Vương Chấn Văn chưa từng biết đến cảm giác u buồn, cho dù lúc yêu thầm Chấn Võ, hình như cậu cũng không u buồn.
Ngày nào cũng vội vàng tránh mặt Chấn Võ, tìm cách để lén nhìn anh, nghĩ đến việc thích hay không thích đã đủ bận rộn rồi, không có thời gian đâu để u buồn.
Nhưng bây giờ cậu có rất nhiều thời gian.
Chương trình đại học năm nhất tựa như thiết kế để sinh viên có thể thoải mái chơi đùa.
Một ngày một, hai tiết học, thậm chí thỉnh thoảng còn có ngày không có tiết học nào.
Chả trách lại có nhiều câu lạc bộ như vậy, có lẽ là cho những người rảnh rỗi kiếm việc để làm.
Nhưng Chấn Võ lại không giống như cậu.
Vì học hai chuyên ngành cho nên phải hoàn thành trước rất nhiều học phần, lớp phụ, lớp bắt buộc đều sắp xếp vô cùng dày đặc, thời gian bên nhau ban ngày của hai người cực kỳ ít.
Có lẽ vì từ nhỏ đã sống cùng Chấn Võ, cuộc sống của Chấn Văn luôn xoay quanh anh, bây giờ đột ngột mất đi trọng tâm, Chấn Văn nhất thời bị mất phương hướng.
Cậu rất nhớ thời gian học cấp ba cùng Chấn Võ, mặc dù vất vả, nhưng ít ra cậu biết mình muốn làm gì, quan trọng nhất là Chấn Võ luôn ở bên cậu.
Có lẽ cậu nên tìm chuyện gì đó để làm, lấp vào thời gian rảnh rỗi, tránh để bản thân nghĩ ngợi lung tung.
Lúc mới vào đại học, cậu từng nhân lúc không có tiết mà chạy tới Học viện Pháp luật của Chấn Võ, ngồi ở hàng ghế sau, cùng Chấn Võ lên lớp.
Nhưng cậu ngồi đó chán đến ngẩn người lại làm Chấn Võ phân tâm, buổi tối phải học bổ sung đến rất muộn.
Một lần tan học, Chấn Văn nói cậu cũng học pháp luật thì thật tốt.
Chấn Võ cười, nhéo mặt cậu: “Mình anh học là đủ rồi.
Việc của em bây giờ là chơi thật vui vẻ.
Đến khi tốt nghiệp, em sẽ rất bận rộn, còn anh có thể nhàn rỗi.”
Vì vậy, Chấn Văn không quấy rầy Chấn Võ đi học nữa, sau khi học xong, phần lớn thời gian đều ở nhà chơi game, đến bây giờ lại cảm thấy game không còn thú vị, mà dù ngồi, nằm thế nào cũng không thoải mái.
Vốn cho là hôm nay sẽ phải một mình trải qua một buổi chiều như vậy, không ngờ Chấn Võ lại đến.
Khiến tâm trạng vừa rớt xuống đáy của cậu lập tức bay lên, bước đi cũng nhẹ nhàng, thậm chí bụng vừa nãy còn kêu vang, lúc này cũng yên tĩnh.
Hình như đã rất lâu rồi không cùng Chấn Võ đi học, về nhà.
Chấn Văn nắm tay Chấn Võ, suốt quãng đường đều hé miệng cười.
Về đến nhà, Chấn Võ rửa tay rồi vào bếp, thuần thục rửa rau, cắt đồ ăn.
Chấn Văn ở bên cạnh hỗ trợ, hai người phối hợp rất ăn ý.
Nhìn Chấn Võ bận rộn, Chấn Văn nhẹ giọng nói: “Chấn Võ, em thấy quanh trường học không thiếu quán ăn, từ sau anh đừng về giữa trưa nữa.”
“Em không thích ăn đồ bên ngoài, huống chi không phải ngày nào anh cũng về nấu.”
“Sao anh biết em không thích, anh đâu có ăn cùng em?”
“Bởi vì mặt em gầy đi rồi, nhất định là ăn uống không tốt.”
“Không phải là ăn không tốt, mà là một mình ăn cơm nên không có khẩu vị.”
“Em có thể ăn với bạn học.”
“Em không thân thiết với bọn họ, ngày nào cũng theo ăn cơm rất kỳ cục.”
“Cũng không cần ngày nào cũng ăn.
Đôi khi anh và bạn học cũng không ăn với nhau.
Thân thiết với bạn học không có gì là xấu cả.”
“Anh thì sao? Ở trường quen nhiều bạn lắm hả?”
Lúc Chấn Văn đi tìm Chấn Võ, cậu nhìn thấy một Chấn Võ khác, cười tự tin, nói chuyện dứt khoát, giống như mỗi người trong lớp đều bị anh thu hút, mỗi lần cậu đến đều thấy có mấy người vây quanh anh.
“Chưa hẳn là bạn, mới là bạn học cùng lớp thôi.”
“Cũng không khác là mấy, dần dần sẽ thành bạn.”
“Em cũng vậy, không nên quá xa cách với người khác.”
“Em không xa cách, chỉ là lười đi kết giao thôi.” Có lẽ lần bị oan ức lúc nhỏ đã ảnh hưởng quá sâu tới cậu, cho nên từ nhỏ cậu đã không có khiếu kết bạn, đến khi lên cấp hai rồi cấp ba cũng chỉ có hai, ba người bạn.
“Lúc này em nên nghiêm túc kết giao những người bạn cùng chí hướng.
Thời cơ tốt như vậy chớ để lãng phí.”
“Vâng, em biết rồi.
À, ngày mai anh có muốn hẹn bạn bè trong đội bóng chuyền không?”
“Không hay cho lắm.
Không phải em nói sẽ hẹn với Khương Vũ Thần sao? Đột nhiên thêm nhiều người, sẽ không được tự nhiên.”
“Hẳn là không sao đâu.
Trước kia cậu ta từng mời bò bít tết, chắc hẳn ấn tượng của đám Gia Quân đối với Khương Vũ Thần cũng không tệ.”
“Khương Vũ Thần thì sao? Liệu cậu ta có thoải mái không?”
“Anh đừng nói nữa, quen nhiều bạn không có gì là xấu cả.
Em cho cậu ta cơ hội quen thêm bạn bè, cậu ta nên cảm ơn em mới đúng!”
Chấn Võ nhẹ vỗ đầu Chấn Văn, cười nói: “Lúc nào em cũng có lý do cho ý tưởng kỳ quặc của mình.
Nếu lý do của em thuyết phục như vậy, thì thử liên lạc xem ai có thời gian.”
“Được.” Chấn Văn xoa tay, lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là trả lời tin nhắn của Khương Vũ Thần, rồi soạn tin nhắn cho đám bạn trong đội bóng chuyền, gửi đi hàng loạt.
Ăn trưa, dọn dẹp phòng bếp xong đã là hơn hai giờ chiều, Chấn Văn lại thoải mái nằm trên người Chấn Võ chơi game, tiện tay trả lời tin nhắn của bạn học.
Bọn họ nghe nói đến tụ tập thì rất hưng phấn, xem ra thời gian học đại học cũng đều thư nhàn như cậu.
Vừa trả lời xong tin nhắn của Hạ Vũ Hào, chợt có tiếng gõ cửa.
Chấn Võ đang đi vệ sinh, Chấn Văn nhìn cửa ra vào, hơi sửng sốt.
Hai người mới tới đây không bao lâu, nếu có người tìm đến, chỉ có thể là Trần Cẩn.
Nhưng trời đang mưa, Trần Cẩn tới đây làm gì?
Chấn Văn chạy ra mở cửa, thấy đứng ngoài cửa không phải Trần Cẩn, mà là Cố Tiềm bị nước mưa xối ướt sũng.
“Sao cậu lại tới đây? Có chuyện gì?”
Cố Tiềm lau nước từ trên tóc nhỏ xuống, nói: “Tôi tới tìm Chấn Võ, đưa vở ghi chép cho cậu ấy.”
“Nhất định phải đưa hôm nay sao? Để cuối tuần không được à?”
“Nội dung ghi chép nhiều lắm, gom lại càng nhiều, xem một lần sẽ rất mệt.”
Chấn Võ từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Chấn Văn đang nói chuyện với người nào đó ở trước cửa, nhô đầu ra thì thấy là Cố Tiềm, vội đi tới: “Cố Tiềm, sao lại bị ướt thế này? Mau vào nhà đi.”
Cố Tiềm gật đầu, lại nhìn Chấn Văn.
Chấn Văn trầm mặt, nhưng vẫn hạ cánh tay chắn trên khung cửa xuống để cậu ta đi vào.
“Chấn Văn, tìm quần áo cho cậu ấy thay đi, ướt như vậy sẽ bị cảm lạnh mất.”
“Không cần đâu.
Tôi về nhà thay là được.” Cố Tiềm run rẩy nói.
“Nhà cậu xa như vậy, về đến nơi phải mất ít nhất hơn một giờ.
Hay là cậu tắm nước nóng, thay quần áo xong rồi hãy cầm ô về.”
Chấn Văn cực kỳ không tình nguyện vào phòng ngủ lấy một bộ quần áo mang ra, đều là đồ mà cậu không thích, ném cho Cố Tiềm.
“Cảm ơn cậu.” Cố Tiềm cầm quần áo, gật đầu với Chấn Văn.
Chấn Võ mở cửa phòng tắm: “Nhân tiện thì tắm nước nóng đi.
Dính nước mưa không thoải mái.
Cậu có thể dùng đồ của chúng tôi, tôi còn có cả khăn tắm mới.”
“Được, cảm ơn!”
Chấn Văn cau mày nhìn Chấn Võ nhiệt tình chuẩn bị đủ thứ: “Sao cậu ta lại biết chúng ta đang ở đây?”
Chấn Võ gãi đầu đáp: “Có hai lần cậu ấy cùng anh về, đường về nhà cậu ấy đi ngang qua chỗ chúng ta.”
Chấn Văn nửa giận thật nửa giả bộ khoanh tay nhìn Chấn Võ: “Anh to gan thật đấy, dám lén đưa người khác về nhà sau lưng em?”
Chấn Võ đập vai Chấn Văn: “Đừng nói đùa như vậy, cẩn thận Cố Tiềm nghe được.”
“Nghe được thì sao? Em nói đâu có sai.”
“Anh không đưa cậu ấy lên nhà, chỉ là lúc đi ngang qua, anh thuận miệng nói, cậu ấy mới nhớ.
Trí nhớ của cậu ấy tốt, anh làm gì được?”
Chấn Văn ghé sát tai Chấn Võ, uy hiếp: “Nếu như em không có ở nhà, anh không được cho cậu ta vào!”
“Được rồi, hôm nay cậu ấy tốt bụng muốn đưa vở ghi chép cho anh, lại bị ướt mưa, em đừng so đo với cậu ấy, được không?”
“Nể mặt anh, em không so đo với cậu ta nữa.” Nói xong, không nhịn nổi mà bật cười, vẻ mặt cố ý vừa rồi lập tức thay đổi.
Cố Tiềm thay quần áo xong, luống cuống chân tay đứng trong phòng khách, quần áo của Chấn Văn có vẻ hơi rộng với cậu ta.
Chấn Võ vào bếp rửa hoa quả, Chấn Văn nhìn Cố Tiềm đứng đó, không nhịn được nói: “Ngồi đi.
Còn chờ tôi mời nữa chắc.”
“Cảm ơn.” Mông Cố Tiềm vừa đặt xuống sofa lại đột nhiên bật dậy: “Đúng rồi, vở ghi.” Nói xong, cậu ta lấy một túi nhựa từ trong cặp sách ra, bên trong là vở ghi của Chấn Võ.
Đặt đĩa trái cây xuống, nhìn vở ghi được Cố Tiềm bao bọc cẩn thận, Chấn Võ vội nhận lấy, nói: “Cảm ơn cậu, thật có lòng, bao bọc cẩn thận như vậy.”
“Không có gì.
Chữ của tôi rất xấu, cậu không chê là được.”
“Nào có.
Tôi lại thấy rất đẹp.”
“Cảm ơn, đây là lần đầu có người khen chữ của tôi.” Cố Tiềm đang vui mừng, thấy Chấn Văn nhìn mình chằm chằm thì vội thu lại, nói: “Tôi về đây.”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, vốn định khách khí giữ lại cũng nuốt trở về, lấy ô đặt cạnh cửa ra vào đưa cho Cố Tiềm.
“Đi đường cẩn thận.” Chấn Võ tiễn cậu ta ra cửa, mở cửa cho cậu ta.
“Được, cảm ơn.” Cố Tiềm đeo balo ướt nhẹp, nhận ô, rời đi.
Chờ Cố Tiềm cất bước đi, rồi đóng cửa lại, quay đầu thấy Chấn Văn đang ăn hoa quả, nghịch di động, Chấn Võ lắc đầu nói: “Lần nào em cũng tỏ thái độ với cậu ấy, như thể có thù hận gì lớn lắm vậy.”
“Vậy sao?”
“Ừ, vẻ mặt vừa rồi đầy thù ghét.”
“Được rồi, đúng là em không thích cậu ta.
Ai bảo cậu ta không thành thực, hỏi gì cũng ấp a ấp úng.” Chấn Văn thoải mái thừa nhận.
Quan trọng nhất là Cố Tiềm bây giờ đã hoàn toàn không còn là Cố Tiềm lúc mới quen nữa rồi.
Cố Tiềm phát triển chậm hơn người khác, cho nên hai lần đầu tiên gặp, cậu chỉ cảm thấy Cố Tiềm là một thiếu niên mới lớn, gầy yếu như con gà con.
Nhưng mấy lần gần đây gặp, càng nhìn càng thấy Cố Tiềm đẹp trai, không chỉ đôi mắt, da của cậu ta cũng trơn bóng, trông rất có sức sống.
Người như vậy ngày ngày đi theo Chấn Võ làm Chấn Văn có chút ghen ghét, không thể hòa nhã với cậu ta được.
“Có lẽ là liên quan đến việc riêng tư nên cậu ấy khó nói ra.
Nhưng may mà em không thích cậu ấy.
Anh còn lo cậu ấy đẹp trai như vậy, nhỡ em bị hấp dẫn thì phải làm sao? Em biết không, có bạn học nữ gửi thư tình cho cậu ấy đấy.”
“Sau đó thì sao? Cậu ta có thích không?” Nghe được chuyện bà tám, Chấn Văn vội đặt điện thoại di động xuống, nhìn Chấn Võ.
Chấn Võ bị động tác này của cậu làm cho giật mình, lùi lại phía sau: “Anh không biết.
Hình như là không.
Anh không thấy cậu ta đi hẹn hò.”
“Anh còn biết cả chuyện này nữa?” Chấn Văn híp mắt nhìn Chấn Võ, bắt đầu suy đoán hàm nghĩa sau đáp án này.
Chấn Võ nhìn mặt Chấn Văn, quay người lấy một quả chuối, bóc vỏ rồi đưa cho Chấn Văn: “Cậu ấy nói với anh thế.
Ai da, được rồi, không nói chuyện cậu ấy nữa.
Đám Vũ Hào trả lời thế nào?” Anh không dám nói cho Chấn Văn biết, thời gian ở trường Cố Tiềm gần như không rời anh.
Chấn Văn đặt khuỷu tay lên thành sofa, nhận lấy quả chuối anh đưa, quay tròn, nhìn chằm chằm Chấn Võ, dài giọng nói: “Em đang nghĩ có thể tin anh hay không?”
Tim Chấn Võ lỡ mất một nhịp.
Không biết là vì chột dạ, hay là bởi vì dáng ngồi, biểu cảm của Chấn Văn lúc này quá gợi cảm.
Chấn Võ liếm môi nói: “Sao lại không tin?”
“Bởi vì anh nhìn lên trên là đang nói dối.”
Chấn Võ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Chấn Văn, thở dài: “Được rồi, bởi vì cậu ấy chọn lớp tự chọn giống anh, lúc ở trường bọn anh luôn lên lớp cùng nhau, cho nên anh mới đoán cậu ấy không đi hẹn hò.
Như vậy được rồi chứ?” Chấn Võ đã sẵn sàng chịu sự ghen tuông của Chấn Văn.
Nhưng Chấn Văn lại cắn một miếng chuối: “Được rồi!”
Chấn Võ chớp mắt nhìn người đã lại cúi đầu chơi game: “Vậy thôi?”
Chấn Văn không ngẩng đầu lên: “Còn gì nữa? À, mọi người đều rảnh, ngoại trừ cô Trung Trung đang đi trăng mật nên không ở nhà, những người còn lại đều có thể đến.”
“Khương Vũ Thần cũng không ý kiến gì?”
“Không có, cậu ta nhắn lại thời gian, địa điểm rồi thôi.
Có vẻ như rất bận rộn.”
“Đừng quên ngày mai ai là chủ, em khách khí với cậu ta một chút.”
“Em biết rồi.”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, nhẹ hôn lên vành tai cậu.
Chấn Văn né tránh, xoa tai: “Anh làm gì vậy?”
“Hôm nay em thật đáng yêu!”
Chấn Võ nhìn xuống, hôn môi Chấn Văn một cái.
Chấn Văn đặt điện thoại di động xuống, ôm cổ Chấn Võ: “Bây giờ anh mới phát hiện ra sao?”
“Ừ, nhưng vẫn chưa muộn!” Nói xong, vòng tay ôm Chấn Văn, bế cậu đi vào phòng ngủ!
o0o Hết chương 88 o0o.