Văn Võ Song Toàn


Từ chối nhiều lần như vậy, nhưng Hạ Vũ Hào lại không thể không gia nhập đội bóng chuyền.

Cũng bởi vì cậu ta rống lên với Hạ Thừa Ân: “Tôi tuyệt đối sẽ không vào đội bóng của các người đâu.”
Ba bọn họ không phải người hay buôn chuyện cho nên tuyệt đối không ngờ Hà Trung Trung mới nhìn thì thấy xinh đẹp dịu dàng kia không chỉ là giáo viên môn vật lý của các cậu mà còn là huấn luyện viên của đội bóng chuyền! Hơn nữa có danh hiệu là nữ ma đầu!
Khi Hạ Vũ Hào hùng hồn rống lên câu kia, chẳng những không có người rống lại, mà chợt nghe thấy một giọng nói hết sức dịu dàng, ngọt ngào: “Em nói em không muốn gia nhập đội bóng chuyền, vậy thì gia nhập đi!”
Ba người trợn tròn mắt, ý của Hà Trung Trung rất rõ ràng, nếu như không gia nhập, môn vật lý rất có thể sẽ không đủ điểm qua.
Sau tiết học buổi chiều, ba người lại đến góc vắng, Hạ Vũ Hào phát tiết hết tức tối với hai bạn: “Bóng chuyền cái rắm!” Tiếng gầm cuối cùng của Hạ Vũ Hào như muốn xả hết tâm trạng bị đè nén mấy ngày nay ra.
Thấy Hạ Vũ Hào không cam lòng như vậy, Chấn Văn chỉ có thể ở bên cạnh cúi đầu, nhìn ngón chân của mình.
Cậu là người rất ích kỷ, sau khi Hạ Vũ Hào bị đuổi học, cậu quyết định chuyển trường cùng với Hạ Vũ Hào.

Ngoại trừ muốn rời xa ngôi trường khiến bọn họ cảm thấy áp lực ra, càng là vì cậu thấy áy náy với Hạ Vũ Hào, nhưng vẫn còn một nguyên nhân khác, bởi vì Hạ Vũ Hào từng nhắc tên trường Trung học Chí Hoằng.
Lúc chuẩn bị lên cấp ba, cậu từng phát hiện Chấn Võ giấu một tờ truyền đơn chiêu sinh của trường trung học Chí Hoằng trong sách, tờ truyền đơn chú trọng giới thiệu những hoạt động ngoại khóa tiêu biểu của trường Chí Hoằng, đặc biệt là bóng chuyền.

Lúc đó cậu mới biết, Chấn Võ còn rất yêu bóng chuyền.
Vốn cho rằng Chấn Võ sẽ vào trường Chí Hoằng, lại không ngờ anh chọn trường An Nam, nhất định là vì thành tích học tập của trường này tốt hơn.
Cậu biết vì sao Chấn Võ lại không thi vào trường Chí Hoằng, quãng thời gian qua, cảm động và áy náy luôn quấn quanh cậu, cho đến khi Hạ Vũ Hào nhắc tới cái tên Chí Hoằng.
Vì vậy khi Hạ Vũ Hào vì lo lắng vấn đề học phí mà không muốn nhập học, cậu đã hết lời ngăn cản, thậm chí còn nói muốn giúp cậu ấy tiền học phí.

Có lẽ mẹ Hạ đã nghe thấy, mặc dù không đồng ý sự giúp đỡ của cậu, cũng khuyên Hạ Vũ Hào vào Chí Hoằng.
Mà bây giờ, Hạ Vũ Hào bởi vì phải gia nhập đội bóng chuyền mà không vui, còn Chấn Võ vì không thể vào đội bóng mà đau lòng.


Nhìn hai người mình rất quan tâm buồn bã, Chấn Văn không biết nên nói thế nào mới tốt.
Chấn Võ chờ Hạ Vũ Hào phát tiết xong mới vỗ vai cậu ta: “Cậu thật sự không muốn gia nhập sao?”
“Nói nhảm, bằng không thời gian này tôi hết sức phản kháng làm gì?” Vừa mới gầm lên xong vẫn còn thở phì phò, Hạ Vũ Hào bất mãn nhìn vẻ bình tĩnh của Chấn Võ.
“Vậy thì không phải là không còn cách.”
“Cách gì? Đừng nói với tôi là để mặc Hà Trung Trung nhé, tôi không muốn mình thất bại đâu.

Bản thân học không tốt với để người khác cố ý khiến mình không đạt là chuyện khác nhau.”
“Tôi cảm thấy Hà Trung Trung chỉ là yêu quý tài năng của cậu, cũng chưa hẳn sẽ thực sự khiến cậu không đủ điểm qua.

Dù cô ấy có bắt cậu vào đội, nhưng nếu cậu không tham gia luyện tập, bọn họ cũng hết cách.”
“Đúng thế, Chấn Võ, cậu thật hiểu họ nha.

Cô ta bắt tôi gia nhập đội bóng chuyền thì tôi gia nhập, nhưng tôi đâu có nói sẽ luyện tập chăm chỉ.” Hạ Vũ Hào lúc nãy vừa lớn tiếng mắng người, bây giờ đã lại toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóng.
Giải quyết xong vấn đề, Hạ Vũ Hào vui vẻ bắt đầu buôn dưa: “Nhưng mà phải nói, nhìn thế nào cũng thấy giám đốc có phần nể mặt Hà Trung Trung và Khâu Tử Hiên? Chẳng lẽ chỉ bởi vì bọn họ thuộc đội bóng chuyền?”
Chấn Văn thấy Hạ Vũ Hào không tức giận nữa, tâm tình cũng thả lỏng, đáp lời cậu: “Bởi vì họ là chủ công của đội bóng, hơn nữa nghe nói thành tích học tập của hai người đó không tồi, đặc biệt là Khâu Tử Hiên.”
Chấn Võ kinh ngạc nhìn Chấn Văn, Chấn Văn không phát giác nói tiếp: “Nghe nói đội bóng của họ vào được đến vòng tám đội mạnh nhất, toàn bộ đều dựa vào Hạ Thừa Ân và anh trai đeo kính kia.

Nhưng sau đó nghe nói anh trai đeo kính gặp chấn thương nên không thể chơi bóng nữa.”
Hạ Vũ Hào hồi tưởng hình dáng của Khâu Tử Hiên và Hạ Thừa Ân, không tưởng tượng được bọn họ thế nào vào được vòng tám đội mạnh nhất, càng không hiểu nổi hai người hoàn toàn trái ngược hợp tác với nhau kiểu gì, không khỏi bật cười ra tiếng: “Anh ta mạnh thế sao?”
Chấn Võ gật đầu: “Cậu ta đạt danh hiệu chủ công xuất sắc nhất hai năm liên tiếp.”
Hạ Vũ Hào đá tảng đá dưới chân: “Bảo sao cố chấp, kiêu ngạo như vậy!”
Hạ Vũ Hào nói xong đang định đi tắt qua sân vận động, Chấn Văn ở phía sau đuổi kịp nói: “Bây giờ bọn họ đang tập luyện, cậu đến đó chứ?”

Hạ Vũ Hào lập tức dừng lại, nhìn Chấn Văn cười nói: “Đương nhiên không, tôi không có ý định chui đầu vào lưới đâu.” Nói xong đi vòng qua lối phía ngoài.
Chấn Võ theo Hạ Vũ Hào đi đường vòng, Chấn Văn nhìn về phía có thể loáng thoáng thấy đội bóng đang luyện tập, rồi mới quay đầu đuổi theo.
*
Mặc dù đã quyết tâm không tham gia luyện tập, nhưng bị Hạ Thừa Ân mai phục ngoài cửa lớp học bắt được, cuối cùng cậu đành phải theo Hạ Thừa Ân đến nhà thi đấu, ai bảo Hà Trung Trung cứ ở phía sau nhìn theo cậu mà cười giống như mèo bắt được chuột chứ.
Chấn Văn, Chấn Võ theo Hạ Vũ Hào đến nhà thi đấu, thấy khi Hạ Thừa Ân lớn tiếng tuyên bố Hạ Vũ Hào trở thành đội viên mới của đội bóng, người kinh ngạc nhất chính là Khâu Tử Hiên.
“Chuyện này là sao?” Khâu Tử Hiên đẩy mắt kính hỏi Hạ Thừa Ân.
Hạ Thừa Ân cười đùa: “Ai cũng không chống lại được sức quyến rũ của tôi.”
Khâu Tử Hiên hiển nhiên không tin lý do rõ ràng lừa người này, nhìn vẻ mặt của Hạ Vũ Hào, ai cũng nhận ra rõ ràng là cậu ta không hề tình nguyện.
Vì vậy anh hỏi Hạ Vũ Hào: “Sao cậu lại đến đây?”
Không để Hạ Vũ Hào lên tiếng, Hạ Thừa Ân đã cướp lời: “Được rồi, mọi người tiếp tục tập bóng đi.”
Hạ Thừa Ân lấy lòng mà ôm vai Hạ Vũ Hào, lại bị Hạ Vũ Hào tránh sang một bên, rồi nói: “Tôi không tập.”
Hạ Thừa Ân như bị nghẹn họng, xấu hổ cười: “Tử Hiên, dẫn cậu ta đi thay đồ.”
Khâu Tử Hiên kéo Hạ Thừa Ân lại định hỏi cho rõ ràng, một đội viên vóc dáng thấp đột nhiên giận dữ to tiếng: “Cậu phách lối gì chứ, tên nhãi đến cả phát bóng cũng không biết!”
Chấn Văn muốn xông tới, lại bị Chấn Võ kéo về, nhỏ giọng dặn dò: “Đừng làm loạn.”
Chấn Văn bất mãn chỉ người vừa nói, lời muốn nói bị ánh mắt của Chấn Võ làm cho nuốt trở lại, bất đắc dĩ đứng cách Chấn Võ một khoảng.
Hạ Vũ Hào đã xông lên: “Chân ngắn, nói gì đó? Muốn đánh nhau hả?”
Nam sinh bị gọi là chân ngắn dựng lông, xông tới chỗ Hạ Vũ Hào: “Đánh thì đánh? Đến đây!”
Hai người đang định xông vào nhau, Khâu Tử Hiên đã đứng ra can ngăn: “Muốn ở lại đội bóng thì không được đánh nhau.”
“Ôi, các cậu không phải biết nếu chúng ta đánh nhau sẽ bị cấm thi đấu nên mới cố ý gây sự đó chứ?” Hạ Thừa Ân dường như đột nhiên hiểu ra, nhìn Hạ Vũ Hào hỏi.
Hạ Vũ Hào vốn không biết quy định này, nhưng nghe Hạ Thừa Ân nói như vậy lập tức phụ họa: “Biết thì sao?”

“Nhưng không phải chúng ta là học sinh cấp ba ngây thơ thiện lương sao?”
“Các người liên thủ dùng thành tích để ép tôi thì quang minh chính đại lắm hả? Tôi tới rồi đó, có thể báo cáo lại chưa?”
Khâu Tử Hiên thấy Hạ Vũ Hào bất mãn như vậy, chẳng muốn nói nhiều với cậu ta nữa: “Tôi sẽ nói chuyện với huấn luyện viên để cậu rời khỏi đội bóng.”
Hạ Thừa Ân vội ngăn Khâu Tử Hiên lại: “Hay là thế này đi, chúng ta đánh cược.

Cậu tùy ý chọn ba người trong đội phát bóng, chỉ cần cậu có thể đỡ được một quả, coi như cậu thắng, không cần vào đội nữa.”
“Là anh nói đó? Chơi luôn!” Hạ Vũ Hào khiêu khích nhìn thành viên đội bóng.
Các đội viên tranh nhau nói: “Để tôi! Để tôi!”.
Hạ Vũ Hào nhìn Khâu Tử Hiên nói: “Anh! Tôi muốn đỡ bóng của anh!”
Người trong đội bóng nghe xong giống như vừa nghe truyện cười, đều cười lớn, mà Khâu Tử Hiên bị chỉ mặt khiêu chiến lại nhếch môi cười nhạt, cũng không lập tức đồng ý.
Nụ cười nhạt này của anh càng khiến Hạ Vũ Hào thêm căm tức: “Sao? Không dám hả? Đội bóng các người hèn nhát như vậy sao?”
Khâu Tử Hiên đưa tay ngăn một đội viên đang muốn xông lên lại, đến trước mặt Hạ Vũ Hào: “Nếu cậu thua thì sao?”
“Thua tùy anh.”
Khóe môi Khâu Tử Hiên nhếch lên, cầm một quả bóng đi đến vị trí đối diện lưới, xem như đồng ý lời khiêu chiến.
Chấn Văn biết độ linh hoạt và phản ứng của Hạ Vũ Hào rất nhanh nhạy, hẳn sẽ dễ dàng đỡ được.

Nhưng hai quả liên tiếp, Hạ Vũ Hào đều không hề chạm đến bóng.
Quả thứ ba, Khâu Tử Hiên tháo mắt kính, cầm bóng đi tới vị trí xa hơn điểm phát bóng quy định rất nhiều.
Hạ Vũ Hào tập trung toàn bộ sự chú ý, chăm chú nhìn quả bóng trong tay Khâu Tử Hiên, không dám chủ quan.
Khâu Tử Hiên chậm rãi cúi người, lúc vươn người lên đồng thời ném quả bóng lên cao.

Quả bóng xoay tròn mấy vòng trên không trung, không đợi bóng rơi xuống, Khâu Tử Hiên đã tung người nhảy lên, bàn tay chuẩn xác đánh trúng, quả bóng bay nhanh qua lưới.

Lần này Hạ Vũ Hào thấy rõ đường bóng, nhưng cuối cùng vẫn không thể đón được.
Thấy Khâu Tử Hiên lúc tiếp đất có hơi loạng choạng mất thăng bằng, Hạ Vũ Hào không đỡ được ba quả bóng tức giận đấm xuống sàn – cậu lại thua một tên bị thương, thật mất mặt!

Nhưng nếu đã giao ước, cậu cũng không thể nói gì hơn.

Hạ Vũ Hào nhìn Khâu Tử Hiên được người dìu đi, trong mắt không hề có đắc ý, xem thường, mà chỉ có nghiêm túc và kiêu ngạo như muốn nói: Đây mới là bóng chuyền!
Sau khi tan học, ba người mất hết sĩ khí rời trường.
Chấn Văn nhìn Hạ Vũ Hào: “Cậu định thế nào?”
“Còn thế nào được nữa? Chấp nhận thua cuộc thôi.

Mình chỉ tức vì bị thua bởi một tên què.”
“Thật ra bóng chuyền không phải không có gì thú vị.”
“Không phải không thú vị? Vậy cậu vào đi, mình tặng lại vị trí này cho cậu đó.”
“Thôi thôi, để mình đỡ bóng thì đến cả bóng ở đâu mình cũng không tìm được.

Mà vừa rồi cậu thật giỏi, quả thứ hai suýt chút nữa cậu đón được rồi.

Cậu không thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ đấy thôi!”
“Thế hả? Nhưng quả thứ ba căn bản không cách nào đón được.”
“Nhảy phát bóng như vậy, không đón được cũng phải thôi.”
“Cậu có vẻ rất hiểu nha.”
Chấn Văn đột nhiên nhận ra mình nói nhiều rồi, vội ngậm miệng, nhưng bụng cậu lại kêu vang.
Chấn Võ vội lấy từ trong cặp sách ra một gói bánh đưa cho Chấn Văn: “Em ăn đi.”
Chấn Văn nhìn gói bánh, do dự, cuối cùng không nhận: “Lát nữa về nhà ăn cơm rồi mà.”
Hạ Vũ không chút khách khí đoạt lấy: “Không có cho tôi sao?”
Chấn Võ nhìn trong cặp chỉ còn lại sách vở, cười ngượng.
Ra đến cổng trường, một nữ sinh bất ngờ chạy tới trước mặt ba người, reo mừng: “Hạ Vũ Hào! Đúng là anh rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận