Văn Võ Song Toàn


Từ lúc tan học đến khi ăn cơm, Vương Chấn Văn không hề nói với Trương Lực Cần một câu nào.

Ăn xong, lên phòng ngủ của mình, cậu nằm trên giường lật qua lật lại, không có tâm trạng chơi game.

Đang định đi ngủ luôn cho xong, ngoài cửa sổ lại vang lên những tiếng bịch bịch khiến cậu càng thêm khó chịu.

Vương Chấn Văn nổi giận chạy xuống sân, Trương Lực Cần đang ở đó nhảy dây.
“Tối rồi anh không ngủ, còn xuống đây làm trò gì thế?”
Trương Lực Cần dừng lại, lau mồ hôi trên trán, không kịp thở nói: “Ảnh hưởng đến em à?”
“Nói thừa, nếu không thì tôi chạy xuống đây xem anh nhảy chắc?”
“Xin lỗi, anh sẽ đi chỗ khác.”
“Anh uống nhầm thuốc kích thích hả? Ban ngày tập luyện vẫn chưa đủ sao?”
“Ban ngày là luyện tập cho đại hội thể dục thể thao, còn đây là bài tập tăng cường thể lực của đội bóng chuyền, khác nhau mà.”
“Tôi không quan tâm.

Anh tập luyện gì thì mặc kệ, đừng để tôi nghe thấy là được.”
“Hai con sao thế? Cãi nhau hả?” Vương Tuần Dương từ trong nhà đi ra.
“Không ạ, chúng con chỉ đang nói chuyện phiếm thôi ạ.” Trương Lực Cần vội giải thích.
“Ba nghe thấy rồi, Chấn Văn, giọng điệu của con rất không vui, Lực Cần chọc gì con sao?”
“Anh ta nhảy dây làm ồn đến con, con bảo anh ta đi chỗ khác nhảy.” Vương Chấn Văn không chút cảm kích, cậu không tin ba cậu thiên vị con của người khác hơn cậu.
“Lực Cần luyện tập vì đội bóng chuyền, anh con đã rất khổ cực, con lại còn gây khó dễ.

Chấn Văn, con có thể hiểu chuyện một chút được không?”
“Chú, thật ra em trai lo con quá mệt mỏi, lại ngại không nói thẳng ra, mới vòng vo như vậy để con sớm nghỉ ngơi.

Quả thật con cũng cảm thấy mệt rồi.”
“Con đó, đừng mãi bao che cho nó, càng làm hư nó thôi.”
“Ai cần anh ta bao che chứ? Con không thích cái kiểu lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc của anh ta.

Rõ ràng là một tên ngốc!”
“Con!” Vương Tuần Dương thấy Vương Chấn Văn cãi lời mình, tức đến trợn mắt, vung tay tát cậu.
Vương Chấn Văn nhắm mắt, nhưng một tiếng ‘bốp’ vang lên, trên mặt cậu lại không hề có cảm giác đau.

Mở mắt ra, thấy Trương Lực Cần đang đứng trước mặt mình, bên má hằn đỏ dấu tay.
“Chú, em trai thật sự rất quan tâm đến con.

Hôm nay ở trường học, có một bạn học bắt nạt con, em ấy còn ra mặt giúp con nữa.


Em ấy chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi.

Nếu chú đánh em ấy, em ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng.” Trương Lực Cần xoa mặt, mắt ngập nước, một cái tát này đau đến thế nào.
“Tuần Dương, anh lại nóng nảy rồi, con trẻ để yêu, đâu phải để đánh.” Trần Cẩn nghe tiếng vội chạy ra khuyên nhủ Vương Tuần Dương.

Nhìn Lực Cần đỡ đòn cho con trai, lại nhìn Trần Cẩn đỡ lời thay con trai mình, Tuần Dương á khẩu không trả lời được.
“Ai cần các người giả vờ tốt bụng! Tôi ghét các người!” Vương Chấn Văn bật khóc chạy lên phòng của mình, khóa trái cửa lại.
“Em trai!” Trương Lực Cần chạy đuổi theo, gõ cửa phòng Vương Chấn Văn.
“Anh cút đi! Tránh xa tôi ra!” Vương Chấn Văn gào lên.
“Em trai, anh không biết vì sao em tức giận, nếu như anh làm gì sai, em nói cho anh biết, anh sẽ sửa.

Em đừng khóc.”
“Tôi là người xấu, còn các người là người tốt, anh làm người tốt của anh đi, mặc kệ tôi!”
“Ai nói em là người xấu? Em giúp người già qua đường, nhường chỗ cho em bé, chăm sóc con vật nhỏ…”
Cửa được mở ra, Vương Chấn Văn trừng mắt: “Anh nói nhảm gì thế? Ai giúp người già qua đường?”
Trương Lực Cần thấy cửa mở, vội lách vào, đến khi Vương Chấn Văn phát hiện ra ý đồ của anh, đã chỉ còn kịp đóng cánh cửa sau lưng anh lại.
“Anh nói vậy để em ra mở cửa thôi.”
“Nham hiểm!” Vương Chấn Văn mắng.
Trương Lực Cần nhìn Vương Chấn Văn nước mắt nước mũi đầy mặt, vươn tay dùng tay áo của mình lau cho cậu.

Vương Chấn Văn định tránh đi lại bị Trương Lực Cần ôm lấy, giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Ở trong ngực Trương Lực Cần ngột ngạt, Chấn Văn khó chịu kêu: “Buông tôi ra!”
“Suỵt! Em nghe anh nói hết đã rồi anh sẽ buông em ra.”
“Nói đi!” Vừa rồi khóc đến không còn sức lực nữa, Vương Chấn Văn quyết định mặc kệ, hơn nữa vòng tay này rất ấm áp, thoải mái.
“Anh biết, anh và mẹ không thể thay thế được mẹ em, cũng không thể yêu em như cô ấy.

Nhưng anh thật sự rất thích em.

Từ ngày đầu tiên gặp mặt bên hồ, anh đã cảm thấy em là một em trai tốt.

Em không nói cảm ơn, không biết thể hiện lời xin lỗi, cũng không biết kiềm chế tính khí nóng nảy, nhưng đều là vì chưa có người nào chỉ cho em những điều đó.

Em chắc hẳn rất cô đơn cho nên mới như vậy.

Anh và mẹ đều rất yêu quý em, thật lòng yêu quý em.

Cho nên mong em chấp nhận anh và mẹ, đừng cáu kỉnh nữa.

Anh sẽ mãi là anh trai tốt của em.”

Vương Chấn Văn ở trong ngực Trương Lực Cần trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ôm chầm lấy Trương Lực Cần, gào khóc lên, giống như muốn giải tỏa hết uất ức, mâu thuẫn, rối rắm trong thời gian qua ra ngoài.
Khóc đến giải tỏa hết đè nén trong ngực, không còn nước mắt để chảy ra nữa cậu mới buông Trương Lực Cần ra.

Nhìn phần áo trước ngực Trương Lực Cần ướt đẫm, ngẩng đầu lại thấy nụ cười sáng lạn cùng ánh mắt dịu dàng của Trương Lực Cần, cậu khàn giọng nói: “Anh… anh nói thật chứ? Anh sẽ mãi là anh trai tốt của em? Mãi mãi là anh trai tốt của em?”
“Đúng vậy! Anh sẽ mãi là anh trai tốt của em!” Trương Lực Cần lau nước mắt cho Vương Chấn Văn, nhìn vào đôi mắt cuối cùng cũng hiện ý cười của cậu.
“Đau không?” Vương Chấn Văn sờ lên gò má hơi sưng của anh.
“Không đau.” Trương Lực Cần vừa nói xong không kiềm được tiếng xuýt xoa.
“Gạt người! Rõ ràng rất đau.

Anh chờ một chút.” Vương Chấn Văn kéo Trương Lực Cần ngồi xuống giường, sau đó cậu chạy xuống phòng bếp, lấy một túi chườm đá trong tủ lạnh, rồi chạy lên lầu.
Cậu bọc túi chườm đó vào khăn mặt, nhìn Trương Lực Cần dù đang ngồi cũng cao hơn cậu nữa cái đầu.
“Anh nằm xuống đi.”
“Hả? Để làm gì?”
“Anh nằm xuống để em chườm đá.

Anh cao như vậy em giơ lên rất mỏi tay.”
Trương Lực Cần bật cười “Được, anh nằm.”
Vương Chấn Văn cũng nằm xuống bên cạnh Trương Lực Cần, áp túi chườm đá lên má Trương Lực Cần.
“Chắc là đau lắm!” Vương Chấn Văn ở bên cạnh xuýt xoa giống như người bị ăn tát là cậu vậy, “Sao vừa rồi anh không chặn tay ba như lúc chặn Hùng Hán Lương?”
“Chú là người lớn, nếu anh chặn chú, chắc chắn chú sẽ giận hơn.

Thà chịu đau một chút, chú sẽ bớt giận.

Không sao, anh quen rồi.”
“Quen? Thế nào là quen?”
“Không có gì, ba anh, ba ruột của anh rất hay đánh anh và mẹ.

Ông ấy đánh còn đau hơn nhiều.”
“Sao ông ấy lại đánh anh? Anh làm sai gì sao?”
“Không phải, ông ấy uống rượu vào liền hay đánh người, chuyện không như ý cũng đánh người, anh và mẹ làm sai ông ấy càng đánh.”
“Sau đó thì sao? Sao hai người thoát được ông ấy?”
“Sau đó ba anh vì hút thuốc lại uống rượu nên bị ung thư gan, mẹ anh dùng hết số tiền tích góp được chữa trị cho ông ấy, nhưng cuối cùng vẫn không được.

Bọn anh nợ rất nhiều tiền, mẹ sống như chỉ để trả nợ.”
“Sao hai người không tìm ba em sớm một chút.

Ba em có tiền, có thể trả nợ giúp hai người.”

“Mẹ anh không muốn.

Mẹ biết ba em rất giàu có, nhưng lại không muốn tìm chú ấy.

Là ba của em tìm ra bọn anh trước, âm thầm giúp đỡ, còn giúp mẹ tìm được một công việc tốt, kiếm được nhiều tiền, mẹ anh rất vui mừng.

Sau đó biết được là ba em ngầm giúp đỡ, mẹ vô cùng cảm động.

Vì chú ấy không trực tiếp đưa tiền cho mẹ, khiến mẹ cảm thấy giữ được tôn nghiêm khi đứng trước mặt chú ấy.”
“Lời anh nói thật sâu sắc nha.”
“Nói thật cho em biết, những lời đó đều là mẹ anh nói.”
“Hả? Mẹ anh?”
“Đúng vậy.

Em lúc nào cũng khó chịu với anh, không để ý đến anh, thật ra anh rất buồn, liền tìm mẹ tâm sự.

Mẹ nói cho anh những lời đó anh mới hiểu, thì ra con người còn có thể biểu đạt cảm xúc bằng cách như vậy.

Nghe mẹ nói xong, anh liền không để bụng tính khí của em nữa.

Mỗi lần em phát giận, anh đều nghĩ rằng đó là vì em thích anh mới làm như thế.”
“…”
“Em sao thế?”
“Mẹ anh thật tốt.” Vương Chấn Văn ngáp một cái nói.
“Bây giờ mẹ cũng là mẹ em rồi.”
Trương Lực Cần ngửi ngửi mùi thơm trên tóc của Vương Chấn Văn, lẳng lặng nhìn cậu, từ từ nhắm mắt lại, bất giác ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa, Vương Tuần Dương và Trần Cẩn vui mừng nhìn nhau cười.
“Em dạy được một đứa con rất ngoan.” Vương Tuần Dương cảm thán.
“Đương nhiên.

Tuần Dương, từ giờ trở đi, anh không được đánh con nữa, nếu không em sẽ dẫn con bỏ nhà đi.”
“Được được, anh không đánh nữa, anh thề! Anh sai rồi, vừa rồi làm em hoảng sợ hả?”
“Không.

Em biết vừa rồi là anh sợ Lực Cần phải chịu uất ức mới như vậy.

Sống ở đây, mẹ con em không hề uất ức.”
*
Ngày hôm sau, lúc hai anh em vai kề vai, vui vẻ cười nói đi tới vườn trường, đám người xem náo nhiệt hôm qua đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt kinh ngạc.

Hai người kia, một thì má bị sưng, một thì mắt bị sưng, nhưng ai cũng tươi cười.

Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hạ Lễ là người đầu tiên không nhịn được, sau khi tan học liền vọt tới chỗ Chấn Văn, ra vẻ thần bí hỏi: “Quan hệ của hai người sao đột nhiên trở nên tốt như vậy?”
“Quan hệ của chúng tôi vốn rất tốt.”

“Cậu tưởng tôi bị mù sao? Hôm qua cậu còn tránh người ta như tránh bệnh dịch, hôm nay lại bám dính lấy người ta.

Thật quá mức khác biệt nha.”
“Chuyện của chúng tôi cậu đừng quan tâm.

Bạn nữ kia thập thò ở cửa lớp chúng ta làm gì thế?” Chấn Văn chỉ cô gái hôm qua được Hạ Lễ anh hùng cứu mỹ nữ sinh đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn quanh quất lớp học.
Hạ Lễ ngượng ngùng: “A, không có gì, chắc là cô ấy cảm thấy hôm qua tôi rất trượng nghĩa, muốn hẹn hò với tôi ấy mà.

Không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi hẹn hò đây.”
Hạ Lễ vừa đi, Trương Lực Cần liền xuất hiện ở cửa ra vào, trong tay cầm đồ ăn như thường lệ.

Chấn Văn gần như nhảy đến bên người Trương Lực Cần.

Hai người ăn ý đi tới bóng cây trước khu phòng học, cùng ăn.
“Anh!”
“Hả?”
“Không có gì, chỉ muốn gọi anh thôi.”
“Vậy thì cứ gọi đi.”
“Anh!”
“Ừ!”
“Đúng rồi, hôm trước anh nói có chuyện vui muốn nói với em, em còn chưa nghe, là chuyện vui gì thế?”
“À, chuyện đó… Anh được vào đội bóng chuyền rồi.

Hôm nay bắt đầu tập luyện.”
“Hả? Đó là nguyên nhân mà ngày nào anh cũng luyện tập đó hả?” Vương Chấn Văn lau miệng, có chút không vui.
“Đúng vậy.

Em có thể chơi cùng anh, bóng chuyền rất thú vị.”
“Không cần.

Em xem anh chơi là được rồi.”
“Như thế có ảnh hưởng đến việc học của em không? Ba em hình như rất lo lắng thành tích học tập của em đó.”
“Còn nói nữa, anh học tốt như vậy, ba em suốt ngày so sánh em với anh.”
“Em thông minh như vậy, muốn học giỏi không phải rất dễ dàng sao?”
“Nào có dễ như vậy, trừ phi anh dạy em.”
“Được, anh dạy em.”
“Anh!”
“Hử?”
“Thật ra em đã xem anh là anh trai lâu rồi, chẳng qua em ngại thừa nhận thôi.”
“Anh biết.”
“Anh!”
“Hả?”
“Không có gì.”
o0o Hết chương 4 o0o.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận