Vạn Vực Chi Vương

- Ngoại công, xin lỗi.

Rời khỏi sân rộng, đi vào đình tạ góc hòn non bộ, cước bộ Nhiếp Đông Hải vừa mới dừng lại, Nhiếp Thiên đã thấp giọng nói xin lỗi.

Nhiếp Đông Hải xoay người, sau khi tới gần Nhiếp Thiên, mỉm cười xoa đầu nó, yêu thương nói:

- Không có việc gì, ngoại công mệt rồi, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.

- Ngoại công, nếu không phải là con làm càn, ông vẫn còn có thể...

Nhiếp Thiên thầm nói.

- Không.

Nhiếp Đông Hải biết hắn muốn nói cái gì, lắc đầu, giọng điệu hiền từ giải thích:

- Không có chuyện này, ta cũng dự định lui xuống. Mấy năm nay, ta bị thù hận che mờ hai mắt, dồn quá nhiều tinh lực để trả thù. Đáng tiếc, Nhiếp gia cũng không phải là gia tộc thực lực hùng hậu cỡ nào, cho dù ta mượn lực lượng gia tộc, cũng không tìm được tên khốn kiếp kia.

Dừng một lát, Nhiếp Đông Hải bùi ngùi thở dài, lại bổ sung nói:

- Có lẽ, cho dù tìm được tên kia, ta cũng không làm được gì. Rõ ràng ta biết Vân gia đối đãi thế nào với dì của con, Vân gia còn ở ngay trong thành Hắc Vân, nhưng ta có thể làm được gì chứ?

- Ta già rồi, thân thể... càng ngày càng sa sút, nếu lãng phí tinh lực vô ích, không bằng ở bên con nhiều hơn.

- Ngoại công, con sau này sẽ hiểu chuyện, nhất định không tiếp tục tranh chấp với Nhiếp Hoằng kia nữa. Đợi con trở nên mạnh mẽ rồi, ta sẽ giúp dì đòi lại công bằng với Vân gia!

Ánh mắt Nhiếp Thiên kiên định nói.

Nhiếp Đông Hải mỉm cười gật đầu, sâu sắc nhìn nó, giật mình, nghiêm túc nói:

- Vừa rồi, rõ ràng con đã không còn chống đỡ được nữa, tại sao đột nhiên lại có sức mạnh, cắn ngược lại tiểu tử Nhiếp Hoằng kia?

- Con cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì nữa.

Nhiếp Thiên cũng hoang mang khó hiểu:

- Ngay khi con cho rằng nhất định toi đời rồi, dường như... huyết nhục toàn thân con, lại xuất hiện một luồng sức mạnh. Sau khi sức mạnh này tuôn trào, điện mang Nhiếp Hoằng để lại trong cơ thể con, thoáng cái bị tiêu diệt sạch sẽ, con cũng bởi vì vậy mới có sức lực phản kích.

Nhiếp Đông Hải âm thầm động dung, đưa tay thăm dò vùng bụng Nhiếp Thiên, thử cảm giác.

Một tia linh lực yếu ớt, giống như tơ nhện lơ lửng bất định trong cơ thể Nhiếp Thiên, hắn tỉ mỉ cảm ứng một phen, nhưng không phát hiện được bất cứ điều gì.

Nhưng hắn ngoài ý muốn phát hiện, đúng như theo lời Nhiếp Thiên, lôi quang điện mang Nhiếp Hoằng thẩm thấu vào cơ thể, đều biến mất không để lại chút dấu vết nào.

- Kỳ quái...

Hắn nghi hoặc không thôi thu tay lại, hỏi:

- Con sau này, có từng cảm ứng được sức mạnh kia hay không?

- Chiến đấu xong rồi, con cũng cố tình cảm ứng nó, nhưng ngay cả chút tung tích cũng không có.

Nhiếp Thiên suy nghĩ một chút, lại nói:

- Nhưng con rất chắc chắn, sức mạnh kia ở trong cơ thể con. Chỉ là, nó dường như tạm thời không cho con sử dụng, chỉ vào thời khắc nguy hiểm nhất, nó mới có thể xuất hiện.

Nhiếp Đông Hải trầm mặc không nói, ánh mắt như có điều suy nghĩ, một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói:

- Chuyện này không nên nhiều lời với người ngoài.

- Vâng.

Nhiếp Thiên nhu thuận gật đầu.

- Cứ như vậy đi, con quay về tìm dì con đi. Nhớ rằng, bắt đầu từ mai, ta đã không còn là gia chủ Nhiếp gia, về sau... đừng có nghịch ngợm quá nữa. Lần sau có mâu thuẫn với hài tử trong tộc, ra tay cũng đừng quá mức hung ác.

Nhiếp Đông Hải cẩn thận dặn dò.

- Con biết rồi.

Nhiếp Thiên nói.

Sau đó, Nhiếp Đông Hải lập tức đi vào thư các Nhiếp gia, tìm kiếm rất nhiều thư tịch cũ liên quan đến con đường tu luyện hiếm có để nghiên cứu, mong muốn tìm ra được nguyên nhân dị thường của thân thể Nhiếp Thiên.

Đáng tiếc, xem hơn mười cuốn kinh thư, hắn cũng không có được đầu mối gì.

Màn đêm buông xuống, nha hoàn Hàn Nguyệt của Nhiếp Thiến, bối rối tìm tới, nói Nhiếp Thiên không rõ vì sao lại đột nhiên sốt cao.

Nhiếp Đông Hải vội vàng rời khỏi thư các, cùng Hàn Nguyệt đi tới gian phòng Nhiếp Thiên, vừa vào đã thấy Nhiếp Thiến sốt ruột đứng ở bên cửa sổ phòng Nhiếp Thiên, trong tay cầm vải bố bọc khối băng, xoa lên trán Nhiếp Thiên, mong rằng có thể giúp Nhiếp Thiên giảm bớt cơn sốt.

- Phụ thân!

Vừa nhìn thấy Nhiếp Đông Hải đi vào, Nhiếp Thiến như thuyền mỏng chìm trong nước, vội vàng hô to:

- Cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa ăn xong cơm tối, Tiểu Thiên đã bắt đầu phát sốt, nhiệt độ cơ thể nó, bây giờ càng ngày càng cao, con sốt ruột muốn chết, không biết phải làm thế nào.

- Đừng hoảng hốt, để ta xem.

Nhiếp Đông Hải bước lên phía trước, bàn tay to thô ráp, đặt ở ngực Nhiếp Thiên.

- Nóng quá!

Vừa chạm vào làn da Nhiếp Thiên, Nhiếp Đông Hải nhịn không được hô nhẹ một tiếng, sắc mặt hắn bỗng chốc trở nên nghiêm trọng, nói:

- Không đúng, nhiệt độ cơ thể của nó quá cao, chuyện này không đúng!

- Nhất định là Nhiếp Hoằng hại nó, Nhiếp Hoằng tu luyện tới tầng sáu Luyện Khí, linh lực đã có thể bộc phát ra ngoài, không ngờ còn không biết xấu hổ ức hiếp Tiểu Thiên! Rõ ràng dư lực Lôi Điện vẫn còn sót lại trong cơ thể Tiểu Thiên đang quấy phá, nhị thúc lại còn dám trách tội Tiểu Thiên, làm hại phụ thân không thể không nhường vị trí gia chủ lại, bây giờ con đi tìm bọn họ tính sổ!

Nhiếp Thiến nộ khí xung thiên muốn đến gây khó dễ cho Nhiếp Bắc Xuyên.

- Con ngoan ngoãn ở lại chỗ này cho ta!

Nhiếp Đông Hải quát lên.

- Phụ thân à! Là bọn họ ức hiếp Tiểu Thiên, ức hiếp nó bị thương, cảnh giới không tiến được còn thụt lùi! Những năm gần đây, bọn họ từng bước một bức bách, căn bản không xem trọng người là gia chủ, một mực xằng bậy. Hôm nay, không ngờ bọn họ thông qua một đứa trẻ, bức người thoái vị, quá đáng rồi, con chịu không nổi nữa!

Nhiếp Thiến hét lên.

- Tiểu Thiên sốt cao, mới là vấn đề chúng ta cần giải quyết trước mắt nhất!

Nhiếp Đông Hải trừng nàng một cái, nói:

- Những chuyện khác, tạm thời gác lại đi. Bây giờ con lập tức đi tìm danh y thành Hắc Vân cho ta, phải để cho bọn họ nhanh chóng chữa trị Nhiếp Thiên, ta cảm thấy, nhiệt độ trong cơ thể Nhiếp Thiên có lẽ vẫn còn tăng lên!

- Hả? Nhiệt độ cơ thể vẫn còn tăng cao nữa sao?

Nhiếp Thiến luống cuống, cũng không kiên trì đi tìm Nhiếp Bắc Xuyên tính sổ nữa, vội nói:

- Vậy con đi ngay!

Nói xong, nàng lòng nóng như lửa đốt xông ra khỏi Nhiếp gia.

Một lúc lâu sau, ba danh y thành Hắc Vân, tập trung bên cạnh Nhiếp Thiên.

Ba danh y, dùng đủ mọi cách như thuốc, châm cứu, thoa băng, không ngừng thử trên người Nhiếp Thiên, hy vọng có thể giúp Nhiếp Thiên tạm thời hạ sốt.

Nhưng mãi đến khi nửa đêm về sáng, Nhiếp Thiên vẫn sốt cao không giảm.

Ba danh y, đã dùng đủ mọi cách, nhưng Nhiếp Thiên dường như cũng không có chút phản ứng, nhiệt độ trong cơ thể vẫn cao như cũ, không hề có dấu hiệu hạ sốt.

- Đồ ăn hại, ngay cả sốt cao đơn giản cũng không chữa được, uổng cho các người tự xưng là danh y!

Nhiếp Đông Hải thở hồng hộc tức giận mắng.

Ba danh y khúm núm, không dám phản bác, đều xấu hổ rời khỏi Nhiếp gia.

Buổi chiều ngày hôm sau.

Trong mắt Nhiếp Đông Hải và Nhiếp Thiên đều phủ đầy tơ máu, nhìn một y sư khác của thành Hắc Vân, vác theo hòm thuốc, cũng bó tay rời khỏi phòng Nhiếp Thiên.

Nhiếp Đông Hải một đêm không có chợp mắt, đau lòng xoa trán Nhiếp Thiên, phát hiện nhiệt độ trong người hắn vẫn ở độ cao cực kỳ nguy hiểm.

- Truyền lệnh của ta, bất kể là danh y thành Hắc Vân, hay là địa phương khác, chỉ cần có thể chữa được cho Nhiếp Thiên, ta đều có trọng thưởng!

Nhiếp Đông Hải quát lên.

- Dạ vâng!

Lại một ngày nữa trôi qua.

Tất cả danh y thành Hắc Vân, kể cả y sư các thành xung quanh khác, đều nghe tiếng mà tìm đến, thi triển mọi phương pháp, hy vọng có thể làm cho Nhiếp Thiên hạ sốt, đổi lấy phần thưởng hậu hĩnh của Nhiếp Đông Hải.

Nhưng mà, mãi cho đến đêm cùng ngày đó, Nhiếp Thiên vẫn sốt cao không lui.

Nhiếp Bắc Xuyên cùng trưởng bối khác trong tộc Nhiếp gia, biết Nhiếp Thiên đột nhiên phát bệnh lạ, cũng lần lượt tới thăm hỏi, chuyện Nhiếp Đông Hải nhượng bộ vị trí gia chủ, bọn họ thật sự không có bức người vào thời điểm này.

Màn đêm buông xuống.

Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến, chăm chăm nhìn Nhiếp Thiên toàn thân ửng đỏ, sốt cao không lui, vẻ mặt tràn trề tuyệt vọng.

Nhiếp Thiến khóc lóc, đứt quãng nỉ non:

- Tiểu muội đáng thương của con, nếu biết con không chăm sóc tốt Tiểu Thiên, dưới suối vàng cũng sẽ không yên lòng. Tiểu Thiên chỉ mới có mười tuổi, nếu nó xảy ra mệnh hề gì, con cũng không muốn sống nữa. Dù sao đám người trong tộc, cũng không muốn chúng ta sống tốt, chi bằng chúng ta chết hết đi...

- Câm miệng!

Nhiếp Đông Hải quát lên:

- Còn dám nói một câu không may mắn, đừng trách ta đánh con!

- Phụ thân, vậy người mau nghĩ cách đi!

Nhiếp Thiến khóc lóc bảo.

- Ta đang suy nghĩ!

Sắc mặt Nhiếp Đông Hải thâm trầm:

- Mấy năm gần đây, cũng xem như ta tận tâm tận lực với Lăng Vân tông, hôm nay ta già rồi, cũng ý định thoái vị, lão thần tiên Lăng Vân tông, có lẽ sẽ nể mặt ta một chút, ra tay cứu chữa cho Nhiếp Thiên!

- Phụ thân chuẩn bị một lát, chúng ta mang Nhiếp Thiên đến Lăng Vân tông, ta sẽ quỳ gối trước tông môn Lăng Vân tông, cầu xin bọn họ giúp đỡ!

- Được! Con lập tức sắp xếp!

Trong mắt Nhiếp Thiến lại dấy lên ánh sáng hi vọng.

Nàng rất rõ ràng những Luyện Khí Sĩ cảnh giới cao thâm của Lăng Vân tông, có được thần thông cỡ nào, nếu những Luyện Khí Sĩ cường đại kia chịu bỏ chút tâm huyết ra tay cứu chữa, Nhiếp Thiên có lẽ còn cứu được.

- Gia chủ! Gia chủ! Lại có y sư tới nữa, hắn nói hắn có thể cứu được Tiểu Thiên!

Ngay khi phụ tử Nhiếp Đông Hải chuẩn bị khởi hành đi Lăng Vân tông, nha hoàn Hàn Nguyệt lập tức xông vào, lớn tiếng thông báo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui