Vạn Yêu Chi Tổ

“Đại sư huynh, hắc hổ này so với hỏa ngưu kia lợi hại hơn nhiều. Một tiếng gầm của nó mà khiến đầu ta ong hết cả lên. Không nên coi thường, tốt nhất dùng trảm yêu kiếm pháp giết chết nó ngay.” Tên Lăng sư đệ quơ quơ tay lên đầu nói, hắn vừa rồi bị tiếng gầm bất ngờ của Đế Thích Thiên làm cho đầu óc choáng váng, mặt mũi đều trở nên tái nhợt.

Tu vi của Chung Vân Phi đã đạt tới tầng mười luyện khí kỳ, trong khi tu vi của hắn mới chỉ ở tầng thứ nhất luyện khí kỳ, vì thế không đủ sức chống chọi được tiếng hổ gầm đầy bá của Đế Thích Thiên, chỉ cảm thấy trong cơ thế khí huyết nhộn nhạo, đầu óc quay cuồng, sắc mặt đã bắt đầu tái nhợt đi.

"Lăng sư đệ yên tâm, đây mới chỉ là một tinh quái hắc hổ, còn chưa tu luyện thành yêu thú. Có Trảm Yêu Kiếm, cho dù hắn có lợi hại thế nào đi nữa, cũng đừng hòng mơ tưởng chạy thoát được." Chung Vân Phi nhìn nhìn Đế Thích Thiên, trong đầu lại hồi tưởng cảnh tượng năm đó tận mắt chứng kiến cha mẹ mình táng thân nơi miệng cọp, trên gương mặt hiện ra một tầng sát ý lạnh băng.

Tay phải lóe lên, xuất ra kiếm chỉ, Trảm Yêu Kiếm lăng không bay lên, ở giữa không trung kịch liệt rung động rồi hạ xuống, âm thanh thanh thúy trong thân kiếm tràn ra, kiếm quang trong suốt bắn xa tới vài thước, trong làn kiếm quang ẩn ẩn có một đạo phù triện, tạm thời được buông tha hỏa ngưu, hóa thành một đạo kiếm quang trong suốt bắn vọt hướng tới Đế Thích Thiên.

Trảm yêu kiếm có tốc độ tương đối nhanh, chỉ thấy bạch quang lóe lên, kiếm đã xuất hiện trước mặt Đế Thích Thiên.

" Ngao ô!"

Ánh mắt của Đế Thích Thiên lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Trảm Yêu Kiếm. Hắn có thể cảm nhận được một loại uy áp đầy nguy hiểm, xuất phát từ sâu trong tâm hồn, hình như kiếm này có tác dụng khắc chế nào đó đối với hắn. Mặc dù, hiện tại khí tức này khá là yếu ớt, nhưng cũng làm cho lòng hắn dâng lên một cảm giác vô cùng cảnh giác.

" Phá cho ta!"

Đế Thích Thiên trong nháy mắt đã hạ quyết tâm, chỉ thấy quanh thân vờn quanh mười thanh yêu nhận. Ba tiếng "thương thương thương" vang lên liên tiếp, ba đạo quang nhận đen kịt phá không bắn ra, cùng với Trảm yêu kiếm oanh kích một chỗ.

"Rầm rầm rầm!"


Yêu nhận vốn là do Đế Thích Thiên dùng yêu khí không ngừng nén lại, cô đọng mà thành, tuy nhiên không kém chút nào so với thực chất, ngược lại càng thêm sắc bén, có thể tùy tâm hắn linh hoạt mà khống chế, linh hoạt vận chuyển, lực công kích mạnh mẽ tuyệt đối không dưới pháp khí của người tu tiên.

Ba đạo yêu nhận liên tiếp, phá không mà đến, từng đạo dừng lại oanh kích trên thân Trảm yêu Kiếm. Ba đạo yêu nhận này cùng công kích tạo nên một lực đánh vô cùng cường đại. Một đạo chém vào giữa thân kiếm, một đạo ngăn trước kiếm quang, đạo cuối cùng lại oanh kích nơi chuôi kiếm.

"Hừ, quang nhận lúc đầu chính xác có thể đánh bay Trảm yêu kiếm của ta, nhưng bất quá ngươi nghĩ rằng ta lại không có phòng bị sao! Phá cho ta!" Chung Vân Phi hiển nhiên đã sớm dự liệu trước được Đế Thích Thiên sẽ dùng yêu nhận ngăn cản công kích của mình, nhìn thấy ba đạo quang nhận oanh kích trên thân cổ kiếm, thân thễ khẽ run lên, từ trong miệng khẽ quát một tiếng

" Ông!"

Trảm Yêu kiếm chính là bổn mạng pháp khí của Chung Vân Phi, phẩm bậc có thể trên cực phẩm pháp khí bình thường, uy lực to lớn, không chút nào kém cỏi so với pháp bảo do tu sĩ Kết Đan kỳ luyện chế ra. Bị yêu nhận chém trúng, thân kiếm đột nhiên lóe ra một tầng kiếm quang trong suốt, hào quang bùng lên mãnh liệt, cùng với yêu nhận hợp lại một chỗ, rồi cuối cùng ba yêu nhận bị chấn vỡ.

Kiếm khí như cầu vồng, gào thét hướng Đế Thích Thiên cuốn tới.

"Ngao ô!"

Tâm thần Đế Thích Thiên rung động, rốt cuộc cũng lĩnh giáo được sự cường đại của tu tiên giả. Pháp khí có uy lực thật lớn, chỉ bằng kiếm khí đã có thể đem yêu nhận trong nháy mắt đánh vỡ. Tuy nhiên, hắn chỉ cảm thấy kinh nhưng không sợ, càng muốn cùng người này phân cao thấp một phen. Còn lại bảy thanh yêu nhận, cũng nhanh trong từ trên không trung hóa thành từng đạo lưu quang.

Nhưng những đạo lưu quang này lại không tiếp tục hướng tới trảm yêu kiếm, chỉ lượn lờ phía trước người Đế Thích Thiên, đồng thời đụng vào nhau, tưa như một chất lỏng. Khi bảy thanh yêu nhận quỷ bí cùng nhau dung hợp, cơ hồ trong nháy mắt, một thanh tàn nguyệt đao dài chừng năm sáu thước thình lình xuất hiện.

"Trảm!"


Cự đại yêu nhận hình thành, tạo thành một khối chắc chặn, không dừng lại mà trực tiếp hướng Trảm Yêu Kiếm ầm ầm chém xuống!

"Phanh!"

Bảy chuôi yêu nhận hình thành một lưỡi đao khổng lồ, uy lực cực mạnh, khí thế cuồn cuộn dâng trào, không còn là một tổ hợp đơn giản nữa. Lưỡi đao bắn ra những tia hắc vụ, một đao chém xuống, liền đem kiếm quang đánh cho nát bấy, tiếp tục thừa thắng chém thẳng lên thân Trảm Yêu Kiếm, yêu lực khổng lồ phát tiết hết ra.

"Ông!"

Trảm Yêu Kiếm trực tiếp bị một đao này đánh bay ra ngoài, thân kiếm không ngừng run rẩy. Trảm Yêu Kiếm chính là bổn mạng pháp khí, nó bị oanh kích nên Chung Vân Phi cũng gián tiếp chịu những thương tổn, trong miệng phá ra một tiếng kêu đau đớn, khóe miệng có máu ứa ra, tay nhanh chóng xuất thủ kiếm quyết, quát:

"Trảm Yêu Kiếm Quyết - Ngọc Liên Hàng Trần Trảm Yêu Tà!"

"Ông!"

Chung Vân Phi đánh ra kiếm quyết, lập tức trên thân Trảm Yêu Kiếm đột nhiên kiếm quang bùng cháy, tựa như bị một quả mặt trời nhỏ bao bọc, không còn cách nào nhìn thấy thanh cỗ kiếm bên trong nữa. Lúc này, trong thiên địa bùng lên một cỗ uy áp to lớn, tựa như thái sơn áp đỉnh, kiếm quang trong suốt khiến cho cảnh tượng cũng nảy sinh biến hóa.

Chỉ thấy từng đạo kiếm quang, kiếm khí hóa thành nhiều đóa ngọc liên trong suốt, thoạt nhìn vô cùng thánh khiết, làm cho tâm linh người ta như đang được một lực lương kỳ diệu tẩy rửa. Ngọc Liên Hoa khoảng chừng có hơn mười đóa, nhưng cổ quái chính là bản thể Trảm Yêu Kiếm lại biến mất không thấy.


Những Ngọc Liên Hoa này sau khi xuất hiện, lập tức bay lên trên bầu trời sơn cốc. Ngọc Liên Hoa tách ra từng cánh một bay bay xuống phía dưới, trong suốt như tuyết, để lại trên bầu trời những đài Ngọc Liên Hoa. Sau đó, Ngọc Liên Hoa lại lần nữa hội tụ lại, rồi liên tục không ngừng đem cánh hoa thả xuống dưới. Trong nháy mắt, trong sơn cốc đã bị vô số cánh Ngọc Liên tuyệt đẹp bao phủ.

Cả sơn cốc như chìm trong một màn mưa hoa tuyệt đẹp.

"Phốc!"

Cánh Ngọc Liên nhẹ nhàng rớt xuống, rơi lên thân thể Hỏa Ngưa, khiến cho Hỏa Ngưu cảm thấy một trận đau nhức, nó lập tức ngửa mặt lên trời rống lên, trên lưng đã xuất hiện một vết thương khá sâu, từng đạo đạo kiếm khí đang không ngừng ở bên trong thân thể hắn tàn phá.

Không ngờ Ngọc liên hoa này lại do kiếm khí cô đọng mà thành, có sức phá hoại cường đại hơn nhiều so với kiếm khí do hư hóa thực xuất ra, lực sát thương cũng gia tăng lên rất nhiều.

"Không ổn, cái này chính là kiếm quyết mà người tu tiên hay gọi, uy lực thật đáng sợ." Đế Thích Thiên bị một màn này làm cho rung động kịch liệt. Nhìn Trảm Yêu Kiếm biến mất, với trí tuệ của hắn, cũng tựa hồ suy đoán ra được, đây chính là kiếm quyết cường đại mà người tu tiên có được.

Từ hư hóa thực, đem kiếm khí cùng kiếm quang cô đọng thành Ngọc Liên Hoa như thực thể, thủ đoạn này thực sự là quá biến thái, quá đáng sợ mà. Nếu so với Đế Thích Thiên đem yêu khí ngưng tụ thành yêu nhận, cơ hồ có công hiệu như nhau.

"Thương!"

Tâm niệm vừa động, trước người hắn lại xuất ra yêu vụ khổng lồ, ầm ầm phân giải, một lần nữa hóa thành bảy chuôi yêu vụ nhận, trong đó có ba thanh, trong nháy mắt bay đến bên người Hỏa ngưu, đem những cánh Ngọc Liên hoa chém tan, sau đó oanh kích trên Yêu vụ nhận.

Lưỡi đao đi qua làm quang mang của ngọc liên hoa cũng ảm đạm đi không ít, nhưng cánh hoa tựa như vô cùng vô tận, phô thiên cái địa, vẫn liên miên không dứt từ trên rơi xuống.

Chỉ sợ rằng yêu nhận cũng không thể chống đỡ trong khoảng thời gian dài được.


"Bá Bá Bá!"

Cánh hoa dày đặc dị thường, tựa như một trận tuyết lớn, bằng mắt thường có thể thấy được quang mang trên yêu nhận ảm đạm đi rất nhanh, cơ hồ chỉ không bao lâu nữa, tất cả yêu nhận bao quanh Đế Tích Thiên sẽ bị một mảng lớn cánh hoa rơi xuống làm cho tán loạn, khiến cho phòng ngự của hắn sẽ lộ ra sơ hở.

Cánh hoa nhẹ nhàng rơi vào, vài cánh hoa trong suốt rơi trên lưng Đế Thích Thiên.

" Phốc phốc phốc !"

Chỉ nghe thấy những tiếng vang thanh thúy, bề ngoài cánh hoa dị thường sắc bén, tạo ra trên thân thể cường đại của Đế Thích Thiên từng đạo vết thương lớn. Hơn nữa, cánh hoa tan rã, hóa thành từng đạo kiếm khí nhập vào trong thân thể, bắt đầu tàn phá.

"Kiếm quyết thật đáng sợ, không thể tiếp tục như vậy được, yêu nhận của ta có thể ngưng tụ lại lần nữa, nhưng nếu làm như vậy, cũng không phải là biện pháp tốt, sẽ lại bị những cánh hoa cổ quái này làm cho tiêu tan đi. Không công tự tiêu hao một thân yêu lực, lại không thể thay đổi được tình trạng hiện nay." Đế Thích Thiên chứng kiến sự tình như vầy, biết rõ nếu không tìm được biện pháp phá vỡ kiếm quyết cổ quái này, chỉ e sẽ phải táng thân trong biển hoa xinh đẹp kia.

"Xem ra, phải dùng Hổ Khiếu Âm Ba công mới có thể phá đi công kích đáng sợ này."

" Hô!"

Đế Thích Thiên tâm niệm lưu chuyển, nhanh chóng minh bạch, bằng năng lực hiện tại của bản thân, hữu dụng nhất chỉ có Hồ khiếu Âm Ba công mà thôi. Hổ Khiếu Âm ba công là một công chiêu thức cực kỳ bá đạo, lúc này hắn cũng không một chút do dự, mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, toàn bộ thân thể phình lớn, tạo cho hắn một hình thái vô cùng bá đạo, lẫm lẫm oai vũ giống như thủy triều dâng trào lan ra xung quanh. Chữ Vương trên trán như tử hỏa đang nhảy nhót, càng tạo ra cho hắn một khí thế nhiếp nhân .

" Ngao ô!"

Tiếng hổ gầm bá đạo vang lên khắp sơn cốc, thanh âm so với lúc trước càng thêm kinh người, trong sát na cả sơn cốc bị rung chuyển bởi vô vàn đạo tiếng sấm miên miên không dứt. Sơn cốc lay động kịch liệt, đất đá tứ phía tại chỗ bị đánh thành cát bụi, khí thế hung mãnh khiến cho cuồng phong dấy lên không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận