Văn Võ Song Toàn


Lần này Hạ Vũ Hào thật sự nghiêm túc học hành.

Liên tục một tuần lễ, cậu đều đến nhà Chấn Văn Chấn Võ, mưa gió không nghỉ.
Trần Cẩn đã từng nghe kể về Hạ Vũ Hào, lần đầu tiên là lúc Chấn Văn, Chấn Võ chuyển trường, sau khi gặp mặt thấy đứa trẻ này chân thành, nhiệt tình, đặc biệt sau khi biết hoàn toàn cảnh của Hạ Vũ Hào rất giống Chấn Võ lúc nhỏ thì càng thêm yêu mến cậu bé có đôi mắt tròn xoe này.
Mỗi lần Hạ Vũ Hào đến, Trần Cẩn đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, có đôi khi còn làm nhiều thêm một chút để Hạ Vũ Hào mang về cho mẹ Hạ.
Hạ Vũ Hào hiển nhiên không quen được đối xử tốt như vậy, sau khi sững sờ thì không ngừng nói cảm ơn.
Xét về tổng thể, thời gian Hạ Vũ Hào chăm chỉ học hành rất tốt, chỉ có một điểm không hoàn mỹ khiến cậu oán giận chính là thỉnh thoảng Chấn Văn, Chấn Võ lại thể hiện ân ái.

Nhưng biết nói sao được, đây là nhà họ mà.

Hạ Vũ Hào đành mắt nhắm mắt mở, cúi đầu đọc sách, không ngẩng đầu lên nhìn.
Hôm nay là cuối tuần, Trần Cẩn đi gặp mặt bạn bè như thường lệ, lúc đi căn dặn Chấn Võ chuẩn bị thức ăn tiếp đãi Hạ Vũ Hào.
Trong phòng Chấn Văn, ba người vùi đầu làm bài tập hơn một tiếng đồng hồ, chiến đấu hăng hái với đống bài tập toán.

Mỗi lần học bài, Chấn Võ đều phân loại sách giáo khoa, xếp ngay ngắn trên bàn.

Nhưng chưa tới một giờ đồng hồ đã hoàn toàn thay đổi.

La liệt khắp sàn nào là sách giáo khoa, sách tham khảo, vở bài tập, laptop…
Lúc này, Chấn Văn đã làm xong một bộ đề kiểm tra, vẩy tay, đấm cánh tay.
Chấn Võ đỡ lấy cánh tay Chấn Văn, nhẹ nhàng xoa bóp: “Mệt rồi? Nghỉ một lát rồi làm tiếp?”
“Em đói.” Chấn Văn xoa bụng, nhìn Chấn Võ, giọng điệu như đang làm nũng.
Hạ Vũ Hào nhìn đồng hồ, mới mười rưỡi: “Gì vậy chứ? Mới mười rưỡi đã đòi ăn cơm?”
“Thì sao? Mình dùng não quá độ cần bổ sung dinh dưỡng.” Chấn Văn trừng mắt nhìn Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào lắc đầu, tỏ vẻ không chịu nổi: “Mặc kệ cậu.”
Chấn Võ cười, nhìn Chấn Văn hỏi: “Em muốn ăn gì, anh đi làm?” Nói xong như chợt nhớ ra, quay sang hỏi Hạ Vũ Hào: “Hạ Vũ Hào, cậu muốn ăn gì?”
“Tôi không sao, vẫn chưa đói.

Nhưng tôi có thể giúp.” Hạ Vũ Hào cũng vươn vai, đứng dậy hoạt động gân cốt.
Chấn Văn kéo Chấn Võ đang định đứng lên lại, lắc đầu: “Không cần, chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi.

Nấu cơm cũng mất một giờ, quá lãng phí thời gian.”
Chấn Võ lấy điện thoại di động ra, hỏi: “Vậy em muốn ăn gì?”
“Em chưa nghĩ ra.”
Chấn Võ vừa tìm vừa hỏi: “Cơm thị kho?”

Chấn Văn nhăn mũi, lắc đầu: “Không thích, quá ngán.”
“Thế cơm chiên?”
Chấn Văn lại lắc đầu: “Quá khô.”
“Hay là hoành thánh có được không?”
“Ừ, được.

Ăn hoành thánh đi.”
“Cậu cũng ăn hoành thánh chứ?” Chấn Võ xoay người hỏi Hạ Vũ Hào.
“Tùy.” Hạ Vũ Hào cố gắng phớt lờ hai người, cúi đầu đọc sách.
“Hoành thánh nhân gì?” Chấn Võ mở thực đơn của cửa hàng, hỏi tiếp.
Hạ Vũ Hào trừng mắt nhìn Chấn Võ: “Cậu xong chưa vậy? Hỏi như vậy có mà đến tối.”
Chấn Văn thấy Hạ Vũ Hào khó chịu, vội nói với Chấn Võ: “Được rồi, biết cậu đang học rồi.

Chấn Võ, anh chọn nhân gì cũng được.”
“Vậy thì nhân tôm nhé?”
“Chỉ anh hiểu em.” Chấn Văn ghé tới hôn lên gò má Chấn Võ, sau đó úp mặt xuống bàn, nhắm mắt thư giãn.
Đến khi Chấn Võ đặt xong, Chấn Văn ngồi lại gần anh, vòng tay qua cánh tay anh, chỉ một bài trên đề kiểm tra: “Anh biết giải bài này không?”
Nhìn Chấn Văn như chốn không người ra vẻ nghiêm túc hỏi bài Chấn Võ, Hạ Vũ Hào thở dài.

Chợt điện thoại trong túi áo rung lên bần bật.
Cậu nhìn điện thoại, rồi xua tay với Chấn Võ, ý bảo bọn họ nói nhỏ chút, rồi mới nhận điện thoại.
“A lô? Ừ, hôm nay em qua nhà bạn.

Haha, anh đoán đúng rồi.

Anh cũng muốn tới?” Hạ Vũ Hào trợn tròn hai mắt nhìn Chấn Văn, Chấn Võ, chỉ vào điện thoại, dùng khẩu hình nói: “Là Tử Hiên.”
“Được, anh biết nhà bọn họ chưa? Có cần em đi đón không? Hả? Nhanh thế á? Được, được, em biết rồi.

Lát nữa gặp.”
Hạ Vũ Hào vừa cúp điện thoại đã nhảy dựng lên, vội vã thu dọn sách vở trên bàn.
“Nguy rồi, Tử Hiên nói đang ở gần chỗ này, sẽ tới đây nhanh thôi.

Phải làm sao đây? Mau dọn dẹp đi.”
“Cậu làm gì mà hoảng hốt như vậy? Anh ta tới thì làm sao? Cậu đến đây để học mà, sao phải sợ anh ta?”
“Cậu không hiểu đâu.


Mau dọn dẹp giúp mình đi.”
Đang nói thì chuông cửa đã vang lên.

Hạ Vũ Hào chợt khựng lại, cảnh giác nhìn cửa phòng.
“Không nhanh như vậy chứ? Sao anh ấy lại biết nhà các cậu?”
Chấn Võ nhìn sách vở la liệt trên bàn dưới sàn, nói: “Muộn rồi.

Sang phòng tôi đi, đóng kín cửa phòng này lại là được.”
“Đúng, may mà cậu thông minh.

Nhanh lên!”
Hạ Vũ Hào đẩy Chấn Văn, Chấn Võ ra khỏi phòng, xoay người đóng cửa lại.
Lúc này cậu mới hít sâu một hơi, đi xuống trước cửa nhà, xoa gương mặt đã cứng ngắc, nở nụ cười tươi, cũng mặc kệ chủ nhân căn nhà.
“Tử Hiên, sao anh lại tới đây?”
Khâu Tử Hiên nhìn Hạ Vũ Hào, mỉm cười bước vào, thấy Chấn Văn, Chấn Võ như hai bức tượng đứng ở đó, khoanh tay nhìn hai người.
Hạ Vũ Hào ở sau lưng Khâu Tử Hiên nháy mắt ra hiệu, làm Chấn Văn đang cố nhịn cười, lúc này đã không nhịn nổi nữa mà cười nghiêng ngả.
Chấn Võ cũng đang cười, nhưng trông bình tĩnh hơn nhiều.
“Sao thế? Có chuyện gì buồn cười à?” Khâu Tử Hiên lây tiếng cười của Chấn Văn, cũng cười theo, nhìn hai người, lại quay đầu nhìn Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào lại không cười được, đành giả cười nói: “Chúng em vừa nói đến một câu chuyện thú vị, có lẽ là cậu ấy đang nhớ đến.”
“Vậy sao? Các người thật là, hẹn nhau cũng không gọi anh.”
“Gọi anh làm gì, anh có cùng phe với tụi này đâu.”
Khâu Tử Hiên đánh Hạ Vũ Hào một cái: “Tốt xấu gì anh cũng là quản lý đội bóng, mặc dù bây giờ không còn làm nữa, nhưng cũng từng là đồng đội, đâu có xa lạ?”
Hạ Vũ Hào giả bộ như bị đau nói: “Biết rồi, anh đánh nhẹ chút.”
Cuối cùng Chấn Văn cũng ngừng cười, nói: “Lần sau chúng tôi hẹn nhau nhất định sẽ gọi anh.” Nói xong liếc Hạ Vũ Hào, khiến Hạ Vũ Hào nghiến răng nghiến lợi.
Khâu Tử Hiên quét mắt nhìn căn nhà rồi nói: “Lần đầu đến nhà các cậu, tôi có thể đi tham quan một chút không?”
“Hả?” Hạ Vũ Hào vội nói: “Anh trở nên không biết khách sáo từ khi nào vậy?”
“Không được sao?” Khâu Tử Hiên nhìn Chấn Võ, hỏi.
Chấn Võ cười nói: “Được, tôi dẫn anh đi tham quan.” Nói xong dẫn Khâu Tử Hiên vào phòng bếp, chuyển tới phòng đọc sách, quay lại phòng khách, rồi dẫn anh vào phòng của mình.
Phòng của Chấn Võ nhỏ hơn của Chấn Văn một chút, nhưng đồ vật ngay ngắn, bàn học sạch sẽ không chút bụi, chỉ có điều quá gọn gàng, không giống chỗ ba thiếu niên vừa chơi đùa.
“Phòng Chấn Văn thì sao? Ở chỗ nào?”
Hạ Vũ Hào vội vàng nói chen vào: “Bọn họ ở chung một phòng.” Cố tình phớt lờ ngón tay chọc lưng cậu của Chấn Văn.
“Hả?” Khâu Tử Hiên nhìn Chấn Văn, Chấn Võ, mặc dù đã biết quan hệ của hai người, bản thân anh và Hạ Vũ Hào cũng đang quen nhau, nhưng dù sao cũng chưa đến mức cùng giường chung gối, cho nên không khỏi sửng sốt.

Chấn Văn nháy mắt trêu chọc Hạ Vũ Hào, phối hợp đáp: “Không được hả? Từ nhỏ chúng tôi đã ở cùng nhau.”
Khâu Tử Hiên như nhận ra biểu hiện của mình hơi bất lịch sự, đẩy mắt kính nói: “Không phải.

Hai người cũng đã xác định quan hệ rồi mà.”
Nói xong, tầm mắt đảo qua một khung ảnh trên bàn học của Chấn Võ, nhưng lồng trong đó không phải là ảnh chụp, mà là mấy chữ viết tay.

Anh vốn tưởng là mấy câu danh ngôn cổ vũ gì đó, nhưng đọc kỹ hóa ra không phải.
Nhận ra tầm mắt của anh, Chấn Võ gãi đầu nói: “Đây là hiệp ước của tôi và Chấn Văn.”
“Hiệp ước? Thật thú vị.” Khâu Tử Hiên nói xong, bước lại gần để đọc.
Hạ Vũ Hào cũng nhìn theo.
Mấy chữ trong khung ảnh là:
“Một, luôn bảo vệ bản thân thật tốt.
Hai, phải luôn tránh xa nguy hiểm.
Ba, không được giấu diếm bất cứ chuyện gì.
Bốn, dù gặp chuyện không vui cũng phải kể cho nhau nghe.”
Phía dưới là chữ ký, còn cả dấu tay của hai người.
Khâu Tử Hiên cười nói: “Được nha.

Hiệp ước tình yêu, thật lãng mạn.”
Hạ Vũ Hào nhìn Khâu Tử Hiên: “Lãng mạn chỗ nào!” Cậu sợ Khâu Tử Hiên cũng đòi hai người phải lập hiệp ước thế này, vậy thì cậu thê thảm rồi.
Chấn Võ sờ tai nói: “Cũng không phải lãng mạn gì cả, chỉ là vì đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, cho nên rất xúc động.”
Khâu Tử Hiên nhìn Hạ Vũ Hào nói: “Hay là chúng ta cũng lập một hiệp ước thế này đi?”
Quả nhiên, sợ cái gì cái đó đến.
Hạ Vũ Hào không vui nói: “Em không muốn lập hiệp ước gì cả.”
Khâu Tử Hiên nghiêng đầu nhìn vào mắt Hạ Vũ Hào: “Em đang chột dạ?”
Hạ Vũ Hào trốn tránh: “Chột dạ cái đầu anh ấy.”
“Vậy em nói đi, một tuần lễ này em làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ chơi thôi, còn cả làm việc nữa.

Em còn có thể làm gì nữa?”
“Nhưng mà anh nghe dì nói ngày nào em cũng đeo cặp sách đến nhà Chấn Văn, Chấn Võ.

Nếu đã đến chơi, sao phải mang theo cặp sách?”
“Hả?” Hạ Vũ Hào trợn tròn hai mắt, sao cậu lại quên mất mẹ mình?
“Anh thật không hiểu, em muốn học là chuyện tốt, sao phải giấu anh? Còn nữa, em có thể tìm anh học phụ đạo cơ mà? Lẽ nào em không tin anh?”
“Ai nói? Em chỉ cảm thấy anh bận nhiều việc, không muốn quấy rầy anh.”
“Ai nói anh bận nhiều việc? Anh là người nhàn rỗi nhất mới đúng.”
Chấn Văn ở bên cạnh không nhịn được xen vào: “Hạ Vũ Hào, rốt cuộc cậu muốn giở trò quỷ gì vậy?”
Hạ Vũ Hào phất tay nói: “Được rồi, mình lừa các cậu đó.

Em chỉ là không muốn bị quen với việc anh phụ đạo cho em.


Đến khi anh bận, em sợ mình sẽ không quen được.

Dù sao đây cũng là việc của riêng em, dứt khoát một chút, sẽ sớm thích ứng.”
Ba người nhìn Hạ Vũ Hào, chưa từng nghĩ đến một thiếu niên xốc nổi cũng có lúc có tâm tư này.
Chấn Văn nhéo má Hạ Vũ Hào, nói: “Đây là Hạ Vũ Hào mà mình biết sao?”
Đẩy tay Chấn Văn ra, giơ nắm đấm trước mặt cậu: “Cậu muốn ăn đòn hả?”
Chấn Võ vội kéo Chấn Văn ra sau lưng mình, biết Hạ Vũ Hào sẽ không đánh thật, nhưng vẫn canh chừng nhìn nắm tay của cậu.
Khâu Tử Hiên lắc đầu, kéo tay Hạ Vũ Hào xuống, khoác vai cậu: “Dù anh bận thế nào, anh vẫn luôn đặt em lên vị trí đầu tiên.

Cho nên đừng lo buồn vô cớ nữa, được không?”
Hạ Vũ Hào gãi đầu, nhìn môi Khâu Tử Hiên, nói: “Ai da, còn một nguyên nhân nữa, là học cùng anh, em sẽ không yên lòng, không tập trung được.”
Khâu Tử Hiên ngẩn người, tròn mắt, chợt hiểu ra mà cúi đầu đẩy mắt kính, tằng hắng một tiếng che giấu bối rối.
Chấn Văn bên cạnh rất không nghĩa khí mà cười ha hả, nếu không vịn vai Chấn Võ, lúc này cậu đã cười đến không đứng thẳng được rồi.
Chấn Võ đỡ Chấn Văn, nghiêm nghị nói: “Được rồi, Hạ Vũ Hào lại sắp nổi nóng rồi kìa.”
Lần này Hạ Vũ Hào chỉ trừng Chấn Văn, ánh mắt lảng tránh cuối cùng cũng nhìn thẳng Khâu Tử Hiên.
Chấn Văn vẫn nhớ tình nghĩa bạn bè, không cười nữa: “Được rồi, mình biết rồi.”
Tiếng cười của Chấn Văn dừng lại, Khâu Tử Hiên mới mở miệng: “Cũng không phải không có cách khác.

Chúng ta có thể đến thư viện mà.

Ở nơi công cộng sẽ có động lực hơn nữa đó?”
Chấn Võ gật đầu nói: “Tôi đồng ý, đến đó cũng ít bị phân tâm hơn.” Nói xong liếc nhìn Chấn Văn.

Lúc này Chấn Văn giờ nhận ra hình như mình dẫn lửa thiêu thân rồi.

Có phải là vừa rồi cậu cười nhiều quá đến mức phát hỏa hay không?
Hạ Vũ Hào gật đầu, toét miệng cười: “Đúng vậy, sao em lại không nghĩ ra nhỉ?”
Nói xong quay đầu nhìn Chấn Võ: “Chấn Võ, các cậu đi chứ? Tôi vẫn muốn mượn vở ghi của cậu.”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, hỏi: “Chúng ta cùng đi?”
Có một thời gian cậu rất thích đến thư viện cùng Chấn Võ, bởi vì chỉ có hai người, tránh chạm mặt ba.

Nhưng bây giờ đến thư viện sẽ không được thoải mái làm gì thì làm.

Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Chấn Võ, dù không muốn, nhưng Chấn Văn vẫn bất lực gật đầu: “Được rồi, em biết rồi.

Bao giờ đồ ăn mới tới vậy, em đói lắm rồi.”
Cũng khó trách, ai bảo vừa rồi cậu cười nhiều như vậy?
o0o Hết chương 73 o0o.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận