.
Con trộm sách bị phát hiện, vì sợ hãi nên con bỏ chạy, do chạy nhanh quá nên ngã từ trên bậc thang xuống.
Không ai đánh con cả.
Con biết lỗi rồi, con không dám nữa đâu.”
“Con trai, con dám đi ăn trộm? Ba không cho con tiền tiêu sao? Ông đây nhiều tiền như vậy, sao mày không lấy tiền đi mua?” Nói xong, người đàn ông kích động đứng dậy, nhấc chân định đạp con mình.
Bảo vệ trường ở bên cạnh lập tức kéo lại, ông ta còn không ngừng chửi mắng, nói muốn đánh chết cậu bé kia.
Cậu bé ôm đầu gào thét, trốn vào góc phòng làm việc: “Các người có tiền, các người có tiền, thì sao nào? Tiền đâu phải là ba mẹ! Mỗi lần con làm tốt, ba mẹ cho con tiền, con làm sai thì bị đánh! Con giống như con chó nhỏ, nghe lời thì có xương, không nghe lời thì ăn roi.
Rốt cuộc con có phải là con của các người hay không?”
Sau khi tiếng gào thét của cậu bé dứt, phòng làm việc liền yên tĩnh, người trong phòng đều như bị đóng băng, chỉ có Hách Quốc Thành đang thổn thức khóc.
Mẹ Hách Quốc Thành nhìn ba cậu ta, ba cậu ta nhìn mẹ cậu ta, rồi cả hai chuyển tầm mắt nhìn con trai mình.
Vừa rồi bị kích động, vết thương trên đầu cậu bị rách ra rồi, máu rịn ra băng gạc.
Người phụ nữ hãi kêu lên một tiếng, vội chạy đến cạnh con trai: “Con trai, con bị chảy máu rồi, mau để mẹ xem.”
Hách Quốc Thành tránh không cho mẹ tới gần, người mẹ nhìn con trai tránh mình như vậy, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng cũng không biết làm sao, đưa mắt cầu cứu người ba đã hết tức giận, thừ người ở đó.
Mẹ Hạ đứng dậy, đi đến bên cạnh Hách Quốc Thành, nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu.
Hách Quốc Thành rụt người lại, nhưng không tránh đi.
“Cậu bé, cô biết con muốn ba mẹ chú ý đến con, quan tâm con nhiều hơn mới làm chuyện ngốc nghếch đó.
Con nói ba mẹ không coi con là con trai họ, nhưng con ngẩng đầu nhìn ba mẹ con xem, nhìn ánh mắt của họ xem, con sẽ biết ba mẹ con rất yêu thương con.
Không có ba mẹ nào lại không thương con mình.
Nhưng mỗi người ba người mẹ đều không được học cách làm ba mẹ, đôi khi chúng ta sẽ làm sai.
Bọn họ làm sai, con nói cho họ biết, bọn họ mới có thể sửa.”
Hách Quốc Thành nức nở ngẩng đầu, nhìn mẹ mình đã khóc không thành tiếng.
Mẹ cậu lập tức bổ nhào tới, ôm lấy cậu, không ngừng gọi con trai, con trai.
Ba của cậu ngồi đó hết gãi đầu lại vỗ đùi.
Nhìn cảnh tượng này, giám đốc và Hạ Lâm liếc nhau, thả lỏng thân thể, vẫy ba đứa học trò, dẫn ra ngoài phòng làm việc.
“Hạ Vũ Hào, chúng ta xin lỗi em, chưa điều tra rõ ràng mọi chuyện đã vội kết tội oan cho em.
Nhưng, em bình thường cũng nên biết điều hơn một chút, bộ mặt, dáng vẻ đều hung hãn, vừa nhìn đã biết là thích đánh nhau, nếu không bạn học kia sao lại vu oan cho em? Em nói xem có đúng không?”
Hạ Vũ Hào lúc này mới hồi hồn, vẫn chưa lấy lại thần trí, cũng không nhiều lời với giám đốc, chỉ muốn mau chóng rời đi, liền ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi, giám đốc.”
“Được rồi, các em về lớp học đi.
Chao ôi, đã qua hai tiết học rồi.
Hạ Lâm, trở về nhớ bổ túc thêm cho các em ấy.”
Hạ Lâm gật đầu, ý bảo ba người trở về phòng học.
Nhìn Vương Chấn Võ đi sau cùng, hiểu ý cười..