Trời về chiều, những khóm lục bình trôi lững lờ trên dòng sông Thiên Đức.
Đằng xa, vài cánh chim như chấm đen nhỏ bay về tổ.
Chương ngồi thẫn thờ nhớ gia đình đến nao lòng, nước mắt trực trào ra.
Mé thượng nguồn, khói lam chiều bốc lên từ mái bếp của mấy nhà tranh trong thôn Đường Vỹ thôn vào những khóm tre ven sông.
Nhà bà Cả Ngư nằm ở rìa làng lại ven sông, đã vắng lại càng vắng hơn, cảnh vật buồn đến nao lòng.
Chương mới hỏi bà Cả Ngư nơi bà tìm thấy cậu, cậu quyết định đến chỗ đó xem sao.
Chẳng có lối đi, Chương giẫm lên cỏ, vạch cành lá mà tiến.
Nghe bà Cả Ngư bảo hôm trước bà và thằng bé tên Tôn nào đó khiêng Chương về theo lối cánh đồng nhưng lối ấy trống trải, Chương sợ bị ai đó nhìn thấy lại rách việc.
Lau sậy um tùm, cỏ tai voi mọc cao như rừng, ài loại cây mà Chương không biết tên.
Lần mò gần cả tiếng đồng hồ, cuối cùng Chương tìm được dấu bùn đất dài thành từng vệt đã khô hãy còn in trên lá cỏ, ngược theo dấu, cậu tạm xác định được vị trí mà bà Cả Ngư đã nói, nước rút chỉ còn lại cát và bùn đất.
Chương chép miệng thở dài, nhăn mặt nhìn bóng hoàng hôn.
Mặt trời và mặt trăng ở đây có gì là lạ mà Chương chưa thể biết, chỉ là cảm nhận như vậy.
Quay lưng định trở về, bỗng Chương thấy có gì đó quen quen, như là một cái túi.
Nhìn kỹ hơn, cậu mau chóng nhận ra đó là cái túi để ở baga xe máy, bên trong đựng mấy món đồ.
Chương mừng húm, xắn quần cao tận bẹn, Chương chậm rãi bước từng bước trong sình lầy, thuỷ triều dâng nước ngập sâm sấp.
Chương vui mừng nhặt lấy cái túi nằm lẫn trong đống cỏ dại, vội mở kiểm tra.
Bên trong có đèn pin led siêu sáng loại sạc được, một tấm tăng, dao đa năng Victorinox của Thuỵ sĩ, mấy cái bàn chải đánh răng chưa mở, tuýp kem rồi cả bọc thuốc Panadol xanh đỏ cùng vài viên khác, có cả lọ than hoạt tính, chắc lo ăn đồ bậy tiêu chảy, chả nhớ đứa nào bỏ vào cùng mấy cái bật lửa Bic, móc chìa khoá hình la bàn bằng kim loại to bằng lòng bàn tay có giọt thuỷ, một cuộn dây kẽm nhỏ.
Chương xem la bàn, dùng được vì hãy còn mới.
Cuối cùng là một cây gậy ba khúc phòng thân titan siêu nhẹ, có nút bấm, ba bộ quần áo thể thao nhăn nhúm, vài cái quần tam giác chưa cắt mác, những món đồ này là của mấy đứa bạn nhét vào nhờ Chương cầm hộ.
Bình thường những thứ này Chương chả bao giờ để tâm nhưng đang ở nơi chả biết là đâu có khi cần dùng đến.
Nhìn quanh, Chương phát hiện lẫn trong bùn là mũ bảo hiểm cậu đã đội, thoáng chút vui mừng vì tìm được món đồ vô giá trị thì Chương suýt hét toáng lên bởi cậu nhận ra cái xe máy thân quen nằm trong bụi rậm, đầu một lạch nước nhỏ.
Chìa khoá vẫn cắm trong ổ nhưng ắc quy hết điện, bình xăng gần đầy.
Xe chỉ xước sát, không cong vành hay vỡ đèn, chả hiểu sao lại thế.
Chương vội mở cốp xe, bên trong có đôi Crock màu đen, áo mưa dự phòng cùng hai cuốn sổ quăn mép, vài cái bút bi cũ, một cái kéo thủ công, sổ bảo hành xe từ hồi mua chưa mở ra, hơn chục tờ hoá đơn mua đồ từ đời tám hoánh nào.
Xem ra có mỗi đôi đép là có ích vì nơi này đường xá chả có, chưa biết cái xe dùng làm gì.
Ngẫm nghĩ giây lát, Chương lấy đồ sơ cua tháo ắc quy đem về, thứ này có thể cần, thậm chí rất cần, có đần cũng hiểu có điện là có ánh sáng, có ánh sáng tự khắc văn minh sẽ đến.
Chương quyết định sáng mai dậy sớm, tìm cách đem cái xe về giấu, dù gì cũng là tài sản, của một đống tiền, nhỡ trở về được mà không có xe thì giải thích ra sao với bố mẹ.
Chương hồ hởi đem những thứ vừa tìm được về khoe với bà Cả Ngư, bà cụ cũng vui lây nhưng chả hiểu những gì Chương nói.
Bà cụ đồng ý cho Chương đào chỗ hố trú ẩn trong đống rơm giấu thứ mà cậu bảo là xe máy gì đó.
Ngay sau bữa tối, Chương hăm hở hào cái hố sâu thêm chừng năm mươi phân rồi đào rộng ra chả khác gì… huyệt mộ.
Hôm sau bà Cả Ngư giúp cậu kéo cái xe về nhà, chưa kể phải di chuyển đống rơm to nhập thành một phủ kín cái hố Chương đào.
Tìm thấy chút niềm vui sau hơn chục ngày cô độc, Chương nghĩ đến viễn cảnh mình sẽ mắc kẹt tại nơi này, có khi chết già.
Cậu nghĩ bản thân phải làm gì đó thay vì cả ngày chỉ đi ra đi vào ăn bám bà cụ.
Trong laptop của Chương có lưu nhiều tài liệu, cậu mở máy lục tìm những thứ mà bản thân cảm thấy phù hợp với nơi này nhưng tốn cả tiếng đồng hồ cũng chả có gì hữu ích.
Chương học kinh doanh, trong máy đều là tài liệu liên quan đến kinh doanh, marketing nọ kia.
Đó đều là những kiến thức giúp con người ta trở nên giàu có song bây giờ Chương cần tồn tại trước đã.
Kiên trì cũng có chút kết quả, trên ứng dụng Youtube, Chương có tải về nhiều video tưởng chừng như vô thưởng vô phạt như… cách làm thuỷ điện nhỏ, vì sao máy bay bay được rồi cả cách tạo ra thuốc súng rồi cả vài chục video linh tinh khác… Xem ra thời gian ngồi nghe review cũng có ích.
Laptop rồi sẽ hết pin, Chương vội vàng ghi chép vắn tắt tất cả những gì cần thiết vào hai cuốn sổ quăn mép.
Cậu miệt mài viết trong khoảng hơn sáu tiếng cho đến khi laptop sập nguồn.
Chương hãy còn máy tính bảng, điện thoại và một cục sạc dự phòng đa năng 50.000mAh, chí ít sạc được 10 lần cho điện thoại, mỗi lần sạc đầy, điện thoại có thể dùng cả ngày.
Có điều Chương không rõ để bao lâu thì pin hao hụt, không dùng mạng thì điện thoại dùng được bao ngày cậu cũng chả biết.
Bà Cả Ngư không hiểu những điều Chương làm nhưng bà cũng không hỏi vì cậu xuất hiện trong nhà bà cụ đã là một chuyện lạ.
Bà được thần nhân mách, với người hàng tháng đều đi chùa như bà, thần nhân là trên hết, bà tuyệt đối tin theo.
Thần nhân bảo rằng, nếu bà chăm sóc cho người mà bà cứu, người đó sẽ đưa chồng con bà trở về, ngày sau bà không còn phải lo cái ăn cái mặc, ba đời phú quý song bà Cả Ngư chỉ quan tâm vế trước, mong chồng con bình yên trở về, thế là đủ.
Hơn chục năm trước rau cháo qua ngày, gia đình sum vầy là điều bà vẫn khấn nguyện mỗi khi lên chùa.
Nói thì nói vậy, bà chả biết cậu thanh niên kỳ lạ này sẽ đưa chồng con bà về bằng cách nào.
Cậu ta có vẻ hiền lành, ngoan ngoãn, chả phải con nhà võ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng hỏi y như trẻ lên ba.
Nay cậu ta đem về những thứ kỳ lạ, hẳn là chỉ có ở kinh thành, có khi cậu này là con của bậc vương tôn nào đó lánh nạn? Chỉ có vương tôn công tử mới không hiểu cuộc sống dân dã và ngược lại.
Nghĩ vậy, bà Cả Ngư càng tin vào những lời thần nhân mách bảo.
Chương tốn mất mấy ngày đọc lại những gì đã ghi chép và cố ghi nhớ, cố động não nghĩ ngợi và rồi cậu nhớ lại khoảnh khắc rơi khỏi cầu, nhớ tiếng sấm, ánh chớp chói sáng.
-Nếu mình và xe rơi cắm đầu xuống sông mà cái xe lại nằm trong bụi như thể có người dựng vào đó thì cái ô tô to đùng kia liệu cũng rơi đến đây hay rơi xuống sông?
Chương quyết định mở rộng phạm vi tìm kiếm cái ô tô cho một ngày trôi qua có ích.
Bà Cả Ngư nuôi cậu ngày hai bữa cơm độn ngô khoai, sáng có hôm bắp ngô, hôm khác thì khoai luộc, có bữa là ốc.
-Phải làm gì đó đền ơn bà cụ, mình thanh niên sức dài vai rộng cứ ăn với nằm thế này mãi cũng không phải là cách hay.
Chương đội nón, cầm gậy ba khúc vạch từng bụi cây ngọn cỏ suốt cả ngày trời song chẳng thấy gì.
Cậu nghĩ đến một khả năng là cái xe rơi xuống sông vì nó nặng, còn cậu và xe máy chắc sóng đánh dạt vào đây nhưng xe máy lại không dính bùn đất, thế nghĩa là sao nhỉ?
Chiều ngả bóng, Chương thất thểu ra về, nhìn mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa in bóng trên mặt sông mênh mông bỗng nhiên cậu nhớ ra điều gì, vội ba chân bốn cẳng phi nhanh.
Đặt la bàn xuống đất, Chương ngồi nhìn rồi xoay cho kim chỉ hướng chính Bắc trùng với giọt thuỷ.
Theo những gì Chương biết từ ngày còn nhỏ, kiến thức cơ bản là… mặt trời mọc đằng Đông vậy tại sao bây giờ mặt trời đang lặn lại ở… đằng Đông, phía bên phải kim la bàn?
-Đồ rẻ tiền này chắc hỏng rồi.
Chương tĩnh tâm lục lại trí nhớ xác định phương hướng, đêm ấy từ Thủ đô về cậu đi từ bờ Bắc sang bờ Nam sông Thiên Đức.
Bà Cả Ngư cũng bảo đây là bờ Nam, vậy là đúng hướng Bắc Nam, vậy sao mặt trời lại ngược?
-Bãi bồi ven sông, đúng rồi.
Chương nhớ sông Thiên Đức ở quê không rộng mênh mông như thế kia vì cầu Thiên Đức dài khoảng năm trăm mét tính cả đường dẫn trong khi hai bên bờ sông như Chương thấy mấy ngày nay phải cách nhau đến cây số là ít.
-Nếu mỗi năm con sông này bồi lấp phù sa một phân thì xem nào… một trăm năm được một mét, nghìn năm thì mười mét.
Vạn Xuân cách thời mình sống mười lăm thế kỷ thì sông hẹp đi mười lăm mét ư? Cái này phải hỏi mấy thằng học bên Thuỷ Lợi chúng nó mới biết nhưng có lý nhỉ, phù sa không thể một năm chỉ một phân như vậy, có khi hai đến năm phân thì sao?
Chương lẩm nhẩm một mình cả trong bữa tối.
-Lúc va chạm mình đã lên cầu được một đoạn, hình như cũng phải năm chục mét chứ không ít.
Chỉ có thể là vậy thì mới không rơi tõm xuống sông mà xuống bờ sông.
Chương hỏi bà Cả Ngư:
-Lúc bà tìm thấy cháu, cháu nằm sấp hay ngửa ạ?
Bà Cả Ngư nhớ lại rồi bảo là nằm sấp, điều này khiến Chương tin vào nhận định của bản thân vì nằm sấp thì đã toi đời vì no bụng nước, chỉ có thể là vậy, chắc chắn cậu rơi xuống bờ sông, chỗ bùn lầy, đất mềm và nhiều cỏ dại.
Chương tạm tin vào suy luận này và rằng cái xe ô tô không xuyên đến đây, nó đã nằm dưới lòng sông Thiên Đức quê cậu.
Tài xế có thể không còn hoặc biết đâu anh ta bơi được vào bờ, cậu thì ngồi đây, chả biết ai may hơn ai nữa.
Gió ngoài sông thổi vào mát rượi, Chương nằm miên man theo đuổi những suy nghĩ riêng rồi chìm vào giấc ngủ cho đến khi giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng sấm lớn lúc trời gần sáng.
Mắt nhắm mắt mở, Chương ngồi dậy đẩy tấp liếp chắn cửa nhìn ra, ngoài trời tối nhưng mấy ánh chớp giật sáng loá hết cả mắt.
Lúc này Chương cũng nghe một tiếng uỳnh ở mạn lau sậy, hình như không phải tiếng sấm.