Vạn Vực Chi Vương

- Phụ thân, hay là chúng ta cứ đi Lăng Vân tông đi, nhiều y sư như vậy cũng không có cách nào hay, con không cho rằng cái tên mới tới có khả năng đặc biệt gì!

Nhiếp Thiến sớm đã hoang mang lo sợ, nơi sâu thẳm trong lòng nàng, chỉ cho rằng những Luyện Khí Sĩ cường đại cao cao tại thượng của Lăng Vân tông, mới có thể chữa trị được quái bệnh của Nhiếp Thiên.

Nhiếp Đông Hải vẻ mặt cũng do dự.

Ba ngày, không chỉ là thành Hắc Vân, ngay cả y sư nổi tiếng ở các thành lân cận, cũng đều nghe tiếng mà đến, đều vì trọng thưởng hậu hĩnh, ra sức dùng tất cả các phương pháp, nhưng tình huống Nhiếp Thiên vẫn luôn không chuyển biến tốt đẹp.

Hắn từ trước đến nay kính nể Luyện Khí Sĩ bản lĩnh thông thiên của Lăng Vân tông, cũng cho rằng, lúc này chỉ có Lăng Vân tông mới có thể giúp đỡ được Nhiếp Thiên.

- Gia chủ...

Khi Nhiếp Đông Hải nhíu mày suy tư, Hàn Nguyệt sợ hãi nói:

- Y sư mới tới kia, là người lạ. Hắn nói, nếu hắn thất bại, mặc cho gia chủ xử trí!

- Mặc cho ta xử trí?

Sắc mặt Nhiếp Đông Hải hơi động:

- Hắn biết rõ trước khi mình tới đây, tất cả y sư đều thất bại, lại còn dám mạnh miệng thế kia. Có lẽ, người này thực sự có những phương pháp đặc biệt khác?

- Truyền lời của ta, bảo hắn mau vào đây!

- Vâng.

Hàn Nguyệt vội vàng đi ra.

Không bao lâu, một ông lão thân hình thấp bé, sắc mặt ngăm đen, vác theo một hòm thuốc nhỏ, chậm rãi đi tới.

Từ dưới cằm đến vùng cổ của ông lão, có một vết thương dài mảnh, vết thương kia dường như kéo dài tới tận sâu vùng ngực, khiến hắn càng có vẻ dữ tợn đáng sợ.

Trong ánh mắt ông lão, đốm trắng phủ kín, tròng mắt cực nhỏ, lại thêm vết thương đáng sợ kia, càng tăng thêm cảm giác u ám dọa người của hắn.

Nhiếp Đông Hải nhìn hắn một cái, sinh lòng cảnh giác, âm thầm cảm nhận linh lực, lại phát hiện ông lão này dường như cũng không phải là Luyện Khí Sĩ, trong cơ thể không có dao động linh lực.

- Lão hủ Hoa Mộ, quanh năm tìm kiếm dược liệu trong thâm sơn, hôm nay đi ngang qua thành Hắc Vân, trùng hợp nghe nói quý phủ có hài đồng phát sốt.

Ông lão tự mình báo tên, khàn khàn khàn khàn thâm trầm, chậm rãi nói:

- Hành y nhiều năm, lão hủ rất có tâm đắc với những chứng quái bệnh nan y, tự thấy có khả năng giúp đứa nhỏ kia hạ sốt, mong rằng Nhiếp gia chủ cho phép ta được thử một lần.

Lúc nói, ánh mắt Hoa Mộ, lướt qua Nhiếp Đông Hải cùng Nhiếp Thiến, nhìn thẳng vào Nhiếp Thiên đang nằm trên giường.

Hắn nhìn về phía Nhiếp Thiên, trong ánh mắt âm trầm tròng trắng át hẳn tròng đen, dường như bất chợt lộ lên một tia kích động rực rỡ khác thường.

- Ngươi thật sự có lòng tin sao?

Sắc mặt Nhiếp Đông Hải trầm xuống, nói:

- Trước khi ngươi tới, y sư nổi tiếng quanh đây đều đã thử qua, toàn bộ thất bại. Ngoại tôn ta vẫn sốt cao không ngừng, nếu như quả thật không thể nhanh chóng trị liệu, ta lo lắng nó không chịu đựng nổi nữa. Ta vừa rồi chuẩn bị khởi hành đi Lăng Vân tông, ta không muốn bởi vì sự bất lực của ngươi, làm lãng phí thời gian quý giá của chúng ta.

Hoa Mộ thu hồi anh mắt, khẽ khàng thở một hơi, sau khi nhắm mắt, chợt lại mở bừng, sắc mặt quả quyết nói:

- Cứu không được, lão hủ để đầu lại!

- Được!

Nhiếp Đông Hải chấn động.

- Bớt nói lời thừa thãi, mang một thùng gỗ lớn tới đây cho ta, bên trong đổ đầy nước ấm!

Hoa Mộ căn dặn.

- Tất cả nghe theo ngươi!

Nhiếp Đông Hải gật đầu thật mạnh, lập tức căn dặn bên dưới nghe theo yêu cầu của Hoa Mộ.

Ngoài cửa, rất nhiều người hầu Nhiếp gia sốt ruột chờ đợi, vội vàng hấp tấp bận bịu cả lên.

Không bao lâu, dưới sự dẫn dắt nha hoàn Hàn Nguyệt, đã có người nâng một thùng gỗ chưa đầy nước ấm đi vào, đặt ở chính giữa căn phòng.

- Nhiếp gia chủ, mời người và những người khác ra ngoài. Trong phòng, ngoại trừ ta và đứa bé kia, không ai được ở lại.

Hoa Mộ hơi ngẩng đầu, vẻ kiêu ngạo hiện lên trên nét mặt:

- Thủ pháp độc môn của lão hủ, không thể để cho ai nhìn thấy được. Đó là phương pháp lão hủ dựa vào nó để kiếm cơm, kính xin Nhiếp gia chủ lượng thứ.

- Phụ thân, chuyện này, như vậy sao được? Con vẫn muốn nhìn Tiểu Thiên!

Nhiếp Thiến bất mãn nói.

- Ta nói rồi, trị không hết, ta để đầu lại!

Hoa Mộ liếc mắt, lạnh lùng nói:

- Nơi đây là Nhiếp gia, ta lại không phải Luyện Khí Sĩ, dù là người ngoại lai, nếu trong lòng ta bất chính, làm sao có thể sống sót rời khỏi nhà Nhiếp gia?

- Nghe theo hắn.

Nhiếp Đông Hải trầm ngâm một chút, cúi người sát đất với Hoa Mộ, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu, thành khẩn nói:

- Nhiếp Đông Hải ta, tạ ơn Hoa tiên sinh trước. Chỉ cần Tiểu Thiên không sao, ta sẽ hậu tạ to lớn!

Hoa Mộ vẻ mặt bất động khẽ gật đầu.

- Đều theo ta ra ngoài!

Nhiếp Đông Hải quát lên.

Dưới mệnh lệnh của hắn, tất cả mọi người trong phòng ngay cả Nhiếp Thiến cũng phải tạm thời rời khỏi.

- Hắt xì!

Nhiếp Đông Hải tự mình đóng cửa phòng lại, ngồi phịch trước cửa, không ngừng hít sâu điều chỉnh tâm tình, sốt ruột chờ đợi.

- Phụ thân, lại có thêm y sư đến cứu Nhiếp Thiên.

Trong mật thất Nhiếp gia, Nhiếp Lan nhẹ tay nhẹ chân đi vào, bẩm báo với Nhiếp Bắc Xuyên đang tu luyện bên trong.

Nhiếp Bắc Xuyên dựa vào cây cột hắc ngọc hàn băng, cả người hàn khí lượn lờ, sắc mặt âm hàn như băng, lạnh lùng nói:

- Lại có thêm kẻ ham tiền tài tới à.

Dừng một lát, hắn nhếch miệng lạnh lùng cười, khinh thường nói:

- Hắn đã như mặt trời xế chiều, muốn để cho cả giác tộc tận tâm tận lực giúp hắn tìm người, nào có dễ dàng như vậy? Mấy năm nay, để tìm kiếm sinh phụ Nhiếp Thiên, tài bảo hắn cất giấu nhiều năm đều moi ra cả, làm gì còn dư dả bao nhiêu chứ?

- Điều này cũng đúng.

Nhiếp Lan cười khẽ một tiếng:

- Hắn cũng không biết, trong tay phụ thân giấu một viên Tục Hồn đan của Lăng Vân tông. Tục Hồn đan là thứ tốt, cho dù là quái bệnh của Nhiếp Thiên, chỉ cần nuốt viên thuốc đó vào, tất nhiên thuốc đến bệnh lui.

- Nhiếp Hoằng mới cháu nội ruột của ta, nếu như Nhiếp Hoằng mắc phải quái bệnh này, ta sớm đã đưa Tục Hồn đan cho nó dùng rồi.

Nhiếp Bắc Xuyên vẻ mặt hờ hững:

- Nhớ năm đó, ta cùng hắn tranh đoạt vị trí gia chủ, chính là thời điểm phong quang nhất của hắn. Hắn vì vị trí gia chủ này, không hề lưu lại chút mặt mũi nào cho đệ đệ ruột. Bây giờ suy bại, vận khí đã hết, cũng là lúc ta nên thừa thế xông lên.

- Tiểu tử Nhiếp Thiên kia, con luôn cảm thấy có hơi quái lạ, trong lòng vẫn luôn có chút lo lắng.

Nhiếp Lan nhíu mày:

- Rõ ràng cảnh giới của nó thấp hơn nhiều, không ngờ lại có thể thắng được Hoằng Nhi, thật đúng là ngoại tộc. Cũng may, cũng may nó đột nhiên phát quái bệnh, bằng không... nói không chừng chính là tai hoạ ngầm trong tương lai.

- Nhiếp Thiên nếu bất hạnh bệnh chết, cột trụ tinh thần duy nhất của đại ca, e rằng cũng sụp đổ từ đây. Không cần quá lâu, hắn cũng sẽ từ giã cõi đời. Kể từ đó, ta ở trong gia tộc sẽ không còn trở ngại.

Ánh mắt Nhiếp Bắc Xuyên nóng bỏng.

- Sắp rồi, theo như con thấy, phụ thân sẽ không cần đợi quá lâu đâu.

Nhiếp Lan cũng hăng hái.

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Nhiếp Bắc Xuyên ngửa đầu nói.

Bên kia, khi đám người Nhiếp Đông Hải, lần lượt đi ra khỏi gian phòng Nhiếp Thiên, y sư Hoa Mộ không biết từ đâu đến, lập tức mở hòm thuốc nhỏ của hắn, lấy ra một đống chai lọ.

Bên trong đống chai lọ kia, chứa đầy dịch nước đủ mọi màu sắc, những nước cách nắp bình kia, đều tản ra đủ loại mùi hương kỳ dị.

Có bình mùi thơm nức mũi, có bình lại mùi vị chua lòm, còn có bình cay đến gay mũi.

Nếu Nhiếp Đông Hải không rời khỏi, những cái tên được ghi chú trên bình thuốc, sẽ làm hắn điên cuồng mất.

Bất kỳ bình thuốc nào trong số đó, cũng dều là trân phẩm thế gian, giá trị to lớn, vượt xa cả những thứ mà hắn định lấy ra ban thưởng.

Hoa Mộ nhanh chóng mở một nắp bình, nước thuốc lam sậm được đổ vào trong thùng gỗ chứa đầy nước ấm.

- Trọng thưởng của Nhiếp Đông Hải ngươi, còn chưa đủ để ta luyện chế ra ba giọt U Minh thủy.

Hoa Mộ thì thầm một câu, đem tất cả U Minh thủy trong lọ thuốc, đổ hết vào thùng gỗ không chừa một giọt.

U Minh thủy toàn bộ nhỏ vào trong thùng gỗ, ánh sáng màu xanh da trời, vẫn còn đọng lại giữa không trung, sau đó mới dần dần dung hòa vào t trong thùng nước ấm.

Hoa Mộ không có ngừng lại, lần lượt đổ các nhiều nước thuốc trong bình vào thùng gỗ.

Chất lỏng trong những bình thuốc kia, đều cùng một cấp bậc với U Minh thủy, thậm chí là kỳ càng quý báu hơn của thiên địa.

Nhưng Hoa Mộ lại không chút đau lòng, không chút do dự, đều đem chúng đổ hết vào thùng gỗ.

Thở phào một hơi, Hoa Mộ lúc này mới đi tới bên cạnh Nhiếp Thiên, trong con ngươi kỳ lạ của hắn, khi nhìn Nhiếp Thiên ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt quái dị tỏa ra ánh sáng xanh âm u.

Biểu tình của Hoa Mộ, cũng trở nên nghiêm túc chăm chú, hắn cẩn thận đưa tay, đặt bàn tay vào sau lưng Nhiếp Thiên, nhje nhàng nâng Nhiếp Thiên bị sốt cao vẫn không hề hay biết gì, động tác nhẹ nhàng như sợ Nhiếp Thiên sẽ cảm thấy không thoải mái.

Nhìn dáng vẻ hắn, giống như không phải đang ôm một đứa trẻ, mà giống như đang cầm một món châu báo hiếm có.

Đi đến bên cạnh thùng gỗ, hắn cũng vô cùng dịu nhẹ, chậm rãi, từng chút một đặt Nhiếp Thiên vào bên trong.

- Sùng sục!

Nhiếp Thiên vừa rơi xuống thùng gỗ, nước ấm dung hòa với phần lớn nước thuốc của Hoa Mộ, dường như trong nháy mắt đạt đến điểm nóng chảy, lập tức sôi lên sùng sục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui