Văn Võ Song Toàn


Chấn Võ kéo Chấn Văn đi tới một góc trường rồi mới buông tay.
Chấn Văn nhìn Chấn Võ chằm chằm, trong mắt tràn đầy bất mãn: “Là sao? Sao vừa rồi anh không hề lên tiếng? Mặc cho bọn họ oan uổng người khác như vậy?”
“Anh nói thì có tác dụng gì?” Giọng Chấn Võ cũng cao giọng.
“Anh không nói thì làm sao biết có tác dụng hay không?”
“Em vẫn không hiểu sao? Đây là kế hoạch đã được tính toán tỉ mỉ, quan trọng nhất là bọn người đó nắm được thứ mà giám đốc và thầy giáo coi trọng, dù cho đúng là bọn họ nói dối, giám đốc cũng sẽ thiên vị.

Trong trường hợp này, sự thật cũng vô ích.”
“Em không hiểu, tại sao lại thiên vị bọn nó?”
“Bởi vì bọn họ giúp tạo danh tiếng cho trường! Nếu như nói bọn họ làm chuyện xấu chẳng khác nào bôi nhọ bộ mặt của trường, đến lúc đó, từ giám đốc, thầy giáo đến học sinh trong trường đều bị người khác chỉ trỏ, ảnh hưởng đến danh dự của trường, đến lượng học sinh nhập học, thậm chí chức vị giám đốc cũng có thể không giữ được nữa.

Nếu kết quả cuối cùng là như thế, em nghĩ xem bọn họ sẽ bênh vực ai?”
Vương Chấn Văn hoàn toàn ngây người, cậu không ngờ Chấn Võ sẽ nói ra những lời này, cậu chưa từng nghĩ đến, cũng không tin chuyện như vậy sẽ xảy ra.

Nhưng lời Chấn Võ nói lại làm cậu không thể không tin.
“Chấn Văn, ngay cả chúng ta làm sai còn không muốn người khác biết, huống hồ đây là trường học, bất cứ chuyện gì phát sinh đều không phải chuyện của một người.” Giọng điệu của Chấn Võ hòa hoãn một chút, nhìn vẻ mặt bi thương của Chấn Văn, lòng anh như bị vật gì đâm vào.
“Sao anh biết chuyện sẽ xảy ra như vậy?” Chấn Văn chưa từ bỏ ý định, cãi lại.
Chấn Võ cười khổ: “Nếu như em trải qua mười năm cực khổ, không người hỏi han, nếu như em thường xuyên nhìn thấy mẹ mình bị đồng nghiệp bắt nạt, không nhận được sự công bằng, còn phải nén giận, em cũng sẽ biết thôi.”
Chấn Văn chưa từng trải qua chuyện như thế cho nên cậu không hiểu được tâm trạng của Chấn Võ, nhìn Chấn Võ rõ ràng tuổi còn trẻ nhưng lại có sự được bình tĩnh, chín chắn của người đã từng trải, Chấn Văn còn có thể nói gì được đây?
“Vậy chúng ta phải làm sao đây? Hạ Vũ Hào phải làm sao đây? Lần này có người nói cậu ấy đánh người, cậu ấy sẽ bị xử lý thế nào?”
“Kết quả xấu nhất mà anh nghĩ đến là bị đuổi học.”
“Đuổi học? Vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ cậu ấy sẽ đau lòng chết mất.”
“Ai nói là mẹ mình sẽ đau lòng chết mất?” Không biết từ lúc nào Hạ Vũ Hào đã đứng sau lưng bọn họ.
Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào, áy náy không biết làm sao cho phải, “Hạ Vũ Hào, cậu đến đây từ lúc nào thế?”
“Lúc các cậu từ phòng làm việc đi ra mình đã đi theo rồi, những lời các cậu nói trong phòng làm việc mình cũng nghe thấy hết rồi.”
“Cậu nghe thấy hết rồi sao? Cậu không tức giận hả? Sao cậu không lên tiếng thanh minh?” Chấn Văn kinh ngạc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Vũ Hào.
“Không phải các cậu đã thanh minh thay mình rồi sao? Các cậu nói mà cũng không có tác dụng, vậy mình nói sẽ được sao?” Hạ Vũ Hào nhìn vết bầm trên tay mình, cậu đánh người là sự thật, chỉ có điều nguyên nhân không đúng!
“Sao lần này cậu có thể bình tĩnh như vậy?”
“Bình tĩnh cái rắm, vừa nãy mình tức giận đến phát điên lên.

Nếu không phải nghe thấy cậu bênh vực mình, mình đã xông vào rồi.”
“Mình nói căn bản không có tác dụng gì, đáng giận chính là tên Lưu Nguyên Thanh kia.” Chấn Văn nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên này.

Ngay sau đó, không hề báo trước, Chấn Văn lập tức xông tới tòa nhà giảng dạy.
Nhưng mới chạy được hai bước, Chấn Võ đã ngăn cậu lại: “Em muốn làm gì?”
“Em đi tìm thằng chết tiệt Lưu Nguyên Thanh, hỏi xem tại sao nó lại dám bịa chuyện như vậy.”
“Xin em đó, em có thể đừng lỗ mãng như vậy được không? Em đi tìm cậu ta thì có thể nói gì? Anh dám cá nói chưa tới hai câu em đã đánh người rồi.

Đến lúc đó không phải khiến người ta nói em vì thẹn quá hóa giận mới đánh người sao? Cuối cùng lại chẳng giúp gì được cho Hạ Vũ Hào.”
“Sao lại chẳng giúp được gì? Ít nhất biết được người đổ oan cho cậu ấy.”
“Sau đó thì sao? Em vẫn chưa hiểu hả?”
“Hiểu cái gì?”
“Cậu ta là một tên xấu xa.

Em và anh từng nói không nên gây chuyện với kẻ xấu xa còn gì.

Em gây chuyện với cậu ta, cậu ta mới tìm cách hại em đó.”
“Em gây chuyện với nó bao giờ?”
“Ngày đầu tiên khai giảng, em quên rồi sao?”
“Khai giảng? Sao em không nhớ? À, có phải là lần em nói nó khi ăn không nói chuyện không?”
“Lần đó chỉ là bắt đầu thôi.

Mỗi khi gặp cậu ta, em đều không để ý, không nói chuyện tử tế, không phải sao?”
“Nó như vậy thật quá hẹp hòi, chỉ là một câu nói thôi mà.”
“Anh nghĩ cậu ta cảm thấy bị em coi thường, làm nhục.”
“Chấn Võ, có phải cậu đã phát hiện ra chuyện gì rồi không?” Hạ Vũ Hào nhìn Chấn Võ chằm chằm hỏi.
“Là sao? Anh đã phát hiện ra? Phát hiện ra cái gì?” Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào, lại nhìn Chấn Võ.
“Phát hiện ra Lưu Nguyên Thanh có vấn đề.” Hạ Vũ Hào tỏ vẻ hiểu ra.
“Có đúng vậy không? Anh đã phát hiện ra?” Chấn Văn hỏi tới.
“Anh chỉ nghi ngờ thôi, cũng không có chứng cứ, đâu để đổ oan cho người ta được.”
“Sao anh không nói cho bọn em biết? Anh đã nghi ngờ gì?”
“Anh nghi ngờ cậu ta ghét em, nghi ngờ cậu ta lén nói láo sau lưng, ví dụ như châm ngòi để mấy bạn lớp năm hiểu lầm chúng ta, nghi ngờ cậu ta…” Chấn Võ đột nhiên dừng lại không nói nữa, Hạ Vũ Hào sốt ruột, Chấn Văn còn nôn nóng hơn.
“Nghi ngờ cái gì? Còn gì nữa? Anh mau nói đi?” Chấn Văn nóng nảy thúc giục.
“Nghi ngờ những lần anh bị thương là do cậu ta sắp đặt.”
Chấn Văn nhìn Chấn Võ bình tĩnh nói ra những lời này, không hiểu sao anh có thể nhẫn nhịn được.

Bởi vì lúc này lồng ngực cậu đã căng tức đến sắp nổ tung rồi, Lưu Nguyên Thanh dám gây chuyện hại Chấn Võ!
Ngay khi Chấn Văn định lao đi, Chấn Võ lập tức ôm lấy cậu: “Em đứng lại! Anh biết em sẽ xúc động thế này mới không nói cho em biết.”
Chấn Văn đẩy Chấn Võ ra: “Em không thể hiểu nổi tại sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Anh bị thương, Vũ Hào bị vu oan, em thì bị lừa gạt.

Nếu nó ghét em thì sao không nhằm vào em đây này?”
“Cậu ta có, chỉ là em không biết thôi.”
“Hả? Khi nào?”
“Khi nói cho em biết anh bị thương, khi nói cho em biết Hạ Vũ Hào bị vu oan.

Để em đau lòng, khổ sở chính là cách trả thù của cậu ta.”
Chấn Văn không tưởng tượng nổi lại có người làm việc này? Tim của nó là thịt thôi sao? Làm như vậy so với đám tội phạm biến thái có khác gì nhau?
“Cho nên, thật ra ngay từ đầu anh đã nghi ngờ nó, cho nên anh mới không nói cho em biết chuyện anh bị thương.”
“Anh đâu có tài giỏi như vậy.

Anh chỉ cảm thấy khó hiểu, hơn nữa lần nào bị thương hình như cậu ta cũng ở gần anh.

Cho đến thứ sáu tuần trước, cậu ta đi nói với em chuyện anh bị thương, anh mới bắt đầu hoài nghi.

Anh cũng cảm thấy rất khó tin, cậu ta lại có thể nghĩ xa như vậy, sắp đặt mọi chuyện hết sức chu đáo, cặn kẽ.”
“Vậy lần này… lần này đánh nhau có phải cũng là do nó? Bạn nữ kia có phải người của nó không?”
“Anh thấy không giống, cậu ta chỉ hình như đã biết được chúng ta sẽ đến đó chơi, muốn lợi dụng một chút thôi.

Em không cảm thấy chuyện lần này không hề có lợi cho đám người Kiều Tư Lâm sao?”
“Chẳng lẽ là điện thoại di động của em? Nó đọc được tin nhắn của Hạ Vũ Hào gửi tới? Trời ạ, quá đáng sợ, nó thật sự quá đáng sợ.”
Hạ Vũ Hào có chút sợ hãi: “Người như vậy nghe thôi đã cảm thấy đáng sợ.

Sao nó có thể nghĩ ra cách làm này?”
“Cho nên, chúng ta không thể lấy bụng quân tử để đo lòng tiểu nhân.”
Ba người im lặng một lúc lâu, cảm thấy gió mùa hạ thổi qua người cũng lạnh lẽo.
“Này, Vũ Hào, cậu phải làm thế nào đây?”
“Mình á? Cậu không cần lo lắng cho mình, đuổi học thì đuổi học, nơi này có người đáng sợ như vậy, mình cũng không muốn ở lại nữa.”
“Nếu như hôm đó mình không rủ cậu đi cứu người…”
“Cái gì gọi là cậu rủ mình? Mình cũng là nam nhi nhiệt huyết, thấy bạn nữ bị bắt nạt lẽ nào lại đứng đó nhìn? Liên quan gì tới cậu đâu.”
“Nhưng nếu như cậu và mình cùng đánh, ít nhất không để một mình cậu chịu tiếng xấu.”
“Chịu tiếng xấu quang vinh lắm hả? Hơn nữa, nếu lời anh trai cậu nói là thật, cậu bị lôi vào, chẳng phải đã để tên Lưu gì đó kia được như ý rồi sao?”
“Vậy mẹ cậu thì sao?”
“Đêm đó mình đã kể chuyện cho mẹ nghe, mẹ nói mình làm rất đúng, đương nhiên sẽ tin tưởng mình.

Nếu mình bị đuổi học cũng không sao cả, chuyển trường khác vẫn học cấp ba được mà.

Với lại, mình thấy chuyển sang trường khác học sẽ tốt hơn.”
Chấn Võ nhìn dáng vẻ chẳng hề để ý của Hạ Vũ Hào, không nhịn được mà ôm vai cậu ta: “Cậu quả nhiên là đàn ông con trai đích thực.”
Hạ Vũ Hào đẩy Chấn Võ ra: “Đừng buồn nôn nữa, muốn ôm thì qua ôm em trai cậu ấy.” Hạ Vũ Hào còn khoa trương mà rùng mình, giống như thật sự nổi da gà vậy.
Chấn Văn nhìn Chấn Võ, lại nhìn Hạ Vũ Hào, quả nhiên cậu chỉ là một kẻ vô dụng.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Hạ Vũ Hào bị giám đốc gọi vào phòng làm việc.

Chấn Văn, Chấn Võ cũng muốn đi theo, lại bị Hạ Lâm gọi về lớp học, đành phải ngồi trong lớp, không yên lòng nghe Hạ Lâm giảng bài.

Sau đó có bạn học kể lại, tiết học đó Hạ Lâm giảng bài, nói sai rất nhiều, còn gọi nhầm tên học sinh.
Đến khi Hạ Vũ Hào trở lại, Chấn Văn, Chấn Võ lập tức kéo cậu đến một góc.
“Sao rồi? Giám đốc nói gì?”
“Còn có thể nói gì được nữa? Hỏi chuyện mình đánh người.

Mình thừa nhận, cũng không nhiều lời với ông ta.

Những lời cần nói hai cậu đã nói cả rồi, hơn nữa mình giống như trốn sau lưng các cậu vậy.”
“Sau đó thì sao? Giám đốc nói thế nào?”
“Ông ta lại không hề nổi nóng, có lẽ đã hiểu được tình hình, chỉ răn dạy mình một đống đạo lý, nói về sau không được lặp lại chuyện này nữa.”
“Thế là xong? Bọn họ không nói sẽ xử trí cậu thế nào?”
“Không nói.”
“Vậy xem ra bọn họ cũng không quá mức không nói lý lẽ.”
“Có lẽ vậy.

Thôi, dù sao hôm nay cũng bình an rồi, xem ra về sau sẽ không sao nữa.”
Sau đó khi kể lại chuyện này, Hạ Vũ Hào luôn nói mình là một con quạ đen, bởi vì cậu ta nói trúng rồi, hôm sau liền xảy ra chuyện.

Giống với chuyện của Hách Quốc Thành, phụ huynh tìm tới trường, có điều lần này là mười mấy vị phụ huynh, khiến phòng làm việc của giám đốc chật đến không thể nhét thêm người.
Tới trưa, cả Hạ Lâm và giám đốc đều trong phòng làm việc không ra, mãi đến khi hiệu trưởng ra mặt nói chuyện với phụ huynh, các vị phụ huynh mới chịu ra về.
Ngày thứ ba, toàn trường thông cáo phê bình Hạ Vũ Hào vì hành vi đánh bạn học bị thương, cưỡng chế đuổi học.
Mặc dù đã sớm đoán được kết quả này, nhưng qua hai ngày bình yên, Chấn Văn vẫn còn ôm hy vọng.

Lúc nghe tin Hạ Vũ Hào bị đuổi học, Chấn Văn ngẩn người tới trưa, nhìn chỗ ngồi trống của Hạ Vũ Hào, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Đến trưa, cậu xin nghỉ, nói thân thể không thoải mái nên về sớm.

Chấn Võ tất nhiên cũng xin nghỉ để chăm sóc em trai, hai người ra khỏi trường học, không hề bàn bạc trước lại rất ăn ý mà đi tới nhà của Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào và mẹ đều ở nhà.

Thấy Chấn Văn, Chấn Võ đến, Hạ Vũ Hào kinh ngạc, sau hiểu ý cười.

Mẹ Hạ làm bánh và hoa quả cho bọn họ.
“Cảm ơn các cháu đã đến thăm Vũ Hào.”
Chấn Văn cảm thấy những lời này rất chói tai, không biết đáp thế nào.
“Bác Hạ, chúng cháu là bạn của Vũ Hào, nên tới thăm bạn ấy.” Chấn Võ khách sáo trả lời.
“Vậy các cháu trò chuyện nhé, bác đi làm cơm.

Các cháu ở lại ăn cơm tối xong hãy về.”
“Vâng, cảm ơn bác.”
Mẹ Hạ ra ngoài, đóng cửa phòng lại, trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, Hạ Vũ Hào mới vỗ đùi một cái nói: “Này, không phải các cậu đến an ủi mình sao?”
“Cậu không thấy buồn sao?” Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào, cậu cảm thấy rất khổ sở.
“Buồn chứ, hôm qua buồn, hôm nay còn buồn hơn, nhưng buồn hơn nữa cũng có giải quyết được gì đâu.”
“Hạ Vũ Hào, mình cảm thấy rất có lỗi với cậu.”
“Cậu có lỗi gì với mình? Liên quan gì tới cậu?”
“Người gây chuyện là mình, cậu lại thành vật hi sinh.”
“Thôi, đừng nói với mình những lời vô nghĩa này nữa.

Nếu như không phải mình đụng đến bọn nó, bọn nó cũng không tìm cách gây chuyện với mình nhiều lần như vậy.”
“Giờ mình đã hiểu ra, cuộc sống không như những gì chúng ta nghĩ.” Cuối cùng Chấn Văn tổng kết lại.
“Nghe sâu sắc quá, mình không hiểu đâu.

Nhưng, mình chuyển trường khác, các cậu vẫn làm bạn với mình chứ?”
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Chúng ta sẽ làm bạn cả đời!”
“Là cậu nói đấy nhé, không được đổi ý đâu.”
“Quân tử nhất ngôn, BMW cũng không đuổi được.”
“Quyết định như vậy đi.”
Chấn Võ mặc dù không nói gì, nhưng nhìn Chấn Văn và Hạ Vũ Hào đều rất bình tĩnh chấp nhận kết quả, không hiểu tại sao trong lòng anh có chút chua xót..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui