Vân Vũ

Published on November 26, 2014 by Bách Hợp

“Không.Nhất quyết không.”Lý Thương Vân đặt mạnh chén trà xuống mặt bàn, khuôn mặt thanh tú biến hồng vì tức giận. Lý lão gia âm thầm lau mồ hôi, biết ngay là không dễ dàng mà: “Hài tử ngoan. Chỉ là thành thân thôi mà.”

“Nhưng tại sao lại là lấy chồng? Con là nam nhân… là nam, nhân.” Càng đến cuối câu, ngữ điệu càng vút lên như thể sợ người trước mặt nghe không hiểu.

“Hầy, hài tử này… ngươi cũng thật quá cổ hủ.Nam nhân lấy nam nhân thì sao chứ?Chẳng phải đều là người sao?”Lý lão gia gắng gượng chống chế.Thời buổi nào rồi còn phân biệt nam nam với nam nữ hả?Không biết thiên hạ đang kêu gọi bình đẳng hay sao?Mi như thế là đi ngược lại xu thế thời đại, biết không?

“Vậy cha đi mà lấy.”Lý Thương Vân vùng vằng.

Lý lão gia chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn xa xăm như nhớ lại thời thanh xuân đã vĩnh viễn dứt ống tay áo ra đi: “Ta mà còn trẻ thì…”

“Thì sao?” Lý phu nhân tao nhã bước vào, đôi mắt hoa đào liếc nhìn trượng phu, nhàn nhạt diễm lệ nhưng chỉ cần lão nói một câu không đúng ý nàng, đảm bảo sẽ biết ngay thế nào gọi là “mắt sắc như dao cau”.

“Ha ha… phu nhân, thì ta vẫn nguyện lấy nàng.”Lý lão gia nổi tiếng sợ vợ, vội cười nịnh ái thê.

*

Lý Thương Vân, năm nay vừa tròn mười tám, chưa kịp ăn chơi tận lạc đã bị phụ mẫu tuyên bố gả cho Đào công tử – đệ nhất thiếu gia thành Nam Giang. Hừ, đệ nhất Nam Giang chứ đệ nhất thiên hạ cũng vẫn là nam nhân, làm sao mềm mại, dịu dàng, nhu thuận như nữ tử được?Chưa kể nghe đâu hắn rất giỏi võ. Hắn vỗ tay đập muỗi cũng đủ đánh mình bẹp dí rồi. Cái gì mà hứa hôn chứ?

“Con còn chưa biết hắn mồm ngang mũi dọc thế nào, sao gả cho hắn được? Cha, mẹ… thời đại nào rồi mà còn cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy vậy?”

Lý phu nhân nhíu đôi lông mày lá liễu, nhẹ giọng quở trách: “Tiểu tử này, chẳng lẽ cha mẹ lại đưa con vào hố lửa? Năm xưa Đào bá bá, Đào bá mẫu là đôi nhân trung long phượng nổi danh giang hồ.Nhi tử bọn họ lý nào kém cỏi, xấu xí?”

Lý lão gia gật đầu phụ họa, vội vàng bồi thêm: “Phải, phải. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”

“Hứ, có mà hổ phụ sinh khuyển tử.”Lý Thương Vân không cho là đúng. Í, mà…

“Cha, mẹ, nói vậy là hai người cũng không biết mặt hắn?”

Lý lão gia ngập ngừng: “Thực ra, chúng ta có gặp nó hồi bốn tuổi. Bụ bẫm, phấn nộn, rất đáng yêu nha.”

Lý Thương Vân rùng mình ớn lạnh, trong đầu hiện lên hình ảnh một nam nhân béo ú, trắng phớ, ụt ịt, lùn tịt. Y lắc mạnh đầu hòng hất văng tưởng tượng đó khỏi trí óc.Lẽ nào Lý Thương Vân ta đây phải chôn thân nơi chuồng lợn?

“Tóm lại, hôn sự này, con không đồng ý.”

Hài tử cứng đầu ngoan cố rốt cuộc khiến Lý lão gia bùng phát lửa giận. Lão nện một quyền xuống bàn, quát lớn: “Mày không đồng ý cũng phải gả. Người đâu! Nhốt nó vào phòng, khóa trái cửa lại.Hừ, lão hổ không phát uy mày tưởng là mèo hả?”

“Thật không còn ra cái thể thống gì nữa. Con với cái.” Lý Toàn tức giận.

Ngày thường lão rất cưng chiều đứa con này. Nó xinh xắn, láu lỉnh, thiện lương; tuy nghịch ngợm nhưng rất biết phải trái, chưa bao giờ phản nghịch cha mẹ.Đúng lần quan trọng này thì nó giở chứng. Lão vốn không muốn ép duyên con nhưng quân tử nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, làm sao có thể nuốt lời hứa hẹn với ân nhân?

*

Hơn hai mươi năm trước, Lý công tử tiếp quản gia nghiệp tổ tiên, bằng tài năng kinh thương xuất chúng, phát triển gia sản lớn mạnh chưa từng có. Đương nhiên, giàu lên quá nhanh khiến lão rước đến vô số kẻ ghen ăn tức ở. Năm ấy, Lý thị trúng thầu cung cấp tơ lụa cho hoàng cung. Hợp đồng mang lại lợi nhuận khổng lồ nhưng chỉ cần một chút sơ sẩy, cả nhà sẽ vong mạng.Lý gia luôn vô cùng cẩn trọng, mời những đội bảo tiêu sừng sỏ nhất áp hàng.Chỉ còn một chuyến cuối cùng là hoàn thành thỏa thuận.Kẻ thù của lão cũng hiểu đây là cơ hội cuối cùng để trừ bỏ lão.Lý Toàn đích thân áp tải lô hàng này, xem như gắn mạng mình với hàng hóa.

Đi được nửa hành trình, thương đội đã thiệt hại gần hết bảo tiêu.Lý Toàn vô cùng bất an, e lần này khó toàn mạng.Cánh rừng giáp địa giới Bắc Hà và Đông Hà chắc chắn có rất nhiều quân mai phục.Biết vậy nhưng không còn con đường nào khác, chỉ có thể dốc toàn lực đối phó.Quả nhiên, đêm đầu tiên trong rừng, những bảo tiêu cuối cùng đã ngã xuống.Đám xa phu, phục dịch ngồi co ro một góc. Theo phép tắc giang hồ, nếu họ không có hành vi quá khích, thương tặc sẽ không động đến họ. Đội bảo tiêu người chết, kẻ bị thương.Bản thân Lý Toàn cũng thụ thương không nhẹ, chỉ gắng gượng chống đỡ.Mắt thấy kiếm đâm tới mà không cách nào tránh được.Bỗng “choang” một tiếng, lưỡi kiếm bị chém đứt đôi. Một thanh đơn đao kịp thời chặn đứng đường kiếm, giữ lại cho Lý Toàn cái mạng nhỏ. Thanh đao sắc bén phi thường. Thân thủ của người kia cũng nhanh nhẹn phi thường.

Một vài kẻ nhận ra, sợ hãi kinh hô:

“Vô ảnh đao!”

“Đào Mai song hiệp!”

Nam nhân vừa xuất hiện cười cười, hỏi:

“Có muốn tiếp chiêu ta không?”

Đào Thiên Vỹ – môn chủ Vô ảnh môn, một trong tam đại thế gia đương thời.Tương truyền, chưa ai nhìn rõ Vô ảnh thập bát thức của ông ta mà còn sống. Rất may, người này ưa trượng nghĩa, nếu không, đã trở thành đại họa cho võ lâm. Luôn song hành cùng hắn là Mai Thanh Ảnh, giang hồ đệ nhất mỹ nhân, kiếm thuật trác tuyệt.Cặp phu thê này được xưng tụng là giang hồ đệ nhất nhân, đẹp tựa tiên đồng ngọc nữ, lại hành hiệp phóng khoáng.Hai người xuất hiện, lật ngược thế cờ.

Biết thiên cơ đã mất, nấn ná thêm chỉ tổ thiệt thân, tên cầm đầu hạ lệnh rút lui.

Lý Toàn cảm tạ ơn nghĩa phu phụ Đào thị, xin kết bái huynh đệ.Lão tính tình hào sảng, kiến thức rộng rãi, hành xử khôn ngoan, rất hợp lòng Đào Mai hai người. Khi ấy, Đào phu nhân đã có thai một tháng nhưng chưa biết. Tám tháng sau sinh hạ hài nhi, nàng ngẫm lại, thấy có lẽ gặp gỡ Lý đệ là một mối thiên duyên. Đúng lúc đó, Lý Toàn dẫn cả gia đình tới Vô ảnh môn cung chúc tân thiếu chủ mới ra đời. Ba người hứng chí hẹn ước gả con cho nhau. Trong đầu họ chẳng hề có cái ý niệm nếu Lý Toàn cũng sinh con trai thì ra sao. Chính cái sự bốc đồng nhất thời của các vị sinh thành đã gây ra cuộc đấu khẩu ngày hôm nay.

*

Lý Thương Vân bị nhốt trong phòng, tâm không cam tình không nguyện, đi tới đi lui trong phòng. Hừ, thân là nam nhân sao có thể mặc giá y, ngu xuẩn ngồi chờ con heo kia đến vén mạng? Chưa kể lúc động phòng, ôm cái eo núng nính của hắn, nghĩ đã buồn nôn. Từ mai không dám ăn thịt mỡ nữa. Bụng Lý Thương Vân cồn lên một trận. Thật đáng sợ! Thà bỏ nhà đi còn hơn. Đúng rồi, chính là như thế! Nghĩ vậy, y bèn vờ đồng ý với hôn sự. Lý lão gia vui mừng, lập tức cho người chuẩn bị rương hòm hồi môn, may đo hỷ phục, hoàn toàn không hay biết quý tử đang âm thầm thu vén của nải, toan lén lút bỏ đi.

Mấy năm qua, Lý Thương Vân theo cha học buôn bán, tích cóp được không ít tiền. Y không tin với vốn liếng này, với mưu trí này, y lại không sống khá giả.

Y ngồi trong phòng, sửa soạn lại một số vận dụng cần thiết, đồng thời trong đầu vạch ra kế hoạch chi tiết.

“Thiếu gia, người làm gì vậy?Sao lại thu dọn bao nải?”

Tiểu Thuần – thư đồng của Lý Thương Vân, tay bưng khay trà bước vào, ngơ ngác nhìn chủ tử đang tập trung gói ghém đồ đạc. Y không buồn ngẩng mặt nhìn, thản nhiên buông ra một câu.

“Tiểu Thuần, mau thu xếp quần áo, cùng ta trốn đi.”

“Cái gì?Bỏ trốn?Không được, chuyện này mà lộ ra thì ta cái mạng nhỏ có muốn cũng không giữ nổi. Thiếu gia, ngài thương cho kẻ tôi tớ này…”

“Ngươi còn lắm lời, ta đem gả ngươi cho tên Trương Nhục bán thịt lợn đầu trấn.”

Tiểu Thuần tội nghiệp đang than khóc một tràng, nghe đến cái tên Trương Nhục liền im bặt.Gã đó, tên như người, rặt một loại tục tằn.Gã thân hình to lớn, khuôn mặt béo tròn nhớp nháp. Mỗi lần Tiểu Thuần đi ngang cửa hàng đều chạy ra, dùng bàn tay đầu máu với mỡ níu nó lại chào hỏi. Nghĩ đã thấy ghê.

“Vậy ta đi chuẩn bị.”

**

Cũng khoảng thời gian đó.Vô Ảnh môn.

“Không.Nhất quyết không!”Đào Thiên Vũ tức giận đứng phắt dậy, đập chát xuống bàn khiến chén trà bắn lên nửa thước. Đào lão gia phất tay, chưởng phong cuốn cái chén đặt xuống bàn, nước không sánh ra ngoài một giọt.

“Khuyển tử, ngươi dám múa rìu qua mắt thợ?Chỉ là thành thân thôi mà.”

“Hừ. Thế sao cha không đi mà thành thân?”

“Láo toét.Ngươi dám xúi giục phụ thân phong lưu?”

Mai nữ hiệp vừa bước vào phòng, nghe được câu này, nộ khí xung thiên, lập tức rút kiếm đâm thẳng đến quý tử, không hề chùn tay. Đào Thiên Vũ, như đã thành phản xạ tự nhiên, tung người né tránh, chân đá cái ghê lên đỡ gạt. Trong chớp mắt, hai người đã sử ra hơn hai chục chiêu.

Đào lão gia ung dung ngồi uống trà, nhìn thê tử động thủ. Chuyện phụ tử phu thê nhà này giao đấu bất kể địa điểm, thời gian đã quá quen thuộc, chẳng ai thấy điều gì vi phạm luân thường đạo lý cả. Bỗng, tay lão vung lên, tạt chén nước về phía nhi tử. Đào Thiên Vũ vội xoay người tránh, mất luôn thế thượng phong.Đào đại hiệp rút Vô ảnh đao, nhảy vào cuộc chiến. Đao kiếm hợp bích thất tung hai mươi năm trên giang hồ nay tái xuất vì nhiệm vụ cao cả – ép hôn.

Đào Thiên Vũ tuy được chân truyền, tư chất cực cao nhưng so về thực chiến vẫn kém xa nhị vị phụ mẫu, đành thúc thủ chịu thua.Hắn bị điểm huyệt, quẳng vào phòng, khóa lại. Đào Mai hai người phủi phủi tay, xì một tiếng:

“Dám cãi cha mẹ.Mày không muốn sống yên rồi.”

Họ hoàn toàn không biết trong sát na bị điểm huyệt, Đào Thiên Vũ đã vận Càn khôn đại na di, chuyển dịch vị trí huyệt đạo. Đây vốn là võ công tà phái, chẳng biết hắn học ở đâu, luyện thành lúc nào.Vốn chỉ định học chơi, ai ngờ có ngày hữu hiệu.Hắn vờ bị điểm huyệt khiến cha mẹ mất cảnh giác.Ngay đêm đó, hắn khinh công vượt tường bỏ trốn.Hắn không tin với võ công này, mưu trí này mình lại không thể sống khá giả.Hứa hôn cái quỷ gì cơ chứ?Đào Thiên Vũ này, ngoài người ta yêu ra, sẽ không lấy ai hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui