Vạn Yêu Chi Tổ

Chim hồng tước tung tăng nhảy nhót, vui vẻ nhìn về phía chiến trường. Nàng biết rõ năng lực của Minh Nha rất khủng bố, mà năng lực đáng sợ nhất của hắn chính là “Tử thần ngưng nhãn”

Tử thần ngưng nhãn, nghĩa hệt như tên, chính là bị ánh mắt của tử thần chiếu đến. Từ trước đến nay tử thần đều đại biểu cho chết chóc, bị tử thần nhìn tới há lại có kết cục tốt?

Người xưa có câu nói rất hay: Diêm vương nói ngươi canh ba chết, ngươi sống được đến canh năm?

Thanh danh khủng bố của Minh Nha một nửa cũng là nhờ Tử thần ngưng nhãn này.

“Ừm, thần thông Tử thần ngưng nhãn của hắn trong Yêu tộc cũng xếp hạng nhất nhì, vô cùng cường hãn. Chỉ trừ một số kẻ có hồn phách mạnh mẽ, hoặc trong người có bảo vật hộ thân mới mong chống được.” Mỹ Đỗ Toa không thể không thừa nhận Tử thần ngưng nhãn của Minh Nha Vương vô cùng cường đại.

“Hì hì, Tử thần ngưng nhãn của Quạ đen thối tuy lợi hại nhưng làm sao sánh được với tỷ tỷ chứ. Hắn chỉ có thể một lần giết một người, còn tỷ tỷ chỉ cần nhìn qua một chút thì toàn bộ sinh linh nơi đó đều biến thành đá. Tỷ tỷ vẫn là lợi hại nhất.”

Chim hồng tước cười hì hì, thân mật cọ vào cần cổ trắng như tuyết của Mỹ Đỗ Toa.

Trong lúc chim hồng tước cùng Mỹ Đỗ Toa nói chuyện, một thanh kiếm lóng lánh kim quang dùng tốc độ kinh người phóng tới công kích bốn gã cự viên đang chém giết đám tu sĩ. Phi kiếm phát ra kim quang, hiển nhiên là một thanh kiếm thuộc tính kim, có năng lực công kích sắc bén nhất trong ngũ hành.

Kiếm quang dày đặc, chém xuống như mưa. Bốn gã cự viên này đương nhiên không thể có được lực phòng ngự khủng bố như Hắc Viên Vương, bị kiếm quang chém trúng, trên da thịt liền xuất hiện những vết thương sâu hoắm, không ngừng chảy máu.

“Oa!”

Minh Nha Vương ở giữa không trung đập cánh, ánh mắt đạm mạc đột nhiên hiện ra một tầng hắc quang nồng đậm. Trong hắc quang, lực lượng tử vong không ngừng ngưng tụ, chớp mắt đã đạt đến đỉnh điểm, hào quang chói mắt, khí tức tử vong nồng đậm liên tục khuếch tán ra bốn phía.

Cây cối trên mặt đất thoáng chốc héo úa, đến cả cây cổ thụ che trời, lá cũng chuyển thành màu vàng, không ngừng rụng xuống, thân cây dần dần khô héo, nháy mắt đã trở thành cây khô. Mọi thứ đều không có đến nửa điểm sinh khí.

Đây chính là lực lượng tử vong.

"Minh Nha Vương, không. . ."

Nghe thanh âm cực kỳ chói tai vang lên phía sau, tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia giật mình quay đầu lại. Chỉ thấy Minh Nha Vương một thân đen kịt, tử khí nồng nặc tức thì táng đởm kinh hồn. Trước kia hắn đã từng nghe nói qua về sự khủng bố của Minh Nha, nhất là loại năng lực ghê sợ tột cùng này – Tử thần ngưng nhãn. Đụng phải thì đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát.

Trong một khắc khi bị con mắt khủng bố của Minh Nha Vương nhìn trúng, nội tâm hắn lập tức run rẩy, khiếp sợ tột cùng. Kiếm trong tay liền phát ra một đạo kim quang, nhanh như chém tới Minh Nha Vương.

Tốc độ của phi kiếm nhanh không tưởng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Minh Nha Vương.

Nhìn mũi kiếm sắc nhọn sắp đâm tới mình, trong mắt Minh Nha Vương vẫn đạm mạc như cũ, hai cái cánh đen kịt đột nhiên hợp lại trước mặt, đem thân hình bảo hộ ở bên trong.

“Đương!”

Phi kiếm kim sắc dù sao cũng do một tu sĩ Trúc Cơ kỳ toàn lực chém ra, bên trong ẩn chứa một lượng chân nguyên khổng lồ cùng với lực công kích sắc bén nhất của thuộc tính kim, lực phá hoại chắc chắn vô cùng kinh người. Cho dù là sắt thép chỉ sợ cũng dễ dàng bị chém cho nát vụn.

Thế mà khi đâm vào cánh của Minh Nha Vương lại chỉ nghe thấy một âm thanh chát chúa giống như kim loại va chạm vào nhau, khí lưu màu xám trong cơ thể Minh Nha Vương đột nhiên bừng lên, cuồn cuộn như sóng biển.

“Ù ù ù!”

Quang mang trong mắt Minh Nha Vương ngưng tụ đến đỉnh điểm, lập tức nhìn về phía tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Một đạo tử khí sắc bén vô thanh vô tức toé ra.

“A!”

Tên tu sĩ kia lập tức kêu thảm một tiếng, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy vẻ sợ hãi xen lẫn một loại thần sắc thống khổ. Tại thời điểm Minh Nha Vương nhìn về phía hắn, từ trong tận sâu thẳm linh hồn truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt.

Một loại lực lượng đáng sợ không ngừng phá hư linh hồn hắn. Cho dù là hồn phách của tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng không có biện pháp chèo chống với lực công kích khủng bố như vậy.

“Một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ làm sao kháng cự được uy lực mạnh mẽ của Tử thần ngưng nhãn? Đến tu sĩ Kết Đan kỳ cũng còn không nắm chắc thoát được.” Nhìn gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị Tử thần ngưng nhãn dễ dàng đánh tan thần hồn, Mỹ Đỗ Toa không khỏi nhẹ nhàng cảm thán.

“Coi như thối quạ đen cũng có chút năng lực” Chim hồng tước cười hì hì nói.

“Ầm ầm!”

Đúng lúc này, bàn cờ bạch ngọc lơ lửng giữa không trung đột nhiên rung động kịch liệt, từ bốn phía của bàn cơ, thiên địa linh khí bạo động, từng đạo khí tức vô cùng đáng sợ từ trong bàn cơ không ngừng tuôn ra, giống như có tuyệt thế mãnh thú muốn lao ra ngoài.

“Tỷ tỷ mau nhìn kìa, bàn cơ có động tĩnh rồi, có phải Đế đại ca đã đánh bại tên kia không?” Chim hồng tước mở to hai mắt, nhìn vào không trung.

Bàn cờ rung động càng lúc càng mạnh, thiên địa linh khí xung quanh mỗi lúc lại thêm cuồng bạo hơn.

“Hừ, bàn cờ chết tiệt, dám giam cầm ta! Hôm nay bổn vương phải triệt để đánh vỡ ngươi!...” Tiếng hổ gầm vang vọng cả trời xanh.

Hổ thân cường hãn xuất hiện vô số vết thương lớn, không ngừng chảy máu. Nhưng những vết thương này hoàn toàn không làm cho hắn mệt mỏi mà ngược lại còn khiến cho Đế Thích Thiên hung hãn hơn, trong mắt hổ lộ ra hàn quang kinh người. Một sỗ sát ý nồng đậm phóng về phía Kỳ si bất cữu.

Trong kỳ giới, Kỳ Si Bất Cữu quả thực là lợi hại vô cùng, mỗi một lần công kích lực lượng của hắn đều tăng gấp đôi. Hơn nữa, bàn cờ lại giống như cái cùm, gắt gao vây khốn hành động của Đế Thích Thiên, làm cho hắn từ đầu đến cuối đều lâm vào thế yếu. Qua một phen kịch chiến, tuy có thể đánh lùi công kích nhưng trên người lại xuất hiện vô số vết thương.

Dưới công kích như vậy, Đế Thích Thiên rốt cục nổi giận, càng hiểu rõ tuyệt đối không thể tiếp tục giao tranh trong bàn cờ, nếu không chỉ sợ bản thân sẽ bị vẫn lạc ở đây.

“Hô!”

Hắn ngạo nghễ đứng ở chính giữa cửu cung, mắt hổ lập lòe tinh quang, há miệng mạnh mẽ hít vào một hơi. Nháy mắt, không khí giống như cá voi hút nước, đều bị hắn nuốt vào bụng. Trong quá trình hấp khí, thân hổ cao năm trượng kịch liệt bành trướng, quanh thân tản ra từng trận hắc quang.

“Vụt vụt vụt”

Chỉ trong mấy hơi thở, thân hình Đế Thích Thiên đã biến thành cự Đại Yêu thể, cao tới hơn mười trượng.

Trong khoảng khắc đó, uy áp bá đạo khiến cho người ta hít thở không thông điên cuồng khuếch tán ra, nháy mắt liền bao trọn cả bàn cờ.

“Hả!!!”

Kỳ si bất cữu cảm nhận được cỗ uy áp này liền biến sắc, không cần suy nghĩ, lập tức chỉ huy kỳ hồn trong kỳ giới công kích. Hàn băng tiễn, liệt diễm tiễn, bạo viêm tiễn đồng loạt xông tới.

Trong kỳ giới, Đế Thích Thiên cùng Kỳ si bất cữu đang chiến đấu đến hồi kịch liệt, còn ở nhất tuyến thiên, Lý gia cũng vì vsự tập kích của đám yêu thú mà cuống cuồng.

“Tứ Trưởng lão, lần này toàn bộ vương giả trong đám yêu thú của Nam Man đều tới, thực lực mạnh như vậy chỉ sợ kế hoạt của chúng ta không thể thành công.” Lý Ngoan nhìn đám yêu thú liên tiếp đánh lui mấy ngàn tu sĩ, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Không thể dừng lại được!” Tứ Trưởng lão loé ra thần sắc điên cuồng, thanh âm mang theo khí tức âm lãnh, nói: “Chẳng phải yêu hổ đã tới sao? chỉ cần chúng ta đem bố cục nhằm vào yêu hổ, tuyệt đối sẽ thành công. Giết chết yêu hổ, đoạt lại la bàn, còn các tu sĩ khác sống hay chết thì có liên quan gì?”

Trong lời nói mang theo hàn khí cùng lãnh khốc cực độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui