Văn Võ Song Toàn


Khâu Tử Hiên lặng lẽ ngồi trên sân bóng, sân bóng trống trải như vẫn văng vẳng lời tỏ tình của Hạ Vũ Hào, cũng quanh quẩn tiếng hét của anh.
Ánh mắt của Hạ Vũ Hào trước khi bỏ đi là thảng thốt? Là kinh ngạc? Là bi thương? Thấy Hạ Vũ Hào như vậy, lồng ngực của anh như bị đá nện trúng, đau đớn đến không thể thở nổi.
Nhìn Hạ Vũ Hào chạy đi, khoảnh khắc đó, anh muốn gọi cậu lại, nhưng gọi lại rồi thì thế nào đây? Anh có thể nói gì? Anh có thể làm gì?
Chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy? Hay là thẳng thắn từ chối? Nhưng cả hai đều không phải điều anh muốn vào lúc này.

Anh chỉ muốn đẩy Hạ Vũ Hào ra, trốn đi.
Anh không biết mình đang sợ cái gì, kháng cự cái gì, tâm lý hoảng loạn lần đầu xuất hiện khiến đầu óc trước giờ luôn tỉnh táo của anh như bị đóng băng, theo bản năng né tránh ánh mắt, hành động và tiếng nói của Hạ Vũ Hào!
Khi tâm trạng kích động của anh dần lắng lại, anh không thể không thừa nhận, anh bị Hạ Vũ Hào làm cho sợ hãi, càng bị chính bản thân mình làm cho hoảng sợ.
Lúc môi Hạ Vũ Hào chạm môi anh, nhịp tim anh tăng tốc, máu như dồn cả lên đầu, mất khống chế mà sững người đứng đó, nghe Hạ Vũ Hào nói thích anh.
Khi máu một lần nữa trở về vị trí cũ, lý trí của Khâu Tử Hiên trở lại, anh bị một thằng con trai tỏ tình, bị đàn em khóa dưới của mình tỏ tình, vậy mà anh lại động lòng.
Anh không tiếp nhận được chuyện đột ngột phát sinh này.

Cuộc đời của anh đã được định sẵn, cố gắng học hành thi đậu trường đại học mà mình thích, tiếp tục giấc mộng bóng chuyền.

Mà yêu đương, chưa từng nằm trong kế hoạch của anh, ít nhất thì bây giờ không có.
Chuyện này đột ngột phát sinh khiến anh vô cùng buồn bực.

Ngày mai còn có trận đấu bóng chuyền, dù chỉ là trận giao hữu, nhưng là cơ hội để bọn họ thử thách thực lực của mình.

Vào lúc này, anh lại đối xử với Hạ Vũ Hào như vậy, trận đấu ngày mai anh sẽ phải đối mặt với cậu thế nào đây? Anh và Hạ Vũ Hào có thể giữ được bình tĩnh, tỉnh táo để thi đấu hay không? Giây phút này Khâu Tử Hiên hoàn toàn không dám chắc.
Vùi đầu trong khuỷu tay, cảm giác hoảng sợ và bất an từ đáy lòng dần dần bao trùm Khâu Tử Hiên.

Mà khiến anh khó chấp nhận nhất là, anh không biết mình bất an vì trận đấu, hay là bởi vì Hạ Vũ Hào.
Không biết phải hít sâu bao nhiêu lần, cuối cùng Khâu Tử Hiên cũng bình tĩnh lại.

Nghĩ đến trận đấu ngày mai, anh buộc mình phải quên những gì vừa xảy ra, thầm nhẩm những quy tắc bóng chuyền, muốn xóa cảnh tượng kia ra khỏi đầu.
Trở về phòng nghỉ, Hạ Vũ Hào đã về, nằm đưa lưng về phía anh, chẳng mảy may nhúc nhích, nhìn nhưng tấm lưng cứng ngắc của cậu, Khâu Tử Hiên biết cậu vẫn chưa ngủ.


Dời tầm mắt khỏi người Hạ Vũ Hào, Khâu Tử Hiên chỉnh lại chỗ nằm, cũng nằm đưa lưng về phía cậu, nhắm chặt hai mắt, không ngừng tự nhủ như muốn thôi miên mình: “Khâu Tử Hiên, ngủ đi! Không được nghĩ nữa!”
Hôm sau, Khâu Tử Hiên gắng hết sức tránh tiếp xúc với Hạ Vũ Hào.

Là người đầu tiên tỉnh dậy, là người đầu tiên đến sân thi đấu, kéo Hạ Thừa Ân lại để thảo luận chiến lược, không để bản thân được nhàn rỗi.
Nhưng chỉ cần Hạ Vũ Hào bước vào sân thi đấu, thần kinh nhạy cảm của anh lập tức nhận ra, từ đầu đến chân đều căng thẳng.
Anh cho rằng Hạ Vũ Hào sẽ tức giận vì thái độ quyết liệt của mình hôm qua mà không để ý đến mình.

Vậy mà lúc anh xoay người, thấy Hạ Vũ Hào nhìn mình bằng ánh mắt mong đợi, đi tới trước mặt mình, anh đã vô cùng hoảng sợ, vội vã né tránh.

Chính anh còn chưa tìm được đáp án, càng không biết đối mặt với Hạ Vũ Hào không chút che giấu tình cảm thế nào.
Trước khi trận đấu bắt đầu, anh đi đến dặn dò từng đội viên, chỉ không đếm xỉa đến Hạ Vũ Hào vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, đuôi mắt liếc thấy Hạ Vũ Hào trẻ con bĩu môi, lại chột dạ mà vội rời đi, chính anh cũng biến thành một đứa trẻ vụng về.
Trận đấu bắt đầu, Khâu Tử Hiên tập trung quan sát diễn biến trên sân bóng, nhìn những đội viên của mình thi đấu rất tốt, tâm trạng thấp thỏm không yên của  Khâu Tử Hiên cuối cùng cũng được an ủi.
Hiệp đầu giành thắng lợi với cách biệt tuy nhỏ, nhưng làm các đội viên vô cùng hưng phấn.
Trong giờ nghỉ ngơi giữa hiệp, Khâu Tử Hiên tươi cười ra dấu với từng đội viên, trong mắt đầy tự hào.

Trần Gia Quân làm chủ công, càng khó nén vui sướng, gọi một tiếng đàn anh rồi nhào tới, ôm chầm lấy Khâu Tử Hiên.
Khâu Tử Hiên bất ngờ, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Hạ Vũ Hào.
Quả nhiên, Hạ Vũ Hào thấy Gia Quân ôm anh thì đứng bật dậy, nhìn cậu ta chằm chằm.
Lúc Trần Gia Quân buông ra, Khâu Tử Hiên thầm thở phào một hơi.

Nhìn dáng vẻ của Hạ Vũ Hào, nếu như Gia Quân còn vẫn tiếp tục ôm thêm chút nữa, cậu ấy rất có thể sẽ xông tới.
Nhưng anh không ngờ, bước vào hiệp đấu thứ hai, Trần Gia Quân bị anh em sinh đôi khiêu khích, suýt chút nữa gây chuyện.

Khâu Tử Hiên còn chưa kịp ngăn lại, đã ảo não nghe thấy huấn luyện viên cho Hạ Vũ Hào ra sân.

Anh cũng không còn tâm tình để ý đến Trần Gia Quân kích động bên kia nữa, là quản lý đội bóng, anh không thể không nhắc nhở cầu thủ mới lần đầu thi đấu.
Anh miễn cưỡng, đẩy mắt kính, nhìn xuống sàn nhà, đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào, tầm mắt dừng lại ở điểm nào đó trên bộ đồng phục của Hạ Vũ Hào, dặn dò những điểm cần chú ý: “Cậu chỉ cần đánh bóng như huấn luyện thường ngày là được.” Ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt vui sướng của Hạ Vũ Hào, Khâu Tử Hiên sốt ruột, cao giọng hỏi: “Cậu có nghe không đó?”

Hạ Vũ Hào toét miệng hỏi một đằng đáp một nẻo: “Đây là câu đầu tiên anh nói với em trong hôm nay.”
Khâu Tử Hiên hơi giận: “Cậu tập trung đi!”
Hạ Vũ Hào không để ý tới vẻ mặt tức giận của anh, nói tiếp: “Nếu như hôm nay em ghi điểm, anh có thể suy nghĩ về những lời em nói với anh hôm qua không?”
Khâu Tử Hiên đẩy mắt kính, ánh mắt nhấp nháy, không biết nên trả lời thế nào.
Anh em song sinh ở bên kia sân bóng gọi Khâu Tử Hiên, Hạ Vũ Hào vừa rồi còn cười như đứa trẻ lập tức trở mặt, trừng mắt nhìn anh em song sinh, bước tới, cách mành lưới nói: “Này, hai cậu gọi anh ấy làm gì?”
Hai anh em song sinh nhìn Hạ Vũ Hào, trước giờ chưa từng thấy người này, hẳn là con chim non, trong mắt hiện rõ vẻ khinh thường: “Mắc mớ gì đến cậu?” Một trong hai người nói.
Một người khác đánh giá Hạ Vũ Hào: “Này, Thừa Ân, đội bóng của các cậu toàn người lùn thế này hả?”
Khâu Tử Hiên sợ Hạ Vũ Hào sẽ giở tính nóng nảy, lại không ngờ cậu không hề tức giận, mà khiêu khích lại: “Bớt nói nhảm đi, có đấu không?”
Nhìn anh em song sinh giang hai tay tạo tư thế xin mời, Hạ Vũ Hào không hề yếu thế.
Quả đầu tiên, Hạ Vũ Hào dồn lực đánh cho anh em song sinh không kịp trở tay.
Nhìn Hạ Vũ Hào hưng phấn ăn mừng với đồng đội, Khâu Tử Hiên hiểu ý cười, quả nhiên Hạ Vũ Hào không làm anh thất vọng.
Quả thứ hai, Hạ Vũ Hào phát bóng, nhìn cậu cầm bóng đi tới vị trí phát bóng, dáng vẻ nghiêm trang tựa như một cầu thủ đã thi đấu nhiều năm.
Hạ Vũ Hào hít sâu một hơi, nhìn Khâu Tử Hiên ngoài sân bóng, lần này ánh mắt Khâu Tử Hiên không trốn tránh nữa, mà nhìn lại cậu, lặng lẽ khích lệ.
Hạ Vũ Hào nở nụ cười, vén tay áo, tay phải cầm bóng, giơ lên trước mặt – động tác này giống hệt động tác chuẩn bị phát bóng của Khâu Tử Hiên.
Nhìn Hạ Vũ Hào cầm bóng, nhìn ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu của cậu, trái tim Khâu Tử Hiên rung động.
Từng có rất nhiều đội viên bắt chước động tác này của anh, nhưng hôm nay nhìn thấy động tác của Hạ Vũ Hào, không hiểu sao anh lại kích động, tựa như chính mình đang đứng trên sân bóng.
Quả phát bóng này của Hạ Vũ Hào khiến đối phương không có cơ hội cứu bóng.
Khâu Tử Hiên không nhịn được mà hô lên với Hạ Vũ Hào: “Bóng tốt!”
Nhìn Hạ Vũ Hào hưng phấn, lại nhớ quãng thời gian huấn luyện, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Hạ Vũ Hào đã có thể đạt được tới trình độ này, thật không thể không khiến Khâu Tử Hiên vui mừng.

Quyết định ban đầu của Hạ Thừa Ân quả nhiên không sai.
Tinh thần thi đấu của đội bóng chuyền Chí Hoằng tăng vọt có lẽ là khi vào hiệp đấu thứ ba.

Anh em song sinh của đội Nhân Hòa phản công, mỗi một cú đánh đều vô cùng chuẩn xác, đội Chí Hoằng bắt đầu căng thẳng.
Trong những lần giao bóng, tầm mắt của Khâu Tử Hiên không kiềm chế được mà nhìn Hạ Vũ Hào, mỗi lần thấy cậu mạo hiểm cứu bóng, trong lòng Khâu Tử Hiên đều hoảng hốt, lo lắng Hạ Vũ Hào quá liều lĩnh khiến bản thân bị thương.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, trong một pha bóng tấn công, Hạ Vũ Hào nhào người cứu bóng mà trượt ra ngoài sân đến ba mét, cổ tay gần như chạm đất cùng lúc với trái bóng.


Trái tim của Khâu Tử Hiên như vọt lên đến cổ họng, chạy nhanh tới, nâng Hạ Vũ Hào cuộn người đau đớn dậy.
“Sao thế?” Nhìn cổ tay Hạ Vũ Hào đã bắt đầu sưng lên, Khâu Tử Hiên vội hô: “Huấn luyện viên, thay người!”
Huấn luyện viên còn chưa kịp đáp lời, anh đã nâng Hạ Vũ Hào dậy, đỡ lấy cổ tay bị thương của cậu, vội vã rời khỏi sân bóng.

Vì đang sợ hãi, anh không hề nhận ra Hạ Vũ Hào đang nhìn sườn mặt của mình, cười trộm.
Đến phòng thay đồ, Khâu Tử Hiên lấy hộp cứu thương, khẽ khàng nâng cổ tay bị thương của Hạ Vũ Hào, thử chuyển động làm Hạ Vũ Hào đau đớn khẽ rên.
“Liều mạng cứu bóng, cậu điên rồi sao?” Khâu Tử Hiên trách mắng Hạ Vũ Hào, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng kiểm tra cánh tay của cậu.
“Em muốn thắng.” Hạ Vũ Hào chăm chú nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Khâu Tử Hiên, nói.
“Cậu nói gì?” Cũng may xương không làm sao, chỉ có cổ tay bị sưng.
Hạ Vũ Hào nói tiếp: “Em chỉ nghĩ nếu như giành chiến thắng, anh sẽ đồng ý với em.”
Khâu Tử Hiên xịt thuốc lên cổ tay Hạ Vũ Hào, rồi áp túi chườm nóng lên.
Nhịn đau ở cổ tay, Hạ Vũ Hào kích động nói: “Nhưng sau khi vào sân thi đấu, em chợt hiểu lời anh nói.

Một khi thi đấu sẽ không còn nghĩ tới chuyện gì khác nữa.”
Khâu Tử Hiên vẫn luôn cúi đầu chườm cổ tay cho Hạ Vũ Hào khẽ cười nói: “Cậu đã bắt đầu cảm nhận được sức hấp dẫn của bóng chuyền rồi.”
“Có lẽ vậy.” Hạ Vũ Hào thấy Khâu Tử Hiên không còn bài xích mình nữa, khẽ giọng gọi: “Khâu Tử Hiên.”
Cuối cùng Khâu Tử Hiên cũng ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Hào, tầm mắt từ mắt không tự chủ chuyển xuống môi cậu.
Hạ Vũ Hào nghiêng người tới trước, nói: “Nếu như bây giờ em gắng sức luyện tập, sẽ có cơ hội vào trận chung kết, đoạt vị trí quán quân cho anh chứ?”
Khâu Tử Hiên nở nụ cười, nguyện vọng này của Hạ Vũ Hào cũng chính là nguyện vọng của Trần Gia Quân.
Nhưng nụ cười vừa lộ ra của Khâu Tử Hiên chợt cứng lại.

Lúc Gia Quân nói nguyện vọng này ra với anh, anh chỉ vui mừng mà thôi.

Vậy mà Hạ Vũ Hào trước mắt cũng nói những y hệt, lại khiến tiếng lòng anh hỗn loạn.
Tầm mắt của Khâu Tử Hiên bồi hồi trên môi Hạ Vũ Hào, chợt nhớ cảm giác Hạ Vũ Hào hôn lên môi mình, cảm giác tê ngứa trong lòng, làm anh không sao kiềm chế được nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Nhìn Hạ Vũ Hào chậm rãi ghé mặt lại, Khâu Tử Hiên sững người, trái tim không ngừng nện binh binh lên lồng ngực.

Anh như nghe rõ tiếng tim mình đập, tầm mắt cũng như bị ghim trên khóe môi đầy đặn của Hạ Vũ Hào.

Nhưng ngay khi môi của Hạ Vũ Hào gần chạm môi anh, Khâu Tử Hiên dùng chút lý trí còn sót lại quay đầu.
Anh vẫn chưa nghĩ xong, anh cũng hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó, anh càng chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích con trai, thậm chí còn chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người.


Ít nhất, trước khi lên đại học, anh không có ý định này.
Chuyện này không hề nằm trong kế hoạch của anh, anh cảm thấy hỗn loạn.

Cảm giác hỗn loạn này khiến anh thấy bất an.
Anh quy cho nhịp tim, sự rung động của mình đều tại nụ hôn kia.

Dù sao đó cũng là nụ hôn đầu của anh, mà người hôn anh lại là Hạ Vũ Hào, người em khóa dưới mà anh rất quý mến.
Đúng, nhất định là như vậy.

Anh thấy bối rối, luôn nhớ đến cũng đều là vì nguyên nhân này.
Hạ Vũ Hào thấy Khâu Tử Hiên né tránh, vô cùng buồn bực.

Cậu vốn tưởng rằng Khâu Tử Hiên bình tĩnh nói chuyện với mình như vậy là một dấu hiệu tốt.
Hạ Vũ Hào hờn dỗi hất túi chườm nóng trên cổ tay đi.
Khâu Tử Hiên vội vàng bắt lấy túi chườm, giận dữ nói: “Cậu làm gì thế? Giờ không chườm nóng tay sẽ bị sưng to hơn nữa đó.”
Hạ Vũ Hào bĩu môi nói: “Vừa nãy anh đã đồng ý với em, nếu em ghi điểm sẽ cân nhắc lời em đã nói.”
Khâu Tử Hiên sực nhớ ra, hình như vừa nãy đúng là Hạ Vũ Hào có nói như vậy, chỉ là anh quá lo lắng vết thương của Hạ Vũ Hào, nên không nghe lọt.
Anh vội giải thích: “Tôi đồng ý với cậu khi nào?”
Hạ Vũ Hào trợn tròn hai mắt nhìn Khâu Tử Hiên: “Trước lúc em vào sân thi đấu!”
“Cậu thật không nói lý, tôi đã nói gì đâu?”
“Không nói tức là đồng ý, không phải sao?”
“Hạ Vũ Hào!” Khâu Tử Hiên không biết nói gì.

Anh sợ mình không cẩn thận nói ra những lời khiến bản thân hối hận.

Vì vậy chỉ kéo bàn tay phải của Hạ Vũ Hào lại, đặt túi chườm nóng lên.
“Cậu tự chườm đi.” Nói xong anh đứng dậy, nhìn Hạ Vũ Hào định buông tay, híp mắt bổ sung một câu: “Cậu thử buông ra xem?”
Thấy dáng vẻ tức giận của Khâu Tử Hiên, Hạ Vũ Hào ngoan ngoãn đặt túi chườm nóng trở lại, nhìn Khâu Tử Hiên như chạy trốn khỏi phòng thay đồ.
o0o Hết chương 70 o0o.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận